Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
-
Chương 49: Mỗi người đều có số phận riêng
Editor: demcodon
Trên tay Sở Từ quấn một lớp băng gạc, ngồi trên một tảng đá lớn. Sở Đường cầm cây kem đậu đỏ trong tay ăn ngon lành, hình ảnh tương phản này làm cho thôn dân lui tới đều nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Hai chị em này khi còn nhỏ dáng vẻ rất giống nhau. Nhưng sau khi một người ngày càng ốm và một người ngày càng mập thì dường như không tìm thấy một chút bóng dáng giống nhau. Nhưng nhìn dáng vẻ giơ tay nhấc chân và tính cách như là điên đảo.
"Chị à, chị nói bản thân muốn mua một người đàn ông sẽ không phải thật chứ?" Vừa mới bán thêm hai món đồ chơi nhỏ, Sở Đường nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ nhớ tới cái gì nhịn không được hỏi một câu.
Sở Từ nhìn cậu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"À, chị có nhìn thấy người phụ nữ đi qua bên kia không? Em nghe nói đứa nhỏ trong nhà bà ấy đưa sang thôn khác đi ở rể." Sở Đường chỉ vào người phụ nữa kia nói với Sở Từ: "Con của bà ấy bằng tuổi với em, dáng vẻ rất đẹp, giống như bé gái."
"Bà ấy có nhiều con trai không?" Sở Từ hỏi một câu.
"Vậy thì không có. Nhưng người chuẩn bị đuổi đi không phải con ruột." Sở Đường rất ít khi nhiều chuyện của người trong thôn. Nhưng lúc này hơi tức giận nói: "Chồng của bà ấy trước kia là thợ mỏ đào than đá ở nơi khác, cũng cưới phụ nữ nơi khác sinh hai đứa con trai. Kết quả lúc đào than đá bị tàn tật chỉ có thể về quê làm ruộng. Nhưng người phụ nữ kia không đi theo về, hai đứa con trai cũng không cần mà ly hôn tái giá; cũng may người đàn ông kia cũng tích góp được chút tiền. Sau khi trở về tìm một cô vợ nữa, chỉ là bà ấy... bản thân bà ấy cũng sinh một đứa con. Cho nên nhìn hai đứa con chồng không quá thuận mắt. Năm đó có người đến thôn tuyển chọn đi lính, bà ấy đưa con trai cả đi bộ đội. Dáng vẻ con thứ hai xinh đẹp cho nên bà ấy bắt đầu suy nghĩ để cho người con trai này kiếm chút tiền sính lễ, cung cấp cho đứa con ruột đi học và kết hôn xây nhà."
Sở Từ nghe xong không quá hiểu. Nhưng đại khái rõ ràng người phụ nữ kia hẳn là mẹ kế, hơn nữa không phải người mẹ kế tốt.
"Chẳng lẽ em muốn chị mua đứa con thứ hai của bà ấy về?" Sở Từ cười lại nói: "Chúng ta không có tiền. Cho dù có chị cũng không thích mua rắc rối."
Hơn nữa, cho dù thật sự có tiền mua người về, địa vị và để cho người khác tới cửa làm con rể cũng không khác lắm, hà tất làm điều thừa.
"Em chỉ cảm thấy đáng tiếc, đứa con thứ hai của bà ấy học chung trường với em, thành tích cũng ngang hàng với em." Sở Đường thở dài một hơi.
Nếu không như vậy cậu làm sao có thời gian rãnh rỗi quan tâm chuyện người khác chứ?
Sở Từ ngược lại hơi kinh ngạc. Bởi vì thành tích của Sở Đường vẫn luôn nổi bật, có thể ngang hàng với cậu, có thể thấy được cậu bé kia không ngu ngốc, đáng tiếc mỗi người đều có số phận riêng.
"Đúng rồi, em không phải nói trên cậu hai còn một người anh tham gia quân đội sao? Người phụ nữ kia không sợ con chồng sau khi trở về gây rắc rối sao?" Sở Từ hỏi thêm một câu.
Từ xưa đến nay địa vị quân nhân cũng không tệ.
"Cậu cả nhà họ Từ? Chị à, chị không đi học cho nên có một số chuyện không hiểu được. Mấy năm gần đây biên giới không yên ổn, vẫn luôn đang chiến tranh. Cậu cả nhà họ Từ ở bên kia nghe nói bây giờ sống hay chết cũng không biết." Sở Đường thở dài một hơi.
Sở Từ hơi sửng sốt, suy nghĩ lại dường như nàng đã đọc qua tin tức về một cuộc chiến trong một tờ báo cũ nát Sở Đường mang về. Hai năm trước đánh có vẻ dữ dội. Sau đó lại tiếp tục đánh lần nữa, không quá yên ổn.
Đúng rồi, theo trên tờ báo kia nàng cũng biết được một tin tức rất quan trọng. Bây giờ đã là năm 81, trước đó nàng có hỏi riêng Sở Đường về lịch sử trước đây của quốc gia này phát hiện không có triều đại Đại Hạ, hỏi tiểu hòa thượng mới biết được cũng không phải cùng một thời không.
Trên tay Sở Từ quấn một lớp băng gạc, ngồi trên một tảng đá lớn. Sở Đường cầm cây kem đậu đỏ trong tay ăn ngon lành, hình ảnh tương phản này làm cho thôn dân lui tới đều nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Hai chị em này khi còn nhỏ dáng vẻ rất giống nhau. Nhưng sau khi một người ngày càng ốm và một người ngày càng mập thì dường như không tìm thấy một chút bóng dáng giống nhau. Nhưng nhìn dáng vẻ giơ tay nhấc chân và tính cách như là điên đảo.
"Chị à, chị nói bản thân muốn mua một người đàn ông sẽ không phải thật chứ?" Vừa mới bán thêm hai món đồ chơi nhỏ, Sở Đường nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ nhớ tới cái gì nhịn không được hỏi một câu.
Sở Từ nhìn cậu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"À, chị có nhìn thấy người phụ nữ đi qua bên kia không? Em nghe nói đứa nhỏ trong nhà bà ấy đưa sang thôn khác đi ở rể." Sở Đường chỉ vào người phụ nữa kia nói với Sở Từ: "Con của bà ấy bằng tuổi với em, dáng vẻ rất đẹp, giống như bé gái."
"Bà ấy có nhiều con trai không?" Sở Từ hỏi một câu.
"Vậy thì không có. Nhưng người chuẩn bị đuổi đi không phải con ruột." Sở Đường rất ít khi nhiều chuyện của người trong thôn. Nhưng lúc này hơi tức giận nói: "Chồng của bà ấy trước kia là thợ mỏ đào than đá ở nơi khác, cũng cưới phụ nữ nơi khác sinh hai đứa con trai. Kết quả lúc đào than đá bị tàn tật chỉ có thể về quê làm ruộng. Nhưng người phụ nữ kia không đi theo về, hai đứa con trai cũng không cần mà ly hôn tái giá; cũng may người đàn ông kia cũng tích góp được chút tiền. Sau khi trở về tìm một cô vợ nữa, chỉ là bà ấy... bản thân bà ấy cũng sinh một đứa con. Cho nên nhìn hai đứa con chồng không quá thuận mắt. Năm đó có người đến thôn tuyển chọn đi lính, bà ấy đưa con trai cả đi bộ đội. Dáng vẻ con thứ hai xinh đẹp cho nên bà ấy bắt đầu suy nghĩ để cho người con trai này kiếm chút tiền sính lễ, cung cấp cho đứa con ruột đi học và kết hôn xây nhà."
Sở Từ nghe xong không quá hiểu. Nhưng đại khái rõ ràng người phụ nữ kia hẳn là mẹ kế, hơn nữa không phải người mẹ kế tốt.
"Chẳng lẽ em muốn chị mua đứa con thứ hai của bà ấy về?" Sở Từ cười lại nói: "Chúng ta không có tiền. Cho dù có chị cũng không thích mua rắc rối."
Hơn nữa, cho dù thật sự có tiền mua người về, địa vị và để cho người khác tới cửa làm con rể cũng không khác lắm, hà tất làm điều thừa.
"Em chỉ cảm thấy đáng tiếc, đứa con thứ hai của bà ấy học chung trường với em, thành tích cũng ngang hàng với em." Sở Đường thở dài một hơi.
Nếu không như vậy cậu làm sao có thời gian rãnh rỗi quan tâm chuyện người khác chứ?
Sở Từ ngược lại hơi kinh ngạc. Bởi vì thành tích của Sở Đường vẫn luôn nổi bật, có thể ngang hàng với cậu, có thể thấy được cậu bé kia không ngu ngốc, đáng tiếc mỗi người đều có số phận riêng.
"Đúng rồi, em không phải nói trên cậu hai còn một người anh tham gia quân đội sao? Người phụ nữ kia không sợ con chồng sau khi trở về gây rắc rối sao?" Sở Từ hỏi thêm một câu.
Từ xưa đến nay địa vị quân nhân cũng không tệ.
"Cậu cả nhà họ Từ? Chị à, chị không đi học cho nên có một số chuyện không hiểu được. Mấy năm gần đây biên giới không yên ổn, vẫn luôn đang chiến tranh. Cậu cả nhà họ Từ ở bên kia nghe nói bây giờ sống hay chết cũng không biết." Sở Đường thở dài một hơi.
Sở Từ hơi sửng sốt, suy nghĩ lại dường như nàng đã đọc qua tin tức về một cuộc chiến trong một tờ báo cũ nát Sở Đường mang về. Hai năm trước đánh có vẻ dữ dội. Sau đó lại tiếp tục đánh lần nữa, không quá yên ổn.
Đúng rồi, theo trên tờ báo kia nàng cũng biết được một tin tức rất quan trọng. Bây giờ đã là năm 81, trước đó nàng có hỏi riêng Sở Đường về lịch sử trước đây của quốc gia này phát hiện không có triều đại Đại Hạ, hỏi tiểu hòa thượng mới biết được cũng không phải cùng một thời không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook