Lúc ấy cô nói với hệ thống "Hàng tỉ vật tư", cũng không nói cụ thể là muốn cái gì, cho nên hệ thống đưa cho cô phần lớn đều là vật tư sinh hoạt.

Nhưng có thể là hệ thống cảm thấy cô đã cần cù chăm chỉ làm việc nhiều năm như vậy, còn chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ vật của niên đại này, giống như là "Ba chuyển một vang" vang bóng một thời của niên đại này cũng có!
Bên kia, bác gái Cố còn đang nói, "Bằng không nếu như cậu có con đường nào kiếm cho tôi mấy tấm phiếu công nghiệp cũng được, tôi đưa tiền cho cậu.

"
"Bác gái Cố, bác đề cao tôi quá rồi, tôi! "
"Bác gái!"
Một giọng nói nghe thô kệch lại có chút khó chịu cắt ngang lời Chu Phong Thu, Chu Phong Thu nhìn sang liền thấy một người đàn ông nhỏ gầy đi tới, cười tươi rói với bác gái Cố đến độ lộ ra hai hàm răng trắng.

Đè ép thanh âm: "Bác gái, thứ bác muốn tôi có, có thể mượn một bước nói chuyện không?"
Hoàn toàn không nhìn Chu Phong Thu làm Chu Phong Thu có chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng qua mũi, tỏ vẻ mình khinh thường, hiển nhiên cảm thấy cô không có khả năng lấy ra được đồng hồ, hoặc là nói, cảm thấy cô không có khả năng lấy được cái đồng hồ nào ra hồn.

Thẩm Y Y liếc mắt nhìn anh ta, tạm thời không có ý định so đo với anh ta.

Bác gái Cố nghe xong, có chút kích động, lại sợ gây nên sự chú ý của người khác, nhỏ giọng hỏi, "Chú em, chú thật sự có sao?"
"Có!" Thẩm Y Y gật gật đầu, nhìn bốn phía một chút, nơi bọn họ đang đứng cũng coi như tương đối khuất, có điều bên cạnh có một Chu Phong Thu đang nhìn chằm chằm.

Thấy quan hệ của bác gái Cố và anh ta còn rất tốt, Thẩm Y Y cũng không có ý định tìm chỗ khác để nói chuyện với bác gái Cố, trực tiếp đưa tay luồn vào bên trong cái gùi, thực tế là luồn vào bên trong không gian, ý niệm lấy vật, lấy ra một cái hộp vuông nhỏ.

Mở ra, một chiếc đồng hồ màu bạc, hình tròn, khảm mười hai vạch chia giờ, còn có ba cây kim đồng hồ dài ngắn không đồng nhất lẳng lặng nằm ở bên trong.

Bác gái Cố có chút kích động, "Đây là đồng hồ hiệu Thượng Hải ư?"

"Đúng vậy.

" Thẩm Y Y cười nói.

Chu Phong Thu mang vẻ mặt khinh thường ở bên cạnh lúc này cũng đứng thẳng người, duỗi cổ muốn nhìn.

Thẩm Y Y chú ý tới, cố ý chắn tầm mắt của anh ta, đưa đồng hồ đeo tay cho bác gái Cố, nói, "Ngài có thể nhìn xem.

"
Bác gái Cố lập tức cầm lên, xem xét đồng hồ, nhưng có vẻ còn có chút không yên tâm, đưa cho Chu Phong Thu ở sau lưng, "Anh Phong, cậu xem giúp tôi thử.

"
Chu Phong Thu nhận lấy, nhìn kỹ một hồi, thần sắc có chút phức tạp đưa đồng hồ đeo tay lại cho bác gái Cố, "Là thật.

"
Bác gái Cố nghe xong, sau khi mừng rỡ quá đỗi lại có chút do dự, "Chú em, vậy cái này bao nhiêu! "
Thẩm Y Y cũng không hiểu rõ giá thị trường của đồng hồ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô giả bộ lão luyện, "Bác gái, bác nói bác có thể trả được bao nhiêu đi.

"
"120?" Bác gái Cố hỏi dò.

Thẩm Y Y nghe cái giọng này liền biết bà ấy đang thăm dò điểm mấu chốt của mình, híp mắt có chút giống như cười mà không phải cười, "Bác gái, tôi nói với bác chứ, cái đồng hồ này của tôi cũng không cần cả phiếu công nghiệp, nếu như ngay cả giá cả cũng không có cách nào làm tôi hài lòng, vậy tôi sẽ không bán.


"
Bác gái Cố kia thấy cô có vẻ cũng không dễ lừa, nào còn dám chơi chiêu với cô, ngượng ngùng nói: "160! Chú em, tôi thật sự cũng chỉ có bấy nhiêu tiền thôi, cậu châm chước một chút, cao ốc bách hóa người ta cũng chỉ bán 120, tôi trả thêm bốn mươi.

"
Lúc này, giọng điệu lại vô cùng chân thành, Thẩm Y Y cũng không có làm khó bữa, bán cho bà ấy với giá 160.

Bác gái Cố cầm đồng hồ vui mừng khấp khởi rơi đi.

Thẩm Y Y cất tiền, cũng chuẩn bị đi nhưng bị người cản đường.

Thẩm Y Y ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông chắn ở trước mặt cô, cười lạnh, "Làm sao? Muốn đánh nhau phải không?"
Mặc dù cô đánh không lại, nhưng bên trong không gian của cô có đèn pin cùng bình xịt hơi cay, mấy thứ đó cũng không phải là trưng cho đẹp.

"Ông anh ơi, anh hiểu lầm rồi.

" Chu Phong Thu cười ngượng ngùng.

Thẩm Y Y: "Chó ngoan không cản đường, tránh ra!"
Chu Phong Thu: "! Đừng mà, ông anh, chúng ta kết giao bạn bè được không.

"
Thẩm Y Y bỗng nhiên nheo mắt lại, người đàn ông trước mắt này nhìn có vẻ như là một tên lưu manh, hiển nhiên không phải người tính tình tốt, vừa nãy lúc cô tới còn khịt mũi coi thường cô, hiện tại lại mang thái độ lấy lòng, chẳng lẽ muốn nói chuyện làm ăn với cô?

Ừm, mặc dù cảm quan đối với người này chẳng ra sao cả, nhưng cô là người không chê tiền bao giờ, thuận miệng nói, "Có lời gì cứ nói thẳng!"
Chu Phong Thu nghe xong, là người rộng rãi, anh ta liền nói, "Cái đồng hồ kia anh lấy ở đâu ra vậy?"
Thẩm Y Y nghe xong, liếc mắt, lách qua người anh ta muốn đi.

Chu Phong Thu cũng ý thức được câu hỏi của mình có chút ngu xuẩn, người có con đường làm ăn như vậy, dựa vào cái gì phải chia sẻ cho người khác chứ?
Vội vàng cản cô lại, "Được được được, vậy tôi không hỏi cái này, tôi chính là muốn hỏi ông anh còn có con đường lấy được nữa hay không? Có thể bán cho tôi không?"
Thẩm Y Y đứng lại, "170!"
"Hả?" Chu Phong Thu có chút sững sờ.

"Không phải anh muốn đồng hồ sao? Tôi bán cho anh, 170, " Thẩm Y Y lại lấy ra một cái đồng hồ, "Một tay giao tiền, một tay giao hàng!"
Chu Phong Thu trừng mắt nhìn cái hộp nhỏ trong tay cô, "Anh còn nữa? Vừa rồi không phải anh nói với bác gái Cố chỉ có một cái thôi sao?"
"Đây chính là đạo lý làm ăn.

" Thẩm Y Y nói, có chút không kiên nhẫn, "Rốt cuộc anh có muốn hay không?"
"Muốn!" Chu Phong Thu vội nói, "Nhưng tôi có một thắc mắc, vì sao tôi mua 170, mà bác gái Cố chỉ 160 là được?"
Thẩm Y Y cười không nói.

Chu Phong Thu đã hiểu, vừa nãy lúc cô vừa đi qua, tiếng cười nhạo kia của anh ta đã bị cô nghe được.

Không phải, ai có thể nghĩ tới một người đàn ông nhìn thấp bé như thế vậy mà có thể có đồng hồ cơ chứ?
Nhưng Chu Phong Thu còn không muốn chấp nhận số phận, "Anh bán cho tôi rẻ một chút thôi cũng được?"
"Anh mua hai cái thì tôi tính 160 một cái.

" Thẩm Y Y nói.

"Anh còn nữa hả?" Chu Phong Thu quả thực chấn kinh.


Thẩm Y Y ước chừng thời gian, cảm thấy nếu như cô không quay về, Lý Thâm sẽ tan làm trở về, cô không ở nhà, anh trở về còn phải đói bụng nấu cơm.

Hiện tại đối với cô mà nói, tiền lúc nào cũng có thể kiếm được, nhưng chồng con của cô mới là quan trọng nhất.

Dứt khoát cầm đồng hồ đeo tay lách qua anh ta rời đi, "Không muốn thì thôi vậy.

"
"Muốn muốn!" Chu Phong Thu cũng nhìn ra Thẩm Y Y không phải là một người dễ nói chuyện, nếu như anh ta không mua thì cô thật sự không bán, thế là anh ta vội vàng từ trong túi móc ra toàn bộ số tiền mà anh ta có, vừa vặn ba trăm hai mươi đồng, "Hai cái, lấy hết!"
Thẩm Y Y đếm lại một chút, đủ rồi, liền đem hai cái đồng hồ đưa cho anh ta, "Xem một chút đi.

"
Chu Phong Thu nhìn một chút, hàng thật giá thật.

Thẩm Y Y thấy anh ta đã kiểm tra hàng xong thì nhấc chân liền đi.

Chu Phong Thu đuổi theo sau lưng cô, đè thấp giọng hỏi cô: “Ông anh, nếu như tôi còn muốn hàng, tôi phải liên hệ với anh thế nào?"
Thẩm Y Y dừng lại, cô biết trước mắt là một tên buôn, mua đồ với cô đơn giản cũng là muốn bán sang tay kiếm chút hoa hồng.

Kết giao với dạng người này đối với cô mà nói cũng không phải chuyện xấu, bởi vì buôn đi bán lại dù sao vẫn quá nguy hiểm, đi mãi ở bờ sông thì chắc chắn sẽ có lúc ướt giày.

Cho dù cô có không gian, có thể đảm bảo sẽ không bị bắt, nhưng hiện tại dù sao cô cũng có gia đình có con gái, lại ở trong thôn, cũng không thuận tiện thường xuyên ra ngoài.

Còn không bằng bán cho "trung gian", tuy nói có thể sẽ kiếm được ít hơn, nhưng số lượng nhiều kiếm nhiều, cũng không lỗ, hơn nữa tính an toàn cũng cao hơn một chút.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương