Thẩm Y Y mê man tỉnh lại, sờ bên cạnh một cái, phát giác bên cạnh đã không có ai.

Cô ngáp một cái, trong lúc vô tình nhìn thấy ánh nắng b.

ắ.

n vào xuyên qua cửa sổ, bên ngoài còn truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, cô giật mình một cái.

Mấy giờ rồi?
Bên ngoài.

Sau khi Lý Thâm kêu Đại Bảo và Nhị Bảo thức dậy, bọn chúng liền tự mình rời giường rửa mặt ăn điểm tâm, chờ sau khi Tiểu Bảo tỉnh lại giúp Tiểu Bảo mặc quần áo xong, dẫn nó rửa mặt ăn điểm tâm.

Mẹ còn chưa tỉnh!
Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo có chút nhớ mẹ, Tiểu Bảo ghé vào khe cửa mà nhìn, Nhị Bảo thì cầm ghế bò lên trên cửa sổ nhìn.

Không có nhìn thấy, bị anh cả chúng nó một mặt nghiêm túc ngăn cản, "Cha nói, mẹ rất mệt mỏi, bảo chúng ta đừng làm phiền mẹ nghỉ ngơi, Tiểu Bảo, em không được nằm rạp trên mặt đất, bẩn! Nhị Bảo, em mau xuống đi, rất nguy hiểm!"
Nhị Bảo thở dài như ông cụ non, "Anh cả, chúng ta làm gì đây?"
Đại Bảo lấy ra tập tranh, "Chúng ta xem cái này!"
Nhị Bảo Tiểu Bảo sáng mắt lên, thế là ba người tự dời cái ghế đẩu, tụ tập cùng một chỗ, đọc tập tranh.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, cửa bị người gõ, "Nhà thằng hai!"
"Là bà nội!" Nhị Bảo nói, chạy tới mở cửa cho mẹ Lý, "Bà nội!"
Mẹ Lý thấy Nhị Bảo, cười tủm tỉm sờ đầu của nó, tiến đến nhìn thấy Đại Bảo cùng Tiểu Bảo, hỏi: "Đang làm gì thế?"
"Xem tranh ạ!" Đại Bảo trả lời, đưa tập tranh trên tay cho mẹ Lý xem, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, "Là mẹ mua cho chúng cháu đó ạ!"

Mẹ Lý nhận lấy xem qua, nghĩ thầm vợ thằng hai thật sự dám dùng tiền, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, trả lại tập tranh cho bọn họ, dò hỏi: "Mẹ các cháu đâu?"
"Mẹ còn chưa tỉnh!" Tiểu Bảo ủy khuất chẹp miệng, hai người anh trai của nó mặc dù không biết chữ cũng đọc hiểu nội dung, mà nó thì chỉ nhìn hình ảnh.

Nhìn thấy đẹp mắt, nó "Oa" thán phục một tiếng, còn muốn nhìn nữa thì hai anh trai đã lật qua một trang khác.

Nó lại hỏi hai anh trai đó là cái gì, hai anh trai ban đầu còn trả lời nó nhưng bị hỏi nhiều cũng phiền, dứt khoát nhét cho nó một cuốn tập tranh để cho nó nhìn.

Tuyệt đối không giống mẹ, mẹ sẽ rất kiên nhẫn dạy nó.

Nó nhớ mẹ!
Mẹ Lý nghe vậy sững sờ, bà chưa từng tới bên này khi trời vừa sáng lần nào nên cũng không biết chế độ làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Y Y.

Lúc này đã là giữa trưa, còn chưa thức dậy sao?
Đại Bảo nhìn thấy bao đồ lớn trong tay mẹ Lý, hỏi: "Nội, nội tìm mẹ con sao?"
Mẹ Lý thả đồ vật trong tay ra, "Đúng là có chút việc! "
"Cha nói mẹ đêm qua rất mệt mỏi, bảo chúng cháu không được làm phiền mẹ.

" Nhị Bảo thuận miệng nói, "Nội, bằng không chút nữa nội tới nhé?"
Mẹ Lý sững sờ, liền nghe thấy cửa phòng trước mặt mở ra, ngẩng đầu nhìn qua.

Thẩm Y Y nhìn thấy mẹ Lý, cũng sửng sốt một chút, theo bản năng kéo áo khoác trên người một cái.

Bên trong cô còn mặc bộ áo ngủ tơ lụa kia, biết bên ngoài có người, cô liền tìm một chiếc áo khoác của Lý Thâm trùm lên.

Mẹ Lý thấy vậy, còn có cái gì không hiểu, mặt mo đỏ ửng, ho một tiếng.

Thẩm Y Y cười ngượng ngùng: "Mẹ, sao mẹ tới đây vậy?"
Mẹ Lý ước lượng bông trên tay, nói, "Mấy ngày trước nghe nói con tìm người muốn đổi bông mà không đổi được, hôm nay mẹ vừa vặn có thời gian rảnh, đi nhà mẹ của mẹ ở thôn bên cạnh một chuyến, đổi được cho con hai cân bông.

"
Thẩm Y Y sững sờ, không nghĩ tới mẹ Lý sẽ đi đổi bông cho cô.

Kỳ thật hôm qua cô đã cầm không ít bông ra, nhưng cô không nói, cười nói: "Vậy mẹ, mẹ đợi con một chút, ta đi thay quần áo.

"
"Ai, được.

" Mẹ Lý nói.

Thẩm Y Y vào phòng, đổi một bộ quần áo, lúc trở ra, trong tay cũng ôm một bao đồ vật, trước tiên nhét ba đồng cho mẹ Lý.

Mẹ Lý đi tìm người đổi bông, khẳng định đã cầm thứ gì đổi với người ta, Thẩm Y Y không thể để cho mẹ Lý chịu lỗ.

Bông thật ra là mẹ Lý lén dùng tiền mua của người ta, cho nên Thẩm Y Y đưa tiền cho bà ấy bà ấy cũng không có ý định từ chối, chỉ là ba đồng có hơi nhiều, bà ấy lấy ra ba hào trả cho Thẩm Y Y, "Không cần nhiều như vậy!"
Thẩm Y Y không có nhận, lại đưa túi đồ trong tay cho mẹ Lý, "Mẹ, đây là len con đã mua trước đó, mua nhiều, mẹ lấy về đan cho mình và cha cái áo đi.


"
Mẹ Lý thụ sủng nhược kinh, "Cái này! Mẹ không thể nhận, con làm cho Lý Thâm và ba đứa nhỏ! "
Thẩm Y Y trực tiếp nhét vào trong tay bà ấy, "Mẹ cầm đi, nghe nói mùa đông năm nay sẽ khá lạnh, mẹ và cha đã lớn tuổi, phải ăn mặc giữ ấm một chút.

"
Mẹ Lý khước từ không được, liền nhận lấy, khóe miệng đều sắp ngoác đến tận mang tai rồi.

Tiểu Bảo đến tìm mẹ muốn ôm một cái, Thẩm Y Y xoay người bế nó lên.

Tiểu Bảo ôm cổ mẹ, chỉ về phía cổ cô bỗng nhiên nói: "Mẹ, đau đau!"
Đại Bảo cùng Nhị Bảo nghe xong, lo lắng chạy lại xem, sợ hãi kêu lên: "Mẹ, mẹ bị muỗi chích hả?"
"Muỗi ở đâu ra?" Mẹ Lý nghe vậy nhíu mày, mặc dù nông thôn có muỗi rất bình thường, nhưng ây giờ thời tiết dần dần lạnh xuống, đã không còn muỗi gì nữa, nghe vậy thăm dò nhìn sang.

Lúc nãy Thẩm Y Y trở về thay quần áo đã phát hiện trên cổ bị Lý Thâm mút ra một cái dấu hôn, cho nên cố tình mặc một cái áo cao cổ, không nghĩ tới bị Tiểu Bảo gỡ ra, cô vội vươn tay che lại.

Nhưng động tác của cô không đủ nhanh, bị mẹ Lý vừa vặn nhìn thấy.

Mẹ Lý "Ai u" cười một tiếng, "Cái này không phải con muỗi gì đâu, đây là cha con! " Hôn.

"Mẹ!" Da mặt Thẩm Y Y dù dày cũng không chịu được trêu chọc như thế, lớn tiếng kêu mẹ Lý.

Mẹ Lý cũng ý thức được không nên nói chuyện này ở trước mặt con trẻ, vội vàng im miệng, vẫn không quên nở nụ cười trêu chọc với Thẩm Y Y.

Thẩm Y Y: "! "
Lời mẹ Lý nói lại bị Đại Bảo cùng Nhị Bảo nghe lọt, không nghe thấy đằng sau, còn tưởng rằng nói là cha đánh, nhất thời nóng nảy, "Mẹ, cha đánh mẹ sao ạ?"
"Không phải, " Thẩm Y Y phủ nhận, "Cha các con không có đánh mẹ!"
"Vậy vết thương của mẹ là thế nào?" Đại Bảo Nhị Bảo không tin.

"! " Thẩm Y Y cũng không biết phải giải thích như thế nào, nhìn về phía mẹ Lý.

Việc này là ngài gây ra, mau chóng giải quyết cho con.


Mẹ Lý ngượng ngùng cười một tiếng, vỗ đầu một cái nói, "Ai u, xem đầu óc của ta này, cha con lát nữa sẽ xong việc, mẹ còn chưa làm cơm xong, về nhà nấu cơm trước nhé.

"
Nói rồi bà chạy như một làn khói.

Thẩm Y Y: "! "
Đại Bảo Nhị Bảo lại cảm thấy bọn họ đã đoán đúng, khẳng định là cha ức h.

i.

ế.

p mẹ, còn đuổi mẹ tới phòng bên cạnh ngủ!
Nhị Bảo lập tức nước mắt đầm đìa, "Mẹ, mẹ yên tâm, con và anh cả sẽ không để cho cha ức h.

i.

ế.

p mẹ, chờ cha trở về, chúng con sẽ báo thù cho mẹ!"
Thẩm Y Y ngượng ngùng đồng thời, vừa buồn cười, đứa nhỏ thích suy diễn này!
Cô dứt khoát không nói, để lại cho chính Lý Thâm xử lý, dù sao cũng là họa do anh gây ra!
Cô còn ôm một tia kỳ vọng, nói không chừng chờ sau khi Lý Thâm trở về, ba đứa nhỏ đã quên mất chuyện này.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương