Sống Lại Mỉm Cười Với Quá Khứ
-
Chương 1
Trải qua cảm giác đau đớn thấu tim, xương tủy như muốn vỡ vụn thành từng mạnh nhỏ. Tô Giản Kỳ cảm giác như đang nằm trong vạt dầu âm phủ, nóng bức và khó chịu....
Chìm trong cảm giác đau đớn, trong lý trí mơ hồ chậm rãi hiện về một đoạn phim ngắn.
Một cặp vợ chồng ưu tú đứng về phía trước, một đứa trẻ khập khiễng bước từng bước về phía họ. Tiếng cười giòn tan vang lên khắp mảnh đất lồng lộng gió.
Cô bé vấp ngã rồi bỗng dưng òa khóc lớn, người phụ nữ lo lắng muốn chạy tới nâng cô bé dậy thì cánh tay người đàn ông ngăn lại. Ông lắc nhẹ đầu rồi mỉm cười trấn an vợ.
"Tiểu Kỳ, đừng sợ, mạnh mẽ lên con gái! Đứng dậy đi về phía này nào, con gái của baba là tuyệt nhất mà, ngoan tiểu Kỳ đừng sợ..."
Cô bé nghe lời nói của người đàn ông như tiếp thêm sức mạnh, đứng dậy đi tiếng, vấp ngã nhiều lần vẫn kiên cường đứng dậy không lùi bước, cuối cùng cũng xà vào lòng cha mẹ mình.
Không khí vui vẻ vang vọng khắp mọi nơi...
"Tiểu Kỳ của baba là tuyệt nhất!"
Ba...
Lúc nào ba cũng dạy mình không được vấp ngã...
Ba luôn như vậy, vẫn luôn tuyệt vời nhất...
Ba...
Trái tim Tô Giản Kỳ thắt lại, nhói thêm vạn lần, nước mắt đã lần lượt lăn dài trên gương mặt yếu ớt.
Giản Kỳ mày thật ngốc!
Trái tim cô như ai đó siết chặt, từng ký ức lại ùa về rõ ràng như bản thân cô trải qua nó lần nữa.
Vui có, buồn có, hay là cảm giác sụp đổ ngày mẹ qua đời cũng rõ mồn một.
Chốc cái bỗng dưng cả cơ thể như nhẹ tênh, không còn đau đớn, toàn bộ vận mạch như có dòng nước mát chảy qua xoa dịu cơ thể. Lại có cảm giác ấm áp như nằm trong vòng tay của ba.
Thật dịu dàng...
Mi mắt hơi run rồi khép chặt chìm vào giấc ngủ say.
.-.
Lần nữa mở mắt ra, Tô Giản Kỳ hết sức kinh ngạc đến mức cằm muốn rơi xuống đất, cô không ngờ lại nằm ngủ ở phòng y tế trường trung học cũ của mình. Trên người còn mặt đồng phục.
Vẻ mặt ngơ ngác đến mức như là cô hoàn toàn từ sao hỏa đáp xuống Trái Đất.
"Giản Kỳ sao rồi đã đỡ đau đầu chưa?"
Tiếng nói ấm áp của cô giáo y tế vang lên đánh thức Tô Giản Kỳ lần nữa.
"Cô Ly em chính là Tô Giản Kỳ?"
Mở miệng ra nói một câu nói hết sức ngớ ngẩn. Đồng thời cũng khiến cô giáo y tế- Cô Ly bật cười lớn. Cô nhẹ nhàng đến gần Tô Giản Kỳ bàn tay đặt lên trán cô gái nhỏ kiểm tra nhiệt độ.
"Chà! Giản Kỳ tiểu thơ của tôi ơi, mới đau đầu ngủ một giấc tỉnh dậy lại ngớ ngẩn hết sức. Em không phải Tô Giản Kỳ thì là Hàn Vi Vi à hay là minh tinh Diệp Vạn. Thật là! Haha!"
Cô Ly búng tay lên trán của Tô Giản Kỳ lắc lắc đầu từ từ bước ra khỏi cửa phòng y tế, còn để lại một câu: "Em nên nghỉ ngơi thêm đi, đầu ong ong như dân sao hỏa lạc vào Trái Đất..."
Rồi tiếng đóng cửa vang lên như cắt đứt sự chểnh chảng trong đầu.
Mười phút đồng hồ tích tắc trôi, Tô Giản Kỳ ôm chân ngồi trên gường y tế. Cảm giác của cô lúc này hết sức rối rắm.
Cô ấy thật sự chính là cô Ly y tế. Cách nói chuyện vẫn như vậy không thay đổi.
Tô Giản Kỳ, con gái độc nhất của Tô Hiếu, chủ tịch hội đồng quản trị công ty rượu nổi tiếng khắp thành phố X.
Hiện tại cô đang nằm trong phòng y tế, khoảnh khắc bị choáng váng té xỉu khi đang giải bài trên bục.
Cô thật sự đã sống lại rồi...
Nghe có hơi phi lý nhưng thực sự cô đã sống lại rồi... Sống lại vào năm 17 tuổi.
Tay chân da thịt, tuyệt đối không mất đi miếng nào.
Sống lại nghe rất tốt nhưng cô vẫn sợ quá khứ vẫn sẽ tiếp diễn, nó sẽ xảy ra lần nữa. Ba sẽ lại phải chết, mọi thứ của cô sẽ hóa thành tro.
Trong đầu bỗng dưng tua về đoạn thời gian khổ sở sau khi gương mặt bị hủy. Cô sợ hãi nó sẽ tiếp tục xảy đến. Cái lúc mà cái tên Tô Giản Kỳ trở thành để tài bàn tán khắp thành phố.
Lắc mạnh đầu, phải mạnh mẽ lên, cô sống lại rồi. Không phải ngốc như quá khứ. Phải dốc hết sức bảo vệ ba, bảo vệ Tô gia thật tốt, phải sống cho mình.
Cuộc đời là một kịch bản, còn cô là diễn viên chính bắt buộc phải hoàn thành kịch bản đó trong sự rập khuôn của thượng đế. Nhất định không! Cô sẽ thay đổi, cô sẽ thay đổi không sa chân, lỡ bước tự mình phá đi cuộc sống tốt đẹp của bản thân...
Cô không muốn báo thù, báo oán gì hết. Có lẽ tâm tính bao dung đã ăn sâu khó dứt cũng được không sao cả. Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Lúc trước phải trách cô quá ngu ngốc nghe lời đường mật của Lâm Vinh Thành mà mù quáng để cho Hàn Vi Vi lợi dụng sự ngu ngốc của cô mà quyến rũ hắn ta, cướp lấy mọi thứ từ tay cô.
Sao cũng được bây giờ cô ta cướp hắn ta cũng được. Loại cặn bã như Lâm Vinh Thành, Tô Giản Kỳ cô cũng không thèm để vào mắt coi như chỉ là một vết dơ bẩn, cô đã tẩy rửa sáng loáng không cần để ý.
Sau đó lại ngốc nghếch tự cười một mình...
Tô Giản Kỳ sinh ra trong nhung lụa được giáo dưỡng kỹ càng như là một công chúa thực sự của hoàng gia. Cô không màu mè mà lại có chút ngốc nghếch, chút thánh mẫu, chút kiêu ngạo kèm tự tin.
Nhưng không vì vật mà liệt vào dạng bánh bèo vô dụng. Đối với người tốt với mình thì trong mắt người đó cô là một cô tốt, đối với kẻ mình không ưa thì bản chất xấu xa lộ hẳn ra trước mặt.
Ích kỷ...
Cực kỳ ích kỷ...
"Tiểu Kỳ, cậu tỉnh rồi may quá"
Chìm trong cảm giác đau đớn, trong lý trí mơ hồ chậm rãi hiện về một đoạn phim ngắn.
Một cặp vợ chồng ưu tú đứng về phía trước, một đứa trẻ khập khiễng bước từng bước về phía họ. Tiếng cười giòn tan vang lên khắp mảnh đất lồng lộng gió.
Cô bé vấp ngã rồi bỗng dưng òa khóc lớn, người phụ nữ lo lắng muốn chạy tới nâng cô bé dậy thì cánh tay người đàn ông ngăn lại. Ông lắc nhẹ đầu rồi mỉm cười trấn an vợ.
"Tiểu Kỳ, đừng sợ, mạnh mẽ lên con gái! Đứng dậy đi về phía này nào, con gái của baba là tuyệt nhất mà, ngoan tiểu Kỳ đừng sợ..."
Cô bé nghe lời nói của người đàn ông như tiếp thêm sức mạnh, đứng dậy đi tiếng, vấp ngã nhiều lần vẫn kiên cường đứng dậy không lùi bước, cuối cùng cũng xà vào lòng cha mẹ mình.
Không khí vui vẻ vang vọng khắp mọi nơi...
"Tiểu Kỳ của baba là tuyệt nhất!"
Ba...
Lúc nào ba cũng dạy mình không được vấp ngã...
Ba luôn như vậy, vẫn luôn tuyệt vời nhất...
Ba...
Trái tim Tô Giản Kỳ thắt lại, nhói thêm vạn lần, nước mắt đã lần lượt lăn dài trên gương mặt yếu ớt.
Giản Kỳ mày thật ngốc!
Trái tim cô như ai đó siết chặt, từng ký ức lại ùa về rõ ràng như bản thân cô trải qua nó lần nữa.
Vui có, buồn có, hay là cảm giác sụp đổ ngày mẹ qua đời cũng rõ mồn một.
Chốc cái bỗng dưng cả cơ thể như nhẹ tênh, không còn đau đớn, toàn bộ vận mạch như có dòng nước mát chảy qua xoa dịu cơ thể. Lại có cảm giác ấm áp như nằm trong vòng tay của ba.
Thật dịu dàng...
Mi mắt hơi run rồi khép chặt chìm vào giấc ngủ say.
.-.
Lần nữa mở mắt ra, Tô Giản Kỳ hết sức kinh ngạc đến mức cằm muốn rơi xuống đất, cô không ngờ lại nằm ngủ ở phòng y tế trường trung học cũ của mình. Trên người còn mặt đồng phục.
Vẻ mặt ngơ ngác đến mức như là cô hoàn toàn từ sao hỏa đáp xuống Trái Đất.
"Giản Kỳ sao rồi đã đỡ đau đầu chưa?"
Tiếng nói ấm áp của cô giáo y tế vang lên đánh thức Tô Giản Kỳ lần nữa.
"Cô Ly em chính là Tô Giản Kỳ?"
Mở miệng ra nói một câu nói hết sức ngớ ngẩn. Đồng thời cũng khiến cô giáo y tế- Cô Ly bật cười lớn. Cô nhẹ nhàng đến gần Tô Giản Kỳ bàn tay đặt lên trán cô gái nhỏ kiểm tra nhiệt độ.
"Chà! Giản Kỳ tiểu thơ của tôi ơi, mới đau đầu ngủ một giấc tỉnh dậy lại ngớ ngẩn hết sức. Em không phải Tô Giản Kỳ thì là Hàn Vi Vi à hay là minh tinh Diệp Vạn. Thật là! Haha!"
Cô Ly búng tay lên trán của Tô Giản Kỳ lắc lắc đầu từ từ bước ra khỏi cửa phòng y tế, còn để lại một câu: "Em nên nghỉ ngơi thêm đi, đầu ong ong như dân sao hỏa lạc vào Trái Đất..."
Rồi tiếng đóng cửa vang lên như cắt đứt sự chểnh chảng trong đầu.
Mười phút đồng hồ tích tắc trôi, Tô Giản Kỳ ôm chân ngồi trên gường y tế. Cảm giác của cô lúc này hết sức rối rắm.
Cô ấy thật sự chính là cô Ly y tế. Cách nói chuyện vẫn như vậy không thay đổi.
Tô Giản Kỳ, con gái độc nhất của Tô Hiếu, chủ tịch hội đồng quản trị công ty rượu nổi tiếng khắp thành phố X.
Hiện tại cô đang nằm trong phòng y tế, khoảnh khắc bị choáng váng té xỉu khi đang giải bài trên bục.
Cô thật sự đã sống lại rồi...
Nghe có hơi phi lý nhưng thực sự cô đã sống lại rồi... Sống lại vào năm 17 tuổi.
Tay chân da thịt, tuyệt đối không mất đi miếng nào.
Sống lại nghe rất tốt nhưng cô vẫn sợ quá khứ vẫn sẽ tiếp diễn, nó sẽ xảy ra lần nữa. Ba sẽ lại phải chết, mọi thứ của cô sẽ hóa thành tro.
Trong đầu bỗng dưng tua về đoạn thời gian khổ sở sau khi gương mặt bị hủy. Cô sợ hãi nó sẽ tiếp tục xảy đến. Cái lúc mà cái tên Tô Giản Kỳ trở thành để tài bàn tán khắp thành phố.
Lắc mạnh đầu, phải mạnh mẽ lên, cô sống lại rồi. Không phải ngốc như quá khứ. Phải dốc hết sức bảo vệ ba, bảo vệ Tô gia thật tốt, phải sống cho mình.
Cuộc đời là một kịch bản, còn cô là diễn viên chính bắt buộc phải hoàn thành kịch bản đó trong sự rập khuôn của thượng đế. Nhất định không! Cô sẽ thay đổi, cô sẽ thay đổi không sa chân, lỡ bước tự mình phá đi cuộc sống tốt đẹp của bản thân...
Cô không muốn báo thù, báo oán gì hết. Có lẽ tâm tính bao dung đã ăn sâu khó dứt cũng được không sao cả. Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Lúc trước phải trách cô quá ngu ngốc nghe lời đường mật của Lâm Vinh Thành mà mù quáng để cho Hàn Vi Vi lợi dụng sự ngu ngốc của cô mà quyến rũ hắn ta, cướp lấy mọi thứ từ tay cô.
Sao cũng được bây giờ cô ta cướp hắn ta cũng được. Loại cặn bã như Lâm Vinh Thành, Tô Giản Kỳ cô cũng không thèm để vào mắt coi như chỉ là một vết dơ bẩn, cô đã tẩy rửa sáng loáng không cần để ý.
Sau đó lại ngốc nghếch tự cười một mình...
Tô Giản Kỳ sinh ra trong nhung lụa được giáo dưỡng kỹ càng như là một công chúa thực sự của hoàng gia. Cô không màu mè mà lại có chút ngốc nghếch, chút thánh mẫu, chút kiêu ngạo kèm tự tin.
Nhưng không vì vật mà liệt vào dạng bánh bèo vô dụng. Đối với người tốt với mình thì trong mắt người đó cô là một cô tốt, đối với kẻ mình không ưa thì bản chất xấu xa lộ hẳn ra trước mặt.
Ích kỷ...
Cực kỳ ích kỷ...
"Tiểu Kỳ, cậu tỉnh rồi may quá"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook