Lúc này mẹ Lý tức giận đến tàn nhẫn rồi, thực sự xuống tay độc ác, kéo cổ áo Lý Thiết Trụ đánh cái m.ô.n.g của nó.
Lý Thiết Trụ đau đến kêu to a a, không ngừng cào mặt và tay của mẹ Lý, mẹ Lý bị đau cũng không buông nó ra, ngược lại ra tay ác hơn.
Giang Ái Linh nhìn mà choáng váng, muốn giải cứu Lý Thiết Trụ ra, nhưng không vươn tay đánh mẹ Lý, chỉ có thể cầu khẩn: “Mẹ, đừng đánh nữa, mẹ!"
"Thiết Trụ, con nhận lỗi với bà nội đi! Nhanh lên!"
"Mẹ, đừng đánh nữa, Thiết Trụ là cháu trai lớn của mẹ! Đừng nữa sẽ c.h.ế.t mất!"
Cô ta không nói thì thôi, vừa nói mẹ Lý càng nổi điên.
Vừa rồi lời Lý Thiết Trụ nói, nếu nói không có Giang Ái Linh ở sau lưng xúi giục, đánh c.h.ế.t bà cũng không tin!
Lập tức buông Lý Thiết Trụ ra, đuổi theo Giang Ái Linh đánh.
Giang Ái Linh không có gan đánh với mẹ Lý, nhìn thấy mẹ Lý muốn đánh cô ta, cô ta vừa bỏ chạy, vừa cầu xin tha thứ: "Mẹ, đừng đánh nữa, những lời vừa rồi con nói thật sự không có ý gì khác.
Con chỉ suy nghĩ thay mẹ mà thôi, mẹ suy nghĩ xem chị hai… A! Mẹ, con sai rồi! Mẹ, con thực sự sai rồi, đừng đánh nữa!"
Việc này vừa khéo cho Lý Thiết Trụ một khoảng thời gian hoà hoãn, nó nhìn bóng lưng của mẹ Lý, hận ý trong mắt càng nồng đậm.
Không nên xem thường ác ý của trẻ con, bởi vì ác ý của bọn nó thường thường trực tiếp hơn, thuần túy hơn ác ý của người lớn.
Lý Thiết Trụ cầm một viên gạch…
Huyên náo bên bọn họ không nhỏ, hàng xóm cũng nghe được, người thích nhiều chuyện đã chạy tới đứng ở cửa ra vào hóng hớt, Thẩm Y Y cũng tới.
Sau khi cô và Lý Thâm kéo lương thực trở về xong, Lý Thâm đã lên đường vào thị trấn tìm bạn bè trong đội vận chuyển của anh.
Thẩm Y Y ở nhà làm cơm trưa, nghe sát vách truyền đến tiếng chửi bậy, vốn không muốn xen vào việc của người khác.
Nhưng nghe mẹ Lý mở miệng nói một tiếng nhà thằng hai thì biết việc này có liên quan đến mình, bèn bảo mấy đứa nhỏ ở trong nhà trông lửa, bản thân thì sang xem chuyện gì.
Không nghĩ tới mới qua đã nhìn thấy Lý Thiết Trụ cầm cục gạch hướng về phía bóng lưng mẹ Lý, tiếng hô hoán nổi lên bốn phía.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô cầm đòn gánh đặt ở cửa, lập tức ném về phía Lý Thiết Trụ.
Đòn gánh đánh vào cánh tay phải của Lý Thiết Trụ.
Cánh tay bị vật cứng tập kích sẽ cực kỳ đau.
Cục gạch rơi trên mặt đất, Lý Thiết Trụ khóc lên, lúc khóc đồng thời còn căm hận nhìn Thẩm Y Y một cái, ngồi xổm xuống dùng tay trái nhặt đòn gánh đánh cô.
Thẩm Y Y và nó cùng lúc nắm được đòn gánh trên mặt đất, hai người mỗi người cầm một đầu.
Lý Thiết Trụ không thuận tay trái, tay trái thì không dùng sức nhiều được, đương nhiên không giật lại Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y nắm chặt đòn gánh hơi dùng lực đã giật được đòn gánh, chọc vào bụng Lý Thiết Trụ một cái.
Bụng cũng là một điểm vô cùng yếu ớt của con người.
Tuy bị chọc vào nhẹ nhàng như vậy nhưng sẽ đau nhức toàn thân.
Lý Thiết Trụ ôm bụng cong eo, Thẩm Y Y đổi hướng khác, đánh thẳng vào cái m.ô.n.g của nó.
Lý Thiết Trụ đã không còn sức đánh trả nữa, nằm rạp trên mặt đất khóc xé ruột xé gan.
Bên mẹ Lý ngừng tay, nhìn cục gạch trên mặt đất, trái tim nguội lạnh một nửa.
"Thẩm Y Y, cô dám đánh con trai của tôi?" Giang Ái Linh thấy vậy trừng mắt muốn nứt, mẹ Lý đánh Lý Thiết Trụ coi như xong, bởi vì mẹ Lý là mẹ chồng.
Nhưng Thẩm Y Y dựa vào cái gì đánh con trai của cô ta?
Giang Ái Linh tự động không để mắt đến cục gạch trên mặt đất, chỉ còn hận xâm chiếm hết mắt hết lòng.
Tất cả mọi thứ, đều là do Thẩm Y Y dựng lên!
Nếu không phải cô, mẹ Lý sẽ không đánh cô ta, càng sẽ không xảy ra những chuyện này.
Giang Ái Linh quay người cũng đi cầm một cây đòn gánh.
Thẩm Y Y cũng học qua một chút thuật phòng thân, cô đánh không được heo rừng, chẳng lẽ còn đánh không lại Giang Ái Linh sao?
Lúc Giang Ái Linh giơ đòn gánh đánh tới, cô đã lặp lại chiêu cũ là linh hoạt đánh vào trên cánh tay Giang Ái Linh.
Giang Ái Linh tựa như cái củi mục, còn chưa ra đòn thì đòn gánh đã rơi xuống đất.
Thù mới… Hiện giờ không có thù mới, nhưng có hận cũ.
Thẩm Y Y thừa cơ báo thù, còn bắt đầu chơi.
Dùng đòn gánh tấn công như thể chơi trò đấu kiếm, đánh nơi đây một cái đ.â.m chỗ đó một cái.
Giang Ái Linh vừa đau vừa hận, hốt hoảng tránh né, dáng vẻ chật vật, buồn cười khiến mọi người đang xem đều vui vẻ.
Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, không gian cửa lớn không đủ.
Có về nhà lấy cái ghế hoặc là bò luôn lên trên tường quan sát, sôi động cực kỳ.
Người không biết còn tưởng rằng là đám người trốn vé đang quan sát gánh xiếc thú biểu diễn.
Cha Lý và Lý Đại Bân, Lý Tam Hoành về đến nhà nhìn thấy cảnh này, có chút nghi hoặc.
Vương Yến đứng ở trên ghế dài vừa nhìn thấy cha Lý và Lý Đại Bân, Lý Tam Hoành, cười ha hả nói: "Chú Lý, cảnh sôi nổi này của nhà chú hay quá!”
"Cảnh sôi nổi gì?" Lý Tam Hoành không biết tình huống, còn hào hứng hỏi.
Vương Yến cố ý thừa nước đục thả câu, nói với người chen lấn ở cửa: "Nhường ra một chút đi, nhường một chút, Tam Hoành trở về rồi."
Mọi người nghe vậy, chủ động tách ra một con đường, bên trong mẹ Lý chật vật, Lý Thiết Trụ khóc thê thảm cùng với tình cảnh Thẩm Y Y đánh Giang Ái Linh trực quan ánh vào trong mắt ba cha con nhà họ Lý.
Lý Tam Hoành chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Mặt cha Lý đen thui trong nháy mắt, gân xanh trên trán giật giật, giọng nói mạnh mẽ trấn nhiếp sơn hà: "Dừng tay cho tôi!"
Thẩm Y Y nghe thấy giọng của cha Lý, mới vẫn chưa thỏa mãn mà thu tay về.
Giang Ái Linh nửa phần khí thế cũng không có, vừa nhìn thấy Lý Tam Hoành trở về, òa khóc theo.
Cha Lý đứng trong sân, kìm nén lửa giận, khí thế lẫm liệt, nhìn người chung quanh: "Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ với chị hai đánh con với Thiết Trụ!" Giang Ái Linh thút tha thút thít cướp lời trước.
Tóc tai cô ta tán loạn, mặt sưng chỗ tím chỗ xanh, quần áo nhăn nhúm, giày còn rơi mất một cái.
Người nhếch nhác không tả nổi, trông rất thê thảm.
Hơn nữa con trai cũng nhếch nhác giống thế, nét mặt Lý Tam Hoành thật sự khó coi, anh ta nhìn về phía mẹ Lý và Thẩm Y Y, hiển nhiên đang đè nén phẫn nộ, trong giọng xen lẫn chất vấn: “Mẹ, chị hai, đây rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Mẹ Lý bị lời đổi trắng thay đen của Giang Ái Linh làm tức giận đến muốn hộc máu, mở miệng chuẩn bị mắng chửi người thì bị cha Lý trừng mắt.
Cha Lý nhìn về phía Thẩm Y Y: "Nhà thằng hai, cha biết rõ con sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhà thằng ba, việc này con nói đi."
"Cha." Thẩm Y Y không nâng nổi đại kỳ chính nghĩa này, bèn nói: "Con cũng là tham dự khúc giữa, vì nhìn thấy Lý Thiết Trụ muốn đánh mẹ mới ra tay, cụ thể là vì nguyên nhân gì con cũng không biết.
Hay là cha hỏi một người khác đi?"
Thẩm Y Y nói xong, nhìn ra phía ngoài, Lý Đại Bân đang đuổi người hóng hớt đi, Vương Yến đang kiễng chân đứng ở trên ghế lưu luyến không muốn rời đi.
Thẩm Y Y lập tức nói: "Cha, không biết chị dâu Vương đến đây từ lúc nào, có lẽ có thể hỏi chị ấy thử xem?"
"Tôi đến đây từ lâu lắm rồi!" Vương Yến đang dựng thẳng lỗ tai nghe lập tức hô lớn: "Chú Lý, cháu gần như xem hết toàn bộ hành trình! Con có thể thuật lại cho chú, tuyệt đối không lừa chú!"
Cha Lý: "..." Đồng ý.
Vương Yến lập tức nói liến thoắng.
Tuy rằng cô ta không nghe thấy lời Giang Ái Linh châm ngòi mẹ Lý và Thẩm Y Y, nhưng lời mẹ Lý mắng Giang Ái Linh thì âm lượng rất lớn.
Lời mẹ Lý có liên hệ tới chuyện hôm nay Thẩm Y Y mua lương thực, không khó để biết Giang Ái Linh châm ngòi cái gì.
Không thể không nói, người nhiều chuyện mặc dù có lúc rất đáng ghét, nhưng vẫn có đặc điểm riêng, đặc biệt là năng lực kể chuyện, sinh động như thật, sống động như trước mắt, người nghe đều có thể hình dung hình cảnh cô ta miêu tả.
Sắc mặt cha Lý càng sa sầm, phẫn nộ Lý Tam Hoành đối với mẹ Lý và Thẩm Y Y, chuyển hướng về phía Giang Ái Linh và Lý Thiết Trụ.
Lần này người hóng chuyện nhiều như vậy, coi như là Giang Ái Linh muốn nói xạo thì cũng không nói xạo được.
Nghe xong chuyện đã xảy ra, Thẩm Y Y có chút cạn lời, cũng may cô có dự kiến trước mà đánh cho bọn họ một trận.
Xả giận được rồi, chuyện kế tiếp giải quyết như thế nào là chuyện của nhà thứ ba với cha Lý mẹ Lý, Thẩm Y Y không có ý định ở lại quan sát.
Lý Thâm vào thị trấn sẽ trở lại rất nhanh, mấy đứa nhỏ cũng còn chưa có ăn cơm trưa.
Cô không muốn vì người không quan trọng mà để chồng và con trai cô bị đói bụng, liền nói: "Cha, sự việc coi như đã biết rõ, con đi về trước nhé."
Cha Lý còn chưa gật đầu, mẹ Lý lập tức nói: "Y Y, mẹ đi chung với con."
Đại Hoa một mực ở trong phòng bếp cuối cùng đã đi ra, nhút nhát nói: "Bà nội, cơm đã làm xong..."
"Làm xong thì làm xong, phải để lại cho vợ với cháu trai lớn của nhà thằng ba nhà họ Lý chúng ta, nếu không tương lai sẽ không dưỡng lão cho bà nữa." Chân tướng của sự việc vừa có, mẹ Lý cương quyết rồi, nói chuyện cũng quái gở.
Mặt Lý Tam Hoành tái mét: “Mẹ...”
"Cậu khoan đừng gọi tôi là mẹ, vợ của cậu và con trai cậu hôm nay làm cái gì cậu cũng đã biết, bọn họ một người châm ngòi quan hệ giữa tôi với nhà thằng hai, một người uy h.i.ế.p tôi muốn đuổi tôi đi, còn muốn cầm gạch đập tôi.
Cậu xem việc này giải quyết như thế nào đi!" Ánh mắt mẹ Lý tập trung nhìn Lý Tam Hoành.
"Mẹ, một hồi con...”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook