Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ FULL
-
Chương 440
Hôm nay, Đổng Doanh Nhi cũng nhận được tin tức, nàng ta khó tin đứng bật dậy, nhìn nha hoàn đang kinh hoảng trước mặt, giọng the thé nói.
“Cái gì, thánh chỉ lập Thập Tam hoàng tử làm hoàng đế?”
“Nương nương bớt giận.” Cung nữ vội vàng quỳ xuống.
“Nay khắp triều điều biết chuyện này, nương nương..”
Đổng Doanh Nhi ngồi phịch xuống ghế khắc hoa, toàn thân như bị rút hết sức lực.
Xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại lòi ra một phần thánh chỉ, tại sao là.
Lập Thập Tam hoàng tử thành hoàng đế?
Tại sao hoàng đế lại làm vậy, Đổng Doanh Nhi không biết, dù nàng ta hầu hạ hoàng đế một thời gian, nhìn qua như được hoàng đế tín nhiệm.
Nhưng nam nhân kia, nàng ta chưa từng thăm dò được suy nghĩ trong lòng nam nhân kia.
Nàng ta cũng từng nói xa nói gần hy vọng có thể moi ra chút chuyện, nhưng hoàng đế cảnh giác hơn so với bất kỳ ai, suýt chút nữa nàng ta đã bị bại lộ thân phận, sau đó không dám nữa.
Nhưng khi đó, hoàng đế chưa từng để lộ ý xem trọng bất kỳ một vị hoàng tử nào, cứ như trong lòng ông ta đã sớm có sự lựa chọn khác vậy.
Hơn nữa hình như chưa từng thấy ông ta đơn độc trao đổi với Liễu Mẫn, vậy rốt cuộc phần thánh chỉ này từ đâu mà ra?
Triều thần đã xem thánh chỉ, nên tất nhiên không phải giả.
Ấy đại biểu cho điều gì, Đổng Doanh Nhi rất rõ ràng.
Thời điểm Hoàng đế vào hoàng lăng, nàng ta không muốn chôn theo, cho nên liều mạng cầu Tuyên Ly cho mình tự do, nếu Tuyên Ly thành công, Đổng gia bọn họ vừa có thể một bước lên mây, nàng ta cũng có thể đạt được tự do.
Nhưng nay Tuyên Phái lại thành trữ quân tương lai danh chính ngôn thuận, có lẽ Tuyên Ly sẽ dẫn binh tạo phản, nhưng trước đó, lấy danh nghĩa hoàng đế giết nàng ta chỉ là một chuyện nhỏ.
Nàng ta hãm hại Triệu Cẩn, lợi dụng Tưởng Tín Chi liên lụy Tuyên Phái, sao Tuyên Phái có thể bỏ qua cho nàng ta? Nghĩ vậy, Đổng Doanh Nhi chỉ cảm thấy cả người phát run.
Ai ngờ được sẽ bại trong gang tất? Chẳng lẽ đây chính là số mệnh của nàng ta, nàng ta cược hết tất cả, không cần bạn, không sợ mất mặt, không cần lương tâm, cuối cùng cái gì cũng không nhận được.
Vinh hoa phù phiếm đều không thể lâu dài ư? Đổng gia bọn họ đều đứng về phe Tuyên Ly, ngày sau sẽ như thế nào?
Đổng Doanh Nhi đột nhiên cảm thấy đầu phát đau, nàng ta choáng váng, suýt ngất đi, thiếu chút đã ngã quỵ.
Cung nữ sợ hết hồn, tay mắt lanh lẹ đỡ nàng ta, cả kinh nói.
“Nương nương người sao thế? Nô tỳ đi tìm thái y..”
…
Người của Triệu gia được thả ra, nói ra cứ như một tuồng kịch.
Vạn biến trong cung không ai ngờ được, càng không ngờ là Đổng Doanh Nhi cũng xảy ra chuyện, có người lục soát ra độc dược Nam Cương thật sự trong tẩm cung nàng ta, độc ấy và độc lấy mạng hoàng đế không giống nhau, càng giống như một loại thuốc phiện khiến người khác nghiện hơn, dùng càng nhiều sẽ càng ghiền, sau đó căn cơ mục ruỗng.
Đổng Doanh Nhi đã làm như vậy.
Những ngày đó hoàng đế thích ngự thiện nàng ta làm, đều bị nàng ta hạ độc, thế nên mới khiến hoàng đế đổ bệnh nặng.
Mà độc ấy không phải không ảnh hưởng đến người hạ độc, để trên người lâu, người cũng sẽ dính phải độc tính, chẳng qua tự bản thân không biết thôi, Đổng Doanh Nhi quanh năm suốt tháng hạ độc hoàng đế, gieo họa luôn cho bản thân.
Hôm qua không biết thế nào lại ngất xỉu, có người đi gọi thái y tới, kinh ngạc phát hiện triệu chứng của nàng ta và hoàng đế giống nhau, mời Hạ Thanh tới chẩn trị, lúc này mới phát giác bí mật bên trong.
Hóa ra Đổng Tu nghi vô tội nhất mới chính là kẻ đầu sỏ, cũng xác nhận Triệu Cẩn bị vu oan.
Lần này Đổng Doanh Nhi khiến đại chúng nổi giận, thủ đoạn của Ý Đức Thái hậu xưa nay không phải nói chơi, nhưng ngay đêm nàng ta vừa bị nhốt vào đại lao, đã tự uống thuốc độc tự vẫn.
Nói là tự vẫn, là do cai ngục thuật lại, Đổng Doanh Nhi không giống như tự vẫn, nào có người tự vẫn lại dùng loại thuốc độc khiến bản thân đau đớn như thế, chuyện thạch tín có thể giải quyết lại còn dùng thuốc Nam Cương.
Hạ Thanh đã xem qua, dùng loại độc đó trước khi chết sẽ trải qua vô tận đau đớn, hòa trứng trùng và nước thuốc uống vào bụng, bị trứng trùng cắn chết tươi từ bên trong.
Tử trạng của Đổng Doanh Nhi hết sức thê thảm, gần như không còn nhìn ra nguyên hình.
Lúc Triệu Cẩn nghe thấy tin tức này, sửng sốt nửa nén hương, không nói gì cả, cũng không ăn cơm, một mình bỏ vào phòng ngây ngốc, ngay cả Tưởng Tín Chi tới cũng không phát hiện.
Tưởng Tín Chi sờ đầu nàng.
“Mau đi ăn cơm.”
“Cô ấy không phải uống thuốc độc tự vẫn.” Triệu Cẩn buồn buồn nói.
“Cô ấy sợ đau nhất, cũng thích đẹp nhất, dù chết cũng sẽ không chọn cách thức đau đớn như vậy, phải chết một cách phong quang.
Chết như vậy, thật sự quá thảm hại.”
Triệu Cẩn vốn nên hận Đổng Doanh Nhi, thế nhưng khi biết kết cục thê thảm của nàng ta, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, dĩ nhiên không phải thương hại hoặc đồng tình, nàng không vô tư đến độ đó.
Chẳng qua lòng nặng trĩu, uất khí lắm.
Chối bỏ Đổng Doanh Nhi, cứ như chối bỏ thời niên thiếu không buồn không lo vậy.
Không phải ai cũng làm được chuyện trở thành người xa lạ với người vốn thân thiết, lòng rốt cuộc vẫn dao động.
“Là Tuyên Ly ra tay.” Tưởng Tín Chi vỗ vai nàng.
“Dùng loại độc này, chỉ sợ hắn đã tức giận đến phát điên, cần một thứ để phát tiết cơn giận.”
Đổng Doanh Nhi là người của Tuyên Ly, sự việc bại lộ nên tất nhiên Tuyên Ly sẽ giết người diệt khẩu.
Nhưng dùng loại độc dược hành hạ người này, rất khác với phong cách hành xử xưa nay của Tuyên Ly.
Chỉ có thể nói hắn bị thánh chỉ Liễu Mẫn mang đến khiến cho cực độ tức giận, lửa giận hừng hực không thể phát tiết, nên sau khi Đổng Doanh Nhi xảy ra chuyện, bị coi thành một công cụ phát tiết.
“Hắn không phải là người!” Triệu Cẩn oán hận nói.
“Cầm thú mặt người dạ thú!” Mặt mũi ôn nhã lòng lại tàn độc như thế, đối với một cô gái yếu đuối cũng xuống tay được, hơn nữa trước kia còn là đồng minh, bây giờ Triệu Cẩn nghĩ đến Tuyên Ly đã cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
“Thắng làm vua thua làm giặc, đó là đạo lý từ xưa tới nay.” Tưởng Tín Chi nói.
“Chính bản thân cô ta bảo hổ lột da, ban đầu làm ra quyết định đó, phải có dũng khí gánh chịu hậu quả.” Hắn nhìn Triệu Cẩn, bất đắc dĩ nói.
“Nàng không cần vì thế mà quá quan tâm, mặc dù ta biết lòng nàng khó chịu, nhưng nàng phải biết, cô ta không phải người tốt, bất nhân bất nghĩa, nàng không phải Bồ tát, đó âu chỉ là tự làm tự chịu, hoặc do ông trời mở mắt mà thôi.”
Tưởng Tín Chi không có hảo cảm với Đổng Doanh Nhi, người có thể kéo cả nhà Triệu Cẩn xuống nước thì tốt chỗ nào.
Hắn là quân nhân, trên chiến trường đã gặp nhiều kiểu chết tàn khốc, chỉ cảm thấy Đổng Doanh Nhi là tự làm tự chịu, nếu thời điểm nàng ta hãm hại người khác hoặc khi hạ độc hoàng đế có chút xíu nương tay, cũng không đến nổi rơi vào kết cục hôm nay.
Triệu Cẩn thở dài, không phản bác, Tưởng Tín Chi kéo nàng nói.
“Ăn một chút gì đi, sợ rằng kinh thành sẽ không yên ổn một thời gian, trong phủ nên tăng cường phòng bị, e rằng Tuyên Ly sẽ có động tác.
Triệu gia đã đắc tội hắn, tất nhiên sẽ bị hắn liệt vào danh sách kẻ thù hàng đầu.”
…
Mọi thứ phát sinh trên điện Kim Loan, Tưởng Nguyễn không biết.
Nàng càng ngày càng cảm thấy mệt hơn, thậm chí không thể tự chủ mà ăn nhiều thêm, dù cố nhịn, rốt cuộc vẫn không che giấu được.
Nhìn bụng đã nhô ra, Tưởng Nguyễn cười khổ, cứ tiếp tục như vậy, lần kế đến lúc gặp Tuyên Ly, sợ rằng không thể nào giấu được.
Đang suy nghĩ, tỳ nữ câm đi vào, tay bưng mấy bộ xiêm y, Tưởng Nguyễn hơi ngẩn người, tỳ nữ câm cười, bước tới vạch mấy cái trên người nàng, Tưởng Nguyễn hiểu ra, đây là muốn làm đồ mới cho nàng.
Tới nơi này lâu như vậy, không có thợ may nào đo qua người nàng, dĩ nhiên bọn chúng không thể nào để nàng tiếp xúc với người ngoài, ai cũng không được, tránh cho nàng giở chiêu trò.
Tưởng Nguyễn nhìn xiêm y tỳ nữ câm đưa tới.
“Y phục may sẵn?”
Tỳ nữ câm gật đầu, Tưởng Nguyễn nhận lấy, nói.
“Ngươi ra ngoài trước đi.”
Tỳ nữ câm rời đi trước, Tưởng Nguyễn mở đồ ra, không có một cái màu đỏ, đều là màu sắc thanh đạm, có lẽ vì sợ nàng bị người phát hiện, xiêm y nhạt màu không bị chú ý, sau này muốn dời chỗ cũng dễ hơn nhiều.
Tưởng Nguyễn giũ một món ra, tiện tay khoác lên người mình, phát hiện hơi lớn.
Ngay sau đó lại bừng tỉnh, xiêm y may sẵn trong cửa hàng, nào vừa người, chẳng qua thế này có hơi lớn quá.
Chỉ giây lát sau, Tưởng Nguyễn nở nụ cười, nàng vuốt ve xiêm y, y phục lớn như vậy nếu là trước kia tất nhiên không tốt, nhưng hiện giờ lại không thể tốt hơn.
Có lẽ có thể che bụng của mình, khiến bụng không nhô quá rõ, thật sự rất tốt.
Nếu lần kế Tuyên Ly đích thân đến, có lẽ có thể che giấu được.
Nàng nhìn vết lằn đánh dấu trên đầu giường, không biết tình cảnh hiện nay thế nào rồi, rốt cuộc Tuyên Ly có động thủ không, nếu động thủ, phần thánh chỉ kia được đem ra, hẳn nhanh thôi Tuyên Ly sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó, nàng mới có thể nghĩ cách rời khỏi.
Nhưng vì sao Tiêu Thiều vẫn chưa tìm tới? Tưởng Nguyễn hơi nghi ngờ, nếu là lúc trước, nàng tuyệt đối không sợ dây dưa với đám người này, nhưng nay trong bụng còn có sinh mệnh nhỏ bé, nếu kéo dài, sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm cho con.
Nàng không muốn lấy con trẻ ra mạo hiểm, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook