"Thím là thím ba của cháu thì làm sao?" Đại Hoa không chút khách khí cắt ngang lời nói của Giang Ái Linh: "Cho dù thím có là cha cháu thì thím cũng không thể đến khiêu khích mẹ cháu!"
"! ! Thím đây là nói chuyện bình thường với mẹ cháu, thím khiêu khích mẹ cháu khi nào?" Giang Ái Linh nâng cao giọng, tức giận nói: "Đại Hoa, cháu có được giáo dục hay không, cháu! "
"Thím đang nói chuyện gì với mẹ cháu? Mẹ cháu có nói mẹ cháu muốn nghe không?" Đại Hoa lạnh lùng nói: "Mẹ cháu không muốn nghe, mời thím câm miệng.

"
"Cháu!" Giang Ái Linh bị Đại Hoa ngắt lời ba hai lần, cả người tức đến muốn chết, nhìn Hà Chiêu Đệ bằng ánh mắt hung ác, nghiến răng: "Chị xem con gái chị dạy đi! Kiêu căng vô lễ không biết tôn trọng người lớn, giờ nó cưỡi lên đầu lên cổ chị rồi, chị còn không mau dạy lại nó!"
"Ngược lại cháu đang rất lịch sự," Đại Hoa không cho mẹ mình có cơ hội lên tiếng, lạnh lùng nói với Giang Ái Linh: "Mẹ cháu là chị dâu của thím, cháu chưa thấy thím tôn trọng mẹ cháu lắm.

"
"Mày!" Giang Ái Linh tức đến nghẹt thở.

"Mẹ," Đại Hoa nhìn mẹ mình, "Mẹ nói với thím là mẹ không tin lời của thím, bảo thím mau đi đi.

"
Mặc dù đầu óc của Hà Chiêu Đệ hồ đồ lại còn là người trọng nam khinh nữ, nhưng Đại Hoa tốt xấu gì cũng là con gái của cô ấy, so sánh với một người em dâu đã từng bắt nạt mình, cô ấy vẫn biết nên đứng về phía ai, ấp úng nói: "Thím ba của cháu nó, em đừng phí công vô ích nữa, chị biết em đang nghĩ gì! "
Giang Ái Linh tức giận muốn chết, buông một câu: "Bị một con nhóc ngồi lên đầu như thế, cả đời này chị đừng mong ngóc đầu dậy được!" Sau đó, cô ta tức giận quay về nhà.

"Mẹ, sau này đừng thím ấy nói cái gì cũng được được tin," Đại Hoa nhìn mẹ nói.

"Ừm," Hà Chiêu Đệ thấp giọng trả lời, dáng vẻ này trông có hơi sợ Đại Hoa.

Động tĩnh bên phía bọn họ không nhỏ, ít nhất ba cậu cháu bên này đều nghe được.

Thấy Đại Hoa khiển trách Giang Ái Linh, Hà Chiêu Đệ lại sợ cô bé, hai anh em nhìn nhau, trong mắt nhau lộ ra vẻ kinh ngạc.


"Cô bé là chị họ của các cháu à? Cô bé thay đổi nhiều quá," Thẩm Vũ Hiên hơi ngạc nhiên, trước đây lúc anh ấy đến thôn Thanh Thủy đã từng nhìn thấy Đại Hoa, trong ấn ấn tượng cô bé là người vô cùng gầy gò, chất phác và nhút nhát, nhưng cô bé trước mặt dù vẫn ăn mặc trang điểm không nổi bật trong đám người như trước, nhưng sự tự tin và hào phóng khoáng làm cô bé với trước kia như hai người khác nhau.

"Chắc là vậy đi," Nhị Bảo không chắc chắn nói, thấy Đại Hoa tới, cậu bé nhanh chóng kéo Tiểu Bảo, "Chị ấy tới rồi!"
"Tới thì tới, anh kéo em làm gì?" Tiểu Bảo nghiến răng kéo quần áo lại.

Bọn họ ngược lại không sợ Đại Hoa, chị là cảm thấy Đại Hoa đã thay đổi quá nhiều, không giống chị họ trong trí nhớ của bọn họ, lại là con gái nhà người ta, bọn họ thật sự không biết nên ở chung với cô như thế nào.

Đại Hoa không biết rằng hình tượng của mình trong lòng hai đứa em họ đã bị lật đổ, cô bé mỉm cười đi tới: "Nhị Bảo, Tiểu Bảo còn có cậu nhỏ, mọi người mệt mỏi rồi đi? Bên này sắp dọn dẹp xong rồi, mọi người có muốn đi qua nghỉ ngơi trước không?"
"Ồ, vậy bọn em trở về nghỉ ngơi trước," Nhị Bảo đi lấy hành lý.

"Chị cầm đồ giúp em," Đại Hoa nhiệt tình nói.

Nhị Bảo và Tiểu Bảo cuối cùng cũng tìm được bóng dáng trước đó của cô bé, thoải mái hơn rất nhiều, Nhị Bảo ríu rít cười nói: "Chị cả, không cần đâu nha, bọn em tự cầm được, chị mệt mỏi một ngày rồi, cứ đi nghỉ ngơi đi!"
Tiểu Bảo bĩu môi nói: "Đúng vậy, chị cả, chị không biết anh hai em là một người đàn ông mạnh mẽ sao, chị cho anh ấy mười bao cát anh ấy cũng có thể vác được, nói gì đến chút chuyện này, chị cả, chị không quan tâm.

"
Nhị Bảo liếc mắt nhìn Tiểu Bảo.

Đại Hoa mỉm cười.

Tiểu Bảo không để ý tới cậu bé, chỉ vào hai túi đồ lớn còn lại nói: "Chị cả, những thứ này đều là bà nội còn có mẹ em bảo mang về cho chị, bọn em không mang về bên bọn em nữa, lát nữa chị xem rồi thu dọn nó một chút.

"
"Được rồi," Đại Hoa không vội vã sắp xếp hai túi đồ, nói, "Chị đưa mọi người qua đó trước, trở về rồi lại thu dọn sau.


"
Được thôi, hai anh em không từ chối, bốn người từ nhà cũ đến cách vách.

Trời còn chưa hoàn toàn tối đen, mở cổng ra, vẫn là dáng vẻ quen thuộc, chỉ là quanh năm không có ai ngó ngàng, đã hoang vu đi nhiều.

Đại Hoa nói: “Bên ngoài sân hơi bẩn, lộn xộn, chị không kịp dọn dẹp, nhưng trong nhà đã quét dọn sạch sẽ, các em tạm bợ trước, ngày mai chị tới dọn dẹp giúp các em.


“Không cần đâu, chị cả.

” Tiểu Bảo nói: “Ngày mai chúng em tự dọn một chút là được, không làm phiền chị nữa, dù sao chúng em cũng không ở lâu.


“Thế này có gì phiền với không phiền, đều nên mà.

” Đại Hoa nói, còn vì sao nên, cô ấy cũng không nói lý do, chỉ hỏi: “Phải rồi, lần này các em ở nhà bao lâu?”
“Nửa tháng.

” Nhị Bảo trả lời: “Định ở nhà chơi vài ngày.


“Vậy rất tốt.


” Đại Hoa nói.

Nói xong liền vào trong nhà, nhìn ra trong nhà đã rất lâu không có người ở, có một mùi ẩm mốc, nhưng quả thực dọn dẹp rất sạch sẽ.

Đại Hoa đi thắp đèn trước, sau đó rót nước: “Nước này là buổi sáng chị nấu xong mang tới, có hơi nguội rồi, nhưng vẫn ổn, bây giờ trời nóng, nguội dễ uống, hay là các em muốn uống nóng? Lát nữa chị nấu một ấm cho các em.


Ba cậu cháu vội vàng nhận bằng hai tay, nói cảm ơn, Tiểu Bảo nói: “Không cần, chúng em uống nguội là được.


Đại Hoa cũng không kiên trì.

Trong nhà chỉ có một cái ghế, ba cậu cháu ngồi bên giường, để ghế cho Đại Hoa.

Thẩm Vũ Hiên không thân với Đại Hoa, lại là người có người yêu, dĩ nhiên phải giữ khoảng cách với cô gái khác, gần như đều không nói chuyện gì.

Nhị Bảo phóng khoáng, không có nhiều tâm tư vòng vèo như thế, nghĩ tới gì liền nói cái đó: “Chị cả, bây giờ chị sống như thế nào? Nghe nói chị được giới thiệu đến học trường trung cấp dệt phải không?”
“Đúng.

” Đại Hoa đáp: “Nhưng chị đã tốt nghiệp vào tháng sáu rồi.


“Tốt nghiệp rồi?” Nhị Bảo kinh ngạc: “Nhanh như vậy? Vậy tiếp theo chị có dự tính gì?”
“Học hai năm rồi, cũng không nhanh.

” Đại Hoa trả lời câu hỏi của Nhị Bảo: “Tiếp theo thì nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi quay lại nhà máy dệt làm việc.


“Chị cả, em nhớ trước đây chị làm việc ở nhà máy dệt nhỉ?” Tiểu Bảo tò mò hỏi: “Sao còn quay lại?”

“Đúng, chính là nhà máy dệt đề cử chị đi học, bây giờ học xong, dĩ nhiên phải quay lại rồi.

” Đại Hoa nghĩ tới gì đó: “Nhưng đợi chị quay về sẽ không làm công nhân nữa, có thể thăng chức!”
Nhị Bảo Tiểu Bảo nghe vậy đều rất vui: “Chị cả, chúc mừng chị nha!”
Đại Hoa cười đáp, sau đó “bất cẩn” hỏi thăm: “Lần này sao thím hai không về vậy?”
“Mẹ em à, mẹ em bận lắm.

” Nhị Bảo không chú ý tới ánh mắt thấp thỏm và mong chờ của Đại Hoa, vô cùng ghét bỏ nói: “Bảo mẹ nghỉ ngơi mẹ không nghe, hôm nào đó đổ bệnh ra đó, em sẽ cười nhạo mẹ đáng đời…Shhh, hai người đánh con làm gì?”
Nhị Bảo bị Thẩm Vũ Hiên và Tiểu Bảo mỗi người đánh một cái.

“Đừng nói bậy, cái gì mà đổ bệnh với không đổ bệnh? Mẹ con biết chừng mực.

” Thẩm Vũ Hiên tức giận.

“Đúng vậy.

” Tiểu Bảo phụ họa: “Hơn nữa có cha ở đó, chắc chắn cha sẽ không nhìn mẹ mệt, anh đừng trù ẻo mẹ.


Nhị Bảo: “! ” Không phải, anh nào có trù ẻo mẹ?
Được thôi, phi phi phi!
Đại Hoa nghe bọn họ bảo vệ Thẩm Y Y, trái tim vốn có hơi căng thẳng thả lỏng, tò mò hỏi: “Thím hai đang làm gì vậy?”
“Làm đủ chuyện hết.

” Tiểu Bảo nói sơ lược mẹ cậu đang làm gì.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương