Chỉ thấy một con heo rừng hình thể to lớn, bộ lông dày, toàn thân màu đen nâu đang từ đỉnh núi chạy như bay về phía bọn họ, đôi mắt đen ngòm phát sáng đang trừng lên tròn vành vạnh, miệng dài nhọn còn nhỏ giọt nước miếng óng ánh.
"Mẹ!" Đại Bảo cực kỳ sợ hãi, nắm chặt góc áo của mẹ.
Bất chấp mọi thứ, Thẩm Y Y thử bỏ Đại Bảo vào trong không gian.
Nhưng, dù cô niệm nhiều lần nhưng Đại Bảo vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Không vào được không gian!
Cảm giác nguy cơ kéo tới, thân thể Thẩm Y Y căng thẳng, nếu như là một mình cô còn chưa tính, nhưng bây giờ còn có Đại Bảo...!Như vậy bảo một mình cô trốn vào trong không gian là tuyệt đối không có khả năng!
Cô có hơi hối hận vì vừa rồi không để cho Đại Bảo theo Nhị Bảo gánh củi trở về.
Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, tìm kiếm biện pháp giải quyết.
Biện pháp gì cũng không bằng biện pháp cô dẫn heo rừng rời đi, càng có thể bảo đảm sự an toàn của Đại Bảo.
Thẩm Y Y nhanh chóng lấy ra một tấm vải bố màu đỏ từ trong không gian, vừa đẩy Đại Bảo chạy về, vừa nhanh chóng dặn dò Đại Bảo.
"Đại Bảo chạy mau, mẹ dẫn heo rừng đi."
"Mẹ!" Đại Bảo khóc lên, oắt con biết mẹ là vì bảo vệ cậu bé mà dẫn heo rừng rời đi, cậu bé không muốn để một mình mẹ trải qua nguy hiểm, khóc lóc không muốn đi.
Thấy heo rừng càng ngày càng gần, Thẩm Y Y chẳng quan tâm an ủi Đại Bảo, chỉ đành đẩy cậu bé ra để cậu bé chạy đi theo hướng ngược lại, thuận tiện bung tấm vải đỏ, dẫn dụ heo rừng đuổi theo cô.
Trong lúc đó, cô nghiêm nghị nói với Đại Bảo: "Trở về gọi người mới có thể cứu mẹ! Nghe lời!"
Heo rừng nhìn thấy màu đỏ thì phát cuồng.
Khi nhìn thấy vải đỏ trong tay Thẩm Y Y, nó quả nhiên lập tức quay đầu điên cuồng đuổi theo cô.
Đối mặt với con heo rừng khổng lồ hung tàn này, Thẩm Y Y cũng sợ cực kỳ, ra sức chạy lên núi, còn phải quay đầu lại xem Đại Bảo có đuổi theo hay không.
May mà, Đại Bảo nghe hiểu lời cô nói, lau nước mắt chạy về, vừa chạy vừa kêu: "Có ai không, hãy cứu mẹ con, hu hu, có ai không!"
Thấy Đại Bảo an toàn, Thẩm Y Y thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngừng lại, móc ra một cây gậy điện từ trong không gian, phòng bị nhìn heo rừng đang xông lên.
Heo rừng thấy cô ngừng lại, chân trước nhảy lên lao về phía cô.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thẩm Y Y cầm gậy điện quơ tới.
Con heo rừng run rẩy kịch liệt vài cái, vẫn chưa ngất, trái lại càng thêm nổi điên, tiếp tục nhào đầu về phía Thẩm Y Y, ngay giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Y Y niệm một tiếng tiến vào không gian, heo rừng bị cô kéo vào không gian, hiện giờ đang trong trạng thái chân không, cặp mắt trừng lớn kia còn đang duy trì dáng vẻ hung tàn.
Thẩm Y Y nhận ra cô đã kéo heo rừng vào trong không gian, thân thể căng thẳng liền bình tĩnh lại, chân có hơi mềm nhũn, lòng còn sợ hãi mà tìm ghế gỗ ngồi xuống điều chỉnh hô hấp.
Còn may còn may, cô có bàn tay vàng.
Nhìn bốn phía chung quanh một vòng, không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi chuyện quá khẩn cấp, cô không kịp quan sát chung quanh có người hay không nữa, nếu cô thoắt cái đã làm con heo mất tiêu, bị người khác thấy được sợ sẽ bị coi là yêu quái mà hỏa thiêu.
Cứ thế ngồi trong chốc lát, Thẩm Y Y mới nắm chặt một cây gỗ tiến vào không gian, tàn nhẫn đánh xuống đầu heo rừng vài cái, xác định cho dù thả nó ra cũng chắc chắn sẽ xỉu luôn, bấy giờ cô mới thả heo rừng ra khỏi không gian.
"Thẩm Y Y!"
"Mẹ Đại Bảo!"
"Vợ Lý Thâm!"
Nghe tiếng kêu hùng hậu từ xa dần đến gần, Thẩm Y Y vội vàng sử dụng toàn bộ sức mạnh mà kéo heo rừng tới dưới gốc một cây đại thụ trước mặt.
Một đám người hoặc cầm lưỡi liềm hoặc cầm xẻng vội vàng đi lên trước, người đi phía trước nhất rõ ràng là Lý Thâm, khuôn mặt tuấn tú bị phơi nắng đến đen thui tràn đầy lo lắng, lên tiếng gọi: "Thẩm Y Y!"
"Thẩm Y Y!"
"Anh Thâm! Em ở đây!" Thẩm Y Y phân biệt ra tiếng của anh Thâm nhà cô, vội vàng hét to một tiếng.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy cô, chỉ kịp nghĩ phải chạy về phía bên này, Lý Thâm chạy nhanh nhất, tóm lấy cô vội vã quan sát: "Em không có sao chứ? Có bị thương ở đâu hay không?"
Anh đã quá sốt ruột.
Mày cau lại, trên trán, trên quần áo đều là mồ hôi, tuy rằng trên đầu, trên mặt, trên quần áo dính lúa và bùn, nhưng Thẩm Y Y cảm thấy giờ phút này anh giống như đang phát ra hào quang.
Cô đang khổ nỗi tìm không thấy cớ thân thiết với anh, vì vậy lập tức nhào vào trong lòng của anh, dùng giọng nói pha lẫn tiếng nức nở mà nói: "Không sao cả, em chỉ sợ hãi..."
"Không sao, không sao." Lý Thâm ôm cô, không ngớt lời an ủi.
"Lý Thâm, vợ Lý Thâm." Người phía sau cuối cùng đã xông lên rồi: "Heo rừng đâu?"
"Chỗ ấy!" Thẩm Y Y ôm eo Lý Thâm, run run rẩy rẩy chỉ chỉ phía dưới cây, thân thể vẫn không quên run rẩy, Lý Thâm lại ôm cô chặt hơn một tí.
Mọi người đi ở phía trước nhìn sang, lập tức nhìn thấy heo rừng đã ngất đi, nhưng hiển nhiên còn hô hấp ở dưới cây, còn có một khúc gỗ dày cui trên mặt đất, họ không thể tin nhìn về phía Thẩm Y Y: “Cái này… vợ Lý Thâm, con heo rừng này là cô đánh bại sao?"
Lý Thâm cũng có hơi không thể tin nhìn cô.
"Không phải, nó đuổi theo tôi, sau đó tự đ.â.m đầu vào cây, tôi đang sợ nó sẽ phát cuồng một lần nữa nên cố nén sợ, cầm cây gỗ cho nó mấy cây." Thẩm Y Y vội vàng giải thích, đỏ vành mắt nói với Lý Thâm: "Em sợ đến mức sắp rớt tim ra ngoài rồi."
Dáng vẻ yêu kiều, mảnh mai khiến không ai hoài nghi lời nói dối cô nói.
"Không sợ, bây giờ em đã an toàn rồi." Lý Thâm an ủi, sau đó nhìn về phía những người đàn ông kia, trầm giọng nói: "Bây giờ heo rừng đã ngất, mọi người bắt nó khiêng xuống núi đi."
Người đi lên đều là vài người đàn ông, trong đó còn có Trần Cường, nghe phân phó của anh Thâm, anh ấy lưu loát chỉ huy người khiêng heo rừng xuống núi.
Những người đàn ông kia cũng không nói nhiều, chỉ nhấc heo rừng lên, lúc đi qua hai người đang ôm nhau, nụ cười đó có hơi thâm ý sâu xa.
Bấy giờ Lý Thâm mới phản ứng kịp trong lòng của mình còn ôm Thẩm Y Y, động tác lập tức có chút cứng ngắc.
Cô để cho mình ôm ư?
Thẩm Y Y giả vờ như không cảm giác được, buông lỏng Lý Thâm ra, nhíu mũi: "Anh Thâm, chúng ta cũng đi thôi?"
"Ừ!" Lý Thâm thấy cô buông mình ra, trong lòng hơi mất mác, anh lui về sau một bước, ý bảo cô đi trước.
Thẩm Y Y như không thấy được, tóm cánh tay của anh, đi kề vai sát cánh với anh, dường như vẫn còn hơi sợ hãi.
Lý Thâm nhìn cô một cái, do dự giây lát, anh ngồi xổm xuống: "Hay là anh cõng em đi?"
Anh đã chuẩn bị xong sẽ bị cô từ chối, một giây sau, cảm nhận được một hơi thở mềm mại trùm lên, cô trèo lên phần lưng của anh.
"..."
Anh chậm chạp không nhúc nhích, Thẩm Y Y không nhịn được thúc giục anh: "Anh Thâm, có phải em quá nặng hay không?"
Trong nháy mắt Lý Thâm đã lấy lại tinh thần, động tác có chút cứng ngắc mà cõng cô lên đi lên phía trước, giọng ồm ồm: "Không có, rất nhẹ."
Khóe môi Thẩm Y Y lặng lẽ nhếch lên nụ cười vì đã thực hiện được ý đồ.
Ừ, lưng anh Thâm nhà cô thực dày rộng, rất có cảm giác an toàn.
Lúc Đại Bảo khóc lóc chạy xuống cả một đường gọi người, Lý Thâm và Trần Cường đang kéo thóc về sân phơi lúa để phơi nắng, vừa khéo đi qua, nghe thấy tiếng khóc của Đại Bảo, Lý Thâm liên tục chạy lên núi, Trần Cường cũng kêu thêm mấy người đàn ông đuổi theo.
Huyên náo lớn như vậy đương nhiên cũng làm những người khác hoảng sợ, một nhóm người được đại đội trưởng xua về thu hoạch gấp, cũng có mấy người phụ nữ hóng náo nhiệt đứng ở giao lộ lên núi quan sát..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook