Ngày hôm nay, là lần thứ nhất từ khi Thẩm Y Y sống lại đến nay không có đưa cháo đậu xanh cho Lý Thâm.
Sau khi Lý Thâm đi làm, cô ở trong nhà lấy chăn đi phơi nắng, sau đó ngủ trưa một lúc với mấy đứa nhỏ.
Sau khi tỉnh ngủ, mấy đứa nhỏ biết hôm nay mẹ không đưa cháo đậu xanh cho cha, còn thắc mắc hỏi cô tại sao không đưa cháo đậu xanh cho cha.
Thẩm Y Y trả lời bọn nó: "Bởi vì cha không muốn để mẹ đưa nên mẹ không đưa."
Mấy đứa nhỏ nghe vậy, tin là thật, không có hỏi tiếp nữa.
Vượng Tài chạy xuống tìm bọn nó chơi b.ắ.n bi, bọn nó chơi trong sân.
Thẩm Y Y thu dọn nhà cửa qua loa, lấy một ít quần áo cũ giặt sạch, phơi nắng.
Lúc này mặt trời đã gần xuống núi, cô lấy xương sườn ra, cắt khối nhỏ, sau đó ướp gia vị, cũng vo gạo nấu cơm.
Đoán chừng Lý Thâm sắp tan làm rồi, cô cầm một rổ gạo, ngồi ở dưới mái hiên, lựa đá bỏ ra.
Gạo này đều là cô lấy ra từ trong không gian, đương nhiên, vì không để bị hoài nghi, cô cũng trộn lẫn không ít đá nhỏ vào, mỗi ngày trước lúc đổ gạo nấu cơm đều phải bắt tay vào lựa đá bỏ ra.
Quả nhiên, không đến mười phút, cửa sân nhỏ đã truyền đến tiếng động, Thẩm Y Y cũng không ngẩng đầu nhìn.
Ba đứa nhỏ đang trong sân chơi đùa, nhìn thấy cha đã trở về, đều phấn khích chạy tới.
Lý Thâm đóng cửa sân nhỏ, nhìn về phía ba đứa con trai chạy về phía anh: “Bẩn, đừng tới gần."
Mấy đứa nhỏ đứng bên cạnh anh chốc lát, lại chạy đi chơi.
Lý Thâm vào nhà, đặt công cụ xuống, ánh mắt như có như không liếc nhìn cô gái dưới mái hiên.
Từ khi anh trở về, cô chưa từng ngẩng đầu lên.
Lý Thâm nhíu mày, kêu Đại Bảo một tiếng: "Đại Bảo, tới đây múc nước rửa tay cho cha."
Tiếng kêu hơi lớn, giống như là để nhắc nhở người nào đó anh đã trở về.
Nhưng mãi đến khi Đại Bảo vội vàng chạy tới, múc nước cho anh rửa sạch tay, ánh mắt nhìn xéo qua cô, cô vẫn đang đắm chìm trong sự nghiệp nhặt đá.
Lý Thâm: "..."
Anh tìm ghế ngồi xuống, nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa trong sân.
Qua một hồi, anh "lơ đãng" hỏi: "Có phải đến giờ nấu cơm rồi không?"
"Anh không có ngửi thấy mùi gạo sao?" Thẩm Y Y nói, không ngẩng đầu.
Lý Thâm còn nói: "Vậy đồ ăn thì sao? Buổi tối hôm nay làm gì ăn, anh sẽ xử lý."
Thái độ Thẩm Y Y rất lãnh đạm: “Không cần, em tự làm được."
Lý Thâm nghẹn họng, coi như là đã nhìn ra lúc này cô đang rất không kiên nhẫn với anh.
Thái độ hiện tại và giữa trưa hoàn toàn là hai thái độ khác nhau.
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một hồi, hồi lâu sau anh đứng lên: "Được rồi, anh đi xử lý vườn nhà.”
Lúc này, Thẩm Y Y không có đáp lại anh.
Lý Thâm hít sâu một hơi, rời đi.
Anh đến vườn nhà, nhổ cỏ tưới nước, bận rộn, đến khi trời tối rồi mới về, vừa về đã phát hiện bọn họ vậy mà đã bắt đầu ăn rồi!
Buổi tối hôm nay Thẩm Y Y làm sườn hấp tỏi băm, mềm thơm, mùi thơm lan ra bốn phía, ngửi thấy mùi đã muốn ăn.
Mấy đứa nhỏ đang ôm chén, gặm xương sườn, miệng nhỏ của Thẩm Y Y đang ăn cơm, thỉnh thoảng gắp hai miếng xương sườn cho Tiểu Bảo không gắp đồ ăn tới, khung cảnh đó thật là ấm áp.
Khóe mắt Đại Bảo thấy anh, gọi anh: "Cha, cha xong việc rồi? Nhanh tới dùng cơm, bọn con có chừa cơm cho cha này.”
Lý Thâm rửa sạch tay đi vào, nhìn thấy phần thức ăn đơn độc chừa lại cho anh, anh nhịn không được: "Tại sao không gọi anh?"
Vườn nhà chỉ ở sân sau, đi vài bước hoặc là hô to một tiếng là anh đã có thể nghe được, không cần phải phiền toái chừa cơm cho anh thế này.
Lý Thâm nhìn Thẩm Y Y, rất rõ ràng câu này là hỏi cô.
Thẩm Y Y muốn nói cái gì, nhìn thấy Tiểu Bảo cắn một miếng sườn, khuôn mặt nhỏ đang dùng sức nhưng không cắn được miếng sườn, sợ răng sữa vốn đã yếu của cậu bé bị đau, Thẩm Y Y bảo nó nhổ cục sườn ra: "Tiểu Bảo, chúng ta không ăn cái này, ăn thịt."
Lý Thâm lầm tưởng cô cố ý không để ý tới anh: "..."
Anh kìm nén bực bội bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Lý Thâm như thường lệ nhận việc rửa chén, Thẩm Y Y cũng dẫn mấy đứa nhỏ tiêu thực trong sân.
Tiêu thực xong chính là đến lúc tắm.
Lý Thâm đi lấy bồn tắm của mấy đứa nhỏ, múc nước ấm vào, sau khi đặt ở ngoài sân thì gọi mấy đứa nhỏ qua.
Rồi sau đó anh lại cầm một cái thùng, chuẩn bị múc nước tắm cho Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y nhìn thấy, đạm nhiên nói: "Của em không cần anh múc."
Nói xong, cô đi lên trước, cầm thùng trong tay anh đi, sau đó đi vào phòng bếp.
Lý Thâm nặng nề nhìn cô, đi theo đằng sau cô vào phòng bếp.
Sau khi Thẩm Y Y múc nước xong, anh tiến lên, xách nước tắm của cô đi ra ngoài.
Thẩm Y Y: “Em đã nói rồi không cần anh hỗ trợ rồi!"
Lý Thâm thèm nghía cô mới là lạ, pha nước nóng vào nước lạnh, xách vào phòng tắm.
Thẩm Y Y kìm nén khóe môi muốn cong lên, còn muốn giả bộ không vui, cầm quần áo vào phòng tắm.
Sau khi cô đi ra, mấy đứa nhỏ cũng tắm xong rồi.
Thẩm Y Y dẫn theo bọn nó trở về phòng, lấy tập tranh cùng với tài liệu dành cho trẻ em vét được từ chỗ trạm phế phẩm cho bọn nó xem.
Mấy đứa nhỏ nhìn thấy tập tranh, nằm ở trên giường lò thân mật đọc, chỗ nào không rõ sẽ hỏi Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y vừa trả lời bọn nó, vừa lắng tai chú ý hướng đi bên ngoài của Lý Thâm.
Nghe không được, nhìn không thấy, cô cũng không biết anh đang làm gì, cũng không thấy anh trở về phòng.
Thẩm Y Y suy nghĩ giây lát, cất tập tranh của mấy đứa nhỏ, dỗ dành bọn nó ngủ, sau đó tắt đèn.
Bên ngoài, Lý Thâm nhìn thấy căn phòng đã tắt đèn: "..."
Véo bóp mi tâm, sự ấm ức kẹt ở họng không lên không xuống, anh vừa phiền vừa buồn bực, không nhịn được, dùng sức đá mặt đất một cước, bụi đất tung bay.
Qua một hồi, Lý Thâm mới đứng lên, đi tắm rửa.
Đang định quay về căn phòng nhỏ của anh, ánh mắt liếc thấy cửa phòng sát vách không khóa.
Là đặc biệt để cửa lại cho anh? Hay là lúc đóng cửa không chú ý?
Lý Thâm càng nghiêng về vế sau.
Người phụ nữ vô tâm vô tình đó sao có thể để cửa cho anh?
Anh nên giúp cô đóng lại, sau đó xoay người quay về một căn phòng khác.
Nhưng con ngươi đen tối của Lý Thâm nhìn vào khe hẹp một lúc, tiến lên một bước, đẩy cửa đi vào.
Cái con mẹ nó, đây là vợ con của anh, cớ sao anh không thể vào?
Lý Thâm tiến vào, cho là bọn họ cũng đã ngủ, bước chân tương đối nhẹ, nhưng đi vào, trên giường lò lớn đó có một cái đầu đã ló ra.
Lý Thâm dừng bước, cô vẫn chưa ngủ.
Anh muốn nói cái gì, Thẩm Y Y đã cướp lời, nói: "Anh vào để làm gì?"
Ngay khi cô dứt lời, căn phòng yên tĩnh đáng sợ, không khí dường như cũng đóng băng.
Trong bóng đêm, Thẩm Y Y thấy không rõ sắc mặt của anh, nhưng biết anh nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.
Thẩm Y Y theo dõi anh, cô biết bây giờ anh đang kìm nén cảm xúc.
Cô đợi đã lâu, nhưng cũng không nghe thấy anh nói chuyện, trái lại là quay đầu rời đi.
???
Thẩm Y Y không thể tin được, xuống giường nhìn một cái, quả thật cửa đã đóng lại.
"..."
Cô bò lại lên giường, nằm một lát, chung quy vẫn không cam lòng, còn thiếu một bước, cô phải thêm một mồi lửa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook