Mẹ Trần bị thương ở chân và xương sống, quanh năm đều nằm ở trên giường.
Có điều lúc trước Thẩm Y Y đến tìm Lâm Đại Nữu học làm quần áo, thấy mẹ Trần cũng chỉ lúc ăn uống, đi vệ sinh mới kêu Lâm Đại Nữu một cái, những lúc khác cũng sẽ không làm phiền Lâm Đại Nữu, hơn nữa nói chuyện cũng là hòa nhã, nhỏ nhẹ.
"Đúng là rất tốt." Lâm Đại Nữu nở nụ cười, nếu hỏi cô tái giá tới đây hài lòng điều gì nhất, thì đó chính là mẹ chồng của cô, tính tình rất tốt, cũng không hành hạ cô.

Về phần Trần Cường, không đánh chửi vợ, không để thiếu ăn thiếu mặc, làm việc lưu loát chịu khó, không khác biệt với Lý Thâm, so sánh với những người đàn ông khác trong thôn, đó là người đàn ông cực kỳ tốt.
"Tốt là được rồi." Thẩm Y Y nói: "Tóm lại em cũng không phải chỉ có thể sinh một đứa này thôi.”
Lâm Đại Nữu được lời Thẩm Y Y nói trấn an không ít, cảm kích nhìn cô một cái.
Thẩm Y Y nhìn bụng của cô ấy, lại nhìn tay chân mảnh mai của cô ấy, không dám chắc mà hỏi: "Hay là đến trạm y tế chờ sanh đi?"
"Không cần, đi trạm y tế tốn tiền cỡ nào chứ? Em đã sanh một đứa rồi, có kinh nghiệm, cũng tìm bà đỡ giỏi rồi, không có chuyện gì đâu." Lâm Đại Nữu không thèm để ý mà nói: "Hơn nữa, mẹ chồng em cũng không thể không có ai.”
Đi trạm y tế, Trần Cường chăm sóc cô ấy thì không chăm sóc được mẹ Trần, chăm sóc được mẹ Trần thì không chăm sóc cô ấy được, còn không bằng ở nhà.
Thời đại này đại đa số mọi người là sinh ở nhà, ý nghĩ này của Lâm Đại Nữu cũng rất bình thường.

Thẩm Y Y cũng không tiện nói cái gì nữa, lại nói chuyện phiếm với cô ấy vài câu rồi dẫn mấy đứa nhỏ về nhà.

Sau khi nấu cơm xong, Lý Thâm mới phong trần mệt mỏi vội trở về, trong giọng mang ý xin lỗi nói: "Vợ, xin lỗi, anh có việc đi ra một chuyến..."
Thẩm Y Y giả vờ không biết, hỏi: "Là chuyện đó à?"
Lý Thâm gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy anh đi đi." Thẩm Y Y cực kỳ khéo hiểu lòng người, còn gắp một miếng thịt cho Lý Thâm, cười tủm tỉm săn sóc nói: "Em ủng hộ anh, đều là vì nhà chúng ta mà."
Lý Thâm lại nói với cô chuyện ngày mai cũng phải đi ra ngoài một chuyến.
Thẩm Y Y cũng cười tủm tỉm đồng ý.
Thấy cô không có dấu hiệu nổi giận, Lý Thâm thở dài một hơi, lúc này mới ăn miếng thịt cô gắp cho anh, trong lòng thấy ấm áp.
Vợ anh tốt quá.
Bới một miếng cơm, hỏi vợ anh: "Vợ, thư của cha mẹ đã tới chưa?"
"Chưa tới!" Vừa nói đến đây Thẩm Y Y liền cảm thấy kỳ quái, đã một tháng trôi qua, coi như là thư của cô cần nửa tháng thì thư hồi âm cũng nên đến rồi: "Có lẽ cha mẹ thật sự tức giận rồi.”
Lý Thâm nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô: "Không sao, anh Triệu chuyển hàng nhiều nhất là một tuần sẽ đến chỗ cha mẹ, đến lúc đó đưa thư cho bọn họ, nếu bọn họ vẫn không hồi âm, anh sẽ quay về nhà một chuyến với em, tạ tội với cha mẹ.”
"Vậy mấy đứa nhỏ làm sao bây giờ?" Thẩm Y Y nhìn về phía mấy đứa nhỏ đang ăn cơm ngon lành, cô không phải là chưa từng nghĩ tới trở về, nhưng bây giờ trở về phải có thư giới thiệu, mang theo mấy đứa nhỏ chắc chắn bất tiện.
Miệng Nhị Bảo phồng lên: "“Cón” “ó” thể đi cùng cha mẹ thăm ông bà ngoại!”
"“Cón” cũng “ó” thể!" Tiểu Bảo nói theo.
"Con cũng muốn đi thăm ông bà ngoại!" Đại Bảo theo sát phía sau.
"Để cha mẹ giúp trông vài ngày." Lý Thâm bỏ qua thỉnh cầu của bọn nó.
"“Cón” không muốn!"
"“Cón” cũng không muốn!"
"Mẹ, con muốn đi thăm ông bà ngoại với mẹ!"
Thấy mấy đứa nhỏ sắp ầm ĩ, Thẩm Y Y chỉ có thể trấn an bọn nó trước ăn cơm trước.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Lý Thâm lập tức xuất phát.
Thẩm Y Y chờ anh đã rời đi, dẫn theo Tiểu Bảo đến nhà nhà họ Lý, người mở cửa là Hà Chiêu Đệ.
"Mẹ đâu?" Thẩm Y Y đi vào bên trong xem, lập tức nhìn thấy mẹ Lý đội mũ, cầm thanh đao, còn có dây thừng: “Mẹ thế này là muốn làm gì thế?"
"Mẹ đang chuẩn bị đi nhặt củi với mấy đứa Đại Hoa." Hà Chiêu Đệ nói.

Củi của bọn họ vốn đã nhặt đủ rồi, nhưng bởi vì ở riêng rồi, đương nhiên củi lửa cũng chia rồi, do vậy củi đã không đủ dùng rồi, phải đi nhặt một ít củi về.
Nhìn thấy Thẩm Y Y dẫn theo Tiểu Bảo tới đây đã đoán được lý do cô đến, Hà Chiêu Đệ ân cần hỏi: "Là muốn vào thị trấn sao? Nếu Tiểu Bảo không ai trông thì hôm nay chị ở nhà nấu cơm, có thể hỗ trợ trông..."
"Không được!"
Một tiếng gào to khiến Thẩm Y Y và Hà Chiêu Đệ giật nảy mình, quay đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy mẹ Lý chạy qua bên này, nhét cả thảy đao và dây thừng đang cầm trên tay vào trong tay Hà Chiêu Đệ: "Con lên núi đốn củi, mẹ ở nhà nấu cơm!"
"..."
Mẹ Lý ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Y Y và Hà Chiêu Đệ đều kinh ngạc nhìn bà: "..."
Lúc này mới nhận thấy bản thân quá khích rồi.
Thôi xong rồi.
"Mẹ..." Vẻ mặt Hà Chiêu Đệ tổn thương nhìn bà.
Mẹ Lý thoáng dần, thở “hầy” một tiếng: "Được rồi được rồi, vợ thằng cả con đừng đi nữa, còn có mấy đứa Đại Hoa, Nhị Hoa, Tiểu Hoa cũng không cần đi, nha? Ở nhà chơi một ngày đi, để ông nội và cha đi là được, còn có thịt đêm qua, xào lên hết ăn là được rồi, nhìn mấy bé gái nhà ta gầy quá, nhất định phải tẩm bổ nhiều lên mới được!"
Thẩm Y Y: "..."
Hà Chiêu Đệ: "..."
Mấy bé gái: "..."
Mẹ Lý nói xong, cười tủm tỉm nhìn về phía Thẩm Y Y: "Là không có rảnh trông Tiểu Bảo đúng không?"
Thẩm Y Y vừa gật đầu, mẹ Lý đã ngồi xổm xuống bế Tiểu Bảo lên, giơ tay gọi ba bé gái sau lưng đến: "Lại đây, các cô gái, đi ra ngoài tản bộ với bà nội!"
Vẻ mặt mấy đứa bé gái ngẩn ngơ, chỉ ngây ngốc nghe theo chỉ thị của mẹ Lý, chờ đến gần, mẹ Lý còn duỗi ra một tay kéo bàn tay nhỏ của Tiểu Hoa, Đại Hoa, Nhị Hoa đi ở sau lưng.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi." Mẹ Lý ngâm nga bài hát, trông rất vui sướng.
Thẩm Y Y nhìn về phía Hà Chiêu Đệ, Hà Chiêu Đệ nhếch môi mỉm cười với cô, nói: "Hai hôm nay mẹ đã thay đổi rất nhiều.”

"..." Thẩm Y Y ráng kéo kéo môi, rời đi.

Lúc ra đi không nhịn vuốt cánh tay một cái, sao cảm thấy sợ hãi thế nhỉ?
Giống như ngày hôm qua, Thẩm Y Y ra cửa thôn, hóa trang thành dáng vẻ của lão Hắc, sau đó đi một đường vào một tòa nhà cũ đã hoang tàn ở ngoại ô.
Nơi đây đã từng là một mảnh đất!
Gia đình cư trú trong lúc cải cách đã bị đày đi lao động cải tạo, căn nhà cũ này cũng sung công, bởi vì ở vùng ngoại thành, bên trên cũng không biết dùng tòa nhà này làm gì nên đã vứt ở đây luôn.

Bên trong đã rất cũ nát rồi, còn mọc lên rất nhiều cải.
Thẩm Y Y dạo một vòng, trong căn nhà đã bị vơ vét rất sạch sẽ, bàn ghế thì xiêu vẹo vật vẹo, còn có rất nhiều đồ phế phẩm, chẳng qua, không có cái nào đáng tiền.

Cô có chút tiếc nuối, từ không gian lấy ra năm tấn lương thực và một trăm cái đồng hồ.
Vừa lấy, chợt nghe có tiếng động, ba người Lý Thâm, Chu Phong Thu và Trần Cường đã đến..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương