Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ FULL
-
9: Hay Là Trạm Đổng Thích Em
Tiếng nói của Trần Thực có thể so với sét đánh đem Dung Tiểu Kỳ kéo về hiện tại, Kim Liễm Diễm ở đâu muốn nhờ nàng giúp tặng đồ cho đạo diễn, căn bản là đem nàng làm tấm mộc.
Quả nhiên, ngày thứ hai đầu đề tất cả các báo không hề là "Nữ diễn viên chính đùa giỡn đại bài cố tình đến muộn nghi thức bấm máy", mà biến thành "Thanh thuần tam tuyến nữ đêm tối thả câu đạo diễn cầu thượng vị", phối hợp rõ ràng không gì sánh được khuôn mặt Dung Tiểu Kỳ cùng Trần Thực ghé vào trướcmàn ảnh, quả thực trở thành trọng bom hôm nay.
"Đạo diễn." Thời gian buổi sáng khởi quay Dung Tiểu Kỳ hướng Trần Thực chào hỏi, Trần Thực xoay người đi, chỉ còn Dung Tiểu Kỳ sững sờ ở tại chỗ.
Dung Tiểu Kỳ lúc này mới phát giác, hình như toàn bộ đoàn phim đều đang đối bản thân chỉ trỏ.
Buổi sáng Kim Liễm Diễm không có lịch diễn, gọi điện thoại cũng tắt máy, Dung Tiểu Kỳ cắn răng, hiện tại có thể đoán được Kim Liễm Diễm chính là cố ý, cô ta không chỉ giả vờ nói yêu thích mình, còn đem mình làm một cái khăn lau tùy thời có thể ném xuống.
Ở đâu bẩn thì hướng nơi đó sát, lau khô xong thì ném xuống.
Kim Liễm Diễm lúc trước cũng không đối chuyện nàng muốn diễn bộ phim này đưa ra quá nhiều dị nghị, hẳn là đã sớm dự định lúc xảy ra chuyện liền đem nàng làm đệm lưng.
Độc nhất lòng dạ nữ nhân, Kim Liễm Diễm càng là nhân tài kiệt xuất trong đó.
"Trạm đổng, đây là các tờ báo giải trí hôm nay." Trợ lý Trình Tử Tâm đem báo đưa cho Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam đang xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên: "Đọc cho tôi nghe."
Trình Tử Tâm gật đầu, mở ra trang báo thì thầm: "Thanh thuần tam tuyến nữ..." Mới vừa đọc vài từ thì đọc không nổi nữa.
Trạm Hải Lam trên văn kiện kí tên: "Làm sao vậy?"
Trình Tử Tâm ấp a ấp úng nói: "Hình như là về phim mới...!Nữ diễn viên chính."
"Phim mới?" Trạm Hải Lam ngẩng đầu, "Ai?"
Trình Tử Tâm đem báo chí đưa cho Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam tiếp nhận tới vừa nhìn thì nhíu mi: "Dung Tiểu Kỳ?"
Trình Tử Tâm nói: "Nghe nói nữ diễn viên này là lần đầu tiên tiếp phim lớn, để hướng chỗ cao bò cái gì đều..."
"Cùng người đại diện nàng liên hệ." Trạm Hải Lam đem báo chí ném một bên, "Để nàng thời gian rãnh tới gặp tôi."
Trình Tử Tâm gật đầu ly khai.
Trạm Hải Lam một lần nữa cầm lấy báo nhìn, người trên ảnh chụp đích thật là Dung Tiểu Kỳ không sai, Dung Tiểu Kỳ mở ra cặp mắt to trong suốt, vẻ mặt lại đầy nghi hoặc cùng kinh sợ, bị ánh đèn loang loáng chiếu lên gương mặt có chút mờ ảo, bên cạnh là đạo diễn Trần Thực, Trần Thực còn ăn mặc áo ngủ, vạt áo rộng mở.
Trạm Hải Lam thở ra, Dung Tiểu Kỳ là loại nữ tử này?
Lúc Dung Tiểu Kỳ nhận được điện thoại của Hướng Tam Ca, nàng khó tránh khỏi kinh hãi, nhưng Hướng Tam Ca rất ngoài ý muốn không có nổi bão, trái lại vẻ mặt ôn hoà thoải mái: "Có scandal mới sớm hồng, Tiểu Kỳ, em phải hài lòng, em xem, hiện tại toàn bộ truyền thông đều đăng tin tức này, có ai quan tâm hai diễn viên chính khác đâu, em đem Kim Liễm Diễm đều so không bằng."
Hướng Tam Ca nói có đạo lý, không có scandal thì làm sao gây chú ý được, thế nhưng Dung Tiểu Kỳ hoàn toàn không muốn phải dùng cách này để nổi tiếng.
Nàng mặc dù thời gian ở giới giải trí dốc sức làm không nhiều lắm, thế nhưng cũng tai nghe mắt thấy không ít nghệ nhân đi bàng môn tả đạo hồng cực một thời, nhưng này đều như phù dung sớm nở tối tàn, căn bản là không có khả năng kéo dài.
"Tiểu Kỳ, đánh lên tinh thần, lúc đi gặp Trạm đổng, phải lẽ thẳng khí hùng." Hướng Tam Ca tiếp tục nói.
Dung Tiểu Kỳ cả kinh: "Trạm đổng? Tôi lúc nào nói muốn gặp Trạm đổng?"
Hướng Tam Ca bình tĩnh nói: "Tiểu Kỳ, là Trạm đổng muốn gặp em."
Dung Tiểu Kỳ nửa ngày nói không ra lời, Trạm Hải Lam đột nhiên muốn gặp nàng, tám phần mười là bởi vì chuyện scandal, nên làm sao cùng nàng ấy giải thích? Nếu như nói ra quan hệ mình cùng Kim Liễm Diễm, vậy sẽ làm Trạm Hải Lam minh bạch nàng là thân phận gì, bị bại lộ nàng còn thế nào báo thù rửa hận?
Dung Tiểu Kỳ bất đắc dĩ đi tới công ty Trạm Hải Lam, lúc thang máy mở ra nàng do dự nửa ngày không chịu động, Trình Tử Tâm giương mắt thì thấy Dung Tiểu Kỳ, nhiệt tình chào đón: "Dung tiểu thư!"
Dung Tiểu Kỳ biết tránh không thoát, đơn giản bình tĩnh thong dong đi tới, mỉm cười: "Trình trợ lý."
Trình Tử Tâm nói: "Trạm đổng đã tại phòng làm việc chờ cô, đi theo tôi."
Dung Tiểu Kỳ âm thầm cảm thán, không hổ là trợ lý Trạm Hải Lam, nói và làm việc đều như Trạm Hải Lam mạnh mẽ vang dội.
Dung Tiểu Kỳ đi tới cạnh cửa, hít sâu một hơi, lúc này mới đẩy ra cửa phòng Trạm Hải Lam, chầm chậm đi vào.
Trong phòng là giai điệu nhạc cổ điển, phòng làm việc của Trạm Hải Lam rất lớn, Dung Tiểu Kỳ nhất thời nhìn không thấy Trạm Hải Lam ở nơi nào.
Dung Tiểu Kỳ đứng tại chỗ, chợt nghe bên cạnh có thanh âm: "Dung tiểu thư tới?"
Dung Tiểu Kỳ quay người lại, thấy Trạm Hải Lam đứng ở cách đó không xa, trong tay bưng một cái tách tinh xảo bạch sắc, trên mặt ôn nhu nở nụ cười.
"Tchaikovsky?" Dung Tiểu Kỳ nghe âm nhạc, hướng Trạm Hải Lam hỏi.
Trạm Hải Lam hiển nhiên không ngờ Dung Tiểu Kỳ sẽ như thế bình tĩnh tán gẫu, hơi sửng sốt nhưng rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, cười nói: "Không nghĩ tới Dung tiểu thư cũng thích nghe nhạc cổ điển."
Dung Tiểu Kỳ tại sô pha ngồi xuống, sửa lại váy nói: "Nhạc cổ điển Tchaikovsky dung hợp nguyên tố hiện đại, cảm xúc đường cong khúc chiết lưu chuyển, ban đầu nghe chỉ cảm thấy chán nản, nhưng thích hợp người có cuộc sống từng trải."
Trạm Hải Lam mỉm cười, bưng tách cà phê đến đặt ở trước người Dung Tiểu Kỳ: "Đây là cà phê Nga, phối hợp nhạc cổ điển Nga quốc, hẳn là có một phen tư vị khác."
Dung Tiểu Kỳ cười cười, nâng cà phê lên nếm một ngụm: "Trạm đổng mời em tới, không đơn giản là muốn nghe nhạc uống cà phê đi?"
Trạm Hải Lam mỉm cười, dù bận vẫn ung dung ngồi ở bên người Dung Tiểu Kỳ: "Vậy em nghĩ vì cái gì?"
Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, chợt thấy được Trạm Hải Lam cũng là người trong bụng có bồ tát, chị ấy khẳng định đã thấy tin tức trên báo ngày hôm nay, thế nhưng hiện tại biểu hiện hoàn toàn không có gì, hẳn là muốn mình tự động thừa nhận sai lầm sao.
"Hay là Trạm đổng thích em, nên muốn gặp em?" Dung Tiểu Kỳ hoặc là không làm, làm da mặt dày phối hợp Trạm Hải Lam đánh thái cực.
Trạm Hải Lam chị đều không phải muốn làm người tốt chờ em tự chui đầu vào lưới sao, em đây thì giả ngu trang ngốc trang đến chị không thể nhịn được nữa bản thân lộ ra mặt đen.
Trạm Hải Lam sửng sốt, chớp mắt hai cái, nhíu nhíu mi: "Dung Tiểu Kỳ, em..."
Không hề lễ phép mà xa lạ gọi Dung tiểu thư, mà là thoáng giận gọi Dung Tiểu Kỳ, chỉ nghe Trạm Hải Lam vừa gọi như thế, Dung Tiểu Kỳ liền biết Trạm Hải Lam mắc câu.
"Em không có cố ý đùa giỡn, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi." Dung Tiểu Kỳ mỉm cười, con mắt yên lặng nhìn về phía Trạm Hải Lam, đôi mắt sáng đen bóng chớp chớp.
Trạm Hải Lam nghiêm túc nói: "Dung tiểu thư thỉnh không nên trêu đùa, ngày hôm nay tới là muốn nói chuyện scandal lần này..."
Trạm Hải Lam một bên thao thao bất tuyệt, một bên lấy ra báo chí phóng tới trước mặt Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ chợt thấy Trạm Hải Lam rất khả ái, đặc biệt dáng dấp nàng ấy che giấu mặt đỏ, như một trái táo chín, nhìn cũng rất muốn phác tới cắn một ngụm.
Trạm Hải Lam cúi người trong nháy mắt, Dung Tiểu Kỳ lơ đãng từ cổ áo thấy được áo ngực bạch sắc ren của Trạm Hải Lam, còn có xương quai xanh tinh xảo dưới cổ áo sáo trang của Trạm Hải Lam.
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghĩ, Trạm Hải Lam nếu như là món ăn trên bàn, nhất định sẽ là cực phẩm mỹ vị.
- -------------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook