Đời này nếu như cô quyết định trở về sống vui vẻ với Lý Thâm rồi, việc qua lại giữa người với người đương nhiên cũng phải duy trì tốt, bèn nói: "Mẹ, chúng con đang dùng cơm, mẹ có muốn ở lại ăn một bữa hay không?"
Mẹ Lý nghe vậy, theo bản năng nhìn đồ ăn trên bàn trong gian nhà chính, đương nhiên, bà ấy ngoại trừ khiếp sợ đồ ăn nhiều, phong phú ra thì càng khiếp sợ hơn là mấy bộ chén đũa trên bàn.
Thế này, xem ra, vợ thằng hai là ăn chung cùng thằng hai với ba bảo nhỉ?
Mẹ Lý khiếp sợ, đầu óc như c.h.ế.t tạm thời, vô thức nói: "Không được, bên nhà cũ kia cũng làm xong..."
Một giây sau, bà bỗng nhiên mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Y Y, nói: "Con… con gọi mẹ là cái gì?"
Không chỉ mẹ Lý, chị dâu cả Lý còn chưa đi và cả Lý Thâm đều là vẻ mặt khiếp sợ.
"Mẹ." Thẩm Y Y nhìn vào ánh mắt của bọn họ, lấy làm lạ mà hỏi: "Chẳng lẽ không đúng sao? Con đã gả cho Lý Thâm, mẹ là mẹ của anh ấy, con gọi mẹ là mẹ chẳng lẽ không phải là nên sao?"
Nên làm, nên làm.
Thế nhưng từ trước tới nay con không có kêu vậy!
Mẹ Lý “một lời khó nói hết” nhìn Thẩm Y Y.
Trước kia Thẩm Y Y ngay cả Lý Thâm cũng ghét, chớ nói chi bà là mẹ của Lý Thâm.
Lúc trước Thẩm Y Y vừa gả vào, bà cảm thấy con trai của bà có lỗi với Thẩm Y Y, bèn muốn bước lên an ủi vài câu, nhưng bị cô tránh né giống như ôn dịch.
Nào ngờ rằng sẽ có một ngày cô gọi mình là mẹ?
Mẹ Lý không nhịn được nhìn về phía con của mình, ánh mắt hoang mang đó dường như là đang nói “vợ của con chắc không phải đã bị thứ gì dơ bẩn “dựa vô” người chứ?”
Lý Thâm cũng phức tạp nhìn người phụ nữ có thái độ khác thường hôm nay.
Đây là vợ của anh, Lý Thâm có thể khẳng định, bởi vì cặp mắt hạnh xinh đẹp đó của cô rõ ràng như hồ nước sâu hoắm, lúc nói chuyện đuôi mắt sẽ hơi nhướng lên, khí chất vừa trong trẻo lạnh lùng vừa hoạt bát đó người bên cạnh không thể bắt chước được.
Vì vậy, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Đương nhiên Thẩm Y Y cũng nhìn ra nghi ngờ của bọn họ, dứt khoát nói: "Con biết trước kia con hơi vô lý một chút.
Mẹ, sau này con sẽ cố gắng sống hạnh phúc với anh Thâm."
"Anh Thâm, anh có bằng lòng không?" Thẩm Y Y nhìn về phía Lý Thâm.
Lý Thâm nhìn cô: "Em tốt nhất là nghĩ như vậy."
Nếu không, nếu cô vẫn chưa từ bỏ ý định ly hôn chạy về đi tìm tên cháu trai của họ Lâm thì cô nhất định sẽ thất vọng rồi.
Anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô.
"Ừm!" Thẩm Y Y đáp, cô biết Lý Thâm còn chưa tin, đi từng bước một vậy.
Cô vừa nhìn về phía mẹ Lý: "Mẹ..."
Mẹ Lý và Thẩm Y Y ít chung đụng, đương nhiên cũng không hiểu rõ Thẩm Y Y trước kia như Lý Thâm.
Thấy cô nói vậy, nét mặt cũng không giống giả bộ, bấy giờ bà hết sức vui mừng: "Y Y, con có thể nghĩ như vậy, mẹ thật sự rất mừng vui, trước kia Lý Thâm có lỗi với con vì để con chịu ấm ức tới vậy, nhưng mà sự thay đổi của nó mấy năm nay là mẹ đã có thấy, nó chắc chắn biết rõ rồi, về sau các con cố gắng sống với nhau…”
Mẹ Lý nói một lèo không ngừng nghỉ, Thẩm Y Y có chút lúng túng.
Tại sao cô phải gả cho Lý Thâm, lúc đầu là cô muốn gạo nấu thành cơm với Lâm Gia Đống nhưng lại lầm thành xảy ra quan hệ với Lý Thâm nên mới gả cho anh.
Nhưng cô phủi bỏ trách nhiệm mà nói là Lý Thâm cưỡng ép mình, bởi vì với thân phận "ác bá" trước kia của Lý Thâm, tất cả mọi người đã tin tưởng, bao gồm mẹ Lý.
Là cô có lỗi với Lý Thâm.
Nghĩ vậy, cô bèn muốn giải thích: "Mẹ, thật ra…”
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, chỉ cần Y Y bằng lòng bên con, con sẽ đối xử tốt với cô ấy, đền bù sai lầm trước kia của con." Lý Thâm đã cắt đứt lời của Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y nhìn về phía Lý Thâm, người đàn ông đang không nhìn cô.
Mẹ Lý nghe vậy thì rất vui mừng: "Tốt, tốt, vậy các con mau tiếp tục ăn cơm đi, mẹ sẽ không ở lại ăn với các con, mẹ đi trước đây.”
"Nội, bà thật sự không ăn chung với bọn con sao? Mẹ làm rất nhiều rất nhiều thịt đó." Đại Bảo hỏi, mẹ Lý thường xuyên chăm sóc bọn nó, đối xử với bọn nó cũng rất tốt, vì vậy cậu bé luôn nhớ kỹ.
Vẻ mặt mẹ Lý hiền lành: "Bà nội không ăn nữa, chừa cho mấy đứa ăn, bọn con ăn nhiều thịt, lớn lên cao khỏe."
"Vậy mẹ, mẹ chờ một lát." Thẩm Y Y gọi mẹ Lý lại, sau đó vào gian nhà chính cầm cái chén, chia nửa bát thịt khô và hai miếng cá ra đưa cho mẹ Lý: "Mẹ, mấy món này mẹ lấy về ăn chung với cha đi."
Về phần những người khác thì không có.
"Vậy sao được?" Mẹ Lý nhìn thấy cô lấy nhiều thịt thế thì vội vàng rướn người vươn tay, bảo cô lấy về cho ba bảo ăn.
Thẩm Y Y kéo tay của bà, không nói lời nào nhét chén vào trong tay bà: "Cá là cha bọn nhỏ bắt được, thịt khô là lúc trước nhà mẹ con gửi cho con, làm nhiều lắm, có hơi mặn, mấy đứa nhỏ cũng còn nhỏ, ăn nhiều không tốt.
Mẹ hãy cầm về ăn đi."
"Đúng vậy đúng vậy, nội, nội cầm về đi." Nhị Bảo cũng nói.
Đã nói như vậy, mẹ Lý cũng nhận, xua tay nói: "Vậy các con mau tiếp tục ăn cơm đi, mẹ đi về trước, một hồi còn phải tiếp tục làm việc nữa."
Mẹ Lý nói xong, gọi chị dâu cả Lý đi trở về.
Thẩm Y Y đối mắt với chị dâu cả Lý, nhẹ gật đầu, không nói gì, dẫn theo ba bảo nhìn về phía Lý Thâm: "Anh Thâm, chúng ta tiếp tục ăn đi."
Lý Thâm phức tạp nhìn cô, theo bước tiến quay về gian nhà chính của cô, hồi lâu, anh thốt ra một câu cứng nhắc: "Cảm ơn."
Thẩm Y Y biết anh cảm ơn cô chuyện cho mẹ Lý thịt, nhẹ gật đầu.
Anh đối xử tốt với cô như vậy, cô đương nhiên cũng phải đối xử tốt với cha mẹ của anh hơn chút.
Bên nhà cũ, Giang Ái Linh ôm Lý Thiết Trụ đang oa oa khóc lớn trở về, lại làm cho một nhà kinh ngạc.
Lý Tam Hoành bị tiếng khóc làm cho quạu quọ, nói: "Khóc khóc khóc, lớn như vậy còn khóc, ai đánh mày nữa?"
"Anh còn không ngại mà mắng.” Giang Ái Linh mắng: "Còn không phải anh hai tốt của anh? Anh không qua giúp đỡ con của anh thì thôi, còn ở đây nói lời châm chọc, rốt cuộc anh có phải cha ruột của Thiết Trụ hay không?"
"Anh hai của anh?" Lý Tam Hoành kinh ngạc: “Vì sao anh hai của anh phải đánh Thiết Trụ?”
"Anh ta là người hung dữ vậy, muốn…”
"Giang Ái Linh!" Tiếng mẹ Lý từ rất xa truyền tới, kèm theo đó là sự uy nghiêm: "Cô đang nói nhảm gì thế? Cô nghĩ bà già đây chẳng biết gì sao?"
Giang Ái Linh nhất thời không dám bịa đặt nữa, lầu bầu nói: "Biết thừa mẹ bất công với đứa con trai thứ hai của mẹ.
Trưởng tôn của mẹ sắp bị đánh c.h.ế.t cũng không thấy mẹ nói một lời!"
Mẹ Lý bưng thịt đi tới, vừa khéo nghe được, đạp một cước: "Trời đánh, con của cô ức h.i.ế.p Tiểu Bảo người ta cũng không thấy cô ra tay dạy dỗ con trai cô, cô còn không biết xấu hổ mang theo con cô qua đó tính sổ!"
Giang Ái Linh ráng chịu một cước, kìm nén bực bội không dám nói thêm nữa.
Lý Thiết Trụ khóc nãy giờ bỗng nhiên ngửi thấy mùi thịt, nhìn sang, trong tay của bà nội đang cầm một chén thịt, lăn một vòng ngồi dậy, nó giật lấy thịt trong tay mẹ Lý: "Thịt, con muốn ăn thịt!"
Mẹ Lý bất thình lình bị cướp mất thịt, chỉ trong nháy mắt Lý Thiết Trụ đã chuồn đi thật xa rồi, vội vàng hô: "Thiết Trụ, chừa chút cho Cẩu Đản và ông nội."
"Không được." Nhị Bảo không phục: "Anh đã làm anh cả lâu thế rồi, giờ đến phiên em, từ giờ trở đi, anh phải kêu em là anh cả."
"Nhị Bảo, có phải em ngứa da rồi không?" Đại Bảo giơ nắm tay nhỏ lên.
"..." Nhị Bảo đối mặt với Lý Thiết Trụ chín tuổi còn nói ra đòn là ra đòn, nhưng khi đối mặt với nắm đ.ấ.m của anh cậu bé thì chép miệng, ấm ức nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ, anh cả bắt nạt con…”
Thẩm Y Y nín cười, vội vàng vuốt vuốt tóc của Đại Bảo và Nhị Bảo: "Ngoan."
Không có thiên vị đứa nào.
Nhị Bảo biết mẹ chắc sẽ không giúp cậu bé rồi, hầm hừ làm động tác nghé con tức giận với Đại Bảo.
Đại Bảo không hề nhúc nhích, tỏa ra khí chất của anh cả chèn ép sít sao.
Lý Thâm đã rửa xong chén đũa đem đặt chén ở gian nhà chính, tiếng ồn hối hả bên ngoài truyền đến, mọi người đã ăn cơm trưa chuẩn bị đi làm việc rồi.
Anh cũng nên đi.
Lý Thâm nghĩ vậy nhưng anh không nhúc nhích, nghe tiếng nói nho nhỏ trong nhà bếp.
"Anh Thâm!"
Bên ngoài cửa lớn truyền đến giọng nói của Trần Cường, còn vỗ vỗ cửa: “Đi thôi, đi làm nào."
Lý Thâm hoàn hồn, ho một tiếng rồi cầm cuốc, lưỡi liềm đi ra ngoài, vừa mở cửa, đằng sau lập tức truyền tới một giọng nói mềm mại: "Anh Thâm, đợi đã.”
Anh nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy cô gái xinh đẹp cầm theo một cái ấm nước chạy ra từ trong phòng bếp, lúc gần đến trước mặt anh thì đưa bình nước trong tay cho anh: “Ừm… nước.”
Lý Thâm nhìn ấm nước được rửa sạch sẽ trên bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, ánh mắt di chuyển lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nở cười xinh đẹp của cô, yên lặng nhận bình nước.
"Vất vả rồi." Thẩm Y Y dặn dò: "Nhanh đi bắt đầu làm việc đi, thời tiết quá nóng, nhớ uống nhiều nước, đừng để bị cảm nắng, trong nhà anh không cần lo lắng, em sẽ chăm sóc cẩn thận ba đứa nhỏ.”
"Ừ, " Lý Thâm mấp máy môi, nhìn cô một cái, bấy giờ mới quay người rời đi.
Thấy anh đi ra ngoài, Thẩm Y Y đi lên một bước, muốn đợi anh rời đi rồi đóng cửa lại, lập tức nhìn thấy Trần Cường vẻ mặt như gặp quỷ ở ngoài cửa nhìn cô.
"..." Thẩm Y Y quơ quơ tay: "Cường Tử."
"Chị… chị dâu." Anh ấy cố gắng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, kéo Lý Thâm bỏ chạy.
Thẩm Y Y:???
Mặt mày cô trông đáng sợ vậy sao?
Không phải Thẩm Y Y đáng sợ, mà là hành vi của Thẩm Y Y quá đáng sợ!
Đến bây giờ Trần Cường cũng không có cách nào tin vào hai mắt của mình, người vừa mới nói chuyện dịu dàng với anh Thâm chính là Thẩm Y Y sao? Sợ không phải là bị thứ dơ bẩn gì “dựa” vào người rồi chứ?
Trần Cường nghĩ như vậy, cũng hỏi luôn như thế.
Sau đó bị anh Thâm gõ mạnh lên đầu: “Mẹ nó cậu có ý gì? Vợ tôi là người gì tôi không biết sao? Cô ấy vốn dịu dàng hiền huệ như thế đó!”
Trần Cường nghĩ thầm, anh Thâm, anh nói câu này không thấy chột dạ sao?
Lý Thâm không chột dạ, tiếp tục nói: “Giữa trưa cô ấy nấu cơm cho tôi và ba đứa nhỏ ăn, còn nói về sau phải sống vui vẻ với tôi.
Cậu khóa miệng mồm cho cẩn thận, đừng nói mấy lời xui xẻo này ở trước mặt tôi, nếu không tôi đ.ấ.m cậu."
Trần Cường vội nói “sẽ không”.
Nghĩ thầm, anh Thâm, anh dám nói vợ của anh thay đổi lớn như vậy không phải lại đang suy nghĩ quỷ kế gì để ly hôn với anh sao?
Không thể không nói, quả nhiên là giao tình sinh tử, tuy không phải anh em ruột nhưng suy nghĩ lại cực kỳ giống nhau.
Lý Thâm cảm thấy Thẩm Y Y đột nhiên thay đổi lớn như vậy chắc chắn có nhu cầu khác, nhưng anh sẽ không nói ra, anh hy vọng sự thay đổi này có thể tiếp tục lâu một chút, coi như là lừa gạt anh cũng không sao.
Dù sao anh vẫn sẽ không ly hôn!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook