Nhị Bảo không kéo được đồng minh, muốn tìm mẹ mình, mẹ mình không có ở đây, lại tìm bà nội của mình: “Bà nội, có phải bà cũng đã nghe được hay không?"
"Ôi chao, đã nghe được đã nghe được.” Mẹ Lý vừa phụ họa Nhị Bảo, vừa đưa một miếng thịt đầu heo cho Tiểu Bảo ăn, Tiểu Bảo sợ một giây sau anh hai của mình sẽ cướp đi không cho mình ăn.

Nên ngay lập tức bỏ thịt heo vào miệng, sau đó che miệng lại.
"..." Nhị Bảo trừng to mắt, từ trên ghế nhảy xuống.
Tiểu Bảo bỏ chạy.
"Ôi, đừng đánh nhau.” Mẹ Lý vội vàng can ngăn.
Thẩm Y Y bưng cơm tiến vào, suýt chút nữa là đụng vào cô: “Được rồi được rồi, đừng làm rộn."
Tiểu Bảo ôm chân của mẹ.
Nhị Bảo lên án: “Mẹ, Tiểu Bảo nói dối!"
Thẩm Y Y đặt cơm xuống, ngồi xổm xuống nhìn về phía Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, đứa bé nói dối không phải là đứa bé ngoan, cha mẹ đều không thích đứa bé như vậy.

Con suy nghĩ xem, có phải con đã từng nói không muốn ăn?”
Tiểu Bảo bẹt miệng, chỉ chỉ đầu heo hầm: “Con muốn ăn.”
"Mẹ biết con muốn ăn, nhưng con muốn ăn thì có thể nói thẳng ra, coi như là lúc trước đã từng nói không ăn cũng không sao, anh hai sẽ thông cảm cho con, nhưng con không thể nói dối được.” Thẩm Y Y nói.
Tiểu Bảo cúi đầu xuống: “Con có nói.”
"Thế có phải con đã nói dối rồi không? Hay là xin lỗi anh hai nhé?”

Tiểu Bảo nhẹ gật đầu, đi đến bên người anh hai, nói: “Anh hai, vừa rồi em không nên nói dối, anh có thể tha lỗi cho em không?"
Nhị Bảo hừ một tiếng.
"Anh hai?" Tiểu Bảo vươn tay kéo tay Nhị Bảo: “Anh tha lỗi cho em đi, em không phải em trai mà anh thích nhất sao?"
"..." Nhị Bảo bị phá thủ, không được tự nhiên nói: “Em mau chóng ăn đi."
Tiểu Bảo hoan hô một tiếng, mẹ Lý thấy hai anh em làm hòa rồi, vui rạo rực lại cho Tiểu Bảo ăn một miếng thịt đầu heo.
Thẩm Y Y sờ đầu Nhị Bảo: “Nhị Bảo của chúng ta rộng lượng quá, mau ăn cơm đi."
Nhị Bảo trở lại chỗ ngồi, Tiểu Bảo hào phóng gắp thịt đầu heo trong chén mình cho anh hai, nhếch miệng cười với anh hai, sau đó nhét vào miệng giống như con chuột hamster đầy quá nên bị rớt ra mấy hạt gạo, cậu bé vội vàng che miệng lại.
Dáng điệu buồn cười đó chọc cười Nhị Bảo: “Đứa bé ngốc.”
Tiểu Bảo bĩu môi.
Mẹ Lý ăn cơm ở chỗ bọn nhỏ, lúc ăn xong chuẩn bị trở về, Thẩm Y Y cầm theo cái chén cho bà mang về cho cha Lý.

Còn lại chờ Lý Thâm trở về ăn.

Số thịt này còn có thể ăn hai ngày, vốn định buổi tối hôm nay ăn lẩu bò, lại trì hoãn rồi.
Cách tết âm lịch càng ngày càng gần, thời điểm này không khí Tết đến đã rất rộn ràng, đặc biệt là mấy hôm trước mùng một, Thẩm Y Y ngay cả ở nhà cũng có thể cảm nhận được không khí Tết đến.

Tâm trạng Thẩm Y Y cũng bị ảnh hưởng, lại chạy đến thị trấn một chuyến, cung tiêu xã cũng dự đoán chính xác thị trường tết âm lịch, từ tòa lầu bách hóa thị trấn xách không ít đồ may mặc trở về, đều là phong cách mới nhất đương thời, có điều hơi đắt, còn cần phiếu vải.

Thẩm Y Y không thiếu tiền, không thiếu phiếu vải, cũng không sợ bị nghi kỵ, hào phóng mua một bộ quần áo mới cho mấy đứa nhỏ và Lý Thâm nhà mình lẫn cha Lý mẹ Lý.

Sau khi đi ra, lấy ra không ít đồ tết từ trong không gian ra, còn gặp Tiền Hiểu Linh.
Tiền Hiểu Linh mừng rỡ nói với cô, hôm nay nhà máy dệt nghỉ, ngày hôm qua Dương Bằng Sơn bị cách chức, có điều thân tín của hắn ta còn chờ năm sau đủ người mới có thể kiểm kê.

Thẩm Y Y tỏ vẻ cô đã biết, lại tán gẫu với cô ấy một hồi, Tiền Hiểu Linh cho cô một ít kẹo, nói là mua ở bên Hải thị.
Thẩm Y Y nhận tấm lòng của cô ấy, cũng cho cô ấy hai quả táo lớn, Tiền Hiểu Linh cười tít mắt.
Vào hôm 29 Tết, mẹ Lý cầm giấy màu đỏ chạy tới hỏi Thẩm Y Y: “Vợ thằng hai, con có tìm người ghi câu đối chưa?"
"Chưa ghi ạ.” Hôm qua Thẩm Y Y mới lấy giấy đỏ từ trong không gian hôm qua.
"Vậy thì đúng lúc, con đưa giấy đỏ cho mẹ, mẹ giúp con mang sang, để thanh niên tri thức Lâm viết một thể.” Mẹ Lý nói, “thanh niên tri thức Lâm” trong miệng bà chính là Lâm Gia Đống.
Lúc này Thẩm Y Y mới nghĩ tới, thư pháp của Lâm Gia Đống không tệ, trong thôn có rất nhiều người tìm anh ta viết câu đối.
"Mẹ, không cần, con tự viết được.” Thẩm Y Y nói.

"Con biết viết?" Mẹ Lý ngạc nhiên.
Đương nhiên Thẩm Y Y đã viết, hơn nữa viết rất đẹp, có điều đã rất lâu chưa viết rồi, nghĩ vậy, cô kích động đứng lên, nói: “Mẹ, nếu mẹ không ngại thì con cũng có thể giúp mẹ viết một thể!"
Mẹ Lý duy trì thái độ hoài nghi, sợ cô làm hư giấy đỏ của mình.
Thẩm Y Y không để ý, chạy về đi lấy giấy đỏ, đặt ở trên mặt bàn, cầm bút lông, lực hạ bút nâng bút có lực, nét ngang tinh tế nét thẳng cứng, trôi chảy như nước chảy mây trôi, rồng bay phượng múa
Vế trên: Nội ngoại bình an hảo vận lai.
Vế dưới: Hợp gia hoan nhạc tài nguyên tiến.
Hoành phi: Cát tinh cao chiếu.[1]
[1]Cả nhà bình an suôn sẻ, toàn gia rộn rã tài lộc đến, ngôi sao may mắn chiếu sáng.
Măt mẹ Lý sáng lên, bà không biết chữ, nhưng tốt xấu cũng có thể phân biệt.
Đây không phải là tốt hơn Lâm Gia Đống nhiều sao? Ngay lập tức bảo Thẩm Y Y cũng viết cho bà.
Kết quả chính là, ngày đó, nhà Thẩm Y Y chưa từng được yên tĩnh, cơn sóng người tràn vào bảo cô viết giúp câu đối.
Lý Thâm đi sớm về trễ bận rộn vài ngày, khó khăn lắm mới hết bận về nhà, suýt nữa cho là mình bước vào sai nhà rồi.
Sau khi nắm được sự việc, ánh mắt anh nhìn vợ tràn đầy kiêu ngạo, mà ánh mắt Đại Bảo càng chiếu sáng rạng rỡ, bận trước bận sau giống như con quay nhỏ vì sửa giấy đỏ, đưa bút lông cho mẹ của cậu bé.
Mãi đến khi chạng vạng, người đến xin câu đối mới tản đi, trong nhà cũng bởi vậy mà có thêm không ít kẹo và trứng gà.
Lý Thâm đưa tiền mấy ngày gần đây kiếm được cho Thẩm Y Y, một nghìn năm trăm đồng, còn mang về cho Thẩm Y Y một tin tức tốt, đó chính là… Lương Quân bảo anh sau Tết Nguyên Tiêu đến đội vận chuyển làm việc!
Thẩm Y Y mừng rỡ vô cùng, chủ động đến phòng sát vách “mở bữa tiệc nhỏ” cùng Lý Thâm.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Y Y chủ động như vậy, Lý Thâm kích động vô cùng, dày vò cô hơn nửa đêm, thế cho nên giao thừa hôm sau, lúc đầu cô vốn định dậy sớm lại ngủ thẳng tới gần giữa trưa.

Thẩm Y Y suýt chút nữa mắng chửi người, vội vàng ngồi dậy, vừa ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy Lý Thâm dẫn theo mấy đứa nhỏ đang quét dọn nhà cửa từ trên xuống dưới.
Nhị Bảo đang cầm khăn nhỏ lau lau tủ bát, thấy mẹ mình, lập tức nói.

“Mẹ là đồ lười biếng!”

Thẩm Y Y: "..." Liếc nhìn Lý Thâm.
Lý Thâm đặt chén trong tay xuống: “Do con nói nhiều, mau chóng lau cho cha, số chén này cũng là của con.”
"..." Nhị Bảo ấm ức.
"Vợ.” Lý Thâm chột dạ nói.

“Trong nồi có nước nóng, anh đi gánh nước cho em rửa mặt nhé?”
Thẩm Y Y nhếch môi, coi như anh đang lấy công chuộc tội vậy.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Y Y cũng tham gia vào đại nghiệp quét dọn, một nhà năm người dùng thời gian một buổi sáng quét dọn xong, giữa trưa cơm nước xong xuôi, Lý Thâm dẫn theo Nhị Bảo bắt đầu dán câu đối.
Cơm tất niên vốn dĩ là phải sang nhà cũ ăn, có điều bởi vì bây giờ mẹ Lý chán ghét Giang Ái Linh hơn cả Thẩm Y Y, cảm thấy với tính tình của Giang Ái Linh, nếu cùng nhau ăn ắt sẽ không được miếng rau miếng thịt nào, bà không bằng lòng cho cô ta được hời.

Cộng thêm lần trước lúc mẹ Thẩm đến, người một nhà tụ họp cùng nhau ăn, lúc ấy Giang Ái Linh ở trên bàn cơm ăn như gió lốc bão táp, khiến mẹ Lý cảm thấy rất mất mặt trước mặt mẹ Thẩm và Thẩm Y Y.

Vì vậy quyết đoán xua tay, nói năm nay vừa ở riêng, sẽ không tụ họp ăn chung.

Vừa khéo hợp ý Thẩm Y Y.
Lúc Lý Thâm dán câu đối, cô dẫn theo Đại Bảo bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương