Thẩm Y Y nghe vậy, nhìn anh một cái, mặc dù biết anh nhất định sẽ ủng hộ cô, nhưng chính tai nghe thì vẫn rất cảm động.
Lý Thâm thấp giọng nói: "Em tốt với anh, vì vậy anh cũng muốn đối xử tốt với em!"
Thẩm Y Y nhếch miệng lên, oán trách nhìn anh một cái, lại thở dài một hơi: "Đáng tiếc, không gửi được quá nhiều."
Bây giờ gửi đồ chỉ có bưu chính, bưu phí quá đắt, gửi quá nhiều còn không bằng gửi tiền về cho cha mẹ đi cung tiêu xã.
Gửi tiền về để mẹ cô mua lương thực là không thực tế, mẹ của cô coi như là không nghi ngờ nguồn gốc tiền của cô thì cũng nhất định sẽ nghĩ để tiền chữa bệnh cho cha của cô.
Lý Thâm biết sự băn khoăn của cô, nói: "Không sao, em muốn gửi bao nhiêu cũng được, anh có quen biết ở đội vận chuyển, có thể nhờ họ hỗ trợ vận chuyển đến Bắc Kinh."
"Thật sự?" Đôi mắt Thẩm Y Y sáng lên.
"Thật sự!" Lý Thâm nói.
Trước kia anh làm việc, không thể thiếu giao thiệp với người của đội vận chuyển.
Thẩm Y Y vừa vui vẻ vừa cảm động, ánh mắt nhìn anh dịu dàng như nước.
Ánh mắt đong đầy tình yêu và yêu thích thế này, đã thỏa mãn sâu sắc lòng hư vinh của Lý Thâm, khóe môi cong lên vui vẻ.
Lúc này bọn họ đang quẹo vào một con hẻm, trước sau cũng không có người nào, mấy đứa nhỏ phía trước đang líu ríu kéo bao tải chơi, không ai chú ý bọn họ.
Lòng Thẩm Y Y rục rịch, tiến đến bên tai anh, đỏ mặt lặng lẽ rủ rỉ nói: “Cái đó của em mấy hôm trước đi rồi.”
Lý Thâm: "..."
Ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đầu, còn phải chờ đến tối.

Khụ.
Làm chính sự trước.
Bấy giờ đã sắp giữa trưa, sân phơi nắng vẫn đầy người, từ xa xa cũng có thể nghe được tiếng ồn cực kỳ náo nhiệt.

Rất nhiều thôn dân đã chia xong lương thực rồi, xếp hàng lĩnh lương thực trong sân phần lớn đều là thanh niên tri thức, thôn dân ở bên cạnh đã chia xong lương thực tới tham gia náo nhiệt.
Nhìn thấy một nhà năm người Thẩm Y Y tới đây, ánh mắt của mọi người di chuyển theo bóng dáng của bọn họ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy bọn họ kéo xe đẩy, theo bản năng nhìn về phía Trần Giai Di đang có vẻ mặt phẫn hận ngồi dưới cây.

Tâm hồn nhiều chuyện cháy phừng phực.
Nhà nhà họ Lý đã sớm nhận được lương thực đi trở về, thế nhưng mẹ Lý biết hôm nay Trần Giai Di phải lấy công điểm bù cho Thẩm Y Y, sợ cô ta lại làm chuyện thiếu lý trí gì, Thẩm Y Y đối phó không được, vì vậy đặc biệt dẫn Hà Chiêu Đệ và Giang Ái Linh tới đây trợ trận.
Tuy rằng Giang Ái Linh không vui, nhưng không làm trở ngại cô ta muốn hóng chuyện, hiển nhiên cũng đã tới.

Vì vậy, khi một nhà năm người Thẩm Y Y xuất hiện có thể nói là thu hút mọi ánh nhìn.
Thôn Thanh Thủy phân lương thực luôn luôn là ưu tiên thôn dân, rồi sau đó mới đến thanh niên tri thức.

Tuy rằng Thẩm Y Y cũng là thanh niên tri thức, nhưng bởi vì cô gả cho Lý Thâm, coi như là thôn dân của thôn Thanh Thủy, có thể lĩnh lương thực trước Trần Giai Di, vì vậy vừa sáng sớm Trần Giai Di đã tới đây ngồi rồi.
Là cô có giác ngộ như vậy sao? Không phải!
Đêm qua cô ta thậm chí muốn đợi tới cuối cùng, sau đó lại xuất hiện, kết quả bị Lâm Gia Đống nhắc nhở một câu.
Bây giờ đang ở thôn Thanh Thủy, cô không đấu lại Thẩm Y Y, cô không tới, nói không chừng Thẩm Y Y sẽ lấy hết tất cả lương thực của cô ta.
Việc này làm Trần Giai Di giật mình, công điểm của cô ta bù vào khoản tiền cô ta thiếu nợ Thẩm Y Y đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, Thẩm Y Y nhất định sẽ lấy lương thực của cô ta, nhưng vậy cũng phải chừa cho cô số lượng lương thực cơ bản mới được chứ, nếu không cô ta ăn cái gì?
Vì vậy buổi sáng hôm nay, Trần Giai Di là người đầu tiên tới đây, kết quả chờ cả buổi sáng, cũng bị thôn dân nhìn như nhìn khỉ cả buổi sáng.

Đến khi không kiên nhẫn được nữa, cô ta không đi tìm Thẩm Y Y, ngược lại chạy tới nói với đại đội trưởng muốn lĩnh một phần của bản thân trước, bị trưởng thôn ở bên cạnh từ chối, oán trách cỡ nào không nghĩ cũng biết.
Lúc này nhìn thấy nhà Thẩm Y Y đã chạy tới, nhưng không có ý đứng lên muốn xếp hàng chung với bọn họ.

Thẩm Y Y cũng không thèm để ý, tóm lại đợi lúc cô lĩnh lương thực, Trần Giai Di phải ngoan ngoãn tới đây.
Lĩnh một phần của Lý Thâm trước.
Lý Thâm gần như mỗi ngày đều là mười công điểm, vì vậy đã được phân không ít lương thực, mặc dù phần lớn đều là lương thực phụ, nhưng lương thực qua sơ chế cũng có không ít, đẩy chiếc xe đẩy lên, cũng gần một xe.


Ngoài ra, còn phân năm mươi đồng tiền, Lý Thâm cầm năm mươi đồng, dùng hết mua gạo và lúa mạch.
Tất cả mọi người bị sự ngang tàng của anh làm cho sợ ngây người, nhưng không ngờ vẫn chưa dừng lại.

Bây giờ chỉ cần là hộ khẩu nông thôn, không cần biết có làm việc hay không, mỗi người đều có lương thực cơ bản.

Đương nhiên Thẩm Y Y cũng có, nhưng cô không làm việc không có công điểm cho nên không tiện đòi.
Đương nhiên, cũng sợ có người trong lòng thấy không công bằng chạy đi báo cáo cô, dù sao người làm một thanh niên tri thức xuống nông thôn kiến thiết nông thôn nhưng không làm việc, muốn báo cáo rất dễ dàng, nói không chừng sang năm cô phải xuống ruộng theo.
Thẩm Y Y ngay cả Lý Thâm cũng không muốn để anh xuống ruộng, thế nhưng chính sách thời đại như thế, cô không thay đổi được, nhưng bản thân cô không muốn đi.

Cho nên cô còn phải thừa dịp trong khoảng thời gian qua mùa đông này ngẫm nghĩ liệu có thể tìm biện pháp gì không cần xuống ruộng.
Chia xong lương thực cho Lý Thâm, tiếp theo nên là Trần Giai Di.
Cô ta lề mà lề mề tới đây, mài sạch sẽ kiên nhẫn của đại đội trưởng có tính nôn nóng, anh ấy phẫn nộ quát to một tiếng, cô ta bị dọa giật mình, vội vàng chạy tới.
Người tính điểm tính công điểm của Trần Giai Di, Thẩm Y Y nhìn qua, thật là không ít, coi như là "nữ trung hào kiệt" trong số phụ nữ làm việc ở thôn Thanh Thủy rồi.
Đương nhiên lương thực không ít, ngoài ra, còn có thể được chia ba mươi sáu đồng.
Ba mươi sáu đồng này trưởng thôn đưa thẳng cho Thẩm Y Y, về phần lương thực, Thẩm Y Y đòi hết 80 cân gạo và 100 cân lúa mạch của Trần Giai Di.
Gạo ở cung tiêu xã là 0,15 đồng một cân, lúa mì ở cung tiêu xã là 0,13 đồng một cân, nhưng cần phiếu vé, vì vậy trưởng thôn và đại đội trưởng còn có kế toán nơi đây quyết định, tính gạo cho Thẩm Y Y chỉ 0,2 đồng một cân, lúa mì 0,18 đồng một cân.

Vậy tính vào thì lương thực là ba mươi bốn đồng, cộng thêm ba mươi sáu đồng Trần Giai Di được phân, tổng cộng là bảy mươi đồng.


Vì vậy Trần Giai Di còn thiếu nợ Thẩm Y Y ba mươi đồng.
Ba mươi đồng này Thẩm Y Y cũng không tính dùng Trần Giai Di để trừ, cô không thiếu lương thực phụ, cũng không có ý định gửi lương thực phụ về nhà.

Cô bèn nói với trưởng thôn lần sau sẽ lấy thêm công điểm của Trần Giai Di trừ nợ.
Trần Giai Di tức giận đến trợn mắt tròn xoe, lần sau nếu cô lại được phân tiền, chẳng phải vẫn bị Thẩm Y Y cầm đi?
"Không được! Tôi không đồng ý!" Trần Giai Di muốn bảo vệ ích lợi của mình: "Nếu như muốn dùng công điểm gán nợ, vậy một lần gán nợ là hết, một ít khoai lang, khoai tây tôi có thể cho cô!"
"Tôi không cần công điểm trừ nữa, có bản lĩnh thì cô trả tiền lại cho tôi đi?" Thẩm Y Y xùy một tiếng.
Trần Giai Di nghẹn họng, hướng về phía đại đội trưởng xin giúp đỡ.
Mặc dù đại đội trưởng và trưởng thôn có chút xung đột, nhưng dù gì cũng là người của thôn Thanh Thủy, hơn nữa người của nhà họ Lý còn nhìn chằm chằm như hổ đói vào anh ấy.

Thẩm Y Y lại là chủ nợ, lại là nửa người của thôn Thanh Thủy, tình lý đều có đủ, đại đội trưởng cân nhắc xong đương nhiên cũng đứng ở phe cô.

Trần Giai Di không còn biện pháp gì, chỉ có thể nổi giận đùng đùng kéo lương thực phụ của cô ta trở về..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương