Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt
-
Chương 19
Editor tâm tình:
Ừm thì chương 18 hôm qua mình đăng là bao gồm chương 18 + 19. Sự nhầm lẫn này giờ mình mới phát hiện. Cho nên mình tách chương 18 ra làm 2 chương, chắc vì 2 chương này ngắn nên tác giả gộp chung vào. Làm tui đi tìm bản raw chương 19 ngu người (@_@;) (@_@;) (@_@;)
Cô chỉ cảm thấy tim mình nhảy tới cổ họng, cả người ngã xuống, Sở Du vội vàng đưa tay vịn lấy một vách đá, sau cơn mưa, đá rất trơn, không có bất kỳ tác dụng nào. Bồ Tử Hạo một bước đi lên, dùng thân thể đỡ lấy Sở Du đang muốn ngã xuống, lúc này khó khăn lắm với giữ vững được cô. Hắn cũng giật mình, "Cậu không sao chứ?"
"Thế nào?"
"Không té chứ?"
Bạn bè xung quanh cũng thấy được một màn nguy hiểm vừa rồi, bọn họ ở phía sau không biết được tình huống cụ thể, chỉ có thể lên tiếng hỏi. Thầy Trương nghe được giọng nói, đứng trên cao vô cùng lo lắng, hô lớn, "Sở Du, thế nào? Trượt chân té nhào rồi sao?"
"Thầy, không sao! Không té!
Thầy Trương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, "Cẩn thận một chút! Mưa xong đường tương đối trơn!"
Sở Du bây giờ còn chút kinh hồn bạt vía, vừa rồi cô đụng trực tiếp vào Bồ Tử Hạo, may mà không ngã, nếu không bạn học phía sau cũng gặp tai họa. Nhất Tuyến Thiên quá hẹp, chỉ cần một người té thì giống như hiệu ứng domino mà ngã xuống theo hết.
Bồ Tử Hạo lấy tay đỡ lấy Sở Du, giúp cơ tiếp tục đi về phía trước. Trên núi nhiệt độ hơi thấp, khiến cho nhiệt độ nơi bàn tay của Bồ Tử Hạo càng rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng chống sau lưng Sở Du, cách lớp áo cô có thể mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp của tay hắn.
Sở Du nghĩ: Đây là một đại hài tử (thằng nhóc lớn) ấm áp cả trong lẫn ngoài đấy!
Đoàn người rốt cuộc vượt qua được Nhất Tuyến Thiên, Sở Du leo lên đến nấc thang cuối cùng, đứng vững trên mặt đất, thở dài nhẹ nhõm, Bọn họ rốt cuộc cũng đi ra khỏi thạch hạng, lần nữa thấy được ánh sáng. Lúc này, tầm mắt rộng rãi, nhìn núi rừng phía xa xa, chỉ cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.
Sở Du thành tâm nói cảm ơn với Bồ Tử Hạo đang đứng sau lưng, Bồ Tử Hạo ngược lại hỏi, "Tay cậu không sao chứ?"
Sở Du xòe bàn tay ra mới phát hiện có vết xước, đoán chừng là do vừa rồi ở trên vách đá quẹt phải. Vừa rồi ở Nhất Tuyến Thiên cô sợ mình dừng lại sẽ làm đội hình phía sau bị đứng, không nhìn kỹ mà cứ tiếp tục đi, cũng may vết thương không nghiêm trọng. Chẳng qua là trầy da một chút.
Bồ Tử Hạo đưa cho Sở Du một chai nước suối, để cô rửa vết thương. Sở Du nghe lời làm theo, vừa rửa vết thương vừa cảm thấy có chút vi diệu. Bồ Tử Hạo nhìn vậy nhưng năng lực trong cuộc sống mạnh hơn cô nhiều, vô cùng tỉ mỉ, cô tự thẹn mình không bằng.
Một lát sau, nhóm người cuối cùng cũng tới đỉnh núi, Trần Huyên hướng Sở Du vẫy tay một cái, đi tới. Mọi người leo leo trèo trèo một thời gian dài, không mệt mỏi mới lạ, từng nhóm nhỏ chia ra ngồi nghỉ ngơi. Trên đỉnh núi có một tiệm nhỏ bán nước uống và đồ ăn nhẹ, giá cả tương đối đắt, nhưng mà, có một tiệm khác bán ổ khóa nhỏ lại hấp dẫn được sự chú ý của học sinh.
Chỗ rìa đỉnh núi có lan can, là một dây xích thật dài ngăn du khách lại, tránh để bọn họ lạc đến những nơi quá vắng vẻ. Trên dây xích ấy treo rất nhiều móc khoá cầu nguyện, mỗi một móc khóa đều có những dòng chữ khác nhau, thể hiện tâm nguyện của người viết.
Trần Huyên và Sở Du nhìn một lượt dây xích, mỗi người đều có những mong ước khác nhau, tình yêu, sự nghiệp, người thân, sức khỏe,... Trần Huyên hứng chí bừng bừng nói, "Du nhi à, cậu có muốn làm một cái không? Tụi mình chuẩn bị thi đại học, cầu một cái liên quan đến chuyện học hành đi?"
Sở Du lắc đầu một cái, Trần Huyên kinh ngạc, "Vậy cậu muốn cái gì? Sức khỏe?...Hoa đào?"
Sở Du dở khóc dở cười, "Tớ không muốn, nếu cậu thích, tớ có thể cùng cậu đi mua một khóa nguyện cầu."
Hai người ở trong tiệm lựa chọn một cái, Trần Huyên muốn cầu nguyện chuyện học hành, cô nhờ người trong tiệm khắc "học hành thành công" cùng với tên của mình. Trần Huyên nhận lại khóa đã được khắc chữ, cùng với Sở Du tìm một vị trí thuận lợi, thành tâm cầu nguyện một hồi, đem khóa của mình trịnh trọng khóa lên xích sắt.
Trần Huyên loay hoay với ổ khóa của mình một chút, không nhịn được lại tiếp tục giựt dây Sở Du, "Cậu thật sự không cầu một cái sao? Hiếm khi được đến Hoàng Sơn một lần, cậu có thể cầu cho người thân của mình nha?!"
Sở Du lắc đầu một cái, bất vi sở động[1].
[1]bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.
Trần Huyên hơi nghi ngờ, "Cậu không tin cái này sao? Chính là cầu nguyện đó nha. " (ở đây có lẽ ý của Trần Huyên muốn nói là chỗ này cầu được ước thấy hoặc đại loại vậy, nhưng mà tác giả không đề cập rõ.)
Sở Du bình tĩnh nói, "Không, tớ thật sự tin, cho nên càng không dám cầu."
Cô có thể sống lại thêm một lần nữa, điều này chứng tỏ có một lực lượng huyền diệu bí ẩn nào đó, khiến cho cô càng không muốn cầu nguyện. Sở Du nhẹ nhàng nói, "Cầu người không bằng cầu mình, ông trời phải hoàn thành nhiều nguyện vọng như vậy, cũng có lúc rất mệt mỏi chứ? Tớ sẽ không tăng gánh nặng cho ông ấy nữa, hơn nữa nếu thành sự thật còn phải làm lễ tạ ơn."
Sở Du không thích cảm giác cầu xin người khác, càng không muốn nợ người khác cái gì, cho dù người này là ông trời, cũng không được. Cô không muốn nhận quá nhiều nhân tình, khiến cho cô cảm thấy gánh nặng và áy náy. Nếu như muốn cái gì thì sẽ đem hết toàn sức lực của mình đi tranh thủ, cô sợ nhận của người khác quá nhiều, cô không trả nổi.
Trần Huyên cái hiểu cái không, chẳng qua là không cưỡng ép nữa.
Sở Du và Trần Huyên ngồi trên đỉnh núi nghỉ ngơi một hồi, cô nhìn thấy Bồ Tử Hạo đang đứng một mình một góc, hắn đưa tay cài khóa nguyện ước lên xích sắt, chỉ là không biết hắn cầu cái gì. Sở Du có chút tò mò, Bồ Tử Hạo chắc chắc sẽ không cầu nguyện chuyện học hành, cô không biết hắn sẽ cầu cái gì, nguyện vọng của một người sẽ phản ánh ra rất nhiều thứ.
Sở Du cũng không có thói quen theo dõi người khác, cuối cùng cũng không chạy lên nhìn, lát sau liền vứt chuyện này sau ót.
Bồ Tử Hạo cầu không phải học hành, cũng không phải tình yêu. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc khóa nguyện ước đã cài chắc, đón lấy làn gió núi hơi lạnh, tâm tình của hắn giờ cũng như núi cao vậy, bình tĩnh. Hắn sẽ không cưỡng cầu nhân duyên với Sở Du, bởi vì biến số ở tương lai quá nhiều, hắn có thể không phải là lựa chọn tố nhất dành cho cô ấy, cho nên, hắn xin khóa bình an.
Hắn hy vọng cô có thể cả đời thân thể khỏe mạnh, bình an vui vẻ, coi như dù bên cạnh cô không phải mình, thì cô cũng sẽ hạnh phúc. (cảm động thật:"<)
Đại hài tử tâm tình yên bình, hắn không cầu có, chỉ cầu cô được trời cao trân trọng.
Các bạn học nghỉ ngơi một lúc, giáo viên bắt đầu tập hợp cả đội, xếp hàng ngồi cáp treo xuống núi. Cáp treo trong núi qua lại không ngớt, Sở Du nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh đẹp của Hoàng Sơn, trong lòng vô cùng cảm khái[2]. Cô rất ít khi có cảm giác thích ý ngư vậy, công việc bận rộn khiến cho cô có chút tê liệt, rất hiếm khi chứng kiến sự kỳ diệu của tự nhiên. Vào giờ khắc này, Sở Du cảm thấy, cô có thể sống lại thật may mắn, thì ra thế giới bên ngoài còn rộng lớn như vậy.
[2]cảm khái: có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi.
Cáp treo rất nhanh đã đến nơi, mọi người ở tiệm cơm dưới chân núi ăn ngấu nghiến một phen, lại kéo lê thân thể mệt mỏi về khách sạn. Thầy Trương cũng khá mệt mỏi, giọng nói bắt đầu khàn khàn, nhưng thầy vẫn không nhịn được nói huyên thuyên, "Mọi người nhớ về nhớ tắm nước nóng nha, nếu không ngày mai sẽ rất thảm đó."
Các bạn học uể oải đáp ứng, rối rít trở về phòng của mình. Trần Huyên vào phòng tắm mở nước, định lát nữa sẽ tắm nước nóng cùng Sở Du. Sở Du thì trước hết sạc pin điện thoại của mình, hôm nay leo núi cả một này, điện thoại của cô đã sớm không lên nguồn.
Sở Du chậm rãi đem hai chân bỏ vào trong nước nóng một cái, chỉ cảm thấy bắp chân đau đớn trở nên vô cùng thoải mái. Cô xoa xoa chân mình, lau sạch nước sau khi tắm, đem nước ấm đổ sạch. Sở Du nằm ở trên ** mở điện thoại lên, hôm nay leo núi cả ngày, cô hầu như không lên weibo. Vừa mở trang chủ, cô cảm giác như mình bị tin tức nổ tung!
Cô thật nghi ngờ, trong trí nhớ, sáng hôm nay rõ ràng không có phát nội dung gì đặc biệt mà, chỉ là theo thông lệ đăng một tấm hình bảng xếp hạng. Sở Du tiện tay mở tin nhắn riêng ra, từng mảng lớn mảng lớn công kích tràn vào tầm mắt, các loại bình luận dạy cô làm người tràn ngập.
[Đáng yêu nhất: Uyển Uyển là người mà ngươi có thể đánh giá sao? Mặt của bác chủ[3] cũng thật dày! Nhanh chóng tháo xuống, nếu không thì không xong đâu!]
[3]bác chủ: chủ weibo
[lovely: Ôi trời có thể xếp hàng liên hệ với nữ thần của tôi đễ tăng sức nóng sao? Không cần cảm ơn.]
[Tiểu tiên thỏ: Đồ trực nam ung thư kia cút đi! Bớt định hạng cho nhà ta, ok? Ngươi thật kinh tởm a!] ("trực nam" ở đây hình như đang chỉ Sở Du thì phải, vì fan của Dân công miêu đều cho rằng cô là một ông chú từ đầu đến chân mà =))))
Sở Du khá kinh ngạc, cô nhìn sơ lược những tin nhắn càng không thể chấp nhận khác, đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện, cái tai bay vạ gió[4] này chính là đến từ bảng xếp hạng sáng nay. Gần đây, Sở Du sẽ đề xuất một vài chủ đề, sau đó sẽ thống kê số liệu trong khu bình luận, ngày thứ hai cho ra bảng xếp hạng.
[4]tai bay vạ gió: tai vạ bất ngờ từ đâu ập tới.
Chủ đề hôm qua của cô là "Nữ minh tinh có khí chất đặc biệt nhất", hạng nhất là một vị nữ minh tinh đã khuất của những năm 80 - 90, thứ hai là Bối Thần, thứ ba là Lâm Uyển. Hạng nhất vô cùng xứng đáng, vị nữ minh tinh này được không ít người hoài niệm, không có gì bàn cãi. Hạng nhì - Bối Thần, một diễn viên điêu luyện xuất sắc, dù giá trị nhan sắc không cao nhưng khí chất đặc biệt, khiến người xem khắc sâu ân tượng. Hạng ba là Lâm Uyển, đi theo con đường nữ thần thuần khiết, có điều so với Bối Thần thì năng lực còn thấp.
Bối Thần quả thật không phải là một diễn viên xinh đẹp, tướng mạo thì chỉ có thể nói là vô cùng đặc biệt(?), phong cách biểu diễn độc nhất so với tướng mạo của cô lại càng hấp dẫn người hơn. Thế nhưng, người hâm mộ Lâm Uyển lại không cho là như vậy, cho rằng loại người xấu xí đó không xứng xếp hạng cao hơn Lâm Uyển.
Sở Du có chút không biết làm sao, rõ ràng cô đã chú thích ở bên cạnh bảng xếp hạng "Thứ hạng chỉ dựa trên số liệu thông kê, không thể hiện bất kỳ lập trường và quan điểm nào.", vậy mà người hâm mộ của Lâm Uyển vẫn không buông tha, tìm đến cửa. Cô chẳng qua chỉ là dựa theo số liệu trong khu bình luận của Dân công miêu mà quyết định thứ tự trước sau, bản thân cái này chính là đề cử và lời khen của cư dân mạng, cũng không phải do cô tiện tay tùy ý xếp.
Fans của Dân công miêu vô cùng mất hứng, cảm thấy nười hâm mộ của Lâm Uyển thật càn quấy, mọi người đều đã nhìn qua rất nhiều bảng xếp hạng, cũng không thấy người hâm mộ của các minh tinh khác đặc biệt chạy tới làm loạn.
[Tiểu khả ái nhà Tần Sinh: Ta còn tường là ai a~? Hóa ra là chó nhà Lâm Uyển, mấy người đấu nội bộ xong chưa? Còn chạy tới đây sủa? *mỉm cười*]
[Cự Giải sun: Không hiểu ở đâu đến mà nhiều chuyện như vậy! Không phải Miêu đã nói chẳng qua chỉ là số liệu thông kê thôi sao? Đều là của cư dân mạng đưa ra nha, chuyện này miêu chúng ta gánh không nổi a]
[Tiểu tinh tinh lấp lánh: Ta cảm thấy mấy người có thời gian rãnh rỗi thì đi về cải thiện lại rating cho chủ tử nhà mình đi, không thấy bộ phim mới của nhà mấy người tỷ suất người xem có bao nhiêu thấp sao?]
Ừm thì chương 18 hôm qua mình đăng là bao gồm chương 18 + 19. Sự nhầm lẫn này giờ mình mới phát hiện. Cho nên mình tách chương 18 ra làm 2 chương, chắc vì 2 chương này ngắn nên tác giả gộp chung vào. Làm tui đi tìm bản raw chương 19 ngu người (@_@;) (@_@;) (@_@;)
Cô chỉ cảm thấy tim mình nhảy tới cổ họng, cả người ngã xuống, Sở Du vội vàng đưa tay vịn lấy một vách đá, sau cơn mưa, đá rất trơn, không có bất kỳ tác dụng nào. Bồ Tử Hạo một bước đi lên, dùng thân thể đỡ lấy Sở Du đang muốn ngã xuống, lúc này khó khăn lắm với giữ vững được cô. Hắn cũng giật mình, "Cậu không sao chứ?"
"Thế nào?"
"Không té chứ?"
Bạn bè xung quanh cũng thấy được một màn nguy hiểm vừa rồi, bọn họ ở phía sau không biết được tình huống cụ thể, chỉ có thể lên tiếng hỏi. Thầy Trương nghe được giọng nói, đứng trên cao vô cùng lo lắng, hô lớn, "Sở Du, thế nào? Trượt chân té nhào rồi sao?"
"Thầy, không sao! Không té!
Thầy Trương nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, "Cẩn thận một chút! Mưa xong đường tương đối trơn!"
Sở Du bây giờ còn chút kinh hồn bạt vía, vừa rồi cô đụng trực tiếp vào Bồ Tử Hạo, may mà không ngã, nếu không bạn học phía sau cũng gặp tai họa. Nhất Tuyến Thiên quá hẹp, chỉ cần một người té thì giống như hiệu ứng domino mà ngã xuống theo hết.
Bồ Tử Hạo lấy tay đỡ lấy Sở Du, giúp cơ tiếp tục đi về phía trước. Trên núi nhiệt độ hơi thấp, khiến cho nhiệt độ nơi bàn tay của Bồ Tử Hạo càng rõ ràng. Hắn nhẹ nhàng chống sau lưng Sở Du, cách lớp áo cô có thể mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp của tay hắn.
Sở Du nghĩ: Đây là một đại hài tử (thằng nhóc lớn) ấm áp cả trong lẫn ngoài đấy!
Đoàn người rốt cuộc vượt qua được Nhất Tuyến Thiên, Sở Du leo lên đến nấc thang cuối cùng, đứng vững trên mặt đất, thở dài nhẹ nhõm, Bọn họ rốt cuộc cũng đi ra khỏi thạch hạng, lần nữa thấy được ánh sáng. Lúc này, tầm mắt rộng rãi, nhìn núi rừng phía xa xa, chỉ cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.
Sở Du thành tâm nói cảm ơn với Bồ Tử Hạo đang đứng sau lưng, Bồ Tử Hạo ngược lại hỏi, "Tay cậu không sao chứ?"
Sở Du xòe bàn tay ra mới phát hiện có vết xước, đoán chừng là do vừa rồi ở trên vách đá quẹt phải. Vừa rồi ở Nhất Tuyến Thiên cô sợ mình dừng lại sẽ làm đội hình phía sau bị đứng, không nhìn kỹ mà cứ tiếp tục đi, cũng may vết thương không nghiêm trọng. Chẳng qua là trầy da một chút.
Bồ Tử Hạo đưa cho Sở Du một chai nước suối, để cô rửa vết thương. Sở Du nghe lời làm theo, vừa rửa vết thương vừa cảm thấy có chút vi diệu. Bồ Tử Hạo nhìn vậy nhưng năng lực trong cuộc sống mạnh hơn cô nhiều, vô cùng tỉ mỉ, cô tự thẹn mình không bằng.
Một lát sau, nhóm người cuối cùng cũng tới đỉnh núi, Trần Huyên hướng Sở Du vẫy tay một cái, đi tới. Mọi người leo leo trèo trèo một thời gian dài, không mệt mỏi mới lạ, từng nhóm nhỏ chia ra ngồi nghỉ ngơi. Trên đỉnh núi có một tiệm nhỏ bán nước uống và đồ ăn nhẹ, giá cả tương đối đắt, nhưng mà, có một tiệm khác bán ổ khóa nhỏ lại hấp dẫn được sự chú ý của học sinh.
Chỗ rìa đỉnh núi có lan can, là một dây xích thật dài ngăn du khách lại, tránh để bọn họ lạc đến những nơi quá vắng vẻ. Trên dây xích ấy treo rất nhiều móc khoá cầu nguyện, mỗi một móc khóa đều có những dòng chữ khác nhau, thể hiện tâm nguyện của người viết.
Trần Huyên và Sở Du nhìn một lượt dây xích, mỗi người đều có những mong ước khác nhau, tình yêu, sự nghiệp, người thân, sức khỏe,... Trần Huyên hứng chí bừng bừng nói, "Du nhi à, cậu có muốn làm một cái không? Tụi mình chuẩn bị thi đại học, cầu một cái liên quan đến chuyện học hành đi?"
Sở Du lắc đầu một cái, Trần Huyên kinh ngạc, "Vậy cậu muốn cái gì? Sức khỏe?...Hoa đào?"
Sở Du dở khóc dở cười, "Tớ không muốn, nếu cậu thích, tớ có thể cùng cậu đi mua một khóa nguyện cầu."
Hai người ở trong tiệm lựa chọn một cái, Trần Huyên muốn cầu nguyện chuyện học hành, cô nhờ người trong tiệm khắc "học hành thành công" cùng với tên của mình. Trần Huyên nhận lại khóa đã được khắc chữ, cùng với Sở Du tìm một vị trí thuận lợi, thành tâm cầu nguyện một hồi, đem khóa của mình trịnh trọng khóa lên xích sắt.
Trần Huyên loay hoay với ổ khóa của mình một chút, không nhịn được lại tiếp tục giựt dây Sở Du, "Cậu thật sự không cầu một cái sao? Hiếm khi được đến Hoàng Sơn một lần, cậu có thể cầu cho người thân của mình nha?!"
Sở Du lắc đầu một cái, bất vi sở động[1].
[1]bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.
Trần Huyên hơi nghi ngờ, "Cậu không tin cái này sao? Chính là cầu nguyện đó nha. " (ở đây có lẽ ý của Trần Huyên muốn nói là chỗ này cầu được ước thấy hoặc đại loại vậy, nhưng mà tác giả không đề cập rõ.)
Sở Du bình tĩnh nói, "Không, tớ thật sự tin, cho nên càng không dám cầu."
Cô có thể sống lại thêm một lần nữa, điều này chứng tỏ có một lực lượng huyền diệu bí ẩn nào đó, khiến cho cô càng không muốn cầu nguyện. Sở Du nhẹ nhàng nói, "Cầu người không bằng cầu mình, ông trời phải hoàn thành nhiều nguyện vọng như vậy, cũng có lúc rất mệt mỏi chứ? Tớ sẽ không tăng gánh nặng cho ông ấy nữa, hơn nữa nếu thành sự thật còn phải làm lễ tạ ơn."
Sở Du không thích cảm giác cầu xin người khác, càng không muốn nợ người khác cái gì, cho dù người này là ông trời, cũng không được. Cô không muốn nhận quá nhiều nhân tình, khiến cho cô cảm thấy gánh nặng và áy náy. Nếu như muốn cái gì thì sẽ đem hết toàn sức lực của mình đi tranh thủ, cô sợ nhận của người khác quá nhiều, cô không trả nổi.
Trần Huyên cái hiểu cái không, chẳng qua là không cưỡng ép nữa.
Sở Du và Trần Huyên ngồi trên đỉnh núi nghỉ ngơi một hồi, cô nhìn thấy Bồ Tử Hạo đang đứng một mình một góc, hắn đưa tay cài khóa nguyện ước lên xích sắt, chỉ là không biết hắn cầu cái gì. Sở Du có chút tò mò, Bồ Tử Hạo chắc chắc sẽ không cầu nguyện chuyện học hành, cô không biết hắn sẽ cầu cái gì, nguyện vọng của một người sẽ phản ánh ra rất nhiều thứ.
Sở Du cũng không có thói quen theo dõi người khác, cuối cùng cũng không chạy lên nhìn, lát sau liền vứt chuyện này sau ót.
Bồ Tử Hạo cầu không phải học hành, cũng không phải tình yêu. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc khóa nguyện ước đã cài chắc, đón lấy làn gió núi hơi lạnh, tâm tình của hắn giờ cũng như núi cao vậy, bình tĩnh. Hắn sẽ không cưỡng cầu nhân duyên với Sở Du, bởi vì biến số ở tương lai quá nhiều, hắn có thể không phải là lựa chọn tố nhất dành cho cô ấy, cho nên, hắn xin khóa bình an.
Hắn hy vọng cô có thể cả đời thân thể khỏe mạnh, bình an vui vẻ, coi như dù bên cạnh cô không phải mình, thì cô cũng sẽ hạnh phúc. (cảm động thật:"<)
Đại hài tử tâm tình yên bình, hắn không cầu có, chỉ cầu cô được trời cao trân trọng.
Các bạn học nghỉ ngơi một lúc, giáo viên bắt đầu tập hợp cả đội, xếp hàng ngồi cáp treo xuống núi. Cáp treo trong núi qua lại không ngớt, Sở Du nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh đẹp của Hoàng Sơn, trong lòng vô cùng cảm khái[2]. Cô rất ít khi có cảm giác thích ý ngư vậy, công việc bận rộn khiến cho cô có chút tê liệt, rất hiếm khi chứng kiến sự kỳ diệu của tự nhiên. Vào giờ khắc này, Sở Du cảm thấy, cô có thể sống lại thật may mắn, thì ra thế giới bên ngoài còn rộng lớn như vậy.
[2]cảm khái: có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi.
Cáp treo rất nhanh đã đến nơi, mọi người ở tiệm cơm dưới chân núi ăn ngấu nghiến một phen, lại kéo lê thân thể mệt mỏi về khách sạn. Thầy Trương cũng khá mệt mỏi, giọng nói bắt đầu khàn khàn, nhưng thầy vẫn không nhịn được nói huyên thuyên, "Mọi người nhớ về nhớ tắm nước nóng nha, nếu không ngày mai sẽ rất thảm đó."
Các bạn học uể oải đáp ứng, rối rít trở về phòng của mình. Trần Huyên vào phòng tắm mở nước, định lát nữa sẽ tắm nước nóng cùng Sở Du. Sở Du thì trước hết sạc pin điện thoại của mình, hôm nay leo núi cả một này, điện thoại của cô đã sớm không lên nguồn.
Sở Du chậm rãi đem hai chân bỏ vào trong nước nóng một cái, chỉ cảm thấy bắp chân đau đớn trở nên vô cùng thoải mái. Cô xoa xoa chân mình, lau sạch nước sau khi tắm, đem nước ấm đổ sạch. Sở Du nằm ở trên ** mở điện thoại lên, hôm nay leo núi cả ngày, cô hầu như không lên weibo. Vừa mở trang chủ, cô cảm giác như mình bị tin tức nổ tung!
Cô thật nghi ngờ, trong trí nhớ, sáng hôm nay rõ ràng không có phát nội dung gì đặc biệt mà, chỉ là theo thông lệ đăng một tấm hình bảng xếp hạng. Sở Du tiện tay mở tin nhắn riêng ra, từng mảng lớn mảng lớn công kích tràn vào tầm mắt, các loại bình luận dạy cô làm người tràn ngập.
[Đáng yêu nhất: Uyển Uyển là người mà ngươi có thể đánh giá sao? Mặt của bác chủ[3] cũng thật dày! Nhanh chóng tháo xuống, nếu không thì không xong đâu!]
[3]bác chủ: chủ weibo
[lovely: Ôi trời có thể xếp hàng liên hệ với nữ thần của tôi đễ tăng sức nóng sao? Không cần cảm ơn.]
[Tiểu tiên thỏ: Đồ trực nam ung thư kia cút đi! Bớt định hạng cho nhà ta, ok? Ngươi thật kinh tởm a!] ("trực nam" ở đây hình như đang chỉ Sở Du thì phải, vì fan của Dân công miêu đều cho rằng cô là một ông chú từ đầu đến chân mà =))))
Sở Du khá kinh ngạc, cô nhìn sơ lược những tin nhắn càng không thể chấp nhận khác, đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện, cái tai bay vạ gió[4] này chính là đến từ bảng xếp hạng sáng nay. Gần đây, Sở Du sẽ đề xuất một vài chủ đề, sau đó sẽ thống kê số liệu trong khu bình luận, ngày thứ hai cho ra bảng xếp hạng.
[4]tai bay vạ gió: tai vạ bất ngờ từ đâu ập tới.
Chủ đề hôm qua của cô là "Nữ minh tinh có khí chất đặc biệt nhất", hạng nhất là một vị nữ minh tinh đã khuất của những năm 80 - 90, thứ hai là Bối Thần, thứ ba là Lâm Uyển. Hạng nhất vô cùng xứng đáng, vị nữ minh tinh này được không ít người hoài niệm, không có gì bàn cãi. Hạng nhì - Bối Thần, một diễn viên điêu luyện xuất sắc, dù giá trị nhan sắc không cao nhưng khí chất đặc biệt, khiến người xem khắc sâu ân tượng. Hạng ba là Lâm Uyển, đi theo con đường nữ thần thuần khiết, có điều so với Bối Thần thì năng lực còn thấp.
Bối Thần quả thật không phải là một diễn viên xinh đẹp, tướng mạo thì chỉ có thể nói là vô cùng đặc biệt(?), phong cách biểu diễn độc nhất so với tướng mạo của cô lại càng hấp dẫn người hơn. Thế nhưng, người hâm mộ Lâm Uyển lại không cho là như vậy, cho rằng loại người xấu xí đó không xứng xếp hạng cao hơn Lâm Uyển.
Sở Du có chút không biết làm sao, rõ ràng cô đã chú thích ở bên cạnh bảng xếp hạng "Thứ hạng chỉ dựa trên số liệu thông kê, không thể hiện bất kỳ lập trường và quan điểm nào.", vậy mà người hâm mộ của Lâm Uyển vẫn không buông tha, tìm đến cửa. Cô chẳng qua chỉ là dựa theo số liệu trong khu bình luận của Dân công miêu mà quyết định thứ tự trước sau, bản thân cái này chính là đề cử và lời khen của cư dân mạng, cũng không phải do cô tiện tay tùy ý xếp.
Fans của Dân công miêu vô cùng mất hứng, cảm thấy nười hâm mộ của Lâm Uyển thật càn quấy, mọi người đều đã nhìn qua rất nhiều bảng xếp hạng, cũng không thấy người hâm mộ của các minh tinh khác đặc biệt chạy tới làm loạn.
[Tiểu khả ái nhà Tần Sinh: Ta còn tường là ai a~? Hóa ra là chó nhà Lâm Uyển, mấy người đấu nội bộ xong chưa? Còn chạy tới đây sủa? *mỉm cười*]
[Cự Giải sun: Không hiểu ở đâu đến mà nhiều chuyện như vậy! Không phải Miêu đã nói chẳng qua chỉ là số liệu thông kê thôi sao? Đều là của cư dân mạng đưa ra nha, chuyện này miêu chúng ta gánh không nổi a]
[Tiểu tinh tinh lấp lánh: Ta cảm thấy mấy người có thời gian rãnh rỗi thì đi về cải thiện lại rating cho chủ tử nhà mình đi, không thấy bộ phim mới của nhà mấy người tỷ suất người xem có bao nhiêu thấp sao?]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook