P/S: rating 18+

Chương 62: Ở chung

Ánh nắng sáng sớm bắn vào cửa sổ lầu hai Minh Thủy hiên, mơ hồ chiếu sáng chủ nhân chiếc giường có rèm rũ xuống.

Tô Y Nhân mơ hồ cảm thấy sau lưng ngứa ngáy, chậm rãi mở ra đôi mắt tỉnh táo, thân thể ngắt hai cái, “Chớ quấy ta.” Nàng bây giờ coi như là quen thuộc nhân sự, dĩ nhiên biết nguyên nhân gây ngứa sau lưng.

“Tỉnh?” Âm Ngọc Phong hỏi, giọng trong trẻo lạnh lùng mang theo lười biếng hấp dẫn (sexy) đặc biệt lúc sáng sớm.

“Ta muốn đứng lên luyện công.” Tô Y Nhân thúc giục. Nàng đối với cái thế giới này càng ngày càng nhận đồng, lại càng có ý tưởng tăng cường thực lực tự thân. Lòng người khó dò, tuy nói Âm Ngọc Phong đối với mình càng ngày càng tốt, nhưng hắn thủy chung là người trong tà phái, vui giận khó dò, chờ hắn đối với nàng nhiệt tình đi qua, nàng nếu như muốn cuộc sống tự do an toàn, còn phải dựa vào chính mình.

“Kính hồ thiên địa linh khí tràn đầy, ngươi có là thời điểm tu luyện.” Âm Ngọc Phong miễn cưỡng nói, cánh tay vòng qua thân thể của nàng, bàn tay bắt được mềm mại trước ngực nàng nhẹ nhàng nắn bóp.

Sáng sớm, lão nhân gia ông ta còn phải tới một lần?

Tô Y Nhân vội vàng tránh né nói, “Không cần. Bụng ta thật là đói, chúng ta nhanh lên một chút rời giường dùng bữa ăn sáng.” Từ trước vô số lần, bọn họ ở dưới tác dụng muốn độc của tình cổ đều là điên cuồng triền miên hơn nửa đêm, sau đó hắn thường sẽ ở trước khi nàng tỉnh ngủ rời đi. Bọn họ cho tới bây giờ không có ở thời điểm sáng sớm hoan ái quá.

“Đợi lát nữa ăn.” Dính vào sau lưng nàng Âm Ngọc Phong hướng nàng đâm hai cái, dùng phái nam kiêu ngạo lửa nóngcủa hắn. Tình cảm trao đổi triền miên đạt được thỏa mãn xa xa thắng được từ trước điên cuồng kích yêu khi bị ép buộc, hắn thực tủy biết mùi.

Thật là cứng!

Chẳng lẽ đây chính là hiện tượng thần khởi trong truyền thuyết của nam nhân?

Tô Y Nhân thẹn phải mặt hồng triều, giãy giụa thân thể nói, “túng muốn thương thân, ngươi muốn tiết chế!”Mới sáng sớm, nàng không có tính thú!

“Y thuật của ta tuyệt không thể kém so với độc thuật cổ thuật!”Âm Ngọc Phong khàn khàn cổ họng nói, lật người đem nàng đè ở dưới người, đôi môi ở trên vai tuyết trắng của nàng hôn mút vào, để lại dấu môi son kế tiếp màu hồng nhạt.

Nhàn nhạt tê dại khoái cảm như dòng điện thật nhỏ, đâm kích thần kinh của nàng, nàng nhẹ suyễn nói, “Không nên như vậy, thật là nhột nhột, ân ~~ chớ …… Ngọc Phong, ngươi đè ép ta, để cho ta đứng lên.”

Âm Ngọc Phong không để ý đến nàng, dùng đôi môi câu lên tình - muốn của nàng, dùng phái nam kiêu ngạo đã đứng thẳng của hắn mài cái mông béo mập của nàng.

Hắn phun ra hô hô nhiệt khí để cho Tô Y Nhân cảm giác thân thể tê dại tê dại nóng hồ hồ, nàng không nhịn được kêu lên, “Ngọc Phong……” Thanh âm kiều uyển quyến rũ.

Hắn lập tức hiểu tình - muốn của nàng đã bị hắn thành công dấy lên, đứng lên đặt lại tư thế nàng, từ phía sau đính vào thân thể của nàng.

“Ân …… thật sâu.” Nàng than thở thân - ngâm, hai đầu gối quỳ, hai tay chống, thân thể chủ động từ từ trước sau vận động.

Trong thẹn thùng hoa thiếu nữ còn lưu lại dấu vết kích tình vui mừng đêm qua, vô cùng trơn trượt, rất dễ dàng liền đem phái nam kiêu ngạo to lớn cứng rắn của hắn bao dung lại. Âm Ngọc Phong hài lòng nàng phối hợp, nhưng nàng chậm chạp để cho hắn không đủ hài lòng, không đợi nàng vận động mấy lần, hai tay hắn kiềm ở eo nàng yêu kiều nắm chặt, bắt đầu luật động như cuồng phong bạo vũ.

“A ~~ a ……” Mãnh liệt khoái cảm để cho Tô Y Nhân thất thanh kiều ngâm, hắn đè nén thô suyễn phảng phất là nàng ngâm nga hòa âm.

Bọn họ triền miên ân ái, không khí chung quanh dường như muốn thiêu đốt. Sau lưng tuyết trắng đang từ từ dâng lên hồng triều của nàng, từ từ hiện ra một bức đồ án thần bí song điệp hí mẫu đơn.

Đây chính là người thiết kế Âm Ngọc Phong, chế khí đại sư Kim Minh Nguyệt, mấy tên đâm thanh đại sư cùng chung kiệt tác:đặc thù đâm thanh nhiệt độ lên cao mới có thể hiện lên, cùngtụ linh tỏa hồn pháp trận núp ở trong đồ án đâm thanh.

Hồi lâu, nàng đột nhiên rút ra cao thân - ngâm cùng hắn tựa như phát tiết gầm nhẹ đồng thời vang lên, bên trong giường ngủ đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn dư lại nồng nặc mùi ** vẫn còn ở tràn ngập.

Lúc xế trưa, hai người ở dưới sự phục vụ của cung nữ người làm rửa mặt, rốt cục có thể ngồi ở trên hành lang bị ánh mặt trời ấm áp chiếu đến dùng cơm.

“Âm Ngọc Phong, ngươi gần nhất có phái người truy tìm tung tích của tỷ tỷ tỷ phu ta hay không?” Tô Y Nhân hỏi. Nàng bế quan hai năm lẻ bảy tháng, hơn nữa trước sau thời gian, khoảng cách nàng cùng tỷ tỷ chia ra mau ba năm rưỡi, tỷ phu Kỷ Xuân Dương nói qua, hắn hấp thu linh lực châu trong cơ thể hắn thời gian ngắn nhất hai năm, dài nhất bảy năm.

“Có người thường giám thị La phù sơn, chẳng qua đến trước mắt thì ngưng còn không có phát hiện hành tung tỷ tỷ tỷ phu của ngươi.” Âm Ngọc Phong bình tĩnh nói. Hắn phái người tìm kiếm giám thị hành tung của Tô Khả Nhi có tính toán kiềm chế Tô Y Nhân, bởi vì Tô Y Nhân đối với Tô Khả Nhi có tình tỷ muội.

“Bế quan tu luyện năm tháng có lúc thật rất dài a!”Tô Y Nhân thở dài nói, người bế quan tu luyện không dễ dàng cảm giác thời gian trôi qua, nhưng người chờ đợi quả thật chân chân chính chính cảm thụ thời gian.

"Âm Ngọc Phong, ta đã đột phá thiên tâm quyết tầng thứ năm, ta cần trở về Vạn Vân sơn Thiên Thành cung ra mắt sư phụ, cầu xin ban tâm quyết tầng thứ sáu.” Nàng mặt lộ vẻ khó xử, nói, “Ta không quá muốn trở về, lý do không đi trở về ngươi hẳn hiểu.” Mặc dù thừa kế trí nhớ thân thể nguyên chủ, nàng có thể hơi ngụy trang thành Tô Y Nhân cũ, nhưng cùng tiên quân sư phụ chung sống một lúc sau, nhất định sẽ lộ ra chân tướng.

Thả ngọc trong tay xuống, Âm Ngọc Phong nói, “Ý của ngươi là, để cho ta tìm Lãnh Tu Trúc muốn thiên tâm quyết tầng thứ sáu để tu luyện tâm quyết.”

Tô Y Nhân vội vàng nói, “Tự ngươi nói, ngươi có thể để cho sư phụ ta đem thiên tâm quyết mấy tầng sau viết xuống đưa đến ngươi nơi này.” Không có thiên tâm quyết loại cao cấp tâm quyết, nàng cũng chỉ có thể tuần hoàn tu luyện thiên tâm quyết từ tầng một tới tầng năm, tu luyện được chuyên cần nữa thành tựu cũng có hạn.

Thật sâu nhìn Tô Y Nhân, Âm Ngọc Phong rất bình tĩnh nói, “Linh căn của ngươi thuộc tính là băng mộc song linh căn, băng linh căn mạnh so với mộc linh căn, ta chỗ này có tiên thiên băng ngọc tâm pháp so thiên tâm quyết thích hợp hơn cho ngươi tu luyện. Ta đề nghị ngươi buông tha cho thiên tâm quyết ôn hòa vô thuộc tính, đổi luyện băng ngọc tâm pháp uy lực công kích lớn hơn, học tập càng nhiều hơn băng thuộc tính pháp thuật.”

“Năm nay mùa đông, ngươi hãy ở Kính hồ học tập tiên thiên băng ngọc tâm pháp, trong khi luyện tập cửu thiên kiếm pháp ngươi đã học được chiêu thức, chờ đầu mùa xuân sau, ta dẫn ngươi trở về Thương Vân đảo, vào hàn tuyền động bế quan. Tiên thiên băng ngọc tâm pháp trên tay ta tổng cộng mười một tầng, có linh lực thiên tâm quyết làm trụ cột, ngươi có thể nhanh chóng tu luyện tới tầng thứ sáu, buông thả phạm vi lớn ‘tuyết phi dương dương’, lực công kích lớn ‘trong nháy mắt đóng băng’‘đóng băng ba thước’ các loại pháp thuật.” Âm Ngọc Phong nói, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười để cho Tô Y Nhân cảm giácquỷ dị.

Tô Y Nhân dù sao không phải chân chính đích Tô Y Nhân, cảm giác mình trở về cầu xin sư phụ truyền thụ thiên tâm quyết, hoặc là xin Âm Ngọc Phong uy hiếp lợi dụ sư phụ viết xuống thiên tâm quyết đều không ổn, vì vậy đáp ứng, chỉ yêu cầu Âm Ngọc Phong nhất định phải phái người nghiêm mật giám thị La phù sơn, phát hiện tỷ tỷ tỷ phu nàng liền nhất định phải đem nàng từ trong bế quan gọi ra.

Âm Ngọc Phong nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt bình tĩnh như nước chuyển sang Kính hồ đã kết băng. Tụ linh tỏa hồn pháp trận bố trí ở vị trí trái tim sau lưng nàng lấy thân thể của nàng làm tái thể, trong cơ thể nàng linh lực càng mạnh, tụ linh tỏa hồn pháp trận uy lực lại càng lớn. Chỉ có khi thân thể nàng tử vong, linh lực tản vào thiên địa, linh hồn của nàng mới có thể tiến vào luân hồi hoặc là đến trong thân thể ban đầu của nàng, qua mấy trăm năm lại còn có thể tồn tại đi.

Tô Y Nhân đối với Âm Ngọc Phong an bài phi thường hài lòng, vì vậy bắt đầu cuộc sống tu luyện không sai biệt lắm so với tu sĩ không phải là độc thân bình thường.

Ban đêm, lúc hai người có hăng hái kích tình triền miên nửa đêm, thỉnh thoảng không có hăng hái hoặc là lặng yên cùng giường cùng gối, hoặc là Âm Ngọc Phong đi xử lý sự vụ Thương Vân đảo, nghiên cứu các loại vật chơi của hắn.

Ban ngày, Tô Y Nhân có lúc đọc thuộc lòng tiên thiên băng ngọc tâm pháp, tiếp nhận Âm Ngọc Phong đích chỉ đạo, dưới sự trông chừng của hắn dựa theo mạch lạc đồ của tâm pháp vận công nếm thử luyện tập;có lúc luyện tập cửu thiên kiếm pháp năm thức trước, nghe hắn giảng giải ưu cùng nhược điểm trong đó, học tập phá giải thuật, tiếp nhận đối chiến của chiêu thức vũ kỹ của phái khác.

Tu luyện được nhàm chán, Tô Y Nhân sẽ yêu cầu đi ra ngoài hóng gió. Âm Ngọc Phong dĩ nhiên là sẽ không để nàng độc hành. Nàng hoặc là mang theo dịch dung pháp khí, biến thành một thiếu nữ mập mạp nghiêm trọng từ Âm Đại hoặc là Âm Tam phụng bồi đi ra ngoài chơi, hoặc là từ Âm Ngọc Phong vừa đúng lúc xử lý xong sự vụ Thương Vân đảo cùng đi thành phố tập trấn thôn trang khoảng cách Kính hồ xa hơn du ngoạn.

Âm Ngọc Phong vừa là sư vừa là phu, so Thanh Nguyên tiên quân Lãnh Tu Trúc dạy Tô Y Nhân càng nhiều mấy phần tỉ mỉ cùng kiên nhẫn. Tô Y Nhân đối với cửu thiên kiếm pháp có hiểu rõ khắc sâu hơn, sử dụng linh hoạt lưu loát hơn. Nàng luyện tập tiên thiên băng ngọc tâm pháp rất thuận lợi, chờ đợi đầu mùa xuân, cùng Âm Ngọc Phong trở về Thương Vân đảo, thì có thể vào hàn băng động bế quan tu luyện.

Không biết tu sĩ cao cấp sống hơn mấy trăm ngàn năm là quên đi thế tục lễ giáo, còn chưa phải quan tâm danh tiếng, Âm Ngọc Phong không có cho Tô Y Nhân một thân phận minh xác, bên cạnh hắn Âm Đại Âm Tam, cùng với Âm Thập Nhị Âm Thập Ngũ phục vụ hắn cuộc sống ăn ngủ cũng đều không có nhắc nhở hắn hẳn cho nữ nhân của hắn một danh phận.

Tô Y Nhân đã đem thế giới Cửu châu đại lục làm thành một thế giới chân thật sinh sống, nhưng trong lòng nàng như cũ vẫn tồn tại hai ý niệm: thứ nhất, linh hồn nàng tuổi tác mới hai mươi tuổi, thân thể tuổi tác mới mười bảy tuổi, đi vào phần mộ hôn nhân quá sớm;hai, nói không chừng biểu tỷ sẽ còn nhắn lại cho nàng, nói không chừng QQ khuông nói chuyện phiếm sẽ còn xuất hiện, nói không chừng nàng còn có thể trở về. Cho nên không có yêu cầu Âm Ngọc Phong cho nàng danh phận.

Một ngày, lần nữa lấy được thiếp tâm lễ vật của nàng Lam Vân rốt cục không nhịn được, lặng lẽ đối với Tô Y Nhân nói, “Cô nương, nô tỳ lớn mật khuyên cô nương một câu, cô nương hẳn thừa dịp đảo chủ còn sủng ái muốn một danh phận.”

“Danh phận?” Tô Y Nhân rất giật mình, nàng cần sao? Tu sĩ Tu Chân Giới giống như cũng không nhìn nặng những thứ này, nếu không tiên quân sư phụ vô cùng sủng ái tỷ tỷ Tô Khả Nhi cũng sẽ không không cho tỷ tỷ danh phận.

“Nữ nhân danh không chính ngôn không thuận theo sát nam nhân, sẽ cho người xem thường. Cô nương là tiên nhân có thể không quan tâm danh phận danh dự, nhưng hài tử đâu? Cô nương không có danh phận, tương lai nếu như sinh hài tử, đứa bé kia chính là con tư sinh. Hài tử không có phụ thân bất kể tương lai ưu tú bao nhiêu, thân phận con tư sinh thủy chung sẽ bị người khác xem thường.” Lam Vân nói. Trong hoàng cung, cung nữ bị Hoàng thượng cưng chìu qua không có một không nghĩ đạt được một danh phận, trở thành nữ nhân danh chính ngôn thuận của Hoàng thượng.

Danh phận, hài tử……

Tô Y Nhân nhất thời quẫn 囧囧 đứng lên. Danh phận cái gì lại nói, mang thai sinh con…… Mẫu đơn tiên tử Đông di nương ở Tĩnh Lâm trang nói nữ tu sĩ số tuổi thật sự rất trẻ tuổi tỷ lệ mang thai chỉ so với nữ nhân bình thường ít một chút, trời mới biết nàng nói có đúng hay không, nàng ở trên đường trốn chạy đã tới một lần kinh nguyệt, bị Âm Ngọc Phong bắt trở lại sau lại hoan ái mấy tháng, nhưng đến bây giờ thì ngưng, cũng không có hiện tượng trong truyền thuyết ghê tởm muốn ói, cả người không còn chút sức lực nào, bụng dần dần nhô ra phát sinh.

Rũ mắt suy nghĩ một hồi, nàng đột nhiên nghĩ đến, nữ tu sĩ sẽ có những tình huống này, nam tu sĩ cũng nhất định sẽ có, Âm Ngọc Phong là “ tiên ” cấp tu sĩ, đã sống hơn một ngàn năm, năng lực sinh dục của hắn ……

Tu sĩ nếu như cùng người bình thường một dạng sinh con dưỡng cái, Cửu châu đại lục làm sao còn có không gian sinh tồn cho người bình thường?

Tiên nhân đoạn tử tuyệt tôn vô cùng hợp tình hợp lý!

Âm Ngọc Phong nhất định là biết, cho nên cũng không có cảm thấy hẳn cho nàng danh phận, cho hài tử của nàng có một xuất thân tốt.

Tô Y Nhân nghĩ tới những thứ này, trong lòng lập tức không biết là dâng lên cái gì tâm tình.

Không có hài tử cũng tốt, nuôi hài tử quá cực khổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương