Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa
-
Chương 36: Ngả bài (phần 1)
Trong một ngôi biệt thự ở thành phố D, Chu Cẩn Du nhìn thư ký Lý đưa tới bản kế hoạch, mắt nhìn tập văn kiện nhưng trong lòng lại có chút ngẩn ngơ, trong đầu lại nghĩ tới bờ mông hôm đó.
Anh bực bội đặt văn kiện xuống bàn, tay vuốt trán, đi đến bên cửa sổ, thở dài một hơi.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, cặp mày anh chau lại. Loại tình huống này là sao đây, anh cúi đầu nhìn xuống thân dưới của mình đang biến hóa, chẳng lẽ anh đang tương tư cô gái đó sao? Từ khi trưởng thành tới giờ anh chưa bao giờ trải qua chuyện này. Hơn nữa anh tự nhận khả năng kiềm chế của mình rất tốt, nhưng sao gần đây chuyện này lại xuất hiện nhiều lần như vậy.
Chẳng lẽ là do anh quá bận tâm vào công việc? Lâu lắm rồi không yêu ai sao?
Anh không tự giác lại nhớ tới cô gái ngồi ở góc tường ngày hôm đó, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng thanh tú của cô, khí chất không tệ, hành động của cô hôm đó không giống như chỉ là ngồi ở góc tường nghỉ chân.
Anh cân nhắc một chút, quyết định ngày mai sẽ sai thư ký Lý đi điều tra về cô gái này, có lẽ sau khi nhìn thấy người, nếm thử qua hương vị, sẽ không còn tình trạng nhớ mãi không quên như vậy nữa.
Anh cũng đã bận rộn lâu như vậy, đã một thời gian không có ai bên cạnh, giờ cũng nên thả lỏng một chút.
Đàn ông chính là như vậy, đã không nhìn thấy thì thôi, nhưng chỉ cần nếm trải qua, tâm tư cũng theo đó mà bay đi.
Một tuần trôi qua rất nhanh, ngày nào Trương Dương cũng gọi điện thoại tới mấy lần, mục đích chủ yếu chỉ là muốn cô tới chỗ ba cô đòi lại số tiền hai vạn tệ kia.
Vương Tĩnh Kỳ chỉ nói mình nhát gan, không có lá gan đi đối mặt với lửa giận của ba cô, vậy nên nếu Trương Dương cần số tiền đó thì hãy tự mình đến gặp ba cô mà đòi. Sau đó mặc kệ Trương Dương ba hoa chích choè kiểu gì, cô cũng chỉ có câu nói đó.
Trong tuần còn xảy ra một chuyện nhỏ, Trương Dương gọi điện cho Vương Tĩnh Kỳ vẫn chưa đạt được mục đích thì điện thoại cô đã hết tiền.
Vương Tĩnh Kỳ đương nhiên biết điều đó, bởi vì có tin nhắn báo cho cô biết, nhưng cô không muốn nạp tiền, mà chờ kẻ nào đó đang sốt ruột thì tự khắc biết gửi tiền cho cô.
Trương Dương gọi hai ngày nay, phát hiện đều là tình trạng không đủ tiền, sốt ruột lên gấp gáp gửi tiền điện thoại sang cho cô.
Tới khi có thể gọi được cho Vương Tĩnh Kỳ, Trương Dương liền oán trách cô một hồi, tuy Vương Tĩnh Kỳ nghe điện thoại nhưng trong lòng lại vô cùng vui thích. Trải qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô chiếm được tiện nghi của Trương gia, điều này coi như là một bước tiến triển lớn, hỏi sao cô không vui cho được.
Cuối cùng, Trương Dương cũng hiểu được không thể nói rõ ràng qua điện thoại, liền hẹn Vương Tĩnh Kỳ cuối tuần đến nhà hắn bàn bạc. Trương Dương còn cố ý nhấn mạnh rằng, hắn cũng sẽ về, kêu cô nhất định phải tới.
Vương Tĩnh Kỳ đồng ý, Trương Dương mới không gọi đến nữa.
Sáng thứ bảy, Vương Tĩnh Kỳ vốn không muốn đi sớm như vậy, nghĩ buổi trưa đến Trương gia là vừa. Nhưng bà Vương thấy cô vẫn còn ở nhà mãi không chịu đi, nóng lòng thúc giục nhiều lần, kêu cô mau đến Trương gia.
Vương Tĩnh Kỳ bị nhắc đến phiền, dứt khoát cầm ảnh chụp bỏ vào trong ba lô, đi giày bước ra khỏi nhà.
Lúc đến Trương gia so với bình thường vẫn có hơi muộn một chút.
Đứng ở trước cửa nhà Trương Dương, cô nghĩ thầm, từ lúc cô trọng sinh tới giờ đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến cửa Trương gia, hi vọng đây cũng là lần cuối cùng.
Hít thật sâu, chuẩn bị thật kĩ để bước vào trận chiến, cô mới gõ cửa nhà Trương gia.
Người mở cửa là em gái của Trương Dương, Trương Phượng. Chắc cô ta cũng biết là cô sẽ tới cho nên khi ra mở cửa còn làm mình làm mẩy. Hơn nữa còn ngó đầu ra nhìn nhưng chỉ trông thấy cô đeo một cái ba lô, ngoài ra không thấy cô đem theo gì cả, lông mày lập tức muốn dựng lên.
“Sao muộn như vậy chị mới tới, không thấy cả nhà đều đang chờ chị à? Hơn nữa tới đây lại còn không mua thức ăn, lát nữa làm sao cùng mẹ tôi nói chuyện.”
“Phượng, nói cái gì vậy, đừng có không biết lớn nhỏ, để cho chị dâu của con vào nhà chứ.” Từ sau lưng Trương Phượng truyền đến giọng nói của mẹ Trương Dương, Triệu Giang Anh.
Anh bực bội đặt văn kiện xuống bàn, tay vuốt trán, đi đến bên cửa sổ, thở dài một hơi.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, cặp mày anh chau lại. Loại tình huống này là sao đây, anh cúi đầu nhìn xuống thân dưới của mình đang biến hóa, chẳng lẽ anh đang tương tư cô gái đó sao? Từ khi trưởng thành tới giờ anh chưa bao giờ trải qua chuyện này. Hơn nữa anh tự nhận khả năng kiềm chế của mình rất tốt, nhưng sao gần đây chuyện này lại xuất hiện nhiều lần như vậy.
Chẳng lẽ là do anh quá bận tâm vào công việc? Lâu lắm rồi không yêu ai sao?
Anh không tự giác lại nhớ tới cô gái ngồi ở góc tường ngày hôm đó, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng thanh tú của cô, khí chất không tệ, hành động của cô hôm đó không giống như chỉ là ngồi ở góc tường nghỉ chân.
Anh cân nhắc một chút, quyết định ngày mai sẽ sai thư ký Lý đi điều tra về cô gái này, có lẽ sau khi nhìn thấy người, nếm thử qua hương vị, sẽ không còn tình trạng nhớ mãi không quên như vậy nữa.
Anh cũng đã bận rộn lâu như vậy, đã một thời gian không có ai bên cạnh, giờ cũng nên thả lỏng một chút.
Đàn ông chính là như vậy, đã không nhìn thấy thì thôi, nhưng chỉ cần nếm trải qua, tâm tư cũng theo đó mà bay đi.
Một tuần trôi qua rất nhanh, ngày nào Trương Dương cũng gọi điện thoại tới mấy lần, mục đích chủ yếu chỉ là muốn cô tới chỗ ba cô đòi lại số tiền hai vạn tệ kia.
Vương Tĩnh Kỳ chỉ nói mình nhát gan, không có lá gan đi đối mặt với lửa giận của ba cô, vậy nên nếu Trương Dương cần số tiền đó thì hãy tự mình đến gặp ba cô mà đòi. Sau đó mặc kệ Trương Dương ba hoa chích choè kiểu gì, cô cũng chỉ có câu nói đó.
Trong tuần còn xảy ra một chuyện nhỏ, Trương Dương gọi điện cho Vương Tĩnh Kỳ vẫn chưa đạt được mục đích thì điện thoại cô đã hết tiền.
Vương Tĩnh Kỳ đương nhiên biết điều đó, bởi vì có tin nhắn báo cho cô biết, nhưng cô không muốn nạp tiền, mà chờ kẻ nào đó đang sốt ruột thì tự khắc biết gửi tiền cho cô.
Trương Dương gọi hai ngày nay, phát hiện đều là tình trạng không đủ tiền, sốt ruột lên gấp gáp gửi tiền điện thoại sang cho cô.
Tới khi có thể gọi được cho Vương Tĩnh Kỳ, Trương Dương liền oán trách cô một hồi, tuy Vương Tĩnh Kỳ nghe điện thoại nhưng trong lòng lại vô cùng vui thích. Trải qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên cô chiếm được tiện nghi của Trương gia, điều này coi như là một bước tiến triển lớn, hỏi sao cô không vui cho được.
Cuối cùng, Trương Dương cũng hiểu được không thể nói rõ ràng qua điện thoại, liền hẹn Vương Tĩnh Kỳ cuối tuần đến nhà hắn bàn bạc. Trương Dương còn cố ý nhấn mạnh rằng, hắn cũng sẽ về, kêu cô nhất định phải tới.
Vương Tĩnh Kỳ đồng ý, Trương Dương mới không gọi đến nữa.
Sáng thứ bảy, Vương Tĩnh Kỳ vốn không muốn đi sớm như vậy, nghĩ buổi trưa đến Trương gia là vừa. Nhưng bà Vương thấy cô vẫn còn ở nhà mãi không chịu đi, nóng lòng thúc giục nhiều lần, kêu cô mau đến Trương gia.
Vương Tĩnh Kỳ bị nhắc đến phiền, dứt khoát cầm ảnh chụp bỏ vào trong ba lô, đi giày bước ra khỏi nhà.
Lúc đến Trương gia so với bình thường vẫn có hơi muộn một chút.
Đứng ở trước cửa nhà Trương Dương, cô nghĩ thầm, từ lúc cô trọng sinh tới giờ đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến cửa Trương gia, hi vọng đây cũng là lần cuối cùng.
Hít thật sâu, chuẩn bị thật kĩ để bước vào trận chiến, cô mới gõ cửa nhà Trương gia.
Người mở cửa là em gái của Trương Dương, Trương Phượng. Chắc cô ta cũng biết là cô sẽ tới cho nên khi ra mở cửa còn làm mình làm mẩy. Hơn nữa còn ngó đầu ra nhìn nhưng chỉ trông thấy cô đeo một cái ba lô, ngoài ra không thấy cô đem theo gì cả, lông mày lập tức muốn dựng lên.
“Sao muộn như vậy chị mới tới, không thấy cả nhà đều đang chờ chị à? Hơn nữa tới đây lại còn không mua thức ăn, lát nữa làm sao cùng mẹ tôi nói chuyện.”
“Phượng, nói cái gì vậy, đừng có không biết lớn nhỏ, để cho chị dâu của con vào nhà chứ.” Từ sau lưng Trương Phượng truyền đến giọng nói của mẹ Trương Dương, Triệu Giang Anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook