Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau!
-
Chương 26: Nghe lén
Lúc này sắc trời mới tờ mờ sáng, trước đó vài ngày ở đây còn có tuyết rơi, chỗ này vốn là đại lục miền đông bắc, nên mùa xuân đến trễ hơn so với miền nam.
Cả người Thẩm Nguyệt Hoa bọc chặt trong chiếc áo bông, hơi thở ra mang theo một làn sương trắng, thời tiết này đúng là lúc tuyết tan, thời điểm lạnh nhất trong bốn mùa của năm.
Cô bước nhanh tới phương hướng nhà mợ cả, bước từng bước lớn, trên đường ngẫu nhiên gặp người đi đường, đều mang vẻ vội vàng, Thẩm Nguyệt Hoa hơi gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Một đường như vậy, trên người đổ mồ hôi cũng không còn lạnh.
Nhà mợ cả ở phía tây của thôn, bên đó thôn tương đối thuộc loại nghèo khổ.
Tựa hồ vì cách xa thị trấn hơn, hết thảy đều không có thông lộ, mấy chỗ khác cũng chỉ tàm tạm, tuy nhiên đều là trong phạm vi của thôn, nhưng ít nhất cũng có người sửa đường.
Mà người ở bên này, không biết có phải đều lười biếng hay không, đường cũng không sửa một cái.
Khi Thẩm Nguyệt Hoa đi qua, cảm giác được trên chân mình dính bùn.
Mất cả buổi sức lực, mới tới được trước cửa nhà mợ cả, cánh cửa khóa chặt, cũng không có vết khói lửa, nhìn đã biết người còn chưa ngủ dậy.
Cô đang muốn gõ cửa, lại nghe được trong phòng bếp truyền đến tiếng động.
Thẩm Nguyệt Hoa nhíu mày nhìn sang, còn tưởng rằng là kẻ trộm xông tới.
Nhưng lập tức thấy mình suy nghĩ quá nhiều, hiện nay, kẻ trộm cũng phải ngồi tù, không phải chỉ phạm tội lớn, vì như thế nên không ai dám đi làm kẻ trộm, nguy hiểm quá lớn mà lợi ích quá nhỏ.
Thẩm Nguyệt Hoa thầm nghĩ: Nếu không phải kẻ trộm, tiếng động trong phòng bếp, chẳng lẽ người trong nhà mợ cả đã thức dậy?
Cô đứng trên thảm cỏ cạo hết bùn trên chân, đi tới đoạn đường này, trên chân cô đều dính đầy bùn, bước đi trở nên khó khăn hơn.
Sau khi cạo hết bùn dính trên giày, mới đi vào, khi cô đang muốn kêu người, liền nghe trong phòng bếp truyền đến thanh âm quen thuộc, đó là giọng nói của Hàn Xuân Lan chị họ của cô.
Chị ta nũng nịu nói: “Anh nhanh lên đi, mẹ em sắp thức dậy rồi đó.”
Thẩm Nguyệt Hoa kinh hoảng, thầm nghĩ: Tình huống gì thế này?!
Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp khàn khàn, cười có chút bì ổi, nói: “Làm như anh không biết mẹ em là người vô cùng làm biếng vậy, không ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông cũng không chịu thức dậy, suốt ngày em cứ lo lắng vớ vẩn, hiện tại mọi người đều đi ra ruộng, mẹ em lại đang ngủ, anh vẫn còn chưa sờ đủ đâu.”
Bên trong truyền đến tiếng quần áo sột soạt, Thẩm Nguyệt Hoa cũng là người từng trải việc đời, tự nhiên biết bên trong đang làm gì đó.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa tối sầm lại, cũng không có ý định nghe lén, lúc đang chuẩn bị bỏ đi, liền nghe người đàn ông bên trong nói: “Đứa em họ kia trong nhà em, sao lại gả đi rồi? Anh còn tính nếm qua một chút đó.”
Chị họ Hàn Xuân Lan ngâm rên, khinh thường hừ một tiếng, nói: “Cái tướng nó ốm yếu như thế mà anh cũng để ý à, thật là dâm tặc không chừa mà, thích nó như vậy, thì anh đến Trương gia tìm nó đi.”
Chị ta thở hổn hển, nói: “Dù sao trước đó vài ngày nó còn bị bệnh, đột nhiên bị mẹ em gả đi, vô cùng tức giận, vẫn phải nằm trên giường thật lâu mới có thể khỏe lại, người Trương gia đều ra đồng, anh cũng có thể vào vụng trộm vui sướng, dù sao người ta cũng sẽ không thể làm gì được anh.”
Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy, nở nụ cười lạnh, cô đã sớm biết chị họ không phải tốt lành gì, lại không ngờ rằng tâm địa ác độc như vậy, dù nói thế nào mình cũng em họ của chị ta, chị ta làm như vậy bộ không sợ bị trời đánh sao!
Mà gã đàn ông bên trong rên khẽ một tiếng, thở dài một hơi, nói: “Anh cứ nghĩ mình đã đủ xấu xa, nhưng vừa so sánh với em thì hoàn toàn không bằng đó nha, anh nói chứ con bé đó dù gì cũng là em họ của em, sao nghe giọng điệu này, cảm giác ngược lại như là kẻ thù đây.”
Hàn Xuân Lan nghe vậy, cười duyên nói: “Còn không phải là kẻ thù sao, cha mẹ em đều căm ghét nó, cũng bởi vì nó, em gái em mới bị đưa đi.”
Gã đàn ông sững sờ, vội hỏi: “Đây là chuyện thế nào?”
Thẩm Nguyệt Hoa cũng cau chặt mày, kề sát vào cẩn thận lắng nghe.
Nhưng, Hàn Xuân Lan bên trong lại đè ép giọng nói cực thấp, Thẩm Nguyệt Hoa chỉ mơ hồ nghe được: “Năm đó... một người, hai người...”
Sau khi chị ta nói xong, liền bắt đầu rên rỉ, khiến gã đàn ông càng thêm dùng sức, Thẩm Nguyệt Hoa thấy cũng không nghe ra thêm được gì, thì xoay người lặng yên không tiếng động rời khỏi.
May mà trước đó cô đã chú ý, lau sạch sẽ bùn dưới chân, nếu không thì đã bị phát hiện.
Trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa nặng nề đứng ở dưới tàng cây đàng xa, nhớ lại lời nói vừa rồi của Hàn Xuân Lan.
Hàn Xuân Lan nói cậu mợ đều căm hận cô, bởi vì cô mới mất đi em ruột của chị ta.
Thẩm Nguyệt Hoa thầm nghĩ: Sao mình không biết Hàn Xuân Lan còn có một người em gái, trong nhà cậu mợ cũng chỉ có một đứa con gái là Hàn Xuân Lan, còn là nhỏ tuổi nhất, cậu mợ cũng có một con trai, lớn hơn Hàn Xuân Lan năm tuổi, Hàn Niệm Quân.
Với lại, sau đó một người, hai người...là có ý gì?
Trong đầu Thẩm Nguyệt Hoa mơ hồ có chút manh mối, nhưng thiếu cái gì đó, chính điều ấy dùng để làm rõ ràng những thứ này.
Thẩm Nguyệt Hoa bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: Có lẽ Hàn Xuân Lan chỉ nói bậy bạ cũng không chắc chắn, dù sao trong ký ức của mình, Hàn Xuân Lan là người miệng mồm không biết chừng mực.
Nói tới thì, sau khi cô xuống nông thôn tới Trương gia thôn, cô và Hàn Xuân Lan chính là không hợp nhau.
Ngoại hình của Hàn Xuân Lan không tệ, cũng coi như xinh đẹp, trong ngày thường nhìn rất thoải mái tự nhiên, chỉ là lần nào nhìn chằm chằm vào cô, đều giống như rất cay độc.
Đời trước Thẩm Nguyệt Hoa tuổi còn nhỏ, mặc dù không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng biết tránh người này đi.
Về phần cậu mợ cũng khó nói.
Cậu rất ít khi quan tâm đến cô, cho dù cô chào hỏi ông, cậu đều không thèm để ý nhìn tới, mà mợ cả nhưng sẽ không nói chuyện, mỗi lần nói cũng khiến cô tức chết.
Quan hệ họ hàng như vậy, tuyệt đối có vấn đề...
Cả người Thẩm Nguyệt Hoa bọc chặt trong chiếc áo bông, hơi thở ra mang theo một làn sương trắng, thời tiết này đúng là lúc tuyết tan, thời điểm lạnh nhất trong bốn mùa của năm.
Cô bước nhanh tới phương hướng nhà mợ cả, bước từng bước lớn, trên đường ngẫu nhiên gặp người đi đường, đều mang vẻ vội vàng, Thẩm Nguyệt Hoa hơi gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Một đường như vậy, trên người đổ mồ hôi cũng không còn lạnh.
Nhà mợ cả ở phía tây của thôn, bên đó thôn tương đối thuộc loại nghèo khổ.
Tựa hồ vì cách xa thị trấn hơn, hết thảy đều không có thông lộ, mấy chỗ khác cũng chỉ tàm tạm, tuy nhiên đều là trong phạm vi của thôn, nhưng ít nhất cũng có người sửa đường.
Mà người ở bên này, không biết có phải đều lười biếng hay không, đường cũng không sửa một cái.
Khi Thẩm Nguyệt Hoa đi qua, cảm giác được trên chân mình dính bùn.
Mất cả buổi sức lực, mới tới được trước cửa nhà mợ cả, cánh cửa khóa chặt, cũng không có vết khói lửa, nhìn đã biết người còn chưa ngủ dậy.
Cô đang muốn gõ cửa, lại nghe được trong phòng bếp truyền đến tiếng động.
Thẩm Nguyệt Hoa nhíu mày nhìn sang, còn tưởng rằng là kẻ trộm xông tới.
Nhưng lập tức thấy mình suy nghĩ quá nhiều, hiện nay, kẻ trộm cũng phải ngồi tù, không phải chỉ phạm tội lớn, vì như thế nên không ai dám đi làm kẻ trộm, nguy hiểm quá lớn mà lợi ích quá nhỏ.
Thẩm Nguyệt Hoa thầm nghĩ: Nếu không phải kẻ trộm, tiếng động trong phòng bếp, chẳng lẽ người trong nhà mợ cả đã thức dậy?
Cô đứng trên thảm cỏ cạo hết bùn trên chân, đi tới đoạn đường này, trên chân cô đều dính đầy bùn, bước đi trở nên khó khăn hơn.
Sau khi cạo hết bùn dính trên giày, mới đi vào, khi cô đang muốn kêu người, liền nghe trong phòng bếp truyền đến thanh âm quen thuộc, đó là giọng nói của Hàn Xuân Lan chị họ của cô.
Chị ta nũng nịu nói: “Anh nhanh lên đi, mẹ em sắp thức dậy rồi đó.”
Thẩm Nguyệt Hoa kinh hoảng, thầm nghĩ: Tình huống gì thế này?!
Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp khàn khàn, cười có chút bì ổi, nói: “Làm như anh không biết mẹ em là người vô cùng làm biếng vậy, không ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông cũng không chịu thức dậy, suốt ngày em cứ lo lắng vớ vẩn, hiện tại mọi người đều đi ra ruộng, mẹ em lại đang ngủ, anh vẫn còn chưa sờ đủ đâu.”
Bên trong truyền đến tiếng quần áo sột soạt, Thẩm Nguyệt Hoa cũng là người từng trải việc đời, tự nhiên biết bên trong đang làm gì đó.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa tối sầm lại, cũng không có ý định nghe lén, lúc đang chuẩn bị bỏ đi, liền nghe người đàn ông bên trong nói: “Đứa em họ kia trong nhà em, sao lại gả đi rồi? Anh còn tính nếm qua một chút đó.”
Chị họ Hàn Xuân Lan ngâm rên, khinh thường hừ một tiếng, nói: “Cái tướng nó ốm yếu như thế mà anh cũng để ý à, thật là dâm tặc không chừa mà, thích nó như vậy, thì anh đến Trương gia tìm nó đi.”
Chị ta thở hổn hển, nói: “Dù sao trước đó vài ngày nó còn bị bệnh, đột nhiên bị mẹ em gả đi, vô cùng tức giận, vẫn phải nằm trên giường thật lâu mới có thể khỏe lại, người Trương gia đều ra đồng, anh cũng có thể vào vụng trộm vui sướng, dù sao người ta cũng sẽ không thể làm gì được anh.”
Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy, nở nụ cười lạnh, cô đã sớm biết chị họ không phải tốt lành gì, lại không ngờ rằng tâm địa ác độc như vậy, dù nói thế nào mình cũng em họ của chị ta, chị ta làm như vậy bộ không sợ bị trời đánh sao!
Mà gã đàn ông bên trong rên khẽ một tiếng, thở dài một hơi, nói: “Anh cứ nghĩ mình đã đủ xấu xa, nhưng vừa so sánh với em thì hoàn toàn không bằng đó nha, anh nói chứ con bé đó dù gì cũng là em họ của em, sao nghe giọng điệu này, cảm giác ngược lại như là kẻ thù đây.”
Hàn Xuân Lan nghe vậy, cười duyên nói: “Còn không phải là kẻ thù sao, cha mẹ em đều căm ghét nó, cũng bởi vì nó, em gái em mới bị đưa đi.”
Gã đàn ông sững sờ, vội hỏi: “Đây là chuyện thế nào?”
Thẩm Nguyệt Hoa cũng cau chặt mày, kề sát vào cẩn thận lắng nghe.
Nhưng, Hàn Xuân Lan bên trong lại đè ép giọng nói cực thấp, Thẩm Nguyệt Hoa chỉ mơ hồ nghe được: “Năm đó... một người, hai người...”
Sau khi chị ta nói xong, liền bắt đầu rên rỉ, khiến gã đàn ông càng thêm dùng sức, Thẩm Nguyệt Hoa thấy cũng không nghe ra thêm được gì, thì xoay người lặng yên không tiếng động rời khỏi.
May mà trước đó cô đã chú ý, lau sạch sẽ bùn dưới chân, nếu không thì đã bị phát hiện.
Trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa nặng nề đứng ở dưới tàng cây đàng xa, nhớ lại lời nói vừa rồi của Hàn Xuân Lan.
Hàn Xuân Lan nói cậu mợ đều căm hận cô, bởi vì cô mới mất đi em ruột của chị ta.
Thẩm Nguyệt Hoa thầm nghĩ: Sao mình không biết Hàn Xuân Lan còn có một người em gái, trong nhà cậu mợ cũng chỉ có một đứa con gái là Hàn Xuân Lan, còn là nhỏ tuổi nhất, cậu mợ cũng có một con trai, lớn hơn Hàn Xuân Lan năm tuổi, Hàn Niệm Quân.
Với lại, sau đó một người, hai người...là có ý gì?
Trong đầu Thẩm Nguyệt Hoa mơ hồ có chút manh mối, nhưng thiếu cái gì đó, chính điều ấy dùng để làm rõ ràng những thứ này.
Thẩm Nguyệt Hoa bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: Có lẽ Hàn Xuân Lan chỉ nói bậy bạ cũng không chắc chắn, dù sao trong ký ức của mình, Hàn Xuân Lan là người miệng mồm không biết chừng mực.
Nói tới thì, sau khi cô xuống nông thôn tới Trương gia thôn, cô và Hàn Xuân Lan chính là không hợp nhau.
Ngoại hình của Hàn Xuân Lan không tệ, cũng coi như xinh đẹp, trong ngày thường nhìn rất thoải mái tự nhiên, chỉ là lần nào nhìn chằm chằm vào cô, đều giống như rất cay độc.
Đời trước Thẩm Nguyệt Hoa tuổi còn nhỏ, mặc dù không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng biết tránh người này đi.
Về phần cậu mợ cũng khó nói.
Cậu rất ít khi quan tâm đến cô, cho dù cô chào hỏi ông, cậu đều không thèm để ý nhìn tới, mà mợ cả nhưng sẽ không nói chuyện, mỗi lần nói cũng khiến cô tức chết.
Quan hệ họ hàng như vậy, tuyệt đối có vấn đề...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook