Lâm Đại Nữu xác nhận hỏi: “Chị nói, chị muốn may đồ cho anh Thâm?”
“Đúng vậy!”
Lâm Đại Nữu khựng lại, cầm vải của cô lên: “Chị muốn may như thế nào?”
“May một chiếc áo ba lỗ trước đi, áo bông tôi còn chưa đổi được bông.
”
Lâm Đại Nữu gật đầu, bắt đầu dạy Thẩm Y Y đo nên đạp máy may như thế nào.
Thẩm Y Y mất gần cả buổi sáng mới miễn cưỡng học được làm sao thao tác máy may, tay còn bị đ.
â.
m mấy lần, vải cũng phế mấy mảnh.
Lâm Đại Nữu nhìn số vải hỏng kia, đau lòng không thôi, tuy không phải là vải nhà cô ấy, nhưng cái này cũng quá lãng phí rồi.
Thẩm Y Y chú ý tới ánh mắt của cô ấy, an ủi nói: “Không sao, số vải hỏng này có thể may cho ba đứa nhỏ.
”
Lâm Đại Nữu: “…” Có tiền tùy hứng!
Dưới sự cố gắng không ngừng của Thẩm Y Y, còn có sự hỗ trợ của Lâm Đại Nữu, một buổi sáng, cuối cùng cô cũng may được một chiếc áo ba lỗ của nam, chỉ là…cái áo này méo méo lệch lệch, đường kim cũng không đều, còn có rất nhiều đầu chỉ.
Thẩm Y Y: “Thôi thôi, về nhà nấu cơm trước đã.
”
Trước khi đi, cô còn lấy đi chiếc áo ba lỗ đó.
Lâm Đại Nữu nhịn cười.
Thẩm Y Y: “…”
Về tới nhà, ba đứa nhỏ còn chưa về.
Thẩm Y Y nấu cơm trước, hầm giò heo còn thừa lại hôm qua, lại đến mảnh vườn hái một cây rau cải trắng.
Sau khi rửa sạch, vừa cho vào chảo xào, nhìn thấy Lý Thâm dẫn ba đứa con về.
“Mẹ!”
Nhị Bảo vui vẻ chạy về phía cô, tỏ vẻ hưng phấn: “Mẹ, mẹ may cho cha một chiếc áo đúng không?”
???
Thẩm Y Y nhanh chóng nhìn Lý Thâm, anh đang ở ngoài rửa tay.
Thẩm Y Y lập tức ngồi xổm xuống, nhỏ tiếng nói: “Đúng, nhưng các con đừng có…” nói với cha, chiếc áo đó quá xấu.
Không đợi cô nói xong, Nhị Bảo đã gọi cha cậu thật to: “Cha, vừa nãy con nói thật, sáng nay mẹ thật sự may cho cha một cái áo!”
Thẩm Y Y: “…”
“Đã may xong rồi?” Quả nhiên Lý Thâm đi vào, ngữ khí mang theo sự mong chờ khó phát giác: “Anh xem thử?”
Khụ!
Thẩm Y Y đứng dậy, chỉ huy anh tới nhóm lửa phụ, đứng đắn nói: “Đợi lát nữa đi, nấu cơm trước.
”
Còn “đợi lát nữa” này, cụ thể là khi nào, Thẩm Y Y không nói, dù sao thì cho tới khi Lý Thâm đi làm cũng không nhìn thấy.
Sau khi Lý Thâm đi làm, Thẩm Y Y như thường lệ nấu cháo đậu xanh, lại dọn dẹp nhà cửa đơn giản một lượt, sau đó ôm ba đứa con cùng nhau ngủ trưa, sau khi ngủ dậy, đi đưa cháo đậu xanh.
Quay về uống nước mới tới nhà họ Trần.
Mấy đứa con không ở không được, lại chạy ra ngoài chơi, Thẩm Y Y cũng không ràng buộc chúng.
Trải qua buổi sáng, cuối cùng cô cũng học được, lại thao tác khoảng hai tiếng, cuối cùng may được một chiếc áo miễn cưỡng nhìn được.
Đương nhiên, điều này cũng là nhờ có Lâm Đại Nữu giúp đỡ.
Lâm Đại Nữu đang mang thai, không cần đi làm, bây giờ ở nhà ngoài nấu cơm thì là chăm sóc mẹ Trần bệnh liệt giường, cũng có thể rảnh rỗi chút thời gian.
Thi thoảng hướng dẫn Thẩm Y Y một chút, thấy cô may nghiêm túc, bèn ở bên cạnh xử lý vải hỏng của cô, dựa theo kích thước của ba đứa nhỏ, cắt số vải hỏng đó thành từng miếng.
Đợi sau khi Thẩm Y Y may xong, Lâm Đại Nữu bèn đạp máy may, chẳng bao lâu, mấy cái áo nhỏ đã xuất hiện, Thẩm Y Y nhìn thấy chậc chậc khen ngợi.
Tuy Lâm Đại Nữu kiên trì không nhận, nhưng Thẩm Y Y vẫn kiên trì lấy hai chiếc áo nhỏ cho cô ấy.
Vượng Tài với Đại Bảo Nhị Bảo xấp xỉ nhau, có thể mặc được.
Đang lúc chuẩn bị dọn dẹp về nhà, Đại Bảo và Nhị Bảo dẫn Tiểu Bảo và Vượng Tài khóc sướt mướt quay về, trên người đứa nào cũng toàn là bùn, trong đó, Nhị Bảo và Vượng Tài nghiêm trọng nhất, gần như đã thành người bùn.
Nếu không phải là con ruột, sợ là Thẩm Y Y cũng không nhận ra đây là con trai cô.
“Sao vậy?” Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu đi lên dỗ dành Tiểu Bảo và Vượng Tài đang khóc.
Đại Bảo và Nhị Bảo hơi chột dạ, không dám nhìn họ.
Thẩm Y Y biết chúng sợ gây họa mình sẽ trách chúng, bèn nói thẳng: “Ai ức h.
i.
ế.
p các con?”
Nhị Bảo vừa nghe mẹ đứng về phía chúng, lập tức hùng hổ: “Thiết Trụ!”
Nói xong, còn siết chặt nắm đấm, tựa như nếu Thiết Trụ ở ngay trước mặt, cậu còn có thể tung một đấm.
Thẩm Y Y vừa nghe là Lý Thiết Trụ, lạnh mặt nói: “Nó đánh các con hả?”
“Anh ấy lại cướp cá của chúng con!” Lần này, ngay cả Đại bảo cũng không nhịn được lên tiếng, rất phẫn nộ: “Cá đó là Vượng Tài nhìn thấy trước, anh ấy cứ nói là anh ấy nhìn thấy trước, còn đẩy Vượng Tài vào trong mương nước.
”
Đại Bảo muốn đi kéo Vượng Tài, Thiết Trụ ở bên cạnh hất bùn nước trong mương, hất lên mặt Đại Bảo.
Nhìn thấy anh trai và bạn tốt bị bắt nạt, dĩ nhiên Nhị Bảo sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đi lên muốn đẩy Thiết Trụ ra, nhưng Thiết Trụ lớn hơn cậu, bên cạnh đều là bạn bè của nó, kết quả chính là Nhị Bảo cũng bị đẩy vào trong mương bùn.
Mà Tiểu Bảo…Tiểu Bảo nhìn thấy Vượng Tài khóc, cậu cũng khóc theo.
“Có bị thương không?” Thẩm Y Y lau gương mặt đầy bùn cho chúng.
Ba đứa nhỏ ấm ức lắc đầu.
Thẩm Y Y thở phào, không bị thương thì tốt.
“Đi rửa mặt, mẹ dẫn các con đi báo thù!” Thẩm Y Y nói.
“Mẹ, thật sao?” Nhị Bảo kinh hỉ trừng to mắt, cậu còn nhớ dáng vẻ sợ hãi của Lý Thiết Trụ vào hai hôm trước khi mẹ giáo huấn nó.
“Mẹ sẽ không để các con bị bắt nạt khơi khơi.
” Thẩm Y Y nói: “Đi rửa mặt trước.
”
Nhị Bảo nghe vậy, vội vàng kéo Tiểu Bảo đi rửa mặt, Đại Bảo cũng nhìn Vượng Tài, Vượng Tài lau nước mắt trên mặt, cũng theo Đại Bảo đi rửa mặt.
Lâm Đại Nữu nhìn bóng lưng của Vượng Tài, hơi do dự nhìn Thẩm Y Y: “Y Y, chị thật sự định đi báo thù cho chúng sao?”
“Ừm.
” Thẩm Y Y nhìn bóng lưng như người bùn của ba đứa con, không hề do dự trả lời.
“…” Lâm Đại Nữu hơi bất an.
Thẩm Y Y phát giác được, quay đầu nhìn cô ấy một cái, đại khái hiểu nỗi băn khoăn của Lâm Đại Nữu.
Dù sao thì Vượng Tài cũng là đứa con cô ấy dẫn tới khi tái giá, không phải con trai của Trần Cường, ở trong thôn vốn dĩ đã rất mẫn cảm, sau lưng không biết có bao nhiêu người bàn tán, có một số người thậm chí còn sẽ nghênh ngang cười nhạo cậu bé.
Nếu cậu bé có xung đột với trẻ con trong thôn, tới lúc đó chắc chắn người trong thôn sẽ thiên vị đứa trẻ trong thôn hơn.
Tới khi đó, vị trí của Vượng Tài ở trong thôn sẽ càng thêm lúng túng.
Làm mẹ của Vượng Tài, Lâm Đại Nữu dĩ nhiên không hi vọng con trai đối mặt với tình huống như thế này, cho nên rất nhiều lúc Vượng Tài bị bắt nạt, cô ấy đều bảo Vượng Tài nhịn được thì nhịn.
Thẩm Y Y không tán đồng cách làm này, nhưng quả thực nỗi băn khoăn của Lâm Đại Nữu không sai.
Nhưng nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của Vượng Tài, suy cho cùng Thẩm Y Y cũng không nhẫn tâm, nói: “Cứ nhịn mãi, người khác chỉ sẽ cảm thấy cô dễ ức hiếp.
”
Sau đó cô gọi ba đứa con tới, Vượng Tài nhìn thấy Thẩm Y Y rõ ràng không muốn dẫn cậu bé theo, mờ mịt nhìn mẹ mình, sau đó giống như ý thức được gì, cúi đầu, im lặng từ từ đi về bên cạnh Lâm Đại Nữu.
Nhìn biểu cảm khiếp nhược thất vọng của con trai, lòng Lâm Đại Nữu đau nhói, bỗng nhiên kéo tay Vượng Tài: “Đi, mẹ đi báo thù cho con!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook