Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ
-
Chương 85
Thời tiết đêm nay quả thật rất thích hợp cho việc công thành.
Trừ Trác Vân và Yến thế tử, Hạ Quân Bình chọn thêm hai mươi tinh binh, làm quân chủ lực cho lần này. Tuy Trác Vân giỏi võ, nhưng Hạ Quân Bình không muốn để nàng mạo hiểm, còn Yến thế tử…. hiển nhiên là đối tượng cần được bảo vệ, cho nên, khi nhóm Trần Thanh Tùng cũng la hét đòi đi theo, Hạ Quân Bình nghiêm mặt trừng một cái. Hiện giờ, hắn không cần phải la hét để người khác nghe lời, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến mọi người nơm nớp lo sợ.
Đến canh hai, Hạ Quân Bình mới ra dấu cho đoàn người bắt đầu hành động. Mọi người lập tức ẩn mình vào trong bóng tối.
Với Trác Vân, mặc dù đây là lần đầu tiên đi công thành, nhưng nàng đã làm chuyện tương tự như vậy không ít lần. Đời trước nàng đã từng dẫn các huynh đệ đi đánh lén doanh trại của quân Hung Nô, so với một Đồng An nho nhỏ này, quân Hung Nô hung hãn hơn nhiều, có lần bọn họ chạy trốn chậm, bị một đội quân Hung Nô đuổi theo ba ngày ba đêm, nếu không nhờ Thư Minh dẫn quân đến tiếp viện, thì nàng đã sớm mất mạng ở Trường Thành rồi. Nhớ tới chuyện xưa, Trác Vân lại thấy sôi sục trong lòng.
Đoàn người lặng lẽ tiếp cận chân tường thành, rồi tản ra, Yến thế tử cũng nhấc chân muốn đi, nhưng bị Trác Vân níu lại, nói nhỏ “Thế tử đi theo ta.”
“À?” Yến thế tử nhìn dáo dác xung quanh, sốt ruột hỏi “Sao ngươi còn chưa đi?”
Hạ Quân Bình nói nhỏ “Ta đi lên đây, a Vân, bảo vệ kỹ thế tử! Một lát bọn ta thành công sẽ lập tức xuống mở cửa thành!”
Yến thế tử nghe vậy lập tức nóng nảy nói “Hạ tướng quân, khó khăn lắm ta mới được đi theo một lần, ngươi sẽ không để ta đứng một bên trợn mắt nhìn các ngươi đánh nhau chứ? Dù gì cũng cho ta lên giết ít nhất một tên mới không uổng công chứ!”
Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái, vẻ mặt khinh thường hỏi “Thế tử bò lên tường thành được không?”
Yến thế tử nghẹn lời, không cam lòng ngẩng đầu nhìn tường thành mấy lần, nhỏ giọng lầm bầm, “Biết đâu leo được!” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong giọng nói lại không có tí tự tin nào.
Hạ Quân Bình cười lạnh, “Ngộ nhỡ ngài leo không nổi chẳng phải mắc công ta còn phải quay lại kéo ngài lên, khiến thủ vệ giữ thành phát hiện thì sao?”
Yến thế tử nghe vậy, im lặng. Trác Vân nhẹ nhàng nói “Mọi người cứ lên đi, ta và thế tử sẽ đứng canh ở đây, một lát cổng thành mở sẽ xông vào! Dù gì, cũng là nhóm đầu tiên tiến vào thành!” Cho nên, không sợ không được tính công.
Yến thế tử lặng lẽ ngồi xổm sau lưng Trác Vân. Hạ Quân Bình lười quan tâm Yến thế tử, lặng lẽ nắm tay Trác Vân, dịu dàng nói một câu “Cẩn thẩn”, sau đó gật đầu với hai binh sĩ bên cạnh, ba người lấy dây thừng ra ném lên cao, kéo thử thấy dây đã cố định chắc rồi mới nhanh chóng bò lên tường thành.
Yến thế tử thấy bọn họ dần biến mất trong bóng đệm, chỉ biết trợn mắt há hốc miệng nhìn.
“Sao?” Trác Vân cười nói “Thế tử có như vậy được không?”
Yến thế tử mất tự nhiên lắc lắc cổ, hừ nói “Ta so cái này với bọn họ làm gì! Vân muội, muội phải hiểu, đầu óc ta dùng tốt hơn tay chân nhiều! Người quá thông minh, tất nhiên việc tay chân sẽ hơi kém một chút!”
Trác Vân nhìn Yến thế tử cười, không lên tiếng chế nhạo, kéo hắn lại gần tường thành nói nhỏ “Lúc này trên đó hẳn là đang đánh nhau, chúng ta phải cẩn thận một chút.” Nàng vừa dứt lời, đã có một bóng đen rơi xuống trước mặt hai người.
Yến thế tử suýt nữa hét lên. din'lễn.đàn/lê/qu'lý.đôn Trác Vân lập tức che miệng Yến thế tử lại, nhìn cảnh cáo. Lúc này, Yến thế tử mới hốt hoảng gật đầu, thở hổn hển. Trác Vân chậm rãi buông tay ra, ngồi xuống, kiểm tra cẩn thận người trước mặt.
“Hắn… đã chết rồi sao?” Yến thế tử run rẩy hỏi.
Trác Vân bắt mạch người kia xong gật đầu “Chết rồi.”
Gió thổi mây đi, trăng lộ ra. Nhờ ánh trăng, Trác Vân có thể nhìn ra người rơi xuống là thủ vệ thành Đồng An. Nàng không quan tâm người này chết vì nguyên nhân gì, chỉ nhanh chóng kéo Yến thế tử lùi về lại, nói nhỏ “May là chúng ta đứng sát vách tường, bằng không chưa kịp thấy mặt kẻ địch, thì đã bị cái xác này đập trúng, không chết cũng bị thương!”
Từ lúc ra khỏi doanh trại Yến thế tử luôn trong trạng thái đầy hưng phấn với ước mơ giết địch, kết quả vừa ra khỏi cửa đã bị Hạ Quân Bình gạt đứng dưới cổng thành, lòng nhiệt tình bị lạnh hơn phân nửa, lúc này thấy người chết, càng bị dọa không nhẹ, vô thức co người trốn sau lưng Trác Vân, hai tay nắm chặt chủy thủ, run rẩy cả người, hai hàm răng va vào nhau kêu khach khách.
Trác Vân dở khóc dở cười nhìn Yến thế tử, “Thế tử chưa từng thấy xác chết?”
“Thấy…. thấy rồi,” Yến thế tử run rẩy nói “Nhưng… Nhưng không có chết như vậy.” Yến thế tử đang nói bỗng có một cái xác khác rơi xuống tiếp, trong lúc trời tối thế này chỉ nhìn thôi đã thây rất đáng sợ. Yến thế tử né đầu sang một bên, giọng nói mang theo tiếng khóc “Đầu hắn còn không?”
Có các kiểu óc văng khắp nơi, máu tươi tung tóe hay không….
Yến thế tử vừa dứt lời, từ trên lại rớt xuống một cái xác nữa……. nói là xác cũng không đúng lắm, người nọ chưa chết hẳn, nằm trên đất không thể nhúc nhích, trong cổ họng phát ra những tiếng cạc cạc, trong đêm khuya yên tĩnh, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
“Bọn họ giết chết là được rồi, mắc gì phải ném xác xuống làm chi chứ….” Yến thế tử dùng hai tay bịt tai lại quay mặt vào tường, giống như làm vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút. Trác Vân không đi an ủi, tức giận chống nạnh nhìn chằm chằm vị ‘đại thiếu gia’ này, nghĩ sau này nên dẫn vị ‘đại thiếu gia’ này đi ra ngoài nhiều hơn cho mở mang tầm mắt, bằng không với lá gan chỉ lớn như hạt đậu của hắn sao có thể làm chủ cả một đất nước.
Hai người cứ đứng vậy nhìn nhau, qua một lúc lâu, rốt cuộc nghe thấy tiếng động từ cổng thành truyền lại, Trác Vân vội vàng kéo Yến thế tử một cái, Yến thế tử lập tức hiểu ý, nắm chặt chủy thủ vọt tới.
Cổng thành mở ra, tiếp đó là Hạ Quân Bình chui ra từ đằng sau, đốt đèn hiệu trong tay giơ lên. Yến thế tử trợn to mắt kinh ngạc nhìn đám người xông lại cổng thành từ cách đó khoảng năm mươi bước, xa hơn nữa là tiếng vó ngựa và tiếng rống xung trận kinh thiên động địa…
Trác Vân thấy Yến thế tử nhìn ngu người, dở khóc dở cười kéo Yến thế tử chạy đi, thành người đầu tiên vọt vào thành. Yến thế tử vẫn chưa tỉnh táo lại, hỏi nhỏ “Bọn… bọn họ cũng đi theo phía sau?” Nếu vậy chẳng phải những người này đã thấy hết bộ dạng kinh hãi của hắn lúc nãy?! Mất mặt quá!
Trác Vân thấy Yến thế tử vừa tức giận vừa xấu hổ, rốt cuộc mềm lòng vỗ vai Yến thế tử một cái, nhịn cười an ủi, “Thế tử yên tâm, bọn họ mới tới sau này.” Yến thế tử cứ bịt lỗ tai không dám quay đầu nhìn, đại quân lại mang giày mềm để giảm tiếng động nên mới không nhận ra đại quân đã đến, còn Trác Vân giỏi võ nên nghe thấy rất rõ.
“Thật sao?” Yến thế tử vẫn không tin, nhưng lại hỏi Trác Vân với giọng điệu tràn đầy hi vọng. Trác Vân nhún vai nói “Thế tử có thể không tin!” Dứt lời, nàng vung cây cung trong tay lên, nói “Còn không mau thì coi như hôm nay chúng ta phí công đó! Nếu thế tử không đi, ta tự đi!”
Yến thế tử nghe vậy, bất chấp những chuyện khác, vội vàng lấy cung tên ra nhắm mắt chạy theo Trác Vân.
Bởi vì bất ngờ tấn công ban đêm nên quân lính trong thành Đồng An không kịp trở tay, cơ hồ chưa kịp phản kích đã bị quân Yến bắt hết. Quân Yến có kỷ luật nghiêm minh, không giết người bừa bãi, nên trong thành cũng không tính là quá nhuộm mùi máu tanh. dim;,ễn.đàn./l;;mê/quý/đôn Yến thế tử bỗng lấy lại tinh thần, giống như biến thành một người hoàn toàn khác, nghiêm mặt dẫn một đội quân đi trên đường lớn tiến về phía huyện nha, nhìn từ xa, quả thật có chút khí phách của thế tử.
Hạ Quân Bình không tham công, cổng thành vừa mở đã nhường lại cho người khác bận rộn, kéo Trác Vân đi nghỉ ngơi, “Công đầu không thoát được rồi, mình ăn thịt cũng nên chừa cho người khác chút canh!” Hắn vừa nói vừa hơi nhếch khóe môi, không hề che giấu vẻ mỉa mai trên mặt. Trác Vân lập tức đoán ra nhất định là có người nói xấu sau lưng Hạ Quân Bình bèn cười hỏi “Ai nói gì trước mặt đại tướng quân sao?”
Hạ Quân Bình nhíu mày, vẻ mặt khinh thường “Còn có thể là ai? Chính là Hứa lão nhị kia! Chẳng biết trong đầu hắn chứa cái gì, biết rõ đại tướng quân không muốn gặp hắn, còn cố gắng tìm cách tiếp cận. Nếu ta mà là đại tướng quân, thì ta đã sớm đánh hắn văng ra ngoài luôn rồi. Chỉ dựa vào chút bản lĩnh kia mà cũng dám so với ta, mặt dầy thật!”
Tuy Ngô Thân dẫn đại quân ra trận, nhưng sao có thể không biết việc nhà họ Hứa từ hôn. Ngô Nguyên Nương đào hôn quả là không đúng, nhưng chuyện Hứa lão nhị nuôi mỹ nhân bên ngoài cũng là thật. Ngô Thân tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng sao có thể không cách ứng. Hứa nhị công tử nếu thông minh, hẳn là nên cụp đuôi lại, khổ nỗi hắn cứ như sợ Ngô Thân không không biết việc xấu hắn, dăm ba bữa lại xuất hiện trước mặt Ngô Thân, còn luôn nói bóng nói gió, trách Ngô Thân không có hắn cơ hội. Ngô Thân nghĩ gì trong đầu không ai biết, nhưng tất cả binh lính trong doanh trại đều xem Hứa lão nhị như trò cười, bao gồm cả Hạ Quân Bình.
“A Vân,” Hạ Quân Bình tự thổi phồng mình xong, bỗng nhiên trịnh trọng nhìn Trác Vân nói “Chờ đánh xong trận này, chúng ta thành thân đi!”
Tình huống gì đây? Trác Vân trợn to mắt nhìn Hạ Quân Bình, có phải đã đổi đề tài nhanh quá hay không?
“Ta tính,” Hạ Quân Bình nghiêm túc nói “Với tiến độ như hiện nay của chúng ta, chắc không tới một năm là sẽ đánh tới kinh thành. Ta lại lập thêm mấy công nữa, không chừng có thể thăng lên một cấp, lúc thành thân cũng tăng thêm thể diện cho nàng…. Đúng rồi, gần đây có tin gì của Trụ Tử đại ca không, lúc chúng ta thành thân phải đón đại ca và tẩu tử tới chứ! Còn cả…..”
Trác Vân đỡ trán, nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hạ Quân Bình, đột nhiên cảm thấy mấy ngày trước nàng cứ lo được lo mất, còn tự khiến mình bệnh một hồi thật là ngu!
“A Vân, nàng vui tới mức ngu người luôn sao?”
“.....”
Trừ Trác Vân và Yến thế tử, Hạ Quân Bình chọn thêm hai mươi tinh binh, làm quân chủ lực cho lần này. Tuy Trác Vân giỏi võ, nhưng Hạ Quân Bình không muốn để nàng mạo hiểm, còn Yến thế tử…. hiển nhiên là đối tượng cần được bảo vệ, cho nên, khi nhóm Trần Thanh Tùng cũng la hét đòi đi theo, Hạ Quân Bình nghiêm mặt trừng một cái. Hiện giờ, hắn không cần phải la hét để người khác nghe lời, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến mọi người nơm nớp lo sợ.
Đến canh hai, Hạ Quân Bình mới ra dấu cho đoàn người bắt đầu hành động. Mọi người lập tức ẩn mình vào trong bóng tối.
Với Trác Vân, mặc dù đây là lần đầu tiên đi công thành, nhưng nàng đã làm chuyện tương tự như vậy không ít lần. Đời trước nàng đã từng dẫn các huynh đệ đi đánh lén doanh trại của quân Hung Nô, so với một Đồng An nho nhỏ này, quân Hung Nô hung hãn hơn nhiều, có lần bọn họ chạy trốn chậm, bị một đội quân Hung Nô đuổi theo ba ngày ba đêm, nếu không nhờ Thư Minh dẫn quân đến tiếp viện, thì nàng đã sớm mất mạng ở Trường Thành rồi. Nhớ tới chuyện xưa, Trác Vân lại thấy sôi sục trong lòng.
Đoàn người lặng lẽ tiếp cận chân tường thành, rồi tản ra, Yến thế tử cũng nhấc chân muốn đi, nhưng bị Trác Vân níu lại, nói nhỏ “Thế tử đi theo ta.”
“À?” Yến thế tử nhìn dáo dác xung quanh, sốt ruột hỏi “Sao ngươi còn chưa đi?”
Hạ Quân Bình nói nhỏ “Ta đi lên đây, a Vân, bảo vệ kỹ thế tử! Một lát bọn ta thành công sẽ lập tức xuống mở cửa thành!”
Yến thế tử nghe vậy lập tức nóng nảy nói “Hạ tướng quân, khó khăn lắm ta mới được đi theo một lần, ngươi sẽ không để ta đứng một bên trợn mắt nhìn các ngươi đánh nhau chứ? Dù gì cũng cho ta lên giết ít nhất một tên mới không uổng công chứ!”
Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái, vẻ mặt khinh thường hỏi “Thế tử bò lên tường thành được không?”
Yến thế tử nghẹn lời, không cam lòng ngẩng đầu nhìn tường thành mấy lần, nhỏ giọng lầm bầm, “Biết đâu leo được!” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong giọng nói lại không có tí tự tin nào.
Hạ Quân Bình cười lạnh, “Ngộ nhỡ ngài leo không nổi chẳng phải mắc công ta còn phải quay lại kéo ngài lên, khiến thủ vệ giữ thành phát hiện thì sao?”
Yến thế tử nghe vậy, im lặng. Trác Vân nhẹ nhàng nói “Mọi người cứ lên đi, ta và thế tử sẽ đứng canh ở đây, một lát cổng thành mở sẽ xông vào! Dù gì, cũng là nhóm đầu tiên tiến vào thành!” Cho nên, không sợ không được tính công.
Yến thế tử lặng lẽ ngồi xổm sau lưng Trác Vân. Hạ Quân Bình lười quan tâm Yến thế tử, lặng lẽ nắm tay Trác Vân, dịu dàng nói một câu “Cẩn thẩn”, sau đó gật đầu với hai binh sĩ bên cạnh, ba người lấy dây thừng ra ném lên cao, kéo thử thấy dây đã cố định chắc rồi mới nhanh chóng bò lên tường thành.
Yến thế tử thấy bọn họ dần biến mất trong bóng đệm, chỉ biết trợn mắt há hốc miệng nhìn.
“Sao?” Trác Vân cười nói “Thế tử có như vậy được không?”
Yến thế tử mất tự nhiên lắc lắc cổ, hừ nói “Ta so cái này với bọn họ làm gì! Vân muội, muội phải hiểu, đầu óc ta dùng tốt hơn tay chân nhiều! Người quá thông minh, tất nhiên việc tay chân sẽ hơi kém một chút!”
Trác Vân nhìn Yến thế tử cười, không lên tiếng chế nhạo, kéo hắn lại gần tường thành nói nhỏ “Lúc này trên đó hẳn là đang đánh nhau, chúng ta phải cẩn thận một chút.” Nàng vừa dứt lời, đã có một bóng đen rơi xuống trước mặt hai người.
Yến thế tử suýt nữa hét lên. din'lễn.đàn/lê/qu'lý.đôn Trác Vân lập tức che miệng Yến thế tử lại, nhìn cảnh cáo. Lúc này, Yến thế tử mới hốt hoảng gật đầu, thở hổn hển. Trác Vân chậm rãi buông tay ra, ngồi xuống, kiểm tra cẩn thận người trước mặt.
“Hắn… đã chết rồi sao?” Yến thế tử run rẩy hỏi.
Trác Vân bắt mạch người kia xong gật đầu “Chết rồi.”
Gió thổi mây đi, trăng lộ ra. Nhờ ánh trăng, Trác Vân có thể nhìn ra người rơi xuống là thủ vệ thành Đồng An. Nàng không quan tâm người này chết vì nguyên nhân gì, chỉ nhanh chóng kéo Yến thế tử lùi về lại, nói nhỏ “May là chúng ta đứng sát vách tường, bằng không chưa kịp thấy mặt kẻ địch, thì đã bị cái xác này đập trúng, không chết cũng bị thương!”
Từ lúc ra khỏi doanh trại Yến thế tử luôn trong trạng thái đầy hưng phấn với ước mơ giết địch, kết quả vừa ra khỏi cửa đã bị Hạ Quân Bình gạt đứng dưới cổng thành, lòng nhiệt tình bị lạnh hơn phân nửa, lúc này thấy người chết, càng bị dọa không nhẹ, vô thức co người trốn sau lưng Trác Vân, hai tay nắm chặt chủy thủ, run rẩy cả người, hai hàm răng va vào nhau kêu khach khách.
Trác Vân dở khóc dở cười nhìn Yến thế tử, “Thế tử chưa từng thấy xác chết?”
“Thấy…. thấy rồi,” Yến thế tử run rẩy nói “Nhưng… Nhưng không có chết như vậy.” Yến thế tử đang nói bỗng có một cái xác khác rơi xuống tiếp, trong lúc trời tối thế này chỉ nhìn thôi đã thây rất đáng sợ. Yến thế tử né đầu sang một bên, giọng nói mang theo tiếng khóc “Đầu hắn còn không?”
Có các kiểu óc văng khắp nơi, máu tươi tung tóe hay không….
Yến thế tử vừa dứt lời, từ trên lại rớt xuống một cái xác nữa……. nói là xác cũng không đúng lắm, người nọ chưa chết hẳn, nằm trên đất không thể nhúc nhích, trong cổ họng phát ra những tiếng cạc cạc, trong đêm khuya yên tĩnh, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
“Bọn họ giết chết là được rồi, mắc gì phải ném xác xuống làm chi chứ….” Yến thế tử dùng hai tay bịt tai lại quay mặt vào tường, giống như làm vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút. Trác Vân không đi an ủi, tức giận chống nạnh nhìn chằm chằm vị ‘đại thiếu gia’ này, nghĩ sau này nên dẫn vị ‘đại thiếu gia’ này đi ra ngoài nhiều hơn cho mở mang tầm mắt, bằng không với lá gan chỉ lớn như hạt đậu của hắn sao có thể làm chủ cả một đất nước.
Hai người cứ đứng vậy nhìn nhau, qua một lúc lâu, rốt cuộc nghe thấy tiếng động từ cổng thành truyền lại, Trác Vân vội vàng kéo Yến thế tử một cái, Yến thế tử lập tức hiểu ý, nắm chặt chủy thủ vọt tới.
Cổng thành mở ra, tiếp đó là Hạ Quân Bình chui ra từ đằng sau, đốt đèn hiệu trong tay giơ lên. Yến thế tử trợn to mắt kinh ngạc nhìn đám người xông lại cổng thành từ cách đó khoảng năm mươi bước, xa hơn nữa là tiếng vó ngựa và tiếng rống xung trận kinh thiên động địa…
Trác Vân thấy Yến thế tử nhìn ngu người, dở khóc dở cười kéo Yến thế tử chạy đi, thành người đầu tiên vọt vào thành. Yến thế tử vẫn chưa tỉnh táo lại, hỏi nhỏ “Bọn… bọn họ cũng đi theo phía sau?” Nếu vậy chẳng phải những người này đã thấy hết bộ dạng kinh hãi của hắn lúc nãy?! Mất mặt quá!
Trác Vân thấy Yến thế tử vừa tức giận vừa xấu hổ, rốt cuộc mềm lòng vỗ vai Yến thế tử một cái, nhịn cười an ủi, “Thế tử yên tâm, bọn họ mới tới sau này.” Yến thế tử cứ bịt lỗ tai không dám quay đầu nhìn, đại quân lại mang giày mềm để giảm tiếng động nên mới không nhận ra đại quân đã đến, còn Trác Vân giỏi võ nên nghe thấy rất rõ.
“Thật sao?” Yến thế tử vẫn không tin, nhưng lại hỏi Trác Vân với giọng điệu tràn đầy hi vọng. Trác Vân nhún vai nói “Thế tử có thể không tin!” Dứt lời, nàng vung cây cung trong tay lên, nói “Còn không mau thì coi như hôm nay chúng ta phí công đó! Nếu thế tử không đi, ta tự đi!”
Yến thế tử nghe vậy, bất chấp những chuyện khác, vội vàng lấy cung tên ra nhắm mắt chạy theo Trác Vân.
Bởi vì bất ngờ tấn công ban đêm nên quân lính trong thành Đồng An không kịp trở tay, cơ hồ chưa kịp phản kích đã bị quân Yến bắt hết. Quân Yến có kỷ luật nghiêm minh, không giết người bừa bãi, nên trong thành cũng không tính là quá nhuộm mùi máu tanh. dim;,ễn.đàn./l;;mê/quý/đôn Yến thế tử bỗng lấy lại tinh thần, giống như biến thành một người hoàn toàn khác, nghiêm mặt dẫn một đội quân đi trên đường lớn tiến về phía huyện nha, nhìn từ xa, quả thật có chút khí phách của thế tử.
Hạ Quân Bình không tham công, cổng thành vừa mở đã nhường lại cho người khác bận rộn, kéo Trác Vân đi nghỉ ngơi, “Công đầu không thoát được rồi, mình ăn thịt cũng nên chừa cho người khác chút canh!” Hắn vừa nói vừa hơi nhếch khóe môi, không hề che giấu vẻ mỉa mai trên mặt. Trác Vân lập tức đoán ra nhất định là có người nói xấu sau lưng Hạ Quân Bình bèn cười hỏi “Ai nói gì trước mặt đại tướng quân sao?”
Hạ Quân Bình nhíu mày, vẻ mặt khinh thường “Còn có thể là ai? Chính là Hứa lão nhị kia! Chẳng biết trong đầu hắn chứa cái gì, biết rõ đại tướng quân không muốn gặp hắn, còn cố gắng tìm cách tiếp cận. Nếu ta mà là đại tướng quân, thì ta đã sớm đánh hắn văng ra ngoài luôn rồi. Chỉ dựa vào chút bản lĩnh kia mà cũng dám so với ta, mặt dầy thật!”
Tuy Ngô Thân dẫn đại quân ra trận, nhưng sao có thể không biết việc nhà họ Hứa từ hôn. Ngô Nguyên Nương đào hôn quả là không đúng, nhưng chuyện Hứa lão nhị nuôi mỹ nhân bên ngoài cũng là thật. Ngô Thân tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng sao có thể không cách ứng. Hứa nhị công tử nếu thông minh, hẳn là nên cụp đuôi lại, khổ nỗi hắn cứ như sợ Ngô Thân không không biết việc xấu hắn, dăm ba bữa lại xuất hiện trước mặt Ngô Thân, còn luôn nói bóng nói gió, trách Ngô Thân không có hắn cơ hội. Ngô Thân nghĩ gì trong đầu không ai biết, nhưng tất cả binh lính trong doanh trại đều xem Hứa lão nhị như trò cười, bao gồm cả Hạ Quân Bình.
“A Vân,” Hạ Quân Bình tự thổi phồng mình xong, bỗng nhiên trịnh trọng nhìn Trác Vân nói “Chờ đánh xong trận này, chúng ta thành thân đi!”
Tình huống gì đây? Trác Vân trợn to mắt nhìn Hạ Quân Bình, có phải đã đổi đề tài nhanh quá hay không?
“Ta tính,” Hạ Quân Bình nghiêm túc nói “Với tiến độ như hiện nay của chúng ta, chắc không tới một năm là sẽ đánh tới kinh thành. Ta lại lập thêm mấy công nữa, không chừng có thể thăng lên một cấp, lúc thành thân cũng tăng thêm thể diện cho nàng…. Đúng rồi, gần đây có tin gì của Trụ Tử đại ca không, lúc chúng ta thành thân phải đón đại ca và tẩu tử tới chứ! Còn cả…..”
Trác Vân đỡ trán, nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hạ Quân Bình, đột nhiên cảm thấy mấy ngày trước nàng cứ lo được lo mất, còn tự khiến mình bệnh một hồi thật là ngu!
“A Vân, nàng vui tới mức ngu người luôn sao?”
“.....”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook