Hoàng đế nghe Đổng Doanh Nhi nói đến hai chữ “thánh chỉ”, sắc mặt kinh ngạc, ngay sau đó tức giận nói.

“Nghiệt tử…Nghiệt tử…”
“Thân ở hoàng gia chính là như vậy, bệ hạ không cần lo lắng.” Đổng Doanh Nhi cứ như thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy bệ hạ à, lời khác không cần nói nhiều, đêm khuya sương lạnh, bệ hạ nên sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong, liền gật đầu với bên kia, Trần công công đúng lúc bưng thuốc tới.
Đổng Doanh Nhi nhận chén thuốc từ tay Trần công công, cẩn thận dùng muỗng múc rồi thổi cho nguội, xong kê sát mép hoàng đế, sao hoàng đế có thể uống, khi nhìn thấy chén thuốc kia trong mắt đều là tức giận và tuyệt vọng, con người luôn muốn sống, hoàng đế cố sức nghiêng đầu, muỗng thuốc đổ xuống gối.

Đổng Doanh Nhi khẽ thở dài, cứ như vô cùng đau đầu nói.

“Bệ hạ cứ như đứa con nít vậy, sao uống thuốc mà cũng quậy như thế.” Nói rồi cười nhìn Trần công công.

“Đành nhờ công công tới giúp một tay vậy.”
Hoàng đế đã sớm nhìn thấy tên tổng quản xa lạ này, Lý công công đi theo ông ta nhiều năm, có tình nghĩa chủ tớ, nay thấy tên thái giám lạ mặt có thể thay thế vị trí của Lý công công, kẻ đã ra tay với Lý công công, năm phần mười cũng có gã nhúng tay.

Thế nên bây giờ người trong ngoài tẩm cung, đã bị thay đổi toàn bộ, tất cả đều không phải người của ông ta nữa! Ông ta nhìn Đổng Doanh Nhi, nữ nhân này luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, không phải ông ta không biết nữ nhân này cẩn thận, nhưng không ngờ rằng nàng ta lại lớn gan như vậy, ngay cả hành thích vua cũng dám làm.

Thật ngu xuẩn, chẳng lẽ nàng ta cho rằng, sau khi giết mình, còn có thể an toàn lui thân sao?
Trần công công đáp một tiếng, rồi đi tới chỗ hoàng đế, sức gã rất lớn, mà hoàng đế bây giờ vốn yếu ớt vô lực, gã không tốn chút sức đã đỡ được hoàng đế dậy, hoàng đế không thể nhúc nhích, Đổng Doanh Nhi mỉm cười, lần nữa mút thuốc từng muỗng từng muốn đút cho hoàng đế.
Không thể nhúc nhích, thân thể bị khống chế, lần đầu tiên hoàng đế nếm trải mùi vị này.

Ông ta nhắm hai mắt, trạng thái của bản thân ông ta rõ ràng hơn bất kỳ ai, dù không có chén thuốc này, ông ta cũng không cầm cự được bao lâu nữa, chén thuốc này chỉ khiến ngày đó tới nhanh hơn mà thôi, và ông ta cũng chẳng thể nào tránh khỏi kết cục này.

Khá tốt.


May là, chuyện còn chưa hỏng đến mức ấy, trước đó ông ta đã trải đường xong, bây giờ đã đến lúc phát huy tác dụng, dù chết, ít nhất cũng không uổng.
Đổng Doanh Nhi nhìn hoàng đế nhắm hai mắt, như không hề ngại phiền, rủ rỉ êm tai nói.

“Bệ hạ uống xong thuốc này, không cần lo lắng ngày sau cô đơn, thần thiếp biết bệ hạ thương Mục Chiêu Nghi nhất, nên không lâu sau, tất nhiên sẽ đưa Mục Chiêu Nghi xuống cùng bệ hạ.”
Hoàng đế mở choàng mắt, nhìn Đổng Doanh Nhi, ông ta không nói gì, ánh mắt phiền muộn và tức giận của một người sắp chết, trừng đến mức khiến Đổng Doanh Nhi chột dạ, nhưng gan nàng ta lớn, bỗng dưng cười nói.

“Mục Chiêu Nghi cũng sẽ rất vui.” Nói xong câu này, nàng ta đút thuốc cho hoàng đế nhanh hơn, nước thuốc rỉ khỏi khóe miệng hoàng đế, động tác của nàng ta càng thêm hung ác, mang theo sự trả thù.
Thuốc từng muỗng đút vào miệng hoàng đế, là chén thuốc trí mạng, sinh mạng từng chút trôi qua.

Đến cuối cùng, chẳng biết hoàng đế đã tắt thở từ lúc nào, thế nhưng Đổng Doanh Nhi vẫn còn đang nghiêm túc, đút chút xíu thuốc cuối cùng vào miệng hoàng đế.

Sau đó móc khăn tay ra, cẩn thận lau khóe miệng hoàng đế, để ông ta nằm lại vị trí ban đầu, đắp chăn đàng hoàng.

Cứ như một thê tử hiền huệ hầu hạ phu quân vậy.
Sau khi làm xong những việc này, Đổng Doanh Nhi mới nói với Trần công công.

“Ngươi trở về phục mệnh với chủ tử ngươi đi.”
Trần công công gật đầu, xoay người đi khỏi điện.

Đổng Doanh Nhi một mình ngồi bên mép giường, người trên giường đã thành một thi thể, không còn sự sống.

Người từng đứng đầu thiên hạ, hô mưa gọi gió nay đã trở thành một cái xác không hồn, không còn sức uy hiếp nữa.


Nhưng biểu cảm của Đổng Doanh Nhi bây giờ không hề bình tĩnh như vừa rồi, tay nàng ta đang run.
Chỉ trong chốc lát mà thôi, sự hoảng hốt trong đôi mắt ấy đã biến mất, thay vào đó, là một sự ngoan tuyệt.

Nàng ta nhìn người trên giường, thấp giọng nói.

“Đứng đầu thiên hạ thì thế nào, đều đáng thương thảm hại như nhau thôi, đã vậy, cùng nhau xuống địa ngục đi.” Nàng ta như pho tượng ngồi ở mép giường hồi lâu, đến khi ngọn đèn sắp cháy hết, bên ngoài có tiếng thái giám nói chuyện rất khẽ.

Lúc này Đổng Doanh Nhi mới từ từ ngước mặt lên, nhìn đồng hồ cát được Tây Dương tiến cống đặt trên giá, nở nụ cười quái lạ.
Một khắc sau, sắc mặt nàng ta biến đổi, tiếng nói hoảng hốt phát ra.

“Không xong rồi! Bệ hạ xảy ra chuyện —— ”
Bệnh tình hoàng đế nặng thêm, các thái y ở thái y viện đều bó tay, khi thái y tới, người trên giường đã mất đi sự sống.
Thật ra việc này các thái y đều đã dự liệu được, ngày ấy thánh thủ Kim Lăng Hạ Thanh tới chữa trị đã nói, thuốc than châm cứu đều không có tác dụng.

Nếu đã vậy, kéo dài tính mạng cũng chỉ uổng công thôi, đến một ngày rồi đèn cũng cạn dầu, chỉ không ngờ rằng ngày ấy lại tới nhanh như vậy.

Tất cả thái y tụ cùng một chỗ, có cảm giác nguy cơ sắp ập đến.
Ban đêm, hoàng đế nằm trong tẩm điện đèn đuốc sáng choang, mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng đầu tiên xé mây lộ ra, chiếu xuống cung điện âm u.

Có người cất cao giọng the thé nói.

“Bệ hạ —— băng hà —— ”
Bi thương rung trời, tiếng khóc thảm thiết.

Bát hoàng tử nghe tin chạy đến, nét mặt đau thương đứng trước giường hoàng đế, mắt rớt lệ.

Dáng vẻ hắn tựa như vô cùng đau lòng, tuy thế vẫn phải cố chịu đựng để không quá thất thố, nhìn trong mắt người khác, xác thật là dáng vẻ của một hiếu tử.

Trần công công đứng phía sau, đầu cuối xuống, thần sắc đau thương.
Tuyên Ly nhìn mặt hoàng đế, trong đầu lại nhớ tới lời Trần công công đã nói với mình.

Qua những lời dò xét trước khi hoàng đế chết, quả thật không khác với dự đoán của họ là bao.

Xem ra hoàng đế thật sự đã lập thánh chỉ, phần thánh chỉ đó hiện tại nằm trong tay mình, tất nhiên không còn nổi lo về sau.

Chỉ đợi cơn bão này qua, tìm Kỳ Mạn lấy thánh chỉ sau đó huỷ bỏ, cõi đời này, sẽ chỉ còn một mình hắn là trữ quân danh chính ngôn thuận.
Tuyên Ly nghĩ vậy, thình lình cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, hắn theo đó nhìn sang, phát hiện Tuyên Phái đang lạnh lùng nhìn hắn.

Sắc mặt Tuyên Phái không có gì khác thường, trái lại còn vô cùng bình tĩnh.

Mà ánh mắt khi cậu nhìn Tuyên Ly, chứa sự thản nhiên, cứ như từ lâu đã biết mọi chuyện diễn ra như thế nào.
Chính Tuyên Ly cũng không hiểu, Tuyên Phái chỉ mới là thằng nhóc mười mấy tuổi, tại sao ánh mắt lại đáng sợ như thế, cứ như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác vậy, tất cả suy nghĩ đều không gạt được đôi mắt này.

Hắn ngẩn ra, ngay sau đó híp mắt, môi hơi kéo căng ra, dù đáng sợ đến thế nào, trong trận chiến này, đã rơi xuống hạ phong, mà kiếp này của Tuyên Phái, tới đây, có thể kết thúc rồi.

Nếu hoàng đế đã băng hà, tiếp theo, tất nhiên phải đến phiên nó.
Trong căn phòng ai nấy đều tỏ vẻ thê thiết, trừ Tuyên Phái, còn một người vẻ mặt cũng hết sức hờ hững, người này chính là Mục Tích Nhu.

Gương mặt lạnh lùng, trước tình cảnh này cũng không hề có bất kỳ thần sắc đặc biệt gì, tuy nhiên vốn tính tình Mục Tích Nhu đã lạnh như băng, mọi người nhìn trong mắt, không hề vì thế mà cảm thấy kỳ lạ.

Chẳng qua Đổng Doanh Nhi và Mục Tích Nhu đứng chung một chỗ, nhìn qua trông Dổng Doanh Nhi rất đáng thương.
Khóe mắt Đổng Doanh Nhi khóc đến đỏ lên, tóc tai hơi xốc xếch, thần sắc tiều tụy, nhưng có vẻ như không hề để tâm đến dáng vẻ của bản thân.


Người trong cung đều biết Đổng Doanh Nhi là người trọng tình nghĩa, sau khi hoàng đế bị bệnh, vẫn luôn do Đổng Doanh Nhi chăm sóc, không hề cảm thấy phiền hà, làm so với bất kỳ ai đều tốt hơn.

Nay hoàng đế băng hà, trông nàng ta vô cùng đau lòng, so sánh với Mục Tích Nhu mặt không cảm xúc, rất khiến người khác cảm thán.
Ý Đức Thái hậu sắc mặt âm trầm ngồi đó, người tới người lui, nhưng vẻ mặt bà chưa từng giãn ra.

Mọi việc đến nước này, so với bất kỳ ai bà đều rõ hơn.

Thế nhưng trong mắt thi thoảng vẫn sẽ lóe lên sự bi thương.
Giờ khắc này, Hạ Thanh kiểm tra cơ thể hoàng đế lần cuối quẫy hòm thuốc đứng dậy, vẻ mặt cậu ta ngưng trọng, mặc dù hiện giờ có mặt không ít trọng thần triều đình, tuy nhiên xưa nay bản tính cậu ta luôn trực lai trực vãng, nên không sợ tị hiềm gì, trực tiếp nói.

“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, bệ hạ không phải đèn cạn dầu, thật sự bên trong có điều kỳ lạ.”
Ý Đức Thái hậu nghe vậy, lập tức quát lên.

“Hạ Thanh, ngươi có biết bản thân đang nói gì trước mặt ai gia không!”
“Thảo dân không dám lừa Thái hậu nương nương, lúc thảo dân kiểm tra cơ thể củ bệ hạ, phát hiện bệ hạ trúng độc.

Độc này không hề hiếm thấy, nhưng do bệ hạ vốn đã bệnh nặng, nên không dễ bị phát hiện thôi.

Nếu chư vị thái y nghiêm túc kiểm tra, nhất định có thể nhìn ra manh mối.”
Các vị thái y trố mắt nhìn nhau, xác thật họ không kiểm tra qua cơ thể hoàng đế, long thể hoàng đế đã băng hà đâu phải ai cũng có thể tùy tiện chạm vào.

Huống chi trước đó Hạ Thanh đã từng nói, ai cũng biết sức khỏe hoàng đế đã hết đường cứu chửa, xưa nay thái y làm việc bảo thủ, chỉ biết bo bo giữ mình, nào nghĩ tới việc này.

Vẻ mặt Ý Đức Thái hậu khẽ động, ngay sau vuốt hộ giáp hồng ngọc trên ngón tay, lạnh lùng nói.

“Tra!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương