"Được rồi, thật ra hôm nay không nấu nhiều cơm đâu, mẹ cũng đã tới, đúng lúc có thể ăn bánh bao."
Bây giờ Thẩm Y Y đã hiểu rõ ràng sức ăn của cả nhà rồi, vì vậy nấu cơm đều dựa theo số lượng cố định mà nấu.
Vừa rồi là đã nấu cơm xong, mẹ Lý mới tới, nhưng cũng không có nấu nhiều thêm tí nào, có điều vừa rồi cô có nấu thêm ít thức ăn.
Lý Thâm còn chưa kịp hỏi tại sao mẹ anh cũng tới thì mẹ Lý dẫn theo mấy đứa nhỏ xới cơm trong phòng bếp đi tới gọi bọn họ vào rồi: "Lý Thâm, Y Y, cơm đã bới xong rồi, ăn được rồi.”
"Đến ngay." Thẩm Y Y nói, kêu Lý Thâm: "Anh Thâm, đi thôi, chúng ta ăn cơm trước."
Lý Thâm gật gật đầu, đến gần anh mới phát hiện trên mặt trên tay mẹ anh đều có vết cắt bị thương, lông mày nhíu lại: "Đây là có chuyện gì?"
Mẹ Lý vuốt miệng vết thương, không được tự nhiên nói: "Không sao, không phải chuyện gì to tát."
"Là Thiết Trụ đánh đó!" Nhị Bảo luôn luôn không đội trời chung với Lý Thiết Trụ, có cơ hội cáo trạng sao có thể bỏ qua.
Thẩm Y Y nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của đứa thứ hai nhà cô, thật là một đứa oắt con thù dai.
Cô lập tức kể lại tiền căn hậu quả của sự việc với Lý Thâm, cuối cùng nói: "Vừa mới em đều đã đánh Lý Thiết Trụ và Giang Ái Linh một trận, anh tạm thời đừng qua đi tìm bọn họ tính sổ, bây giờ Tam Hoành đã biết, chờ anh ta bày tỏ thái độ đi."
Lý Thâm nghe vậy, lập tức kéo ống tay áo của cô: "Vậy em có bị thương hay không?"
"Không có." Thẩm Y Y để mặc anh kiểm tra tay của mình, hơi có chút đắc ý nói: "Em lúc ấy cầm đòn gánh, bọn họ gần như không áp sát vào được cơ thể của em!"
"Oa!"
Không chờ Lý Thâm nói chuyện, Nhị Bảo đã sáng hai mắt kêu lên một tiếng, đi quanh mẹ cậu bé một vòng: "Mẹ, mẹ thật sự đánh cho Thiết Trụ một trận sao? Vậy có phải mẹ đánh nhau rất giỏi không?"
"Tàm tạm thôi, tàm tạm thôi." Thẩm Y Y khiêm tốn nói.
"Vậy mẹ dạy con được không? Con cũng muốn đánh bại Thiết Trụ!" Nhị Bảo nắm chặt nắm đấm, ra vẻ hừng hực ý chí quyết thắng.
"Con không ăn cơm đàng hoàng, một hồi cha sẽ đánh bại con!" Lý Thâm xách cậu bé lên: "Ăn cơm!"
Nhị Bảo hừ với cha một tiếng, sau đó tiến đến bên tai mẹ cậu bé lặng lẽ thủ thỉ nói: "Mẹ, vậy lần sau mẹ đánh Thiết Trụ có thể cũng gọi con không? Con chuyền đòn gánh cho mẹ!"
"..." Thẩm Y Y dở khóc dở cười, gắp một miếng thịt cho cậu bé: "Mau ăn cơm, nếu không một hồi cha con sẽ đánh con thật đó."
Đuôi mắt Nhị Bảo liếc qua cha mình, vừa khéo chạm mắt với ánh mắt u ám lạnh lẽo của cha, bị dọa giật mình, ngoan ngoãn ăn cơm.
Cuối cùng đã dỗ dành Nhị Bảo yên tĩnh rồi, Thẩm Y Y ngẩng đầu, nhìn thấy trong chén mẹ Lý là...!Cháo.
Nói cháo cũng không phải là cháo, bởi vì trong một cái chén toàn là nước chỉ có lác đác mấy hạt cơm.
Cô nâng trán, lấy ra bánh bao Lý Thâm vừa mới mua về: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng cơm không đủ ăn, con làm nhiều đồ ăn lắm, hơn nữa vừa rồi anh Thâm cũng mua rất nhiều bánh bao về."
"Không cần." Mẹ Lý từ chối: "Buổi sáng mẹ ăn rất nhiều, còn no bụng lắm."
Tin mẹ mới là lạ.
Coi như là đồ ăn sáng ăn nhiều, đến bây giờ cũng tiêu hóa gần như hết, huống chi buổi sáng đi kéo lương thực còn làm việc tốn thể lực nữa.
Thẩm Y Y không biết nên nói như thế nào với bà, bèn giao chuyện này cho Lý Thâm rồi.
Lý Thâm cầm hai cái bánh bao thịt nhét cho mẹ Lý: “Nhăn nhó cái gì, mau chóng ăn đi."
“Được, được.” Mẹ Lý cầm bánh bao thịt, rất nghe lời mà đáp, sau đó yên lặng ăn cơm.
Thẩm Y Y thấy lạ mà nhìn hai mẹ con bọn họ, đặc biệt là mẹ Lý, thái độ này hoàn toàn khác khi ở trước mặt Lý Tam Hoành.
Việc này vẫn có nguồn gốc.
Tuổi tác của Lý Thâm và Lý Tam Hoành gần, mẹ Lý vừa sinh Lý Thâm không bao lâu thì mang bầu Lý Tam Hoành, vừa mang thai vừa phải làm việc, bà thực sự không có khí lực chăm sóc Lý Thâm, chỉ có thể giao Lý Thâm cho bà nội anh chăm sóc.
Sau khi Lý Tam Hoành, bà càng không có khí lực nữa, cho nên không quan tâm đến Lý Thâm rất nhiều, thế cho nên từ nhỏ Lý Thâm đã không thân thiết với bà, hơn nữa có hung danh của Lý Thâm, bà ở trước mặt của Lý Thâm hoàn toàn không đứng thẳng người lên nổi.
Bữa cơm này, mẹ Lý cơ bản là không gắp bao nhiêu thức ăn, Thẩm Y Y nhìn không được, bảo Đại Bảo và Nhị Bảo đưa đĩa rau cho bà.
Mẹ Lý vừa nói đã đủ rồi đã đủ rồi, vừa muốn xem xét sắc mặt của cô, rất giống như cô là con dâu tàn ác không cho mẹ chồng cơm ăn.
Thẩm Y Y ăn nhanh hơn chút, chờ mấy đứa nhỏ cũng đã ăn xong, liền nói: "Bây giờ mẹ phải về phòng viết thư cho ông bà ngoại, các con có muốn đi chung với mẹ không?”
Ông bà ngoại bây giờ đối với mấy đứa nhỏ vẫn là một từ ngữ rất mới, nhưng theo sự miêu tả của mẹ cho bọn nó, bọn nó cũng biết ông bà ngoại của bọn nó là hai người già có mặt mũi hiền lành.
Nghe mẹ sẽ viết thư cho ông bà ngoại, mấy đứa nhỏ đều rất phấn khích: “Mẹ, bọn con cũng có thể cho ngoại công bà ngoại viết thư không?"
"Đương nhiên, nhưng các con biết viết chữ không?"
"Không biết…”
"Vậy các con muốn nói cái gì thì nói với mẹ, mẹ giúp các con viết được không?"
"Được!" Tâm trạng mấy đứa nhỏ vốn đang sa sút trong nháy mắt đã tăng vọt, còn nóng ruột nóng gan hơn mẹ của bọn nó, một đứa lôi kéo tay mẹ đi vào trong phòng.
Gian nhà chính chỉ còn Lý Thâm và mẹ Lý rồi, Lý Thâm vươn tay đẩy đồ ăn về phía mẹ Lý gần hơn không ít: “Ăn được rồi chứ?”
Mẹ Lý bị nhìn thấu tâm can, lúng túng ho một tiếng, nhỏ giọng hỏi Lý Thâm: "Lý Thâm, con nghĩ mẹ qua chỗ con, vợ của con liệu có không vui không?"
"Sẽ không!" Lý Thâm nói, tỏ ý về thức ăn trên bàn: "Vợ con nếu thật sự không vui vì mẹ tới đây thì sẽ không làm nhiều món ăn vậy."
Mẹ Lý thở dài một hơi: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"Vì vậy mẹ cũng đối xử với mẹ con tốt chút, mẹ đối xử tốt với em ấy, em ấy cũng sẽ đối xử tốt với mẹ." Lý Thâm nhìn mẹ mình một cái, lúc này nói chuyện xen lẫn sự cảnh cáo: "Vợ con làm việc có lề lối của em ấy.
Đối xử với mẹ, đối xử với cha là không cần bàn cãi, đối xử với con và mấy đứa nhỏ cũng đều là m.ó.c t.i.m móc phổi mà tốt.
Mẹ đừng ngốc nghếch bị người khác đ.â.m thọt hai câu là tới tìm vợ con làm phiền."
"Mẹ không có." Mẹ Lý lập tức nói, chỉ thiếu nước giơ tay lên thề: "Hôm nay vợ thằng ba nói những lời đó mẹ cũng rất phẫn nộ, nếu không mẹ cũng sẽ không đánh cô ta rồi.”
"Ừ." Lý Thâm đáp một tiếng, bởi vì từ nhỏ không thân thiết, nói hết lời anh cũng không biết phải nói gì, bèn ra hiệu về phía thức ăn trên bàn: "Ăn đi, trong nồi còn có cơm."
"Được." Mẹ Lý đáp, ở trước mặt con trai, bà vẫn tương đối tự nhiên.
Cơm nước xong xuôi, mẹ Lý vơ nhiệm vụ rửa chén vào mình.
Lý Thâm bèn trở về phòng tìm vợ anh.
Thẩm Y Y ở trong phòng đã viết xong thư, nhìn thấy Lý Thâm bước vào, gọi anh nói: "Anh Thâm, anh có muốn nói gì với cha mẹ không?"
Cha mẹ…
Không có nói là "cha mẹ cô".
Lý Thâm nhếch miệng lên, lại có hơi căng thẳng: “Anh… anh phải nói gì?"
"Cha là đồ ngốc.” Nhị Bảo bắt được cơ hội, lập tức cười nhạo cha mình: "Muốn nói cái gì thì nói cái đó, cái này còn phải hỏi sao?"
Nhị Bảo nói xong còn muốn tìm người theo phe mình, nhìn anh cả của cậu bé: "Anh, anh nói có đúng hay không?"
Đại Bảo liếc mắt nhìn cậu bé, bảo vệ cho cha: "Cha không ngu ngốc."
Nhị Bảo: "..."
"Cha ngốc!" Tiểu Bảo thấy anh hai thát thế, lập tức phụ họa cho anh hai mình.
Đáng tiếc, cậu bé quá nhỏ, lời cậu bé nói không có quá nhiều ý nghĩa tham khảo, Nhị Bảo cười qua loa với cậu bé một cái.
Tiểu Bảo bẹt miệng, lại đổi giọng: "Cha không ngốc!"
Lý Thâm: "..." Đứa thứ hai nhà anh một ngày không đánh là ngứa da..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook