Bắt đầu từ giữa trưa, tiếng pháo nổ đã vang lên liên tiếp rồi.
Tết đến sẽ có tập tục dâng lễ vật, dâng hương, tuy rằng bây giờ chịu ảnh hưởng của chính sách, không dám tổ chức trắng trợn, nhưng đều là tập tục ông cha truyền lại, không phải nói bài trừ là bài trừ được, vì vậy bên trên đều là mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không quá đáng là được.
Lần đầu tiên Thẩm Y Y đương gia, vẫn chưa quen nghiệp vụ cho lắm.
Lúc bên nhà cũ sai người tới giục, cô vừa mới làm xong hai khay sủi cảo.
Không kịp làm đồ ăn nên mang qua không ít kẹo đậu phộng.
Tiếng nổ đùng đùng báo hiệu không khí Tết đến đã hừng hực sục sôi, dần dần tiến vào giai đoạn cao trào.
Ba giờ chiều, Lý Thâm đã dán xong câu đối và tranh tết, tới giúp làm cơm tất niên.
Đại Bảo và Nhị Bảo thì dẫn theo Tiểu Bảo tự mình tắm rửa sạch sẽ.
Năm giờ rưỡi chiều, Thẩm Y Y và Lý Thâm mới làm xong cơm tất niên, gồm: Cá vược hấp, sườn heo hấp khoai môn, thịt heo viên chiên, khoai tây xào thịt bò, còn có một món là xương ống sốt tương và canh gà hầm hạt dẻ, tổng cộng sáu món, ngụ ý “lục lục đại thuận”.[1]
[1]Vạn sự thuận lợi.
Sau khi làm xong, Thẩm Y Y lấy cái mâm nhỏ, mỗi món lấy một ít đặt vào mâm, còn có quần áo mới hai ngày trước cô mua cho cha Lý, mẹ Lý, cầm chung đi qua đưa cho cha mẹ.
Mẹ Lý cười đến không khép được miệng, bọn họ ăn ở chung với nhà anh cả, bởi vì năm nay bên đội chia không ít thịt heo, vì vậy rất hào phóng dùng một cân thịt heo làm sủi cảo, sau đó dùng một cân thịt heo và rau khô làm một bàn thức ăn toàn là thịt, những món khác đều là rau.
Món ăn hôm nay so với những năm qua đã coi như không tệ, kết quả Giang Ái Linh biết được năm nay không ăn cơm tất niên chung, cô ta đã đoán được nguyên nhân, mỗi ngày từ sau khi phân thịt heo đều ăn thịt, còn lấy phiếu thịt của Giang Uyển Nhu vào nội thành cân nửa con gà đem về.
Còn chưa bắt đầu làm đã bắt đầu khoe khoang rồi.
Ở trong viện hễ mở miệng là hôm nay bọn họ ăn thịt gà, ám chỉ việc cả nhà chia ra ở riêng thật xứng đáng.
Mẹ Lý trợn mắt coi thường.
Việc Thẩm Y Y đưa thịt đến cho bọn họ, còn có quần áo mới, mẹ Lý không biết đã đắc ý tới mức nào.
Học theo giọng điệu khoe khoang của Giang Ái Linh, cũng ở trong viện nói lia lịa.
Ván này Giang Ái Linh lại thua rồi.
Bên Thẩm Y Y cũng đã bắt đầu ăn bữa cơm tất niên của bọn họ.
Món chính là sủi cảo, Đại Bảo vừa ăn cái đầu tiên đã phun ra một đồng xu.
Thẩm Y Y lập tức cổ vũ: “Đêm 30 làm sủi cảo sẽ đặt vào đồng xu, người nào ăn được người đó có phúc, chúc cho Đại Bảo nhà của chúng ta, có một năm mới sức khỏe khỏe mạnh, mọi sự như ý!"
Đại Bảo mỉm cười.
Nhị Bảo và Tiểu Bảo đang gặm xương sốt tương nghe vậy, cảm thấy xương ống sốt tương đã không ngon nữa, chuyển sang nhét sủi cảo vào trong miệng, Thẩm Y Y vội vàng bảo bọn nó ăn từ từ, sợ bọn nó sẽ ăn trúng đồng xu.
Ánh mắt Lý Thâm lóe lóe, trong lúc vợ anh dỗ dành Nhị Bảo, Tiểu Bảo, anh điềm nhiên bắt đầu ăn sủi cảo trong chén.
Tổng cộng Thẩm Y Y gói năm cái sủi cảo có đồng xu, một người một cái, để chung với mấy sủi cảo khác trong bát mỗi người, Nhị Bảo và Tiểu Bảo rất nhanh đã ăn trúng, mừng rỡ vô cùng, Thẩm Y Y lặp lại cách cũ nói lời chúc phúc cho bọn nó.
Vừa nói xong, đã bị Lý Thâm dùng tay khều một cái: “Vợ."
"Hả?" Thẩm Y Y vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy đồng xu trong chén Lý Thâm, mà anh thì đang chờ mong nhìn cô.
"..." Người đàn ông ấu trĩ này.
Thẩm Y Y nhịn cười, cố ý trêu chọc anh: “Anh cũng ăn trúng à, giỏi quá!"
Nói xong quay đầu, tiếp tục nói chuyện với Nhị Bảo, Lý Thâm vẫn đang chờ: “Vợ, hết rồi?"
"Còn muốn cái gì?" Thẩm Y Y ra vẻ không rõ nói.
"..." Lý Thâm nhìn một cái là biết cô đang trêu anh, nắm tay cô.
"..." Thẩm Y Y bị phá phòng thủ rồi, bảo: “Được rồi được rồi, chúc anh Thâm nhà của chúng ta cuộc sống sau này vợ chồng ân ái, gia đình hạnh phúc, bình an vô sự, tiền tài mênh mông!"
Cuộc sống mới, vợ chồng ân ái, gia đình hạnh phúc...
Lý Thâm đã hài lòng.
Nhị Bảo lại có dị nghị: “Mẹ, vì sao mẹ chúc cha nhiều vậy? Còn chúc khác với bọn con nữa?”
Lý Thâm còn chưa ra tay, Đại Bảo đã kéo cậu bé lại, nét mặt bình tĩnh nói: “Nhị Bảo, về sau em vẫn nên đọc sách nhiều chút đi.”
"Vì sao?" Nhị Bảo không rõ.
Đại Bảo: "Em quá ngu ngốc."
Nhị Bảo: "..." Phẫn uất rồi.
Lý Thâm và Thẩm Y Y: "..."
Thẩm Y Y gắp một viên thịt viên vào chén Nhị Bảo: “Ăn cơm ăn cơm."
Bữa cơm tất niên này, ăn hơn một giờ, có một đứa dở hơi như Nhị Bảo, vui vẻ vô cùng.
Sau khi ăn xong, trời đã tối rồi, dọn dẹp xong, sau khi rửa mặt rồi, một nhà năm người bèn sang bên nhà cũ tham gia bữa tiệc.
Một gia đình lớn ngồi ở bên cạnh lò lửa sưởi ấm, Giang Ái Linh cảm thấy mình đã bị xa lánh, trốn ở trong phòng không đi ra.
Mẹ Lý và Thẩm Y Y đều vui cười tự do, đặc biệt là mẹ Lý, nhàn rỗi nhàm chán, kể chuyện xưa cho bọn họ.
Bọn nhỏ nghe say sưa, quấn quít mẹ Lý kể tiếp.
Thẩm Y Y đã sớm qua cái tuổi này rồi, không cảm thấy hứng thú, cô tựa ở trên vai Lý Thâm vuốt vuốt ngón tay của anh.
Pháo nổ liên tiếp đến mười hai giờ, bọn họ trở về đi ngủ.
Yên tĩnh được bốn tiếng, bốn giờ rạng sáng đã bắt đầu, Lý Thâm và Thẩm Y Y đều bị đánh thức, tiếng trò chuyện nho nhỏ thì thầm.
Qua một lúc mấy đứa nhỏ cũng tỉnh, bảy mồm tám mỏ bắt đầu ầm ĩ, mấy đứa nhỏ thay quần áo mới, Thẩm Y Y chất đầy kẹo đậu phộng và hạt dưa cho túi áo của bọn họ.
Lúc này Nhị Bảo cực kỳ có tinh thần: “Cha, mẹ, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài.”
Tiểu Bảo học đâu ra đó, đôi mắt Đại Bảo lóe sáng.
Thẩm Y Y vừa bực mình vừa buồn cười, phát lì xì đã chuẩn bị trước đó cho bọn nó.
Bọn nó trong nháy mắt hoan hô lên, Nhị Bảo kéo anh cả và em trai của mình chuẩn bị đến nhà cũ, tìm ông bà nội của bọn nó đòi tiền lì xì, kết quả bà nội của bọn nó còn sốt ruột hơn bọn nó, mặc quần áo mới Thẩm Y Y mua cho bà, tóc tai giắt chỉnh tề, sửa soạn gọn gàng.
Còn đến trước mặt Thẩm Y Y, dạo một vòng, mong chờ hỏi cô: “Đẹp không?"
"Đẹp!" Thẩm Y Y phụ họa.
Mẹ Lý cười càng tươi, nhìn mấy đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm như em bé có phúc, ôm bọn nó âu yếm một hồi, dẫn theo bọn nó đi ra ngoài tản bộ.
Đi ra ngoài không bao lâu đã gặp phải Vương Yến, trong bụng mẹ Lý vui vẻ, âm thầm sửa sang lại quần áo.
Vương Yến vừa nhìn thấy bốn bà cháu ăn mặc tươi phơi phới hợp hoàn cảnh, đôi mắt sáng lên.
Mấy đứa nhỏ mặc quần áo mới không có gì lạ, dù sao mẹ bọn nó có tiền.
Nhưng đã nhiều năm qua Vương Yến chưa từng thấy mẹ Lý mặc quần áo mới gì, cho dù có, đó cũng là vải vóc rất thấp kém, mà bây giờ mẹ Lý mặc trên người là áo lông dê, trông là loại hàng thượng đẳng, hơn nữa kiểu dáng cực kỳ xinh đẹp.
"Ơ, bác gái Lý, nhà các bác năm nay có tiền quá, có thể mặc áo bông dày thế này kia mà.” Vương Yến nhiều chuyện nói.
Mẹ Lý ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng điệu rất là kiêu ngạo: “Đúng vậy, đây chính là vợ thằng hai mua cho tôi, còn mua cho cha chồng nó nữa!"
"Nàng dâu thứ hai của bác đối xử với hai bác tốt quá.” Vương Yến nói.
"Đó là đương nhiên!" Mẹ Lý rất đắc ý.
Nói xong, mẹ Lý lại dẫn mấy đứa nhỏ tản bộ ở chỗ khác, gặp ai cũng được khen, mẹ Lý cười đến miệng toe toét lên mang tai.
Sau cùng là Thẩm Y Y đã làm xong bữa sáng nhưng mãi không thấy mấy đứa nhỏ trở về, cô đi ra ngoài tìm người mới gặp và kêu bọn nó trở về..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook