Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh
-
Chương 22: Phát bệnh thần kinh
Sắc mặt Trình Nguyên trắng bệt, tinh thần mơ hồ có gì bất ổn, toàn thân run nhẹ, trán rịn đầy mồ hôi hột, “Tiểu Diễn, em đừng đi, em đừng đi, em đừng đi, anh sai rồi, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, em đừng đi, van em, em đừng đi…”
Cố Diễn nghe Trình Nguyên ghé vào tai mình lặp đi lặp lại những câu nói ấy, cậu đành thở dài, “Em không đi, em chỉ đi tắm thôi.”
“Em gạt anh, em gạt anh, em đúng là đi mà, em gạt anh, em phải đi, em đừng đi, van xin em…” Trình Nguyên run rẩy càng dữ dội hơn, đôi mắt trống rỗng vô định, chỉ khăng khăng nắm chặt tay Cố Diễn.
Cố Diễn ý thức được Trình Nguyên trở nên lạ lùng, cậu tránh cái ôm của Trình Nguyên ra, nhìn vào gương mặt vặn vẹo trong nháy mắt biến thành trắng toát của hắn, cậu đưa tay nâng cằm Trình Nguyên.
“Anh nhìn em xem, em vẫn ở đây, không đi đâu, anh đừng phát bệnh.” Cố Diễn bình tĩnh nói.
“Tiểu Diễn.” Trình Nguyên ngẩn ngơ gọi.
“Em đây.” Cố Diễn bất đắc dĩ đáp, vươn tay ôm Trình Nguyên vào trong ngực mình.
Trình Nguyên vùi đầu vào hõm vai Cố Diễn, cả người như run lên.
Cố Diễn vòng tay định ôm chặt hắn hơn, nhưng đột nhiên dừng lại, cậu nhíu nhíu mày, đưa tay cởi quần Trình Nguyên.
“Tiểu… Tiểu Diễn.” Trình Nguyên sợ hãi, vội vã ngăn cản Cố Diễn.
Cố Diễn bắt được cánh tay Trình Nguyên, chỉ nghe đối phương hít vào một hơi lạnh, Cố Diễn nhăn mặt xắn tay áo Trình Nguyên lên cao, đập vào mắt là vô số những vết máu chi chít, vết thương còn rất mới, vẫn đang rỉ máu, Trình Nguyên mặc quần áo toàn bộ màu đen, nếu lúc nãy cậu không phát hiện ống quần Trình Nguyên dính hơi ướt thì sẽ chẳng thấy gì, chỉ là cậu không ngờ trên cả tay cũng có.
Cố Diễn đỡ người nằm lên giường, đặt tay Trình Nguyên xuống, sau đó cậu cởi quần hắn, nhẹ nhàng kéo một cái, đôi chân trần trụi của Trình Nguyên lồ lộ ra.
Hai bắp đùi sạch sẽ thon dài đều chằng chịt những vết cắt sâu hoắm.
Thân thể Trình Nguyên run giật dữ dội, đưa tay kéo quần lên thật chậm rãi.
Cố Diễn đứng lên, cậu định vén tấm ra trải giường xem bên dưới, nhưng chân đã bị Trình Nguyên ôm lấy.
“Tiểu Diễn, đừng đi…” Giọng nói Trình Nguyên khản đặc.
Cố Diễn không thể làm gì khác hơn là dùng chân còn lại chưa bị ôm bước về phía trước một bước dài, nhấc lên đống ra trải giường đã bị vo thành một nắm, trước mắt cậu là một thanh dao găm cùng ít vết máu, máu loang lổ thấm đỏ một mảng sang tấm ra.
Cố Diễn đứng dậy định lấy rương đựng thuốc, kết quả phát hiện chân bị ôm cứng.
“Tiểu Diễn, em muốn đi đâu…” Thanh âm Trình Nguyên cũng bắt đầu phát run.
“Em lấy thuốc bôi cho anh.” Cố Diễn xoay người gỡ tay Trình Nguyên ra, để Trình Nguyên ngồi trên thảm rồi đi lấy rương thuốc.
Cầm rương thuốc bước đến, cậu trông thấy Trình Nguyên như con rối, tay vẫn giữ nguyên tư thế bị Cố Diễn gỡ ra lúc nãy, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn phía trước.
Cố Diễn xử lý vết thương nhanh gọn cho Trình Nguyên, xuất phát từ tâm lý trả miếng vì bực bội, Cố Diễn xoa cồn vào vết thương Trình Nguyên, Trình Nguyên ngoan ngoãn như con búp bê, toàn bộ quá trình không nhúc nhích, cũng không một tiếng rên đau, chỉ là cậu bôi một cái Trình Nguyên liền run lên một cái, sau khi chăm sóc xong, Cố Diễn đỡ người lên giường rồi vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, cậu thấy Trình Nguyên ngồi trên giường nhìn chằm chặp về hướng mình vô cùng căng thẳng, răng cắm chặt vào môi, giọt máu chảy xuống từ khóe miệng.
Cố Diễn thở dài, cậu lên giường ôm người sát vào ngực mình, nhắm mắt ngủ.
Mãi đến lúc được Cố Diễn ôm ấp, Trình Nguyên mới buông lỏng hàm răng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn gương mặt say ngủ của Cố Diễn, hắn không muốn nhắm mắt.
Cho đến khi một bàn tay bất chợt vươn ra che đôi mắt hắn lại, giọng nói nhàn nhạt của Cố Diễn truyền đến từ bên trên, “Nhắm mắt, ngủ.”
Trình Nguyên mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sượt sượt vào vai Cố Diễn ngủ thiếp đi.
Hôm sau Cố Diễn tỉnh dậy, nhận ra mình từ người ôm biến thành người bị ôm, cậu cảm giác thân nhiện kẻ đang ôm mình hình như hơi bất thường, Cố Diễn ngẩng đầu nhìn làn da tái nhợt trên mặt Trình Nguyên, cậu sờ sờ trán đối phương, hơi sốt rồi.
Thở dài, cậu đưa tay mò đến điện thoại di động, mở máy xem đã là 10 giờ, cũng may hôm nay thứ bảy, nếu không chắc chắn sẽ bị muộn.
“Trình Nguyên, anh thức dậy đi, anh sốt rồi, điện thoại bác sĩ riêng của anh là số mấy?” Tay vân vê mặt Trình Nguyên, Cố Diễn hỏi.
Trình Nguyên cau mày, thò tay ôm Cố Diễn cứng ngắt, lầm bầm nói, “Tiểu Diễn, đừng đi…”
Cố Diễn thật không biết làm sao, đành phải tìm di động của Trình Nguyên, mò mẫm một lúc lâu mới tìm thấy, mở ra sổ danh bạ lướt lướt, chẳng biết số nào là số bác sĩ của Trình Nguyên, cuối cùng cậu phải gọi Tiểu Nghiêm.
“Tiểu Nghiêm, Trình Nguyên bị sốt rồi, anh báo với bác sĩ riêng của anh ấy đến một chuyến nhé.” Sau khi điện thoại thông, Cố Diễn nói.
Cũng không lâu lắm, chuông cửa liền vang lên, Cố Diễn cẩn thận tỉ mỉ dịch chuyển ra khỏi lồng ngực Trình Nguyên, mới dứt được vài centimet đã bị ôm ngược trở lại.
“Tiểu Diễn, đừng đi.” Trình Nguyên mơ mơ màng màng.
“Em ra mở cửa.” Cố Diễn hết cách rồi, chỉ có thể thủ thỉ vào bên tai Trình Nguyên.
“Để nó chết đi.” Trình Nguyên nói, tay không hề có ý định thả người.
“Anh nghe lời, chỉ một phút, em trở lại ngay, ngoan.” Cố Diễn bất đắc dĩ.
Trình Nguyên tựa hồ suy tư một lúc, mới từ từ buông tay, “Một phút, anh tính thời gian…”
Cố Diễn vội rời giường đi mở cửa, bước vào là một người đàn ông trung niên.
“Xin chào, Cố Diễn tiên sinh, tôi là Lý Sâm.” Người đàn ông nói chuyện với Cố Diễn vô cùng cung kính.
“Nơi này.” Cố Diễn dẫn Lý Sâm đến phòng ngủ, “Anh ấy hơi sốt, trên người có nhiều vết thương, hôm qua tôi đã xử lý đơn giản, ông xem anh ấy đi.”
Cố Diễn vừa ngồi xuống mép giường đã bị Trình Nguyên dính tới, lúc này hắn mới phát hiện trong phòng có dư thêm người khác, hắn trừng nhìn chằm chằm Lý Sâm hai giây, lấy một cái gối đập tới, “Cút xéo!”
Cố Diễn bó tay, chỉ có thể đè người trở lại, ép buộc Trình Nguyên hợp tác cho Lý Sâm khám.
“Hẳn là vết thương hơi nhiễm trùng gây sốt, để tôi kê cho thiếu gia ít thuốc.” Sau khi kiểm tra xong, Lý Sâm rút ra kết luận.
“Không cần hạ sốt hay tiêm gì sao?” Cố Diễn nới lỏng vòng tay đối với Trình Nguyên ra, một giây sau đã bị Trình Nguyên xông thẳng vào trong lồng ngực.
“Này… chắc chỉ kê thuốc thôi.” Lý Sâm nhìn Trình Nguyên một chút, hơi do dự nói, sau đó mở cặp xách bắt đầu viết đơn.
“Tôi kê cho thiếu gia đơn này, Tiểu Nghiêm ở dưới lầu, chốc nữa tôi đưa hắn bảo đi mua thuốc.” Sau khi viết xong, Lý Sâm nói với Cố Diễn.
“Vâng, đã phiền bác sĩ.” Nghe vậy Cố Diễn nói.
“Là trách nhiệm của tôi, không phiền.” Lý Sâm cười nói, “À… Cố Diễn tiên sinh, có thể mượn ngài nói chuyện một chút được không?”
Lý Sâm vừa dứt lời, đầu đã bị nòng súng chĩa vào, gương mặt Trình Nguyên âm u nhìn Lý Sâm, kéo kéo khóe miệng nói, “Mày, lặp, lại, lần, nữa.”
Mí mắt Cố Diễn giật giật, cậu chẳng biết Trình Nguyên móc súng từ lúc nào, thậm chí không biết Trình Nguyên giấu súng nơi đâu.
“Dẹp súng đi.” Cố Diễn nhìn Trình Nguyên, nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Chó thật, vừa nãy tác giả ngốc nghếch vấp té sml dập cằm, máu bắn tứ tung orz
Cố Diễn nghe Trình Nguyên ghé vào tai mình lặp đi lặp lại những câu nói ấy, cậu đành thở dài, “Em không đi, em chỉ đi tắm thôi.”
“Em gạt anh, em gạt anh, em đúng là đi mà, em gạt anh, em phải đi, em đừng đi, van xin em…” Trình Nguyên run rẩy càng dữ dội hơn, đôi mắt trống rỗng vô định, chỉ khăng khăng nắm chặt tay Cố Diễn.
Cố Diễn ý thức được Trình Nguyên trở nên lạ lùng, cậu tránh cái ôm của Trình Nguyên ra, nhìn vào gương mặt vặn vẹo trong nháy mắt biến thành trắng toát của hắn, cậu đưa tay nâng cằm Trình Nguyên.
“Anh nhìn em xem, em vẫn ở đây, không đi đâu, anh đừng phát bệnh.” Cố Diễn bình tĩnh nói.
“Tiểu Diễn.” Trình Nguyên ngẩn ngơ gọi.
“Em đây.” Cố Diễn bất đắc dĩ đáp, vươn tay ôm Trình Nguyên vào trong ngực mình.
Trình Nguyên vùi đầu vào hõm vai Cố Diễn, cả người như run lên.
Cố Diễn vòng tay định ôm chặt hắn hơn, nhưng đột nhiên dừng lại, cậu nhíu nhíu mày, đưa tay cởi quần Trình Nguyên.
“Tiểu… Tiểu Diễn.” Trình Nguyên sợ hãi, vội vã ngăn cản Cố Diễn.
Cố Diễn bắt được cánh tay Trình Nguyên, chỉ nghe đối phương hít vào một hơi lạnh, Cố Diễn nhăn mặt xắn tay áo Trình Nguyên lên cao, đập vào mắt là vô số những vết máu chi chít, vết thương còn rất mới, vẫn đang rỉ máu, Trình Nguyên mặc quần áo toàn bộ màu đen, nếu lúc nãy cậu không phát hiện ống quần Trình Nguyên dính hơi ướt thì sẽ chẳng thấy gì, chỉ là cậu không ngờ trên cả tay cũng có.
Cố Diễn đỡ người nằm lên giường, đặt tay Trình Nguyên xuống, sau đó cậu cởi quần hắn, nhẹ nhàng kéo một cái, đôi chân trần trụi của Trình Nguyên lồ lộ ra.
Hai bắp đùi sạch sẽ thon dài đều chằng chịt những vết cắt sâu hoắm.
Thân thể Trình Nguyên run giật dữ dội, đưa tay kéo quần lên thật chậm rãi.
Cố Diễn đứng lên, cậu định vén tấm ra trải giường xem bên dưới, nhưng chân đã bị Trình Nguyên ôm lấy.
“Tiểu Diễn, đừng đi…” Giọng nói Trình Nguyên khản đặc.
Cố Diễn không thể làm gì khác hơn là dùng chân còn lại chưa bị ôm bước về phía trước một bước dài, nhấc lên đống ra trải giường đã bị vo thành một nắm, trước mắt cậu là một thanh dao găm cùng ít vết máu, máu loang lổ thấm đỏ một mảng sang tấm ra.
Cố Diễn đứng dậy định lấy rương đựng thuốc, kết quả phát hiện chân bị ôm cứng.
“Tiểu Diễn, em muốn đi đâu…” Thanh âm Trình Nguyên cũng bắt đầu phát run.
“Em lấy thuốc bôi cho anh.” Cố Diễn xoay người gỡ tay Trình Nguyên ra, để Trình Nguyên ngồi trên thảm rồi đi lấy rương thuốc.
Cầm rương thuốc bước đến, cậu trông thấy Trình Nguyên như con rối, tay vẫn giữ nguyên tư thế bị Cố Diễn gỡ ra lúc nãy, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn phía trước.
Cố Diễn xử lý vết thương nhanh gọn cho Trình Nguyên, xuất phát từ tâm lý trả miếng vì bực bội, Cố Diễn xoa cồn vào vết thương Trình Nguyên, Trình Nguyên ngoan ngoãn như con búp bê, toàn bộ quá trình không nhúc nhích, cũng không một tiếng rên đau, chỉ là cậu bôi một cái Trình Nguyên liền run lên một cái, sau khi chăm sóc xong, Cố Diễn đỡ người lên giường rồi vào buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, cậu thấy Trình Nguyên ngồi trên giường nhìn chằm chặp về hướng mình vô cùng căng thẳng, răng cắm chặt vào môi, giọt máu chảy xuống từ khóe miệng.
Cố Diễn thở dài, cậu lên giường ôm người sát vào ngực mình, nhắm mắt ngủ.
Mãi đến lúc được Cố Diễn ôm ấp, Trình Nguyên mới buông lỏng hàm răng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn gương mặt say ngủ của Cố Diễn, hắn không muốn nhắm mắt.
Cho đến khi một bàn tay bất chợt vươn ra che đôi mắt hắn lại, giọng nói nhàn nhạt của Cố Diễn truyền đến từ bên trên, “Nhắm mắt, ngủ.”
Trình Nguyên mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sượt sượt vào vai Cố Diễn ngủ thiếp đi.
Hôm sau Cố Diễn tỉnh dậy, nhận ra mình từ người ôm biến thành người bị ôm, cậu cảm giác thân nhiện kẻ đang ôm mình hình như hơi bất thường, Cố Diễn ngẩng đầu nhìn làn da tái nhợt trên mặt Trình Nguyên, cậu sờ sờ trán đối phương, hơi sốt rồi.
Thở dài, cậu đưa tay mò đến điện thoại di động, mở máy xem đã là 10 giờ, cũng may hôm nay thứ bảy, nếu không chắc chắn sẽ bị muộn.
“Trình Nguyên, anh thức dậy đi, anh sốt rồi, điện thoại bác sĩ riêng của anh là số mấy?” Tay vân vê mặt Trình Nguyên, Cố Diễn hỏi.
Trình Nguyên cau mày, thò tay ôm Cố Diễn cứng ngắt, lầm bầm nói, “Tiểu Diễn, đừng đi…”
Cố Diễn thật không biết làm sao, đành phải tìm di động của Trình Nguyên, mò mẫm một lúc lâu mới tìm thấy, mở ra sổ danh bạ lướt lướt, chẳng biết số nào là số bác sĩ của Trình Nguyên, cuối cùng cậu phải gọi Tiểu Nghiêm.
“Tiểu Nghiêm, Trình Nguyên bị sốt rồi, anh báo với bác sĩ riêng của anh ấy đến một chuyến nhé.” Sau khi điện thoại thông, Cố Diễn nói.
Cũng không lâu lắm, chuông cửa liền vang lên, Cố Diễn cẩn thận tỉ mỉ dịch chuyển ra khỏi lồng ngực Trình Nguyên, mới dứt được vài centimet đã bị ôm ngược trở lại.
“Tiểu Diễn, đừng đi.” Trình Nguyên mơ mơ màng màng.
“Em ra mở cửa.” Cố Diễn hết cách rồi, chỉ có thể thủ thỉ vào bên tai Trình Nguyên.
“Để nó chết đi.” Trình Nguyên nói, tay không hề có ý định thả người.
“Anh nghe lời, chỉ một phút, em trở lại ngay, ngoan.” Cố Diễn bất đắc dĩ.
Trình Nguyên tựa hồ suy tư một lúc, mới từ từ buông tay, “Một phút, anh tính thời gian…”
Cố Diễn vội rời giường đi mở cửa, bước vào là một người đàn ông trung niên.
“Xin chào, Cố Diễn tiên sinh, tôi là Lý Sâm.” Người đàn ông nói chuyện với Cố Diễn vô cùng cung kính.
“Nơi này.” Cố Diễn dẫn Lý Sâm đến phòng ngủ, “Anh ấy hơi sốt, trên người có nhiều vết thương, hôm qua tôi đã xử lý đơn giản, ông xem anh ấy đi.”
Cố Diễn vừa ngồi xuống mép giường đã bị Trình Nguyên dính tới, lúc này hắn mới phát hiện trong phòng có dư thêm người khác, hắn trừng nhìn chằm chằm Lý Sâm hai giây, lấy một cái gối đập tới, “Cút xéo!”
Cố Diễn bó tay, chỉ có thể đè người trở lại, ép buộc Trình Nguyên hợp tác cho Lý Sâm khám.
“Hẳn là vết thương hơi nhiễm trùng gây sốt, để tôi kê cho thiếu gia ít thuốc.” Sau khi kiểm tra xong, Lý Sâm rút ra kết luận.
“Không cần hạ sốt hay tiêm gì sao?” Cố Diễn nới lỏng vòng tay đối với Trình Nguyên ra, một giây sau đã bị Trình Nguyên xông thẳng vào trong lồng ngực.
“Này… chắc chỉ kê thuốc thôi.” Lý Sâm nhìn Trình Nguyên một chút, hơi do dự nói, sau đó mở cặp xách bắt đầu viết đơn.
“Tôi kê cho thiếu gia đơn này, Tiểu Nghiêm ở dưới lầu, chốc nữa tôi đưa hắn bảo đi mua thuốc.” Sau khi viết xong, Lý Sâm nói với Cố Diễn.
“Vâng, đã phiền bác sĩ.” Nghe vậy Cố Diễn nói.
“Là trách nhiệm của tôi, không phiền.” Lý Sâm cười nói, “À… Cố Diễn tiên sinh, có thể mượn ngài nói chuyện một chút được không?”
Lý Sâm vừa dứt lời, đầu đã bị nòng súng chĩa vào, gương mặt Trình Nguyên âm u nhìn Lý Sâm, kéo kéo khóe miệng nói, “Mày, lặp, lại, lần, nữa.”
Mí mắt Cố Diễn giật giật, cậu chẳng biết Trình Nguyên móc súng từ lúc nào, thậm chí không biết Trình Nguyên giấu súng nơi đâu.
“Dẹp súng đi.” Cố Diễn nhìn Trình Nguyên, nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Chó thật, vừa nãy tác giả ngốc nghếch vấp té sml dập cằm, máu bắn tứ tung orz
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook