Thẩm Y Y bèn nói với mẹ Lý chuyện ngày mai phải về nhà mẹ đẻ.
Mấy ngày trước mẹ Lý đã nghe Lý Thâm từng nói một lần, nhưng biết không cụ thể, liền hỏi: "Đại khái phải đi bao lâu?"
"Nửa tháng.” Thẩm Y Y nói: “Vì vậy đến lúc đó phải làm phiền mẹ hỗ trợ chăm sóc mấy đứa nhỏ một tay."
Chăm sóc mấy đứa nhỏ đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là, mẹ Lý có chút chần chờ: "Sao con đi lâu thế?"
Thẩm Y Y giải thích nói: "Mẹ, từ khi con đến đây thì chưa từng về nhà.
Khoảng cách xa vậy, khó khăn lắm mới về nhà một lần, con chắc chắn phải ở bên cạnh cha mẹ con rồi.”
Thật ra mười ngày thật sự không nhiều lắm, nếu không phải bởi vì không mang theo mấy đứa nhỏ về cùng được, cô thậm chí có phần muốn qua Tết rồi mới quay lại.
Mẹ Lý nghe vậy, xác thực đã rất lâu chưa trở về đi, lúc này mới cười nói: "Được được được, đã nhiều năm như vậy, nên quay về thăm nhà rồi, vậy con đi đi, mấy đứa nhỏ cứ giao cho mẹ, bảo đảm sẽ chăm sóc chu đáo cho con!”
Thẩm Y Y gật gật đầu: “Vậy mẹ ơi, hay là buổi tối mẹ đến nhà con ở nhé? Về phần ăn uống con đã chuẩn bị lương thực và rau củ, thịt các kiểu rồi.
Lát nữa mẹ đi lấy về?
"Được..." Mẹ Lý vừa định gật đầu, đuôi mắt nhìn thấy Hà Chiêu Đệ đi ra, giật mình một cái, vội vàng nói: “Không không không, mẹ nấu cơm ở nhà các con.”
?
Thẩm Y Y thấy quái lạ nhìn bà một cái, không rõ tại sao mẹ Lý đột nhiên kích động như vậy.
Qua nhà cô nấu cơm cũng không phải là không thể, lương thực, thịt, rau củ gì gì đó cô đều chuẩn bị xong, phân lượng đầy đủ.
Trong đó, thịt chuẩn bị tương đối nhiều, lúc trước cô muốn mấy đứa nhỏ qua bên này ăn, thế thì không thể để mấy đứa nhỏ ăn một mình, cũng phải cân nhắc những người khác.
Sự việc cứ quyết định vậy đi.
Giang Ái Linh nhìn thấy Thẩm Y Y mang nồi sắt lớn tới, lại gần cười tủm tỉm nói: "Vậy mẹ ơi, chị hai đã hiếu kính mẹ một cái nồi sắt, có phải nồi cũ kia có thể cho chúng con rồi không?”
Phòng bếp mới đã được xây xong, bởi vì phải để không khí thông thoáng hai ngày, vì vậy vẫn chưa sử dụng.
Chờ đến khi sử dụng, đồ dụng cụ làm bếp vốn dĩ ở phòng bếp cũ phải phân ra.
Những vật khác đều đã phân xong, nhưng nồi sắt dùng để xào rau chỉ có một cái, loại đồ có tiền cũng không mua được, thuộc về bên này thì bên kia không có, ngay cả muốn đi mua cũng chưa chắc mua được.
Mà có cha Lý, mẹ Lý ở đây, nhà cô ta chắc chắn không giành lại nhà anh cả!
Vì vậy Giang Ái Linh đang lo lắng thì Thẩm Y Y cầm một cái nồi sắt mới tinh tới đây, đúng lúc hóa giải việc gấp lửa xém lông mày của cô ta.
Tuy rằng ghen ghét Thẩm Y Y có bản lĩnh kiếm được nồi sắt, nhưng cô ta vẫn mày dạn mặt dày tới đây hỏi.
Mẹ Lý liếc cô ta một cái: “Cái nồi nhôm, còn có muôi, dĩa đều là của nhà mẹ rồi!”
"Nương, ít nhất cũng để lại mấy món đồ cho chúng con với?" Giang Ái Linh có chút không vui, không còn nồi, chén, muôi, dĩa vậy cô ta phải chạy đi mua cái mới, lại phải tốn tiền rồi!
"Để lại cái quần què!" Mẹ Lý chửi nói: “Khi không chúng tôi còn cần nồi sắt à.”
Tuy rằng nồi sắt đó đã rất cũ kỹ, bên mép còn lủng lỗ, nhưng nói thế nào cũng đắt hơn muôi, dĩa rất nhiều.
Giang Ái Linh đành phải đồng ý, tức giận ra cửa.
Thẩm Y Y ở bên cạnh quan sát, bây giờ có mẹ Lý, cô không cần tự mình ra tay chỉnh đốn Giang Ái Linh rồi.
Phải đi nhiều ngày như vậy, Thẩm Y Y suy nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn quyết định đi thăm Lâm Đại Nữu.
Kể từ lúc Lâm Đại Nữu sinh con, đã qua hơn mười ngày rồi, lúc này cô ấy đang tựa người trên giường lò đan đồ, sắc mặt trông có chút tái nhợt tiều tụy, nhưng đã tốt hơn lần xỉu trước đó nhiều.
Nhìn thấy Thẩm Y Y tới đây, ánh mắt của cô ấy hơi sáng lên, nhẹ ngồi dậy, nở nụ cười: "Y Y, sao chị tới đây?"
"Chị ghé thăm em chốc lát.” Thẩm Y Y nói, nhìn len sợi trong tay cô: “Em đang đan cái gì thế?”
"Em làm mũ quả dưa cho An An.” Lâm Đại Nữu nói.
An An là tên của con gái Lâm Đại Nữu, ngụ ý là “bình an”.
Thẩm Y Y nói: "Lúc trước chưa chuẩn bị sao?"
"Có chuẩn bị, còn không phải là đầu con bé hơi lớn, mũ trước kia chuẩn bị có hơi chật.” Lâm Đại Nữu cười nói, trong tiếng cười có cảm giác mẫu tính của người mẹ.
Thẩm Y Y cũng nở nụ cười, đặt đồ trong tay xuống: “Ở đây có một cái móng heo, một hồi bảo Trần Cường hầm cho em ăn, còn có túi các loại hạt, em cầm ăn thường sẽ rất có ích cho sức khỏe của em.”
Mấy thứ này, đều là mấy ngày nay Thẩm Y Y trữ để mang theo về nhà mẹ đẻ cùng với thức ăn đã chuẩn bị sẵn cho mấy đứa nhỏ ăn trong nửa tháng kế tiếp theo được lấy ra từ trong không gian, đều là cô vào chợ để khiến chúng thành đồ hợp thức.
Lâm Đại Nữu nghe xong, nóng nảy: “Y Y, chị cầm về đi, đồ đắt giá vậy em không thể nhận!"
"Chị không phải cho không em.” Thẩm Y Y nói: “Yên tâm đi, một hồi Cường Tử sẽ đưa tiền cho chị.”
"Em thật sự không cần!" Lâm Đại Nữu vẫn từ chối: “Chị vẫn nên cầm về..."
"Cần!"
Lời còn chưa dứt, đã bị ngắt ngang.
Trần Cường bế An An ló đầu vào, cười ngượng nói: "Chị dâu, bao nhiêu tiền, em lấy cho chị!"
"Em không cần bổ sung những thứ này.” Lâm Đại Nữu còn muốn nói điều gì, nhưng Thẩm Y Y không nghe cô ấy, nhìn về phía Trần Cường: “Mười đồng!"
Trần Cường nghe vậy, lập tức đưa tiền cho cô, còn nói cảm ơn: "Cảm ơn chị dâu, về sau có mấy món này thì vẫn có thể mang sang cho bọn em.”
Thẩm Y Y cũng không khách khí với Trần Cường, cô biết anh ấy theo Lý Thâm cũng buôn bán lời không ít tiền, chỉ là tiền của anh ấy chưa hợp thức nên không thể dùng bên ngoài được.
Trần Cường đang định bế con đi ra ngoài, đứa bé trong n.g.ự.c rầm rì hai tiếng, khóc.
Trần Cường lập tức đưa con đến trước mặt Lâm Đại Nữu, biểu cảm không có tự nhiên như ở trước mặt Thẩm Y Y, ngược lại có chút cứng ngắc: “Con bé đói bụng."
Lâm Đại Nữu bèn cẩn thận từng li từng tí bế con, đang định cho b.ú sữa, gặp anh ấy còn đứng ở chỗ này, giọng điệu hơi lạnh nhạt: “Anh đi ra ngoài trước đi."
Trần Cường đã kịp phản ứng, bình thường còn chưa tính, Thẩm Y Y vẫn ở đây, anh ấy ở chỗ này quả thật hơi lúng túng, liền nói: "Vậy khi nào xong gọi anh."
Lâm Đại Nữu nhẹ gật đầu, Trần Cường ngập ngừng, cuối cùng đi ra.
Thẩm Y Y ở bên cạnh quan sát, hơi ngạc nhiên.
Quả nhiên vẫn phải là hiện thực dạy người cách làm người.
Sợ đồ cô đưa cho, Lâm Đại Nữu vì tức giận Trần Cường mà không ăn, bèn lắm mồm một câu: “Mấy thứ này là chị mang đến cho em, em phải ăn."
Lâm Đại Nữu biết Thẩm Y Y muốn biểu đạt ý là khuyên cô ấy đừng bởi vì tức giận với Trần Cường mà làm thiệt thòi bản thân.
Hốc mắt cô ấy hơi ướt át, nuốt nước mắt trở về: “Em biết rồi!"
Biết là được, Thẩm Y Y nhẹ gật đầu.
Thẩm Y Y không có ý định khuyên Lâm Đại Nữu cái gì, “chưa chịu đau khổ của người, chớ khuyên người làm thiện”, huống chi cô cảm thấy Lâm Đại Nữu cũng không cần cô khuyên.
Con người Lâm Đại Nữu, mặc dù chưa từng đọc sách gì, nhưng trải qua rất nhiều cực khổ, rất thông minh cứng cỏi thức thời, cô ấy biết lựa chọn nào là tốt nhất cho cô ấy.
Sau lần khó sinh ngất xỉu vào bệnh viện, cô ấy nhất định là có chút oán giận với Trần Cường, nhưng qua không bao lâu, cô ấy vẫn là nàng dâu hiền huệ của Trần Cường.
An An ăn no rồi, Thẩm Y Y nhìn bé cưng đang ợ trong lòng Lâm Đại Nữu, có chút ngứa tay, kích động nói: "Có thể cho chị ôm một cái không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook