Viên gạch đó đúng là Chu Phong Thu đặt vào, anh ta có được hai chiếc đồng hồ từ chỗ Thẩm Y Y thì ngày hôm sau đã bán được rồi.
Một chiếc bán được một trăm bảy mươi đồng, một chiếc bán được một trăm bảy mươi lăm đồng, trừ đi chi phí, anh bán lời tròn hai mươi lăm đồng!
Chỉ trong một ngày...!À không, một tiếng!
Điều này đối với thời kỳ tiền lương một tháng của công nhân đa số là hai mươi, ba mươi như bây giờ thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Chu Phong Thu cầm tiền mừng rỡ như điên, nếu như ngày đó người đàn ông trung niên kia có thể cung cấp hàng liên tục cho anh ta, vậy anh ta sắp phát tài rồi!
Vì vậy anh ta đi loanh quanh cung tiêu xã suốt đêm, cầm một viên gạch đặt lên.
Vừa lo lắng vừa phấn khích chờ người ta đến tìm anh ta rồi lại mãi mà không đợi được người, anh ta lo nghĩ đến độ rụng tóc, sợ cơ hội phát tài sẽ chạy đi ngay trước mắt mình.
Sợ viên gạch đó mất, thỉnh thoảng anh ta sẽ chạy tới nhìn thử, thời gian còn lại là canh giữ ở nơi anh ta đã nói với người ta.
Trông mòn con mắt đến tuyệt vọng, lúc này gặp người ta còn cho là mình gặp ảo giác, anh ta nhiệt tình nghênh đón, vẻ mặt nịnh nọt: "Anh trai, cuối cùng anh đã tới rồi, nhanh, vào nhà ngồi!"
Thẩm Y Y nhìn căn nhà nhỏ cũ nát, không nhìn thấy bên trong, không dám tùy ý đi vào, nghiêm mặt nói: "Chúng ta nói ở sân nhỏ này đi."
Ở đây vắng vẻ, không có ai, nhích sang bên cạnh một chút bên ngoài cũng nhìn không thấy, nhưng mà nếu có nguy hiểm thì cô tự cứu, chạy trốn sẽ dễ dàng hơn tí.
Dù sao cũng là người xa lạ, tuy rằng trực giác của cô mách bảo anh ta không phải người xấu, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, cô vẫn phải đề phòng thì tốt hơn.
Chu Phong Thu cũng là lăn lộn trong nghề này đương nhiên hiểu sự cẩn thận của cô, vội vàng gật đầu nói: "Được được được, chúng ta nói chuyện ở đây.”
Suy nghĩ chốc lát, để tỏ lòng thành của mình, anh ta quyết định giới thiệu tên thật của bản thân: "Anh trai, tôi là Chu Phong Thu, không biết anh tên gì?"
"Lão Hắc." Thẩm Y Y thuận miệng bịa một cái tên tương đồng với vẻ ngoài hiện tại của cô.
Chu Phong Thu biết cô dùng tên giả, nịnh nọt mà cười cười: "Anh Hắc."
Thấy anh ta như còn muốn chuyện trò với cô vài câu, Thẩm Y Y đi thẳng vào vấn đề chính: "Còn cần đồng hồ không?"
Mắt Chu Phong Thu sáng lên, nhìn bốn phía, hạ giọng: "Anh Hắc, anh còn có bao nhiêu?”
Thẩm Y Y liếc anh ta: "Anh muốn bao nhiêu?"
Câu này đã truyền đạt ý là cô có không ít hàng, tim Chu Phong Thu đập như trống, ánh mắt liếc về phía cái sọt phía sau lưng của Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y chú ý tới ánh mắt của anh ta, cười nhẹ như không nhìn anh ta một cái.
Kỹ thuật trang điểm của Thẩm Y Y không tệ lắm, lúc gương mặt đã có tuổi mỉm cười, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng cho cảm giác là mặt mũi hiền lành, nhưng không cười hoặc là cười nhẹ như không thì sẽ khiến người ta cảm thấy tàn ác, rất đáng sợ.
Chu Phong Thu cứng người, không dám quan sát cái sọt trên lưng cô thêm.
Anh ta nở một nụ cười tươi rói, thực hiện một động tác tay.
Thẩm Y Y nhìn thấy nụ cười a dua nịnh nọt của anh ta, còn tưởng rằng lần này sẽ là một phiên giao dịch lớn, kết quả không ngờ anh ta tạo động tác tay là số “hai”, cô nghẹn lời: “…”
Chu Phong Thu cười ngượng, gãi gãi đầu: "Tôi chỉ có bấy nhiêu thôi."
Ba trăm hai mươi đồng trước đó là toàn bộ tài sản của anh ta, hơn nữa còn là tiền anh ta chuẩn bị trả cho người ta…
Anh ta cũng là xuất phát từ tâm lý đánh bạc, cắn răng mua hai cái đồng hồ.
May mắn là anh ta đã thành công rồi, còn bán lời hai mươi lăm đồng, nhất thời phấn khích, còn tiêu tầm mười đồng, trên người bây giờ chỉ có hơn ba trăm ba mươi đồng.
"Tiền." Thẩm Y Y vươn tay ra với anh ta.
Chu Phong Thu vốn còn muốn cò kè mặc cả, hỏi cô có thể bán cho anh ta bớt thêm chút hay không, nhưng nhìn thái độ hơi “chán ghét” này của cô thì anh ta không dám thực hiện ý nghĩ đó nữa, vội vàng móc tiền ra đưa cho cô.
Thẩm Y Y đếm, lấy ra từ trong sọt hai chiếc đồng hồ, đưa cho anh ta: "Kiểm tra đi, sau khi tôi về mà có vấn đề gì thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."
Chu Phong Thu lại vội vàng kiểm tra: "Được rồi."
Thẩm Y Y gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Chu Phong Thu vội vàng gọi cô lại: "Anh Hắc, anh tối đa có thể cung cấp số lượng bao nhiêu?"
Thẩm Y Y suy nghĩ giây lát: "Một lần năm mươi."
Chu Phong Thu nghe xong, tay run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt: “Anh Hắc, nếu như, tôi nói là nếu như, nếu một lần tôi mua năm mươi chiếc thì ngài có thể tính rẻ cho tôi một chút không?"
Xưng hô đã biến thành "ngài" rồi, Thẩm Y Y có chút muốn cười, nhưng cô phải ráng nhịn!
"Nếu anh mua một lần năm mươi chiếc, mỗi chiếc tôi dựa theo giá một trăm năm mươi đồng bán cho anh.”
Chu Phong Thu kích động tới mức khóe môi run rẩy.
"..." Thẩm Y Y không nhịn được trêu chọc anh: "Thấy sao? Muốn mua năm mươi chiếc à? Anh có tiền không?"
Biểu cảm của Chu Phong Thu sững lại, lập tức trịnh trọng nói: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp!"
Thẩm Y Y nhíu mày: “Được! Tôi đi trước."
"Được." Chu Phong Thu ân cần nở nụ cười: "Tôi tiễn ngài đi ra ngoài!"
Thoáng cái đã bán được ba trăm hai mươi đồng, Thẩm Y Y cũng không tham lam, hôm nay không định bán đồ kiếm tiền nữa.
Nhưng cô hết phiếu rồi, phải kiếm phiếu.
Tuy rằng cô lấy đồ trong không gian, không cần phiếu, nhưng mà lấy phòng ngừa ngộ nhỡ ngày nào đó không tiện lấy đồ từ không gian, phải đi cung tiêu xã mua, cho nên cô phải đổi một ít phiếu.
Địa điểm giao dịch của chợ đêm bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, địa điểm lần trước đã sớm bỏ trống.
Thẩm Y Y lại chạy đến mấy chỗ, không tìm được, dứt khoát chạy đến tòa nhà dân cư.
Người ở trong tòa nhà dân cư phần lớn đều là người trong thị trấn, ăn lương thực hàng hóa, là những người không thiếu phiếu nhất.
Cô không có nhìn lung tung hỏi linh tinh, mang thái độ thử thế nào, đi một vòng.
Không bao lâu sau, cô đã bị người ta lén kéo vào trong ngõ vắng: "Chú em, trong sọt của chú có gì thế?”
"Bác gái, là lương thực!" Thẩm Y Y nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, nở nụ cười, trông cực kỳ hiền lành, hoàn toàn không có vẻ tự cao, không thèm kết giao với ai như khi ở trước mặt Chu Phong Thu.
Cô xốc sọt lên, để lộ gạo ở bên trong, lúc cô mới vừa lấy ra từ trong không gian đã cố ý bốc thêm nắm bùn trộn vào.
Không phải cô lòng dạ hiểm độc, mà là phần lớn gạo của thời đại này đều có bùn và đá, gạo trong không gian vốn chính là gạo chất lượng thượng thừa, tròn đầy sáng óng, vốn đã rất đáng chú ý rồi.
Nếu như còn sạch sẽ thì sẽ dễ dàng, dẫn đến chuyện phiền phức.
Bác gái vừa nhìn thấy gạo của cô thì mắt sáng lên, gạo này trông thật là tốt!
"Bao nhiêu tiền một cân?"
"Không cần tiền, chỉ cần phiếu!" Thẩm Y Y cười tủm tỉm nói, lại cố ý nói thêm một câu: “Chỉ bán mười cân."
Bác gái trực tiếp lấy hết, vội vã về nhà cầm một chồng phiếu, có phiếu đường, phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt….
Kiếm được phiếu vô cùng thuận lợi, Thẩm Y Y không có tiếp tục bán nữa.
Tìm nơi vắng vẻ, tháo xuống lớp hóa trang, cách thời gian xe bò đi về còn một lúc, cô lại đi một chuyến đến trạm phế phẩm, tìm một vài tập tranh dành cho trẻ em đọc và truyện cổ tích.
Tiếp theo đi một chuyến đến tiệm cơm quốc doanh, mua mười lăm cái bánh bao thịt và năm cái màn thầu, cùng với một dĩa thịt kho tàu.
Cuối cùng mới lấy đồ từ trong không gian ra, nửa cân xương sườn, hai cân thịt heo, hai cái móng heo, năm cân thịt khô cùng với ba mươi quả trứng gà, đều đặt ở trong sọt.
Sau đó lấy thêm năm cân bông.
Trở về chỗ bác Ngưu đỗ xe bò, có hai bác gái đã ngồi trên xe chờ rồi.
Thẩm Y Y cầm theo đồ lên xe, tìm chỗ ngồi xuống..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook