Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh
-
Chương 13: Đêm trước chung kết
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Cố Diễn tham gia thi tuyển vòng đấu loại, được thuận lợi vào trong.
Tuần này Trình Nguyên đi nước ngoài, nghe nói công ty hắn xảy ra chút chuyện phải xuất ngoại xử lý, trước khi đi hắn vô cùng luyến tiếc, đè Cố Diễn cưỡng hôn, bị Cố Diễn tát một cái đẩy ra.
Cố Diễn biết trong tay Trình Nguyên có một công ty riêng, dù sao tiền của hắn không hoàn toàn do cha mẹ cung cấp hoặc gió to đánh tới, chẳng qua cậu vẫn cho rằng Trình Nguyên là dạng người chỉ cần lên tiếng ra lệnh, những người cấp dưới sẽ thay hắn giải quyết tất cả, không nghĩ đến tên này còn có thể tự thân làm.
Trình Nguyên đi mất một tuần lễ, Cố Diễn trở lại làm việc vất vả như thường, tuy có hơi khổ cực, nhưng Cố Diễn cảm giác rất tự do, hơn nữa thi còn được lọt vào vòng trong, tâm trạng vui vẻ của cậu kéo dài rất lâu.
Để chúc mừng Cố Diễn thuận lợi vào vòng trong, nhân ngày nghỉ của Cố Diễn, Nhiễm Thiên nhất quyết phải mời Cố Diễn ăn một bữa cơm, Cố Diễn thực sự không từ chối được, đành phải đáp ứng cô.
Căn cứ vào khẩu vị và sở thích của Cố Diễn, Nhiễm Thiên chọn một quán lẩu tự phục vụ, quán lẩu này luôn được đánh giá rất cao, giá cả cũng hợp lý, với lại nghe bạn bè miêu tả, Nhiễm Thiên đoán nhất định Cố Diễn sẽ yêu thích món ăn nơi này.
Cố Diễn đặc biệt thích ăn tráng miệng ngọt, vì là người Hán Xuyên nên cũng thích ăn cay, mà món ăn các vùng ở Yển Đô đều khá ngọt nên Cố Diễn tiếp thu rất dễ dàng, nhưng vẫn như trước càng yêu ẩm thực vùng quê gốc của mình.
Đầu tiên Cố Diễn đến trường học của Nhiễm Thiên đứng chờ, sau đó theo cô đi tàu điện ngầm đến quán.
Tới cửa, Cố Diễn khịt khịt mũi, một mùi cay nồng nặc xộc thẳng vào xoang mũi.
“Sao rồi? Cảm giác tuyệt đấy chứ?” Nhiễm Thiên thấy vẻ mặt Cố Diễn, trong lòng thầm kêu gào ‘Manh quá’ ngoài miệng vừa cười hỏi.
“Mùi vị rất quen thuộc, nhà hàng này đúng là chính gốc.” Cố Diễn tràn ngập thỏa mãn.
Nồi lẩu hồng hồng, các loại ớt hoa tiêu nổi lềnh bềnh, Nhiễm Thiên bị cay hít hà liên tục, Cố Diễn vươn tay rót một cốc nước cho Nhiễm Thiên uống.
“Quá đã!” Nhiễm Thiên nhận lấy cốc nước, uống một hớp rồi bảo, “Ở Yên Đô lâu như vậy tớ suýt quên mất món lẩu Xuyên thị có mùi vị thế nào rồi, tiệm này quá tuyệt vời.”
Miệng Cố Diễn bị cay trở nên hồng hồng, đôi môi mở ra hà vài hơi.
Nhiễm Thiên ngây ngẩn, trái tim đều bị manh tan, nam thần nhà cô quả thật siêu cấp manh mà.
Một trận càn quét, hai người ăn vô cùng khí thế, Cố Diễn âm thầm ghi nhớ quán này, định chờ đến khi lãnh lương sẽ kéo Nhiễm Thiên đến ăn lần nữa.
Sau khi ăn xong, đôi bạn lại đón tàu điện ngầm trở về.
“A Diễn, chừng nào mới chung kết? Đến lúc ấy tớ đi cổ vũ cho cậu.” Nhiễm Thiên hỏi.
“Hình như thứ sáu tuần sau.” Cố Diễn nghe vậy suy nghĩ một hồi, lơ mơ nói.
“Cái gì mà hình như?” Nhiễm Thiên không nhịn được bật cười, “Chuyện lớn như vậy sao không nhớ chứ.”
“Thì còn sớm mà, chuyện của tuần sau để tuần sau lo, hơn nữa tớ có lưu tin nhắn thông báo, sẽ không quên.” Cố Diễn vô tư nhún vai một cái.
Bước khỏi tàu điện ngầm, Cố Diễn đưa Nhiễm Thiên về trường sau đó trở về nhà.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Cố Diễn bắt đầu lấy tập ra học bài, bình thường ở trường cậu hay ngủ bù bỏ qua mấy tiết, để bảo đảm kết quả vẫn nên cố gắng ôn tập một hồi, dù sao cậu cũng đã khoác lác với hiệu trưởng rằng nhất định sẽ lọt vào 50 vị trí đầu bảng.
Sau chừng vài ngày, Trình Nguyên vẫn chưa về, tâm trạng hằng ngày của Cố Diễn đều rất tốt, mãi cho đến thời điểm chung kết.
Hôm đó là thứ sáu, Cố Diễn xin nghỉ một ngày, sáng sớm bắt tàu điện ngầm chạy thẳng tới nơi thi đấu.
Vòng chung kết có 50 thí sinh, dựa vào rút thăm, một nhóm mười người sẽ phân cao thấp để chọn ra thí sinh đứng đầu, 5 người cuối cùng lại biễu diễn trận chót để quyết định thứ tự.
Quy mô thi đấu dù sao cũng có vẻ rất bài bản, còn có bộ phận quay video phát trên truyền hình.
Trong số giải thưởng có 50 giải khuyến khích, 50 thí sinh này dù thi thế nào cũng chắc chắn ẵm 100 nguyên khuyến khích, vì thế Cố Diễn không cảm thấy áp lực gì.
Rút thăm cùng với những người khác, kết quả Cố Diễn được phân nhóm thứ 4, là thí sinh thứ 8 lên sàn diễn.
Nhóm Cố Diễn có 4 trai và 6 gái, mọi người tập trung ngồi trong phòng chuẩn bị tranh tài, dặm trang điểm liên tục, căng thẳng căng thẳng, Cố Diễn lẳng lặng ngồi ghế xem tài liệu ôn tập.
“Chào anh… Anh anh anh… Tên gì ạ?” Một cô gái mang gương mặt trẻ con bước đến trước Cố Diễn, nói lắp bắp.
Nghe vậy Cố Diễn ngẩng đầu lên, nhìn cô gái cười nói, “Cố Diễn.”
“Em em em… Em tên Khúc Tiểu Tiểu…” Mặt cô gái đỏ chót, tiếp tục cà lăm.
“Rất hân hạnh biết bạn.” Cố Diễn nói, “Có chuyện gì không?”
“Em không tìm được điện thoại di động, có thể phiền anh… Anh gọi cho em được không?” Khúc Tiểu Tiểu căng thẳng nói.
“Ừ, số của bạn là bao nhiêu?” Cố Diễn hoàn toàn không phát hiện mình đang bị hệ thống bài võ. (Là dày công bày ra phương thức xử lý một tình huống nào đó, người sử dụng phương thức thường đã rất điêu luyện, hình thành phản xạ có điều kiện, trên logic nghiêng về sử dụng quán tính đối với loại phương thức ấy – Bách Độ bách khoa)
“18xxxxxxxx”
Cố Diễn cúi đầu bấm điện thoại, “Tôi gọi rồi, sao không nghe tiếng chuông?”
“Không sao ạ, hình như em để silent, làm phiền anh rồi, em tìm lại xem sao.” Khúc Tiểu Tiểu đỏ mặt nói.
“Được.” Cố Diễn đáp một tiếng, tiếp tục cuối đầu xem tài liệu.
Khúc Tiểu Tiểu dễ dàng có được số điện thoại Cố Diễn, nhảy nhót vui vẻ trở về chỗ của mình.
Trình Nguyên vội vội vàng vàng chạy đến địa điểm thi đấu, đúng lúc bắt gặp một cô nàng đỏ mặt nói chuyện với Cố Diễn, hắn yên lặng dừng bước, gương mặt Trình Nguyên tối sầm nhìn hai người ríu rít vui vẻ.
Cô gái nhỏ kia nói vài câu đã đi, từ biểu tình đến dáng vẻ xem ra rất sung sướng.
Bàn tay Trình Nguyên siết chặt thành nắm đấm, móng tay ghim vào da thịt, để lại từng vết máu đỏ thẫm.
“Cố Diễn…” Trình Nguyên lầm bầm, giọng điệu có phần khàn khàn, “Anh muốn giấu em đi… Chỉ có anh, chỉ có anh mới được nhìn thấy em, còn những người dám nhìn em, thật phiền, anh muốn giết hết chúng…”
Cố Diễn không biết Trình Nguyên đến, chỉ cúi đầu nhìn đề toán, còn dùng bút hí hoáy làm nháp.
Trình Nguyên không khác gì tượng đá điêu khắc đứng xa xa mà nhìn Cố Diễn, những người đi ngang qua hắn cũng thấy kỳ quái, vài người định lại hỏi chuyện nhưng thấy vẻ mặt hắn liền lái tầm mắt sang nơi khác, làm như không thấy gì tiếp tục đi.
Ngoại hình soái ca như vậy, ăn mặc hàng hiệu từ trên xuống dưới, tiếc rằng thần kinh có vấn đề.
Lúc này, vòng thi đã bắt đầu, 5 nhóm chia ra tiến hành trình diễn.
Thông qua 5 màn ảnh lớn trong phòng chuẩn bị, những thí sinh trong phòng cũng có thể nhìn thấy phần thi của người khác.
Cố Diễn dời tầm mắt từ sách đến màn ảnh lớn, cậu nhìn hai giây, rồi lại yên lặng cúi đầu xem sách.
Cậu vốn muốn xem những thí sinh khác trình diễn thế nào, nhưng đến 5 màn hình, suýt nữa khiến cậu hoa cả mắt, vả lại cậu thực sự không nhận ra nhóm nào là nhóm mình, nên không thể làm gì khác hơn.
Trình Nguyên vẫn đứng tại chỗ như tượng đá lẳng lặng quan sát Cố Diễn, hắn nhớ lại cảnh tượng Cố Diễn hát cho hắn nghe đêm đó, vừa cảm thấy quán quân nhất định phải là Cố Diễn nhà hắn, mặt khác lại cảm thấy không muốn người ta nhìn dáng vẻ Cố Diễn hát.
Tuần này Trình Nguyên đi nước ngoài, nghe nói công ty hắn xảy ra chút chuyện phải xuất ngoại xử lý, trước khi đi hắn vô cùng luyến tiếc, đè Cố Diễn cưỡng hôn, bị Cố Diễn tát một cái đẩy ra.
Cố Diễn biết trong tay Trình Nguyên có một công ty riêng, dù sao tiền của hắn không hoàn toàn do cha mẹ cung cấp hoặc gió to đánh tới, chẳng qua cậu vẫn cho rằng Trình Nguyên là dạng người chỉ cần lên tiếng ra lệnh, những người cấp dưới sẽ thay hắn giải quyết tất cả, không nghĩ đến tên này còn có thể tự thân làm.
Trình Nguyên đi mất một tuần lễ, Cố Diễn trở lại làm việc vất vả như thường, tuy có hơi khổ cực, nhưng Cố Diễn cảm giác rất tự do, hơn nữa thi còn được lọt vào vòng trong, tâm trạng vui vẻ của cậu kéo dài rất lâu.
Để chúc mừng Cố Diễn thuận lợi vào vòng trong, nhân ngày nghỉ của Cố Diễn, Nhiễm Thiên nhất quyết phải mời Cố Diễn ăn một bữa cơm, Cố Diễn thực sự không từ chối được, đành phải đáp ứng cô.
Căn cứ vào khẩu vị và sở thích của Cố Diễn, Nhiễm Thiên chọn một quán lẩu tự phục vụ, quán lẩu này luôn được đánh giá rất cao, giá cả cũng hợp lý, với lại nghe bạn bè miêu tả, Nhiễm Thiên đoán nhất định Cố Diễn sẽ yêu thích món ăn nơi này.
Cố Diễn đặc biệt thích ăn tráng miệng ngọt, vì là người Hán Xuyên nên cũng thích ăn cay, mà món ăn các vùng ở Yển Đô đều khá ngọt nên Cố Diễn tiếp thu rất dễ dàng, nhưng vẫn như trước càng yêu ẩm thực vùng quê gốc của mình.
Đầu tiên Cố Diễn đến trường học của Nhiễm Thiên đứng chờ, sau đó theo cô đi tàu điện ngầm đến quán.
Tới cửa, Cố Diễn khịt khịt mũi, một mùi cay nồng nặc xộc thẳng vào xoang mũi.
“Sao rồi? Cảm giác tuyệt đấy chứ?” Nhiễm Thiên thấy vẻ mặt Cố Diễn, trong lòng thầm kêu gào ‘Manh quá’ ngoài miệng vừa cười hỏi.
“Mùi vị rất quen thuộc, nhà hàng này đúng là chính gốc.” Cố Diễn tràn ngập thỏa mãn.
Nồi lẩu hồng hồng, các loại ớt hoa tiêu nổi lềnh bềnh, Nhiễm Thiên bị cay hít hà liên tục, Cố Diễn vươn tay rót một cốc nước cho Nhiễm Thiên uống.
“Quá đã!” Nhiễm Thiên nhận lấy cốc nước, uống một hớp rồi bảo, “Ở Yên Đô lâu như vậy tớ suýt quên mất món lẩu Xuyên thị có mùi vị thế nào rồi, tiệm này quá tuyệt vời.”
Miệng Cố Diễn bị cay trở nên hồng hồng, đôi môi mở ra hà vài hơi.
Nhiễm Thiên ngây ngẩn, trái tim đều bị manh tan, nam thần nhà cô quả thật siêu cấp manh mà.
Một trận càn quét, hai người ăn vô cùng khí thế, Cố Diễn âm thầm ghi nhớ quán này, định chờ đến khi lãnh lương sẽ kéo Nhiễm Thiên đến ăn lần nữa.
Sau khi ăn xong, đôi bạn lại đón tàu điện ngầm trở về.
“A Diễn, chừng nào mới chung kết? Đến lúc ấy tớ đi cổ vũ cho cậu.” Nhiễm Thiên hỏi.
“Hình như thứ sáu tuần sau.” Cố Diễn nghe vậy suy nghĩ một hồi, lơ mơ nói.
“Cái gì mà hình như?” Nhiễm Thiên không nhịn được bật cười, “Chuyện lớn như vậy sao không nhớ chứ.”
“Thì còn sớm mà, chuyện của tuần sau để tuần sau lo, hơn nữa tớ có lưu tin nhắn thông báo, sẽ không quên.” Cố Diễn vô tư nhún vai một cái.
Bước khỏi tàu điện ngầm, Cố Diễn đưa Nhiễm Thiên về trường sau đó trở về nhà.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Cố Diễn bắt đầu lấy tập ra học bài, bình thường ở trường cậu hay ngủ bù bỏ qua mấy tiết, để bảo đảm kết quả vẫn nên cố gắng ôn tập một hồi, dù sao cậu cũng đã khoác lác với hiệu trưởng rằng nhất định sẽ lọt vào 50 vị trí đầu bảng.
Sau chừng vài ngày, Trình Nguyên vẫn chưa về, tâm trạng hằng ngày của Cố Diễn đều rất tốt, mãi cho đến thời điểm chung kết.
Hôm đó là thứ sáu, Cố Diễn xin nghỉ một ngày, sáng sớm bắt tàu điện ngầm chạy thẳng tới nơi thi đấu.
Vòng chung kết có 50 thí sinh, dựa vào rút thăm, một nhóm mười người sẽ phân cao thấp để chọn ra thí sinh đứng đầu, 5 người cuối cùng lại biễu diễn trận chót để quyết định thứ tự.
Quy mô thi đấu dù sao cũng có vẻ rất bài bản, còn có bộ phận quay video phát trên truyền hình.
Trong số giải thưởng có 50 giải khuyến khích, 50 thí sinh này dù thi thế nào cũng chắc chắn ẵm 100 nguyên khuyến khích, vì thế Cố Diễn không cảm thấy áp lực gì.
Rút thăm cùng với những người khác, kết quả Cố Diễn được phân nhóm thứ 4, là thí sinh thứ 8 lên sàn diễn.
Nhóm Cố Diễn có 4 trai và 6 gái, mọi người tập trung ngồi trong phòng chuẩn bị tranh tài, dặm trang điểm liên tục, căng thẳng căng thẳng, Cố Diễn lẳng lặng ngồi ghế xem tài liệu ôn tập.
“Chào anh… Anh anh anh… Tên gì ạ?” Một cô gái mang gương mặt trẻ con bước đến trước Cố Diễn, nói lắp bắp.
Nghe vậy Cố Diễn ngẩng đầu lên, nhìn cô gái cười nói, “Cố Diễn.”
“Em em em… Em tên Khúc Tiểu Tiểu…” Mặt cô gái đỏ chót, tiếp tục cà lăm.
“Rất hân hạnh biết bạn.” Cố Diễn nói, “Có chuyện gì không?”
“Em không tìm được điện thoại di động, có thể phiền anh… Anh gọi cho em được không?” Khúc Tiểu Tiểu căng thẳng nói.
“Ừ, số của bạn là bao nhiêu?” Cố Diễn hoàn toàn không phát hiện mình đang bị hệ thống bài võ. (Là dày công bày ra phương thức xử lý một tình huống nào đó, người sử dụng phương thức thường đã rất điêu luyện, hình thành phản xạ có điều kiện, trên logic nghiêng về sử dụng quán tính đối với loại phương thức ấy – Bách Độ bách khoa)
“18xxxxxxxx”
Cố Diễn cúi đầu bấm điện thoại, “Tôi gọi rồi, sao không nghe tiếng chuông?”
“Không sao ạ, hình như em để silent, làm phiền anh rồi, em tìm lại xem sao.” Khúc Tiểu Tiểu đỏ mặt nói.
“Được.” Cố Diễn đáp một tiếng, tiếp tục cuối đầu xem tài liệu.
Khúc Tiểu Tiểu dễ dàng có được số điện thoại Cố Diễn, nhảy nhót vui vẻ trở về chỗ của mình.
Trình Nguyên vội vội vàng vàng chạy đến địa điểm thi đấu, đúng lúc bắt gặp một cô nàng đỏ mặt nói chuyện với Cố Diễn, hắn yên lặng dừng bước, gương mặt Trình Nguyên tối sầm nhìn hai người ríu rít vui vẻ.
Cô gái nhỏ kia nói vài câu đã đi, từ biểu tình đến dáng vẻ xem ra rất sung sướng.
Bàn tay Trình Nguyên siết chặt thành nắm đấm, móng tay ghim vào da thịt, để lại từng vết máu đỏ thẫm.
“Cố Diễn…” Trình Nguyên lầm bầm, giọng điệu có phần khàn khàn, “Anh muốn giấu em đi… Chỉ có anh, chỉ có anh mới được nhìn thấy em, còn những người dám nhìn em, thật phiền, anh muốn giết hết chúng…”
Cố Diễn không biết Trình Nguyên đến, chỉ cúi đầu nhìn đề toán, còn dùng bút hí hoáy làm nháp.
Trình Nguyên không khác gì tượng đá điêu khắc đứng xa xa mà nhìn Cố Diễn, những người đi ngang qua hắn cũng thấy kỳ quái, vài người định lại hỏi chuyện nhưng thấy vẻ mặt hắn liền lái tầm mắt sang nơi khác, làm như không thấy gì tiếp tục đi.
Ngoại hình soái ca như vậy, ăn mặc hàng hiệu từ trên xuống dưới, tiếc rằng thần kinh có vấn đề.
Lúc này, vòng thi đã bắt đầu, 5 nhóm chia ra tiến hành trình diễn.
Thông qua 5 màn ảnh lớn trong phòng chuẩn bị, những thí sinh trong phòng cũng có thể nhìn thấy phần thi của người khác.
Cố Diễn dời tầm mắt từ sách đến màn ảnh lớn, cậu nhìn hai giây, rồi lại yên lặng cúi đầu xem sách.
Cậu vốn muốn xem những thí sinh khác trình diễn thế nào, nhưng đến 5 màn hình, suýt nữa khiến cậu hoa cả mắt, vả lại cậu thực sự không nhận ra nhóm nào là nhóm mình, nên không thể làm gì khác hơn.
Trình Nguyên vẫn đứng tại chỗ như tượng đá lẳng lặng quan sát Cố Diễn, hắn nhớ lại cảnh tượng Cố Diễn hát cho hắn nghe đêm đó, vừa cảm thấy quán quân nhất định phải là Cố Diễn nhà hắn, mặt khác lại cảm thấy không muốn người ta nhìn dáng vẻ Cố Diễn hát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook