Cả sân phát ra tiếng cười đùa, nhà tổ bên cạnh đều nghe thấy, những người khác đều tò mò, cầm băng ghế dài leo lên tường xem.
Đám trẻ hưng phấn lấy hoa tuyết trên tường, gia nhập đại chiến, nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Mẹ Lý “ây dô” một tiếng, gương mặt mang theo nụ cười hiền dịu, từ trên ghế đi xuống: “Chơi cũng vui quá đi!”
Giang Ái Linh bĩu môi, dùng giọng nói mọi người đều không nghe thấy lẩm bẩm: “Ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, ra thể thống gì!”
Đi về nhà mình, lập tức nhìn thấy Lý Tam Hoành còn đang nằm trên giường, liên tưởng tới tình cảnh vừa mới nhìn thấy, trong lòng mất cân bằng, trực tiếp kéo chăn của Lý Tam Hoành: “Lý Tam Hoành, sao anh lại ngủ nữa? Mau dậy cho em.
”
“Mùa đông không ngủ thì làm gì?” Lý Tam Hoành kéo chăn trở lại!
“Trong ảng nước sắp hết nước rồi!” Giang Ái Linh nói: “Anh mau dậy đi!”
Lý Tam Hoành buồn ngủ muốn chết, còn bị người ta ầm ĩ bên tai, thiếu kiên nhẫn ôm đầu: “Tối qua anh còn thấy vẫn còn, em dùng tiết kiệm chút đi, muộn chút nữa anh đi!”
“! ” Giang Ái Linh không gọi được anh ta, chỉ đành buồn bực ra ngoài.
Mà bên phía nhà anh cả cũng hết nước.
Từ sáng sớm Lý Đại Bân đã ra ngoài gánh nước, sau nửa tiếng mới gánh hai thùng nước về.
“Sao lại đi lâu như vậy? Mẹ Lý hỏi.
“Người rất đông, hơn nữa có một số con đường còn đóng băng, khó đi.
” Lý Đại Bân nói.
Mẹ Lý nghe vậy, nhìn cha Lý, muốn nói gì nhưng lại không nói.
Giang Ái Linh nhớ tới giếng nước nhà Thẩm Y Y đào, cô ta đã sớm muốn sang bên đó gánh nước rồi, nhưng lúc đầu Lý Tam Hoành không đi giúp đào giếng, cô ta cũng ngại đi.
Bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, giựt giây nói: “Bên nhà chị hai không phải có giếng nước sao? Bình thường đã đành, trời tuyết lớn thế này, chúng ta đều là người nhà, có thể đến chỗ chị ấy gánh nước chứ?”
Cô ta có mục đích gì mọi người đều biết.
Mẹ Lý trợn mắt, da mặt cũng quá dày rồi!
Còn đến nhà bên cạnh gánh nước…Lúc đầu Thẩm Y Y đưa tiền công, người sáng mắt đều có thể nhìn ra cô không muốn để người khác chiếm tiện nghi, cho nên cha mẹ Lý còn có vợ chồng Lý Đại Bân đều không chủ động nói tới nhà bên cạnh gánh nước.
Chỉ là Đại Hoa thương cha mình, lặng lẽ chạy sang bên cạnh, khép nép hỏi Thẩm Y Y họ có thể tới chỗ cô gánh nước không.
Thẩm Y Y không từ chối, lúc đầu cô trả tiền công cho Lý Đại Bân, chẳng qua là bởi vì lúc đầu nhà anh cả và nhà chú ba còn chưa ra riêng, không muốn để Giang Ái Linh thừa cơ chiếm tiện nghi.
Bây giờ đã ra riêng, con người Lý Đại Bân cũng không tồi, quan trọng nhất là cha mẹ Lý sống cùng nhà anh ta.
Cho nên cho dù họ không tới hỏi, cô cũng định bảo Lý Thâm nói với họ, bảo họ tới gánh nước.
Thế là nhà anh cả thuận lý thành chương tới chỗ Thẩm Y Y gánh nước.
Nhìn nhà anh cả gánh từng thùng từng thùng về, Giang Ái Linh thích vô cùng, vội gánh thùng tới.
Sau đó bị từ chối, mắng mỏ đi về.
Mẹ Lý thấy cô ta gánh thùng liền biết có ý định lệch lạc gì, vừa thấy cô ta mang thùng rỗng về, châm biếm vài câu: “Có một số người, lúc bảo đi giúp đào giếng thì từ chối lắc lia, tới cuối cùng còn không tự biết mình, lại muốn đến giếng nước của người ta gánh nước, không muốn bỏ ra lại muốn chiếm hời, thật sự tưởng trên đời có chuyện tốt như vậy à? Phi!”
Giang Ái Linh tức nghẹn, định sau này đều để Lý Tam Hoành đi gánh nước, xem người làm mẹ như mẹ Lý có xót hay không!
Bây giờ bên ngoài tuyết rơi đầy trời, Thẩm Y Y rất ít khi ra ngoài.
Trước đây cô tìm các loại lý do trữ không ít đồ, các loại thịt khô rau củ, đồ ăn vặt, cho dù không ra ngoài cũng hoàn toàn có thể chống đỡ họ sung túc sống qua mùa đông này.
Bữa sáng cũng không cần cô nấu, Lý Thâm thường sẽ dựa theo quy luật làm việc nghỉ ngơi của cô nấu xong, đợi cô tự nhiên thức dậy, vừa hay có thể ăn được bữa sáng nóng hổi.
Ăn sáng xong đi dạo dưới mái hiên, tiêu cơm một lúc, lại quay về giường nằm, hoặc là đọc sách hoặc là dạy Đại Bảo Nhị Bảo biết chữ.
Đợi tới trưa, nếu Lý Thâm ở nhà, hai vợ chồng sẽ cùng nhau nấu cơm, nếu Lý Thâm vắng nhà, cô sẽ một mình nấu rồi ăn cùng ba đứa con.
Buổi chiều ngủ một giấc ngủ trưa ngon lành, sau khi thức dậy tiếp tục đọc sách nhận biết mặt chữ.
Chạng vạng bình thường Lý Thâm đều ở nhà, cả nhà ăn cơm tối, dạo tiêu cơm xong, rửa mặt nằm lên giường, Thẩm Y Y sẽ kể một hai câu chuyện ngụ ngôn cho ba đứa con, sau đó gần như có thể đi ngủ.
Mẹ Lý nói, cuộc sống của cô giống như thần tiên.
Có một chuyện cực kỳ đáng nhắc tới là – Đại Bảo cực kỳ thông minh!
Thẩm Y Y dạy một lần, cậu thường có thể nhớ rõ, nói cậu nhìn qua là nhớ cũng không quá, khiến Thẩm Y Y vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cô bắt đầu chú trọng việc dạy dỗ Đại Bảo, dựa theo tiến độ học tập của cậu lập ra kế hoạch học tập.
Đại Bảo chẳng những không biểu hiện phản kháng, ngược lại còn cực kỳ chăm chỉ học hành, có đôi lúc cậu hoàn thành xong kế hoạch học tập Thẩm Y Y lập ra cho cậu, cậu còn có thể quấn lấy Thẩm Y Y hỏi nội dung mới cả buổi trời.
Đương nhiên, cuộc sống của Thẩm Y Y cũng không phải không có phiền não gì, mà phiền não của cô chính là Nhị Bảo cực kỳ không thích học!
So với thiên phú của Đại Bảo, Nhị Bảo bình thường hơn rất nhiều.
Kiến thức như nhau, Thẩm Y Y nói một lần với Đại Bảo, Đại Bảo đã nhớ rõ, nhưng cô nói với Nhị Bảo ba lần, khi đó Nhị Bảo có thể nhớ, nhưng qua một lúc cậu lại quên.
Đây là điều bình thường, chính là IQ của người bình thường.
Thẩm Y Y có thể hiểu được, cô đối với con trai mình có sự kiên nhẫn vô hạn, Nhị Bảo không nhớ được, cô có thể dạy cậu tới khi cậu nhớ thì thôi.
Nhưng cô có kiên nhẫn, Nhị bảo không có!
Cậu luôn tìm đủ cách trốn tránh học tập, nếu cô không để ý một cái, Nhị Bảo hoặc là ngủ gật hoặc là xem sách tranh, hoặc là chơi với Tiểu Bảo, hoặc là trực tiếp chạy ra ngoài chơi.
Nếu cô cưỡng chế yêu cầu cậu nghiêm túc, đương nhiên cậu cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi bên bàn, nhưng đôi mắt to đảo quanh của cậu thể hiện rõ cậu đang mất tập trung.
Thái độ học tập cực kỳ không nghiêm túc!
Nhưng Thẩm Y Y không thể tức giận với Nhị Bảo được, bởi vì chỉ cần cô vừa tỏ thái độ, Nhị Bảo lập tức giả vờ giả vịt, nếu cô tức giận, cậu lập tức nhận sai.
Thái độ nhận sai cực kỳ nghiêm túc, nhưng lại không sửa đổi!
So ra, cậu cực kỳ thích nghiên cứu sâu những thứ ngoài bài học, ví dụ cậu nhìn thấy một bộ võ thuật trên sách tranh, vô cùng hưng phấn, trời rét lạnh lại chạy ra ngoài sân khua tay múa chân luyện.
Luyện hết lần này tới lần khác, cho tới khi thành thục mới thôi.
Cậu cũng không rảnh rỗi, rất ít khi ở nhà, Thẩm Y Y lơ là một cái, cậu sẽ lén lút chuồn ra ngoài chơi.
Sau mấy lần, Thẩm Y Y dứt khoát nhìn thoáng, không phải mỗi người đều là hạt giống học tập, Nhị Bảo trời sinh như vậy, lại có thiên phú của anh trai ở trước mặt để so sánh, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có cảm giác chênh lệch.
Nếu cô bức ép cậu học, về lâu dài, rất dễ sẽ khiến Nhị Bảo hình thành tâm lý không lành mạnh.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook