Sống Lại Làm Vợ Yêu Vô Địch
-
Chương 62-3: Chiếu cố cho giấc ngủ yên ổn (3)
Đương nhiên, lời này nghe vào trong tai người ở một bên, mười phần chính là cảnh cáo cùng uy hiếp.
Khuôn mặt tươi cười mà Hàn Nhạc Dương vẫn cố gắng duy trì cũng không cách nào kiên trì được nữa, sắc mặt khó coi đối mặt với Lạc U, tận lực để giọng nói của mình thật ôn hòa nói:
“Tiểu U không nên nói đùa như vậy, ha ha, em không thích anh tới quấy rầy em, anh không thường xuyên đến là được.”
Hàn Nhạc Dương thề từ nhỏ đến lớn hắn vẫn là lần đầu tiên bị cự tuyệt ác như vậy, thậm chí cũng là lần đầu tiên, có người cảm uy hiếp hắn như vậy!
Ánh mắt xanh đen rõ ràng của Lạc U thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Nhạc Dương, ánh mắt kia, mang theo sự lạnh lùng thản nhiên, mang theo cao ngạo khinh miệt, mang theo một loại thái độ xa cách cao cao tại thượng, không chút nào che giấu sự châm chọc nhìn Hàn Nhạc Dương, giống như nhìn một con kiến nhỏ bé hèn mọn.
Sắc mặt của Hàn Nhạc Dương triệt để thay đổi thành màu xanh, vốn vẫn là tuổi trẻ khí thịnh cũng có chút không nhịn được, thẹn quá thành giận nói:
“Lạc U, cô dựa vào cái gì nhìn tôi như vậy, chúng ta chẳng qua cũng là một loại người mà thôi, cô không muốn gặp tôi, tôi liền đi!”
Một màn Hàn Nhạc Dương nén giận bỏ đi rất nhiều người đều thấy được, mọi người anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, cuối cùng nhìn nhìn lại coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, tiếp tục xem kịch bản, toàn bộ người trong đoàn làm phim đều yên lặng, ai cũng không muốn làm ra một chút âm thanh không cần thiết gì ở phía sau.
“Tiểu thư, tôi có cần phải làm cái gì không?”
Tiếu Tiêu một mực ở một bên nhìn, trên khuôn mặt khả ái đã nhuộm lên dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, lời nói ra khỏi miệng càng nổi bật thêm một tia sát khí, khi cậu nghĩ đến, người đàn ông này thế nhưng lại đe dọa thiếu chủ của mình, nhất định là phải dạy dỗ cho thật tốt.
Nghe Tiếu Tiêu nói xong, Lạc U buồn cười hỏi ngược lại:
“Cậu muốn làm cái gì?”
Tiếu Tiêu hơi cúi cái đầu nhỏ nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nghi ngờ nói:
“Đánh hắn một trận?”
“Ha ha, đứa nhỏ ngốc.”
Lạc U nhẹ nhàng nở nụ cười, cúi đầu nhìn kịch bản của mình, một tên hề giả dối mà thôi, cô còn không có tâm tư gì để đi so đo.
Đầu tháng mười là quốc khánh, nhưng rõ ràng có thể thấy cái ngày quốc khánh này trôi qua cũng không vui vẻ gì, quốc nạn ập xuống, cả nước đau buồn, cái này truyền thừa từ lâu của dân tộc xưa.
Mặc dù có quá nhiều chuyện phải trái đúng sai, nhưng vào thời điểm này, lại nghĩa vô phản cố(*) biểu hiện ra một mặt đoàn kết, khắp nơi các nơi, từ trên xuống dưới, đều đang cố gắng.
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước.
Lạc U đồng ý với công ty sẽ biểu diễn để lấy tiền cứu tế, mà nếu đã đồng ý rồi, cô sẽ hết sức đi chuẩn bị ứng phó, mà sau khi tự hỏi một phen, Lạc U chuẩn bị một ca khúc, giọng hát của cô rất hay, nhưng cũng rất ít hát.
Kiếp trước bởi vì không thích, kiếp này lại là không có cơ hội gì, mà cô chuẩn bị bài hát này, là bài hát kiếp trước cô đã từng hát qua, hiện tại làm một chút cải biến, nhưng thật ra lại có chút phù hợp với hoạt động biểu diễn để lấy tiền cứu tế như vậy.
Ca khúc tên là “Tặng bạn một giấc ngủ yên”, là một ca khúc mang theo bi thương rồi lại mang theo sự khích lệ không gì sánh được, bởi vì là bài hát mới, Lạc U còn nhờ mấy lão sư nổi danh nhất trong công ty giúp đỡ sửa chữa nhạc đệm.
Mấy vị lão sư lúc mới bắt đầu còn là ôm tâm tình không thể không tới, ai bảo đây là phía trên phân phó đâu, bất luận bọn họ có thực lực hơn nữa, có danh tiếng hơn nữa, cũng không bằng một câu của bà chủ nhà mình a.
Nhưng mà khi bọn họ thấy ca khúc mà Lạc U lấy ra, hơn nữa sau khi nghe Lạc U thanh xướng một lần, thì ba vị lão sư vô cùng có danh tiếng trong giới âm nhạc, ánh mắt đều sáng.
“Tiểu U, có hứng thú đổi nghề làm ca sĩ không? Hiện tại đều có thể cùng làm diễn viên và ca sĩ, chú dám cam đoan, chỉ cần cháu đồng ý, nhất định có thể nổi danh trong giới âm nhạc.”
Kim bài chế tác Ẩu Phi có loại cảm giác thấy cái mình thích là thèm, âm thanh của Lạc U trong trẻo linh hoạt kỳ ảo, chợt xông vào trong lòng của ông, người như vậy mà không làm ca sĩ, thật sự là lãng phí a.
“Tướng mạo tốt, diễn xuất tốt, giọng hát cũng tốt, người như vậy không nổi danh cũng rất khó.”
Mạnh La là nhạc sĩ vô cùng có danh tiếng, tuổi đã hơn năm mươi lại vẫn giữ được phong thái như trước, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật cấp đại tỷ khác trong giới âm nhạc, hơn nữa người này còn đang đảm nhiệm cấp đại sư âm nhạc, cũng là một giáo sư hết sức ưu tú, rất nhiều ca sĩ giới âm nhạc cũng đã từng là học sinh của bà.
“Thế nào, nghe xong đánh giá của hai vị lão sư, có ý kiến gì không?” Người nói chuyện cuối cùng là thiên vương hiện tại của giới âm nhạc Khúc Diệc, một ca sĩ có hình tượng cùng thực lực tồn tại như là một bạch mã hoàng tử, cũng hoàn toàn xứng đáng là ca sĩ cấp cao nhất trong giới âm nhạc Trung Quốc hiện nay.
Ba người sáu con mắt nhìn mình, Lạc U cảm thấy rất thú vị, một tay chống cằm, nháy mắt, suy nghĩ một chút mới nói thật:
“Có lẽ là nên mở màn biểu diễn cảm thụ một chút, nếu có phiền phức đến ba vị lão sư, xin không cần cự tuyệt nga.”
Trí tuệ thong dong, thản nhiên ưu nhã, tự tin ngạo nghễ, nhưng cũng không mất bướng bỉnh cùng khả ái, trong lúc nhất thời làm cho ba người ở đây có chút kinh ngạc, phản ứng cũng có chút trì độn.
“Biểu diễn? Lúc nào bắt đầu? Chú nhất định đi cổ vũ, cũng không biết khách quý trong buổi biểu diễn của tiểu U có thể mời chú hay không a.”
Khúc Diệc sau khi kinh ngạc nhất thời, liền ôn nhu nở nụ cười, mang theo vài phần chân thành nói.
“Đương nhiên, chỉ cần chú đồng ý đến, cháu tất nhiên là hoan nghênh.”
Giọng hát và phẩm chất của Khúc Diệc đều là điều Lạc U thích, kiếp trước cô cùng người kia mặc dù không phải quen thân, nhưng cũng coi như là thưởng thức.
Khúc Diệc cười cười, xem như là đồng ý rồi, anh đối với cô bé này thế nhưng thật là tò mò, khí chất như vậy, thiên phú như vậy, anh cũng thật lâu không có gặp được một người mới có năng lực như thế ở trong giới giải trí.
“Tiểu U là nói nghiêm túc? Công ty có dự định về phương diện này?”
Ẩu Phi có chút không quá chắc chắn hỏi, nghệ sĩ của công ty công khai biểu diễn cũng coi như là một sự kiện, kim bài chế tác như ông không lý nào lại không biết a.
“Cháu vừa quyết định, công ty sẽ ủng hộ.”
Lạc U tùy ý nói, dường như quyết định của chính mình cũng đã đại biểu ý tứ của công ty, tuyệt không cảm thấy lời nói của mình sẽ ở trong lòng người khác sinh loại ảnh hưởng nào.
Không phải nói cô có bối cảnh có chỗ dựa có người che chở sao? Cô liền chứng thực suy đoán như vậy là được rồi, dù sao cô vẫn có đầy đủ kiêu ngạo, cũng không thèm để ý những suy đoán so với sự thật không sai biệt lắm.
“Như vậy nếu như tiểu U có cần cái gì, nhất định không nên khách khí.”
Thời gian biểu diễn để lấy tiền cứu tế đã định vào trung tuần tháng mười, địa điểm là ngay tại sân vận động Bắc Kinh, những nghệ sĩ đến tham dự đều là không bắt buộc phải biểu diễn, mà gom góp tài chính của mình, cũng đem toàn bộ quyên cho nơi xảy ra động đất.
Mà cùng lúc đó, khắp nơi trên toàn quốc cũng cử hành nhiều loại hoạt động như thế này, vậy cũng là sự đóng góp của toàn thể giới giải trí.
Lạc U là thần tượng đang rất thành công, nhưng cũng thành công nhất, cũng không phải nổi danh nhất, theo lý mà nói phần mở đầu và phần kết thúc của buổi biểu diễn như vậy, cũng là không tới phiên của cô, nhưng dưới sự điều khiển của Lạc Học Tâm, buổi biểu diễn này để lấy tiền cứu tế này, quả nhiên là do Lạc U hoàn thành.
Tiết mục từ bắt đầu đến lúc kết thúc, dùng trọn hơn hai giờ, Lạc U lên sân khấu cuối cùng, áp lực không thể nói là không lớn, nếu như là người mới giống nhau, thật sự rất khó đảm đương được trọng trách như vậy.
Đối với an bài như thế, lúc ban đầu Lạc Học Tâm cũng là có chút bận tâm, nhưng sau khi Lạc U nghiêm túc tự hỏi xong, liền đồng ý, cũng đối với biểu diễn của mình, làm một ít cải biến thích hợp.
Lạc U vốn chỉ là dự định hát một bài hát, không có tính toán dùng bạn nhảy, nhưng biết mình phải hát cuối cùng, liền tự mình đi đến học viện khuyết tật tìm hơn mười học viên, sau đó tự mình dạy dỗ, đem thủ ngũ của bài hát này cải biến thành hình thức vũ đạo, làm phần biễu diễn của mình tăng thêm màu sắc tinh thuần.
Khuôn mặt tươi cười mà Hàn Nhạc Dương vẫn cố gắng duy trì cũng không cách nào kiên trì được nữa, sắc mặt khó coi đối mặt với Lạc U, tận lực để giọng nói của mình thật ôn hòa nói:
“Tiểu U không nên nói đùa như vậy, ha ha, em không thích anh tới quấy rầy em, anh không thường xuyên đến là được.”
Hàn Nhạc Dương thề từ nhỏ đến lớn hắn vẫn là lần đầu tiên bị cự tuyệt ác như vậy, thậm chí cũng là lần đầu tiên, có người cảm uy hiếp hắn như vậy!
Ánh mắt xanh đen rõ ràng của Lạc U thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Nhạc Dương, ánh mắt kia, mang theo sự lạnh lùng thản nhiên, mang theo cao ngạo khinh miệt, mang theo một loại thái độ xa cách cao cao tại thượng, không chút nào che giấu sự châm chọc nhìn Hàn Nhạc Dương, giống như nhìn một con kiến nhỏ bé hèn mọn.
Sắc mặt của Hàn Nhạc Dương triệt để thay đổi thành màu xanh, vốn vẫn là tuổi trẻ khí thịnh cũng có chút không nhịn được, thẹn quá thành giận nói:
“Lạc U, cô dựa vào cái gì nhìn tôi như vậy, chúng ta chẳng qua cũng là một loại người mà thôi, cô không muốn gặp tôi, tôi liền đi!”
Một màn Hàn Nhạc Dương nén giận bỏ đi rất nhiều người đều thấy được, mọi người anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, cuối cùng nhìn nhìn lại coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, tiếp tục xem kịch bản, toàn bộ người trong đoàn làm phim đều yên lặng, ai cũng không muốn làm ra một chút âm thanh không cần thiết gì ở phía sau.
“Tiểu thư, tôi có cần phải làm cái gì không?”
Tiếu Tiêu một mực ở một bên nhìn, trên khuôn mặt khả ái đã nhuộm lên dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, lời nói ra khỏi miệng càng nổi bật thêm một tia sát khí, khi cậu nghĩ đến, người đàn ông này thế nhưng lại đe dọa thiếu chủ của mình, nhất định là phải dạy dỗ cho thật tốt.
Nghe Tiếu Tiêu nói xong, Lạc U buồn cười hỏi ngược lại:
“Cậu muốn làm cái gì?”
Tiếu Tiêu hơi cúi cái đầu nhỏ nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nghi ngờ nói:
“Đánh hắn một trận?”
“Ha ha, đứa nhỏ ngốc.”
Lạc U nhẹ nhàng nở nụ cười, cúi đầu nhìn kịch bản của mình, một tên hề giả dối mà thôi, cô còn không có tâm tư gì để đi so đo.
Đầu tháng mười là quốc khánh, nhưng rõ ràng có thể thấy cái ngày quốc khánh này trôi qua cũng không vui vẻ gì, quốc nạn ập xuống, cả nước đau buồn, cái này truyền thừa từ lâu của dân tộc xưa.
Mặc dù có quá nhiều chuyện phải trái đúng sai, nhưng vào thời điểm này, lại nghĩa vô phản cố(*) biểu hiện ra một mặt đoàn kết, khắp nơi các nơi, từ trên xuống dưới, đều đang cố gắng.
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước.
Lạc U đồng ý với công ty sẽ biểu diễn để lấy tiền cứu tế, mà nếu đã đồng ý rồi, cô sẽ hết sức đi chuẩn bị ứng phó, mà sau khi tự hỏi một phen, Lạc U chuẩn bị một ca khúc, giọng hát của cô rất hay, nhưng cũng rất ít hát.
Kiếp trước bởi vì không thích, kiếp này lại là không có cơ hội gì, mà cô chuẩn bị bài hát này, là bài hát kiếp trước cô đã từng hát qua, hiện tại làm một chút cải biến, nhưng thật ra lại có chút phù hợp với hoạt động biểu diễn để lấy tiền cứu tế như vậy.
Ca khúc tên là “Tặng bạn một giấc ngủ yên”, là một ca khúc mang theo bi thương rồi lại mang theo sự khích lệ không gì sánh được, bởi vì là bài hát mới, Lạc U còn nhờ mấy lão sư nổi danh nhất trong công ty giúp đỡ sửa chữa nhạc đệm.
Mấy vị lão sư lúc mới bắt đầu còn là ôm tâm tình không thể không tới, ai bảo đây là phía trên phân phó đâu, bất luận bọn họ có thực lực hơn nữa, có danh tiếng hơn nữa, cũng không bằng một câu của bà chủ nhà mình a.
Nhưng mà khi bọn họ thấy ca khúc mà Lạc U lấy ra, hơn nữa sau khi nghe Lạc U thanh xướng một lần, thì ba vị lão sư vô cùng có danh tiếng trong giới âm nhạc, ánh mắt đều sáng.
“Tiểu U, có hứng thú đổi nghề làm ca sĩ không? Hiện tại đều có thể cùng làm diễn viên và ca sĩ, chú dám cam đoan, chỉ cần cháu đồng ý, nhất định có thể nổi danh trong giới âm nhạc.”
Kim bài chế tác Ẩu Phi có loại cảm giác thấy cái mình thích là thèm, âm thanh của Lạc U trong trẻo linh hoạt kỳ ảo, chợt xông vào trong lòng của ông, người như vậy mà không làm ca sĩ, thật sự là lãng phí a.
“Tướng mạo tốt, diễn xuất tốt, giọng hát cũng tốt, người như vậy không nổi danh cũng rất khó.”
Mạnh La là nhạc sĩ vô cùng có danh tiếng, tuổi đã hơn năm mươi lại vẫn giữ được phong thái như trước, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật cấp đại tỷ khác trong giới âm nhạc, hơn nữa người này còn đang đảm nhiệm cấp đại sư âm nhạc, cũng là một giáo sư hết sức ưu tú, rất nhiều ca sĩ giới âm nhạc cũng đã từng là học sinh của bà.
“Thế nào, nghe xong đánh giá của hai vị lão sư, có ý kiến gì không?” Người nói chuyện cuối cùng là thiên vương hiện tại của giới âm nhạc Khúc Diệc, một ca sĩ có hình tượng cùng thực lực tồn tại như là một bạch mã hoàng tử, cũng hoàn toàn xứng đáng là ca sĩ cấp cao nhất trong giới âm nhạc Trung Quốc hiện nay.
Ba người sáu con mắt nhìn mình, Lạc U cảm thấy rất thú vị, một tay chống cằm, nháy mắt, suy nghĩ một chút mới nói thật:
“Có lẽ là nên mở màn biểu diễn cảm thụ một chút, nếu có phiền phức đến ba vị lão sư, xin không cần cự tuyệt nga.”
Trí tuệ thong dong, thản nhiên ưu nhã, tự tin ngạo nghễ, nhưng cũng không mất bướng bỉnh cùng khả ái, trong lúc nhất thời làm cho ba người ở đây có chút kinh ngạc, phản ứng cũng có chút trì độn.
“Biểu diễn? Lúc nào bắt đầu? Chú nhất định đi cổ vũ, cũng không biết khách quý trong buổi biểu diễn của tiểu U có thể mời chú hay không a.”
Khúc Diệc sau khi kinh ngạc nhất thời, liền ôn nhu nở nụ cười, mang theo vài phần chân thành nói.
“Đương nhiên, chỉ cần chú đồng ý đến, cháu tất nhiên là hoan nghênh.”
Giọng hát và phẩm chất của Khúc Diệc đều là điều Lạc U thích, kiếp trước cô cùng người kia mặc dù không phải quen thân, nhưng cũng coi như là thưởng thức.
Khúc Diệc cười cười, xem như là đồng ý rồi, anh đối với cô bé này thế nhưng thật là tò mò, khí chất như vậy, thiên phú như vậy, anh cũng thật lâu không có gặp được một người mới có năng lực như thế ở trong giới giải trí.
“Tiểu U là nói nghiêm túc? Công ty có dự định về phương diện này?”
Ẩu Phi có chút không quá chắc chắn hỏi, nghệ sĩ của công ty công khai biểu diễn cũng coi như là một sự kiện, kim bài chế tác như ông không lý nào lại không biết a.
“Cháu vừa quyết định, công ty sẽ ủng hộ.”
Lạc U tùy ý nói, dường như quyết định của chính mình cũng đã đại biểu ý tứ của công ty, tuyệt không cảm thấy lời nói của mình sẽ ở trong lòng người khác sinh loại ảnh hưởng nào.
Không phải nói cô có bối cảnh có chỗ dựa có người che chở sao? Cô liền chứng thực suy đoán như vậy là được rồi, dù sao cô vẫn có đầy đủ kiêu ngạo, cũng không thèm để ý những suy đoán so với sự thật không sai biệt lắm.
“Như vậy nếu như tiểu U có cần cái gì, nhất định không nên khách khí.”
Thời gian biểu diễn để lấy tiền cứu tế đã định vào trung tuần tháng mười, địa điểm là ngay tại sân vận động Bắc Kinh, những nghệ sĩ đến tham dự đều là không bắt buộc phải biểu diễn, mà gom góp tài chính của mình, cũng đem toàn bộ quyên cho nơi xảy ra động đất.
Mà cùng lúc đó, khắp nơi trên toàn quốc cũng cử hành nhiều loại hoạt động như thế này, vậy cũng là sự đóng góp của toàn thể giới giải trí.
Lạc U là thần tượng đang rất thành công, nhưng cũng thành công nhất, cũng không phải nổi danh nhất, theo lý mà nói phần mở đầu và phần kết thúc của buổi biểu diễn như vậy, cũng là không tới phiên của cô, nhưng dưới sự điều khiển của Lạc Học Tâm, buổi biểu diễn này để lấy tiền cứu tế này, quả nhiên là do Lạc U hoàn thành.
Tiết mục từ bắt đầu đến lúc kết thúc, dùng trọn hơn hai giờ, Lạc U lên sân khấu cuối cùng, áp lực không thể nói là không lớn, nếu như là người mới giống nhau, thật sự rất khó đảm đương được trọng trách như vậy.
Đối với an bài như thế, lúc ban đầu Lạc Học Tâm cũng là có chút bận tâm, nhưng sau khi Lạc U nghiêm túc tự hỏi xong, liền đồng ý, cũng đối với biểu diễn của mình, làm một ít cải biến thích hợp.
Lạc U vốn chỉ là dự định hát một bài hát, không có tính toán dùng bạn nhảy, nhưng biết mình phải hát cuối cùng, liền tự mình đi đến học viện khuyết tật tìm hơn mười học viên, sau đó tự mình dạy dỗ, đem thủ ngũ của bài hát này cải biến thành hình thức vũ đạo, làm phần biễu diễn của mình tăng thêm màu sắc tinh thuần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook