Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần
-
Chương 44: Làm khách tiết mục cuối năm
Edit:Lệ Hy
Lúc trước bởi vì Tố Y nhắc nhở, họ mới có thể mua nhà trước cho Hoàng Thải Vi ở Yến Kinh. Qua nguyên đán, giá phòng ở cảng Minh Nhân, cũng đã trực tiếp tăng lên rồi. Một lời nhắc nhở của Tố Y, để bọn họ kiếm lợi gấp bội, cho nên, hai vợ chồng đều rất cảm kích Tố Y.
Người một nhà thương lượng một phen, quyết định cả nhà đều đi qua Yến Kinh ăn tết, coi như mừng Hoàng Thải Vi vào ở phòng mới, thuận tiện cũng có thể cùng bồi Tố Y qua một năm.
Đợi buổi tối sau khi Tố Y trở về, phát hiện người một nhà Hoàng Thải Vi đã về đến nhà, hơn nữa phòng cũng được trang trí vô cùng có mùi vị năm mới.
Tố Y vừa vào cửa đã bị mẹ của Hoàng Thải Vi giữ chặt không buông tay, thái độ nhiệt tình lại thân thiết, để cho từ trong đáy lòng Tố Y cảm thấy ấm áp.
Chờ người một nhà Hoàng Thải Vi nói xong trải qua tiết mục cuối năm xong, liền đưa vé cho Hoàng Thải Vi.
” Buổi sáng ngày mai tớ phải đi diễn tập, cậu và chú dì thì đợi ăn xong cơm tất niên lại đến đài truyền hình. Tiệc tối phải tám giờ mới bắt đầu, mọi người xuất phát lúc bảy giờ là được.”
Chờ giao đãi với Hoàng Thải Vi xong, Tố Y liền trở về phòng nghỉ ngơi. Dù sao buổi sáng ngày mai còn có một lần diễn tập cuối cùng, phải nghỉ ngơi tốt, bảo trì thể lực.
Ngày hôm sau, đợi buổi sáng Tố Y diễn tập xong, lại xem xong tất cả tiết mục, mới về phòng hóa trang chờ buổi tối trực tiếp tiết mục cuối năm.
Đến tầm bảy giờ, Lâm Tử Mặc đẩy cửa phòng hóa trang ra đi đến.
“Chuyên mục〈 Làm khách tiết mục cuối năm 〉muốn phỏng vấn em, em có muốn nhận phỏng vấn không?”
“Là trực tiếp sao?” Tố Y ngẩng đầu hỏi.
“Đúng, trước khi bắt đầu tiết mục cuối năm, phỏng vấn người biểu diễn để hỏi thăm tiết mục. Anh cảm thấy em cần phải lên màn thăm hỏi này, mới có lợi với em về sau. Dù sao về sau em muốn vào làng giải trí, vẫn không nên để nhân dân lưu lại nghi ngờ là được.” Lâm Tử Mặc thật cẩn thận phân tích nói cho Tố Y.
Tố Y cười cười lại nói tiếp: “Vậy thì nhận phỏng vấn đi!”
Tố Y khoác áo khoác lên bên ngoài chiếc váy, mới đi theo Lâm Tử Mặc về phía studio “Làm khách tiết mục cuối năm”.
Đến bên ngoài studio, thì liền nhìn thấy hai vị chủ trì đã ở hiện trường, Tố Y khẩn trương tiến lên chào hỏi.
Nữ chủ trì Trương Lôi, được xem như một tiểu hoa đán Ương Thị mới lộ ra hai năm qua, chủ trì một chút cảnh ngoài trời cho tiết mục Ương Thị. Trong lòng dân chúng danh tiếng còn là không tệ.
Nam chủ trì là Đổng Kiện, là chủ trì tiết mục thiếu nhi của Ương Thị, đầu óc linh hoạt, luôn luôn cười hề hề, được xem như là một trong những người chủ trì mà nhóm bạn nhỏ thích nhất.
“Chào anh Đổng, chào chị Lôi! Thật ngại quá, để hai người đợi lâu.” Tố Y tiến lên xong thái độ khiêm tốn chào hỏi.
“Không có việc gì, còn 10 phút nữa! Đến, ngươi xem bản thảo trước một chút, đợi lát nữa xem xem nội dung muốn hỏi có gì không tiện trả lời, chúng ta điều chỉnh lại một lần nữa.”
Thái độ khiêm tốn của Tố Y làm cho Trương Lôi sinh lòng hảo cảm, tất cả mọi người đều thích con gái biết lễ phép, huống chi còn là một cô bé xinh đẹp như vậy.
Tố Y tiếp nhận bản phỏng vấn, xem đại khái một phen, liền nói với Trương Lôi: “Không có gì khó trả lời, ta đều ok! Cám ơn chị Trương Lôi.”
Trương Lôi tỏ ra thiện ý, trong lòng Tố Y biết rõ, cho nên vội vàng nói lời cảm ơn với Trương Lôi.
“Đợi lát nữa lúc phỏng vấn, vẫn không nên mặc áo khoác thì tốt hơn. Bên trong studio máy sưởi đủ ấm, hẳn là không lạnh, ngươi xem, ta cũng mặc váy. Huống hồ, chiếc váy xinh đẹp như vậy, ta cũng muốn nhìn nhiều một chút!”
Trương Lôi đưa tay kéo áo khoác của Tố Y ra chút nói.
“Uh`m, ta biết rõ! Chiếc váy của chị Trương Lôi cũng rất đẹp nha!”
Tố Y ra vẻ nghịch ngợm chớp chớp mắt với Trương Lôi, ở trước mặt Trương Lôi tỏ ra thật manh.
“Chuẩn bị tốt rồi, nên đi vào!”
Đổng Kiến nhìn thời gian không sai biệt lắm, đi tới thúc giục hai người tiến vào studio.
Phỏng vấn bắt đầu, trước đó Đổng Kiến và Trương Lôi chào một tiếng với màn ảnh và mọi người, sau đó lại để Tố Y tự giới thiệu.
“Tố Y à! Tôi muốn biết, bạn thông qua con đường nào để có thể lên chương trình tiết mục cuối năm? Bởi vì ngay tại trước buổi diễn tập ngày hôm qua đều chưa nhìn thấy bạn, cho nên tôi liền vo cùng hiếu kì! Tôi nghĩ các bạn đang xem cũng vô cùng tò mò, bạn có thể nói cho mọi người một chút không?”
Đầu tiên Trương Lôi mỉm cười tung ra nghi hoặc trong lòng với Tố Y.
“Thật ra không chỉ bạn hiếu kì, mà ngay cả bản thân tôi đến bây giờ cũng đang hoài nghi có phải tôi có thể thật sự lên tiết mục cuối năm rồi. Bởi vì ngay buổi tối hôm trước tôi còn đang làm tổ trên ghế sofa trong nhà chờ xem tiết mục cuối năm, nhưng mà chờ một chút mà bản thân tôi đã đứng trên sân khấu của tiết mục cuối năm rồi. Tất cả chuyện này với tôi mà nói, đến quá đột nhiên rồi.”
Tố Y tạm dừng một phen, mới mở miệng nói ra tiền căn hậu quả vì sao mình có thể lên tiết mục cuối năm.
Tiếp theo lại nói thêm: “Trước hôm nay tôi còn là một học sinh bình thường. Phỏng chừng qua đêm nay, cuộc sống trường học yên bình của tôi liền bị phá vỡ mất! Thật ra tôi thích viết nhạc, thích ca hát, cũng thích người khác thích nghe bài hát tôi!
Nhưng mà, tôi cảm thấy loại tính cách này của tôi, không thích hợp làm nghệ sĩ ký ước làm công ty của người khác! Bởi vì tôi ghét sự trói buộc, thói quen sống tự do tản mạn. Không chịu được cũng không thể chịu được người khác vạch cho tôi một con đường khuôn sáo, sau đó yêu cầu tôi sống trong đó.
Tôi cảm thấy cuộc sống như vậy, làm cho tôi thiếu cảm giác an toàn, thật giống như tiền đồ của tôi, vận mệnh của tôi đều bị nắm giữ trên tay người khác. Tôi cực kì không thích!
Cho nên tôi vẫn vô cùng bài xích tiến vào làng giải trí.
Vì lí do này, lúc bạn của tôi và Lâm tổng để cho tôi vội giúp lên đài thay thế Vân Phàm, tôi rất trực tiếp từ chối.
Mãi đến khi bạn của tôi nói: Bài hát của cậu đều tốt, nhưng cứ như vậy bị cậu mai một, cậu không thấy đáng tiếc sao?
Cậu chỉ là không muốn kí kết làm nghệ sĩ dưới cờ của người khác, cho nên mới không muốn tiến vào vòng giải trí! Như thế chính cậu lập một phòng làm việc, không phải được sao?
Không ai giáo lý với cậu, cũng không có người có thể trói buộc cậu, cậu muốn tự do, muốn viết bài hát cũng có thể cho càng nhiều người nghe được, để cho càng nhiều người thích, như vậy không tốt sao?
Tôi cảm thấy hắn nói cực kì có đạo lý, cho nên tôi đã đến rồi!”
Đổng Kiến mang vẻ mặt tò mò hỏi: “Đó chính là nói bạn muốn thành lập phòng làm việc của chính mình, đúng không?”
“Đúng, tôi có phòng đàn riêng, còn có phòng thu âm chuyên nghiệp. Cho nên thành lập phòng làm việc của chính mình vẫn rất thuận tiện.”
Tố Y ưỡn thẳng lưng, mặt mỉm cười trả lời.
“Bạn muốn lập phòng làm việc, vậy bạn có kế hoạch gì không? Nói ví dụ như, khi nào thì ra đĩa nhạc?” Đổng Kiến lại hỏi tiếp.
“Nếu quyết định muốn thành lập phòng làm việc, tôi sẽ nhanh chóng ra đĩa nhạc. Thật ra mấy năm nay số bài hát tôi viết đã đủ ra một đĩa nhạc, cho nên sau khi trở về, kế hoạch ra đĩa nhạc hẳn sẽ đăng lên chương trình trong ngày.”
Tố Y bất động thanh sắc ( rất bình tĩnh) làm tuyên truyền cho phòng làm việc của mình. Thật là cơ hội tốt, nền tảng của Ương Thị, hơn nữa còn là tiết mục cuối năm.
Lúc trước bởi vì Tố Y nhắc nhở, họ mới có thể mua nhà trước cho Hoàng Thải Vi ở Yến Kinh. Qua nguyên đán, giá phòng ở cảng Minh Nhân, cũng đã trực tiếp tăng lên rồi. Một lời nhắc nhở của Tố Y, để bọn họ kiếm lợi gấp bội, cho nên, hai vợ chồng đều rất cảm kích Tố Y.
Người một nhà thương lượng một phen, quyết định cả nhà đều đi qua Yến Kinh ăn tết, coi như mừng Hoàng Thải Vi vào ở phòng mới, thuận tiện cũng có thể cùng bồi Tố Y qua một năm.
Đợi buổi tối sau khi Tố Y trở về, phát hiện người một nhà Hoàng Thải Vi đã về đến nhà, hơn nữa phòng cũng được trang trí vô cùng có mùi vị năm mới.
Tố Y vừa vào cửa đã bị mẹ của Hoàng Thải Vi giữ chặt không buông tay, thái độ nhiệt tình lại thân thiết, để cho từ trong đáy lòng Tố Y cảm thấy ấm áp.
Chờ người một nhà Hoàng Thải Vi nói xong trải qua tiết mục cuối năm xong, liền đưa vé cho Hoàng Thải Vi.
” Buổi sáng ngày mai tớ phải đi diễn tập, cậu và chú dì thì đợi ăn xong cơm tất niên lại đến đài truyền hình. Tiệc tối phải tám giờ mới bắt đầu, mọi người xuất phát lúc bảy giờ là được.”
Chờ giao đãi với Hoàng Thải Vi xong, Tố Y liền trở về phòng nghỉ ngơi. Dù sao buổi sáng ngày mai còn có một lần diễn tập cuối cùng, phải nghỉ ngơi tốt, bảo trì thể lực.
Ngày hôm sau, đợi buổi sáng Tố Y diễn tập xong, lại xem xong tất cả tiết mục, mới về phòng hóa trang chờ buổi tối trực tiếp tiết mục cuối năm.
Đến tầm bảy giờ, Lâm Tử Mặc đẩy cửa phòng hóa trang ra đi đến.
“Chuyên mục〈 Làm khách tiết mục cuối năm 〉muốn phỏng vấn em, em có muốn nhận phỏng vấn không?”
“Là trực tiếp sao?” Tố Y ngẩng đầu hỏi.
“Đúng, trước khi bắt đầu tiết mục cuối năm, phỏng vấn người biểu diễn để hỏi thăm tiết mục. Anh cảm thấy em cần phải lên màn thăm hỏi này, mới có lợi với em về sau. Dù sao về sau em muốn vào làng giải trí, vẫn không nên để nhân dân lưu lại nghi ngờ là được.” Lâm Tử Mặc thật cẩn thận phân tích nói cho Tố Y.
Tố Y cười cười lại nói tiếp: “Vậy thì nhận phỏng vấn đi!”
Tố Y khoác áo khoác lên bên ngoài chiếc váy, mới đi theo Lâm Tử Mặc về phía studio “Làm khách tiết mục cuối năm”.
Đến bên ngoài studio, thì liền nhìn thấy hai vị chủ trì đã ở hiện trường, Tố Y khẩn trương tiến lên chào hỏi.
Nữ chủ trì Trương Lôi, được xem như một tiểu hoa đán Ương Thị mới lộ ra hai năm qua, chủ trì một chút cảnh ngoài trời cho tiết mục Ương Thị. Trong lòng dân chúng danh tiếng còn là không tệ.
Nam chủ trì là Đổng Kiện, là chủ trì tiết mục thiếu nhi của Ương Thị, đầu óc linh hoạt, luôn luôn cười hề hề, được xem như là một trong những người chủ trì mà nhóm bạn nhỏ thích nhất.
“Chào anh Đổng, chào chị Lôi! Thật ngại quá, để hai người đợi lâu.” Tố Y tiến lên xong thái độ khiêm tốn chào hỏi.
“Không có việc gì, còn 10 phút nữa! Đến, ngươi xem bản thảo trước một chút, đợi lát nữa xem xem nội dung muốn hỏi có gì không tiện trả lời, chúng ta điều chỉnh lại một lần nữa.”
Thái độ khiêm tốn của Tố Y làm cho Trương Lôi sinh lòng hảo cảm, tất cả mọi người đều thích con gái biết lễ phép, huống chi còn là một cô bé xinh đẹp như vậy.
Tố Y tiếp nhận bản phỏng vấn, xem đại khái một phen, liền nói với Trương Lôi: “Không có gì khó trả lời, ta đều ok! Cám ơn chị Trương Lôi.”
Trương Lôi tỏ ra thiện ý, trong lòng Tố Y biết rõ, cho nên vội vàng nói lời cảm ơn với Trương Lôi.
“Đợi lát nữa lúc phỏng vấn, vẫn không nên mặc áo khoác thì tốt hơn. Bên trong studio máy sưởi đủ ấm, hẳn là không lạnh, ngươi xem, ta cũng mặc váy. Huống hồ, chiếc váy xinh đẹp như vậy, ta cũng muốn nhìn nhiều một chút!”
Trương Lôi đưa tay kéo áo khoác của Tố Y ra chút nói.
“Uh`m, ta biết rõ! Chiếc váy của chị Trương Lôi cũng rất đẹp nha!”
Tố Y ra vẻ nghịch ngợm chớp chớp mắt với Trương Lôi, ở trước mặt Trương Lôi tỏ ra thật manh.
“Chuẩn bị tốt rồi, nên đi vào!”
Đổng Kiến nhìn thời gian không sai biệt lắm, đi tới thúc giục hai người tiến vào studio.
Phỏng vấn bắt đầu, trước đó Đổng Kiến và Trương Lôi chào một tiếng với màn ảnh và mọi người, sau đó lại để Tố Y tự giới thiệu.
“Tố Y à! Tôi muốn biết, bạn thông qua con đường nào để có thể lên chương trình tiết mục cuối năm? Bởi vì ngay tại trước buổi diễn tập ngày hôm qua đều chưa nhìn thấy bạn, cho nên tôi liền vo cùng hiếu kì! Tôi nghĩ các bạn đang xem cũng vô cùng tò mò, bạn có thể nói cho mọi người một chút không?”
Đầu tiên Trương Lôi mỉm cười tung ra nghi hoặc trong lòng với Tố Y.
“Thật ra không chỉ bạn hiếu kì, mà ngay cả bản thân tôi đến bây giờ cũng đang hoài nghi có phải tôi có thể thật sự lên tiết mục cuối năm rồi. Bởi vì ngay buổi tối hôm trước tôi còn đang làm tổ trên ghế sofa trong nhà chờ xem tiết mục cuối năm, nhưng mà chờ một chút mà bản thân tôi đã đứng trên sân khấu của tiết mục cuối năm rồi. Tất cả chuyện này với tôi mà nói, đến quá đột nhiên rồi.”
Tố Y tạm dừng một phen, mới mở miệng nói ra tiền căn hậu quả vì sao mình có thể lên tiết mục cuối năm.
Tiếp theo lại nói thêm: “Trước hôm nay tôi còn là một học sinh bình thường. Phỏng chừng qua đêm nay, cuộc sống trường học yên bình của tôi liền bị phá vỡ mất! Thật ra tôi thích viết nhạc, thích ca hát, cũng thích người khác thích nghe bài hát tôi!
Nhưng mà, tôi cảm thấy loại tính cách này của tôi, không thích hợp làm nghệ sĩ ký ước làm công ty của người khác! Bởi vì tôi ghét sự trói buộc, thói quen sống tự do tản mạn. Không chịu được cũng không thể chịu được người khác vạch cho tôi một con đường khuôn sáo, sau đó yêu cầu tôi sống trong đó.
Tôi cảm thấy cuộc sống như vậy, làm cho tôi thiếu cảm giác an toàn, thật giống như tiền đồ của tôi, vận mệnh của tôi đều bị nắm giữ trên tay người khác. Tôi cực kì không thích!
Cho nên tôi vẫn vô cùng bài xích tiến vào làng giải trí.
Vì lí do này, lúc bạn của tôi và Lâm tổng để cho tôi vội giúp lên đài thay thế Vân Phàm, tôi rất trực tiếp từ chối.
Mãi đến khi bạn của tôi nói: Bài hát của cậu đều tốt, nhưng cứ như vậy bị cậu mai một, cậu không thấy đáng tiếc sao?
Cậu chỉ là không muốn kí kết làm nghệ sĩ dưới cờ của người khác, cho nên mới không muốn tiến vào vòng giải trí! Như thế chính cậu lập một phòng làm việc, không phải được sao?
Không ai giáo lý với cậu, cũng không có người có thể trói buộc cậu, cậu muốn tự do, muốn viết bài hát cũng có thể cho càng nhiều người nghe được, để cho càng nhiều người thích, như vậy không tốt sao?
Tôi cảm thấy hắn nói cực kì có đạo lý, cho nên tôi đã đến rồi!”
Đổng Kiến mang vẻ mặt tò mò hỏi: “Đó chính là nói bạn muốn thành lập phòng làm việc của chính mình, đúng không?”
“Đúng, tôi có phòng đàn riêng, còn có phòng thu âm chuyên nghiệp. Cho nên thành lập phòng làm việc của chính mình vẫn rất thuận tiện.”
Tố Y ưỡn thẳng lưng, mặt mỉm cười trả lời.
“Bạn muốn lập phòng làm việc, vậy bạn có kế hoạch gì không? Nói ví dụ như, khi nào thì ra đĩa nhạc?” Đổng Kiến lại hỏi tiếp.
“Nếu quyết định muốn thành lập phòng làm việc, tôi sẽ nhanh chóng ra đĩa nhạc. Thật ra mấy năm nay số bài hát tôi viết đã đủ ra một đĩa nhạc, cho nên sau khi trở về, kế hoạch ra đĩa nhạc hẳn sẽ đăng lên chương trình trong ngày.”
Tố Y bất động thanh sắc ( rất bình tĩnh) làm tuyên truyền cho phòng làm việc của mình. Thật là cơ hội tốt, nền tảng của Ương Thị, hơn nữa còn là tiết mục cuối năm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook