Thẩm Y Y nhắm mắt lại mở mắt, đưa mắt nhìn xung quanh – nhà ngói nhỏ gạch xanh mờ tối, lò đất to, chăn màu xám xanh, cửa sổ nhỏ đóng chặt, tủ quần áo đỏ đậm tàn tạ, trên nóc tủ còn đặt cái rương màu đỏ đậm tràn ngập cảm giác niên đại, rất lộn xộn.
Tất cả đều là dáng vẻ quen thuộc!
Thẩm Y Y che miệng vừa khóc vừa cười, cô quay lại rồi.
Quay về năm 1973, cô còn chưa bỏ chồng bỏ con theo Lâm Gia Đống về thành phố, tất cả đều kịp!
Kiếp này, cô sẽ không còn chịu ràng buộc của tình tiết nữa.
Kiếp này, cô phải yêu Lý Thâm và ba đứa con trai của cô thật tốt!
Đang suy nghĩ, Thẩm Y Y nhớ tới chuyện vật tư, vội nhắm mắt lại, nhẩm đọc một chút tiến vào không gian, nhìn thấy trong giá hàng mênh m.
ô.
n.
g vô bờ, xếp chỉnh tề các loại vật tư, gạo, bột mì, thịt, đường, thuốc, trái cây.
Thẩm Y Y thử lấy một nắm gạo, kinh hỉ phát hiện gạo trong túi không ít – đồ trong không gian này đều là vật tái sinh.
Cũng tức là nói cô có vật tư vô hạn có thể sử dụng!
Thẩm Y Y vô cùng kinh hỉ, tuy dựa vào năng lực của cô, mặc kệ ở hoàn cảnh như thế nào, đều có thể sống rất tốt.
Nhưng bàn tay vàng, ai sẽ chê nhiều chứ?
-
“Oa!” Một tiếng khóc thê lương thu hút sự chú ý của Thẩm Y Y, cô lắng tai nghe một lúc, phát giác đây là tiếng khóc của con trai út Tiểu Bảo, vội vàng rời khỏi không gian, mở cửa đi ra, mấy đứa nhỏ trong sân đang tranh chấp gì đó.
“Oa! Đây, đây là cha em bắt cho, cho mẹ em ăn, còn cho em hu hu ~”
Ba đứa trẻ khá nhỏ bị trẻ lớn vây chính giữa chính là ba đứa con trai của cô, người nói chuyện là Tiểu Bảo, khóc nước mắt nước mũi tùm lum, còn không quên giành lại con cá trong tay đứa trẻ lớn.
Hai đứa trẻ siết chặt nắm tay ở bên cạnh cậu bé tức giận nhìn đứa trẻ lớn là Đại Bảo và Nhị Bảo.
Đứa trẻ lớn dẫn đầu cướp cá là con của anh ba nhà họ Lý, tên Thiết Trụ, bình thường rất càn rỡ, rất ít đi làm, dẫn một đám đàn em rong ruổi trong thôn.
Thời này, nhà nào cũng nghèo, một năm đều không ăn được mấy miếng thịt, nhưng Lý Thâm giỏi giang, thường sẽ săn chút đồ rừng về cho cô và ba đứa con ăn.
Cha Lý có tổng cộng ba trai hai gái, họ thuộc thứ hai, bởi vì cô gả vào không đi làm, lại sinh ba đứa con, có chị em dâu bất mãn, bèn chia nhà ra.
Những đứa trẻ côn đồ không ăn được thịt như Thiết Trụ này bèn nảy ra ý tưởng, thường xuyên nhân lúc Lý Thâm vắng nhà ức h.
i.
ế.
p ba đứa trẻ.
Thiết Trụ cười nói: “Tao nói ba chúng mày có phải ngu không? Mẹ mày rất ích kỷ, mày đưa cá này cho mẹ mày vẫn sẽ bị cô ta ăn hết một mình, chúng mày không ăn được chút gì đâu, chi bằng cho ông bà, tới lúc đó nấu xong còn có thể bưng cho chúng mày hai miếng.
”
“Cái đó phải cho mẹ em ăn, anh trả cá cho em.
” Tiểu Bảo đi lên muốn giành.
“Không đưa!” Thiết Trụ nói xong, sau đó ném con cá cho một đứa trẻ khác: “Cẩu Đản, bắt lấy, chúng ta đã lâu rồi chưa ăn thịt!”
Nói xong, thuận tay đẩy một cái, Tiểu Bảo suýt ngã, Đại Bảo vội vàng đỡ em trai.
Nhị Bảo vốn muốn giành cá, vừa thấy Thiết Trụ đẩy Tiểu Bảo, quay đầu vung đ.
ấ.
m về phía Thiết Trụ: “Không cho anh đánh Tiểu Bảo!”
Thiết Trụ không chú ý, thật sự bị Nhị Bảo đánh một cái.
Nhị Bảo nhỏ người, mới sáu tuổi, đánh không đau bao nhiêu, nhưng cậu ta mất mặt, lập tức thẹn quá hóa giận, vươn tay muốn đánh Nhị Bảo, bỗng dưng bị người ta túm lấy cổ áo.
“Ai?” Thiết Trụ bị kẹt cuống họng, hô hấp không thông, mặt đỏ lên, đưa tay ra sau bắt lấy người phía sau, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hơi lạnh của Thẩm Y Y.
Bác, bác hai?
Thiết Trụ lập tức cứng người.
“Cậu muốn đánh ai?” Thẩm Y Y híp mắt.
“Con, con.
” Thiết Trụ nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp, lại lộ ra ý lạnh của Thẩm Y Y, sợ hãi nuốt nước bọt: “Con, không đánh ai.
”
“Nói láo!” Nhị Bảo lập tức cáo trạng, nói to: “Mẹ, Thiết Trụ anh ấy vừa mới đẩy Tiểu Bảo, hại Tiểu Bảo suýt ngã, anh ấy còn giành cá của chúng con!”
Thiết Trụ trừng Nhị Bảo: “Câm…đau đau đau.
”
Thẩm Y Y xách cổ áo cậu ta lên, cười như không cười: “Cậu bảo ai câm miệng?”
“Con khụ khụ hu hu ~” Thiết Trụ đau tới khóc: “Con, con không dám nữa, hu hu, bác hai, bác tha cho con đi.
”
“Biết sai chưa?” Thẩm Y Y bất động: “Còn dám bắt nạt ba đứa, giành đồ của chúng nữa không?”
“Không dám nữa, không dám nữa.
” Thiết Trụ nói liên thanh, ra hiệu Cẩu Đản trả cá cho Tiểu Bảo.
Mấy đứa trẻ Cẩu Đản nhìn tới dại ra, run rẩy trả cá cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lau nước mũi, vươn tay đón lấy cá, ôm vào trong lòng.
Lúc này Thẩm Y Y mới thả Thiết Trụ ra.
“Chạy mau!” Thiết Trụ vừa được tự do, chuồn còn nhanh hơn thỏ, đàn em của cậu ta cũng chạy theo cậu ta.
Đợi khi chạy xa một chút, xác nhận Thẩm Y Y không bắt được cậu ta, quay đầu hung hăng chửi: “Đồ đàn bà ác độc, vô liêm sỉ, tham ăn lười làm, bác hai tôi sớm muộn cũng bỏ bà!”
Sắc mặt Thẩm Y lạnh uống, còn chưa tức giận, ba đứa con đã tức giận, chống nạnh phản bác: “Mẹ em mới không phải là đồ đàn bà ác độc!”
Thẩm Y Y mềm lòng.
“Đừng có mẹ mày mẹ mày, bà ta căn bản không thích bọn mày.
” Thiết Trụ nói to: “Bà ta sẽ nhanh chóng bỏ tụi mày đi, về thành phố sống cuộc sống tốt đẹp, không cần chúng mày nữa…”
“Lý Thiết Trụ!” Thẩm Y Y lạnh mặt, xắn tay áo lên.
Lý Thiết Trụ sợ hãi, một đám người vội tản ra.
“Anh nói bậy!” Nhị Bảo tức giận đuổi theo, bị Thẩm Y Y kéo lại, còn không quên gào to với bóng lưng của Lý Thiết Trụ: “Mẹ em sẽ không bỏ bọn em, cha em nói mẹ em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chúng em.
”
“Nhị Bảo!” Thẩm Y Y vội kéo cậu lại, nghe cậu nói vậy, trong lòng vừa chua chát vừa xấu hổ, ngồi xổm xuống nhìn cậu, mang theo ý cười dịu dàng: “Không đuổi nữa, đợi lát nữa mẹ tới nhà nó đòi công đạo, để nó không dám mắng mẹ nữa, được không?”
Đây là lần đầu tiên cô dựa gần cậu như vậy, còn dịu dàng như thế, Nhị Bảo có hơi ngại: “Ừm…”
“Ngoan!” Thẩm Y Y thấy mặt cậu dính bùn, vươn tay lau cho cậu.
Nhị Bảo càng ngại.
Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn thấy mẹ dịu dàng với Nhị Bảo như vậy, lập tức có hơi nóng mắt.
Tiểu Bảo mới hai tuổi, không giấu được nhiều tâm tư như thế, ôm cá tới gần: “Mẹ ~ cá cá.
”
“Ừm, cá cá.
” Thẩm Y Y cười nhận lấy.
“He he~” Tiểu Bảo cười lên, lộ ra cái răng gạo nhỏ trắng bóc, rất đáng yêu.
Thẩm Y Y bị sự đáng yêu của cậu làm cho tan chảy, không nhịn được tới hôn lên mặt cậu.
Lúc rời đi, Tiểu Bảo mắt sáng lấp lánh nhìn cô, dẩu môi cũng hôn cô: “Mua~”
Thẩm Y Y bị bôi một mặt nước bọt, cười lên.
“Mẹ, con cũng muốn!” Nhị Bảo vội vàng đi tới.
Thẩm Y Y cũng hôn lên mặt cậu một cái, Nhị Bảo liền học theo Tiểu Bảo, hôn lại cô, vô cùng vui sướng.
Mà Đại Bảo luôn đứng ở cự ly không xa không gần, đan ngón tay, mím môi, cậu cũng muốn được mẹ hôn, nhưng cậu là trẻ lớn…
“Đại Bảo, tới đây.
” Thẩm Y Y gọi cậu.
Đại Bảo không ngờ mẹ sẽ gọi cậu, trừng to mắt, ngại ngùng đi tới: “Mẹ?”
“Mua~”
Thẩm Y Y thơm một cái lên mặt cậu.
Gương mặt Đại Bảo dần đỏ lên, ôm chỗ được thơm, vô cùng xấu hổ.
Nhị Bảo thúc giục cậu: “Anh, anh còn chưa hôn mẹ, em và Tiểu Bảo đều hôn rồi.
”
Tiểu Bảo phụ họa với anh hai cậu nói: “Đúng! Thơm thơm!”
Đại Bảo đỏ bừng mặt trừng hai em trai, lại phát giác mẹ đang nhìn cậu, xấu hổ cúi đầu.
Nhìn cảnh tượng ấm áp này, trong mắt các con tràn ngập quấn quýt đối với cô, tựa như cô chưa từng ngó lơ chúng, vành mắt Thẩm Y Y hơi nóng.
Trước đây, cô bởi vì tình tiết ràng buộc, đối xử không tốt với chúng, là mẹ ruột, cô mắc nợ chúng quá quá nhiều.
Cô có tài cán đức hạnh gì, có ba đứa con trai đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy?
Cô sinh lòng hổ thẹn.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Nhị Bảo phát hiện cô khóc, rất sốt ruột, xoay quanh cô.
Tiểu Bảo vươn tay lau nước mắt cho cô: “Mẹ, đừng khóc ~”
Đại Bảo càng lo lắng, cậu tưởng mẹ bởi vì cậu không hôn nên mới khóc, lập tức đi tới, “chụt” một tiếng, hôn lên mặt của Thẩm Y Y, rối rít nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, Đại Bảo hôn mẹ!”
Thẩm Y Y vốn dĩ khóc tới rất thương tâm, vừa nghe Đại Bảo nói vậy, lập tức dở khóc dở cười, vội vàng lau nước mắt, an ủi nói: “Ừm, được, mẹ không khóc!”
“Tiểu Bảo! Tay của em đều là mùi tanh của cá, đừng dây vào mẹ!” Nhị Bảo tức giận nói, vội vàng kéo tay của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo hơi không phục, đặt tay lên mũi ngửi, quả nhiên có mùi tanh của cá, lập tức hơi ấm ức nhìn Thẩm Y Y: “Mẹ, xin lỗi…”
“Không sao.
” Thẩm Y Y nói: “Mẹ không quan tâm, Tiểu Bảo là quan tâm mẹ.
”
Tiểu Bảo lập tức bật cười, chạy bình bịch đi: “Con đi rửa tay.
”
“Tiểu Bảo chạy chậm thôi, cẩn thận ngã.
” Đại Bảo vội vàng đuổi theo bảo vệ em trai.
Ảng nước đó rất cao rất to, Thẩm Y Y sợ chúng ngã vào trong, vội vàng dắt Nhị Bảo tới: “Đừng vội, mẹ múc nước cho các con.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook