“Bên chỗ cha mẹ anh sẽ giải thích.
” Lý Thâm nói, tiếp tục nhìn cô, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc: “Em không cần lo lắng, anh nhất định sẽ đứng về phía em và ba đứa nhỏ.
”
Nói xong, tiếp tục cắt cá.
Thẩm Y Y cảm động đến mức tim tan thành một vũng nước, cô nhìn đường nét gương mặt sạch sẽ lưu loát của anh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, bỗng nhiên sinh ra một dục vọng muốn hôn anh mãnh liệt.
Lý Thâm phát giác cô vẫn chưa đi, ngẩng đầu nhìn cô, giống như hỏi cô còn có chuyện gì.
Thẩm Y Y thầm cổ vũ bản thân, một cái, hôn một cái liền chạy.
Khi cô đang chuẩn bị chạm một cái lập tức chuồn, phía sau bỗng truyền tới một tiếng.
“Cha! Mẹ!”
Dọa Thẩm Y Y vốn đã căng thẳng giật mình, còn run rẩy, nhìn ra phía sau, Nhị Bảo đã tắm xong thay đồ mới hưng phấn chạy tới.
Nhị Bảo: “Mẹ, đồ mới của con đẹp không?’
Thẩm Y Y: “! ”
Đứng dậy, mỉm cười: “Đẹp đẹp, Nhị Bảo đẹp nhất.
”
Qua loa vài tiếng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Lý Thâm, chạy đi giống như bỏ trốn.
Nhị Bảo hơi tò mò nhìn bóng lưng của mẹ, cảm thấy mẹ chạy nhanh như thế, có lẽ là buồn vệ sinh, thế là gọi: “Mẹ, nhà vệ sinh không ở đó.
”
Thẩm Y Y suýt chút lảo đảo.
Nhị Bảo tiếp tục nhìn cha cậu, muốn bảo cha cậu khen cậu một chút, liền thấy ánh mắt lạnh băng của cha.
Nhị Bảo cảm thấy không hay, xoay người chạy về tìm anh trai và em trai.
Lý Thâm…đang nghĩ, vừa nãy có phải cô muốn hôn anh không?
Hình như phải…Lại hình như không phải?
Phải hay không phải còn đang khiến Lý Thâm rối rắm, nhất thời có muôn vàn ý nghĩa, nhìn bóng lưng của Thẩm Y Y, ánh mắt sáng rực.
Thẩm Y Y…giả vờ bình tĩnh, lấy nước nóng đi tắm.
Tắm xong đi ra, Lý Thâm đã cắt cá xong, cũng rửa sạch nồi.
Thẩm Y Y lấy gia vị ướp cá, nhớ ra hôm nay nhìn thấy nhà họ Trần có nhiều hủ dưa muối, bèn lấy ba cái trứng gà bảo Nhị Bảo đi đổi một cây dưa muối về.
Nhị Bảo nhanh chóng quay về, Lâm Đại Nữu lấy cho cậu cái dĩa đựng một dĩa to, còn có không ít ớt khô.
Thẩm Y Y lấy một ít dưa chua, ớt khô và hành, gừng, tỏi băm nhuyễn chuẩn bị dùng.
Sau đó bắt nồi làm nóng dầu, bỏ hành gừng tỏi vào, chiên xương cá, đầu cá tới vàng kim, bỏ nước trong vào, sau khi nước sôi, bỏ dưa chua vào, nấu tới khi sệt lại, vớt dưa chua và xương cá ra, bỏ vào một cái chậu nhôm to rửa sạch sẽ.
Tiếp đó bỏ cá lát vào, sau khi nấu chín, đổ hết vào trong chậu nhôm to, bỏ ớt băm và ớt khô vào, tưới dầu nóng lên, mùi thơm tỏa ra tứ phía.
Ba đứa nhỏ mong đợi nhìn, ngay cả Lý Thâm đang nhóm lửa cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Làm hai con cá, cộng thêm dưa chua, đựng đầy ắp một cái chậu nhôm to.
Tối nay chỉ có một món cá dưa chua.
Sau khi bưng tới nhà chính, Thẩm Y Y bảo Lý Thâm đi gọi cha mẹ Lý.
Bởi vì mặc đồ mới, Nhị Bảo muốn tới trước mặt Thiết Trụ khoe khoang một phen, cũng muốn đi theo, Tiểu Bảo muốn theo anh hai.
Đại Bảo không đi, ở nhà phụ mẹ múc cơm.
Bên phía nhà họ Lý, bầu không khí nặng nề.
Nguyên do là sau khi Lý Thiết Trụ bị Thẩm Y Y cự tuyệt, dẫn Cẩu Đản khóc lóc về nhà, phát hiện Giang Ái Linh không có nhà, lại khóc lóc ra đồng tìm Giang Ái Linh, ngắt đầu bỏ đuôi cáo trạng, không nói chuyện mình bắt nạt ba đứa nhỏ, chỉ nói bác hai bắt được rất nhiều cá, còn cho cá cho Hà Vệ Đông bọn họ nhưng lại không cho cậu ta và Cẩu Đản.
Giang Ái Linh nghe thấy Thẩm Y Y phân biệt đối xử, tức giận đùng đùng, tìm cha mẹ Lý cáo trạng.
Cha mẹ Lý nghi hoặc, nhưng từ tâm lý bảo vệ người trong nhà, bảo Giang Ái Linh đừng rêu rao ra.
Giang Ái Linh cảm thấy cha mẹ Lý đang bảo vệ Thẩm Y Y, cô ta giận quá, trực tiếp ra đồng khóc lóc kể lể, thế là mọi người đều biết hôm nay Thẩm Y Y bắt được không ít cá.
Nhất thời biểu cảm của mọi người đều hơi vi diệu.
Trải qua tối qua, Thẩm Y Y chửi Vương Yến một tràn, mọi người đều biết điều kiện gia đình của Thẩm Y Y rất tốt, có người ngưỡng mộ, cũng có người đố kỵ.
Thế là người đố kỵ liền nói Thẩm Y Y chiếm đồ của công làm của riêng!
Vương Yến cũng có mặt ở đây, hôm qua bởi vì Thẩm Y Y cô ta không lấy được thịt heo rừng, về nhà bị mẹ chồng chửi một trận, cực kỳ oán hận Thẩm Y Y.
Vốn dĩ cũng muốn thuận lời của mọi người chửi một tăng, vừa nghe Thẩm Y Y thế mà lại cho con trai cô ta một con cá, niềm vui đó lập tức đẩy ân oán tối qua ra sau đầu, nói đỡ cho Thẩm Y Y…
Không phải chỉ là mấy con cá sao? Nhà ai chưa từng bắt? Nhà cô chưa từng bắt sao? Hay là nhà anh ta chưa từng bắt? Khi đó sao các người không nói mình chiếm đồ của công thành của riêng?
Lúc nào ấy nhỉ, tôi còn nhớ trưởng thôn cũng bắt hai con cá, có phải không? Ồ, còn có đại đội trưởng, mấy hôm trước con trai ông ấy cũng bắt được một con, lẽ nào bọn họ cũng là chiếm đồ của công thành của riêng sao?
Không phải tôi nói, cá trong sông này vốn dĩ không nhiều, nhiều năm như vậy đều là mặc nhận nhà ai bắt thì là của người đó, vợ Lý Thâm người ta bắt được, vậy tức là của người ta, dựa vào đâu phải chia cho mấy người?
Hơn nữa, trong nhà còn treo thịt heo rừng nhờ phúc của người ta mới ăn được, quay đầu lại vọng tưởng cá của người ta, da mặt của mấy người sao mà dày như vậy chứ?
Bla bla…
Vương Yến là người phụ nữ lưỡi dài có tiếng trong thôn Thanh Thủy, miệng mồm vô cùng lưu loát, khiến người ta á khẩu.
Đại đội trưởng quản lý sản xuất vốn dĩ thấy bên này rôm rả tới quở trách vài câu, vừa nghe Vương Yến nói, lặng lẽ rời đi.
Người khác nhớ tới thịt heo rừng trong nhà, cười ngượng không nói tiếp nữa.
Vương Yến đánh thắng trận chiến nước bọt như vậy rất vui, vừa nghĩ tới tối còn có thịt cá ăn, càng thêm hưng phấn, làm việc cực kỳ dốc sức, cuối cùng còn tan làm sớm.
He he, cô ta phải về nhà làm cá ăn!
Giang Ái Linh nhìn bóng lưng Vương Yến chạy về nhà, tức tới đỏ mặt.
Đơn phương diện tuyên bố con thuyền hữu nghị vừa mới lập với Vương Yến tối qua lật rồi.
Cho tới khi tan làm về nhà, cơn giận của cô ta cũng chưa tan đi, làm gì cũng hằn học thiếu kiên nhẫn.
Mẹ Lý không nhịn được, chửi cô ta vài câu.
Tuy bà cảm thấy chuyện này là vợ thằng hai làm không đúng, bắt được cá không cho ai, giữ lại mình ăn, mẹ Lý đều sẽ không cảm thấy gì, nhưng bắt được cá, chia cho người ngoài lại không cho cháu nhà mình, theo mẹ Lý thấy có chút không thỏa.
Nhưng có mâu thuẫn gì về nhà mình giải quyết, Giang Ái Linh không nên không màng quan hệ bêu rếu Thẩm Y Y trước mặt mọi người như vậy.
Lỡ như thật sự định tội danh chiếm của công thành của riêng, vậy không phải là liên lụy cả nhà sao?
Điều này càng khơi dậy lửa giận của Giang Ái Linh, ngửi thấy mùi thơm của cá từ cách vách truyền tới, mang theo ngữ khí châm chọc nói với Lý Tam Hoành: “Anh coi họ là anh trai chị dâu, họ không coi anh là em trai, sau này, anh cứ coi như không có người anh hai chị hai này, sau này cầu là cầu, đường là đường, họ đừng hòng có được gì từ chỗ chúng ta nữa!”
Mẹ Lý giận mắng: “Giang Ái Linh, cô được rồi đó, người ta cũng không nợ cô, hơn nữa cô có thứ gì cho người ta?”
“Mẹ!” Mặt Giang Ái Linh tái mét, đang muốn nói gì.
“Bà!”
Bị Nhị Bảo xuất hiện ở cửa xen ngang, cô ta không vui nhìn sang, nhìn thấy trên tay Nhị Bảo trống không.
Dựa theo quán lệ hai ngày trước, Nhị Bảo xuất hiện là cho thịt cho cha mẹ Lý, lúc này hai tay trống không, Giang Ái Linh vô thức tưởng Thẩm Y Y ngay cả hai ông bà cũng không cho, lập tức châm chọc nói:
“Phải, con không có thứ gì tốt cho chị ta, nhưng người ta có đồ tốt cũng không muốn cho mẹ…” đâu.
Lời còn chưa dứt, Giang Ái Linh nhìn thấy người đàn ông cao lớn ôm Tiểu Bảo đứng ở cửa, lời tới miệng vô thức nuốt xuống, không ngờ bị sặc nước miếng, ho rất dữ dội.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook