Sống Lại Để Yêu Anh
-
Chương 30: Phát hiện anh khác lạ
Edit: Xiaoyue
Beta: Bắp
Sau khi trở về từ câu lạc bộ Ngọc Tuyền, Quý Duy Phó và Lý Hiểu Nhạc lại lần nữa lao đầu vào học tập, hai người sắp phải thi học kỳ 2 năm học lớp 11 chuẩn bị lên lớp 12, việc học tập cũng không thoải mái đơn giản như trong tưởng tượng, nhất là những người giống như Lý Hiểu Nhạc.
Nhưng cũng may cô có một thầy giáo dạy thêm rất tốt, Quý Duy Phó có thể nắm rất chính xác vấn đề cô còn yếu, dùng phương pháp đơn giản nhất mà Lý Hiểu Nhạc có thể hiểu được giảng bài cho cô.
Vì vậy thành tích của Lý Hiểu Nhạc trong thời gian này xem như đột nhiên tăng cao. Vì thành tích tăng lên nên Bạch Liên cũng sẽ không xuất hiện quấy rầy cuộc sống của bọn họ, Lý Hiểu Nhạc hưởng thụ thời gian vui vẻ ở cùng Quý Duy Phó.
Nhưng thực ra gần đây Lý Hiểu Nhạc có chút buồn rầu khi ở cùng Quý Duy Phó, tuyệt đối không phải cô không thích Quý Duy Phó nữa, cô thật lòng đối với Quý Duy Phó có trời đất chứng giám.
Sở dĩ buồn rầu là bởi vì gần đây Quý Duy Phó có sự thay đổi, thật ra nói là thay đổi cũng không hẳn, bởi vì Quý Duy Phó vẫn là Quý Duy Phó trước kia, đối với bất kỳ ai đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, nhưng lúc học bù lại nghiêm khắc với cô hơn. Nhưng Lý Hiểu Nhạc vẫn không nhận ra được anh khác ở chỗ nào, cũng không biết có phải là cô nghĩ nhiều hay không nhưng cô thấy được hình như khi ở cùng Quý Duy Phó mỗi khi tay chân hai người chạm vào nhau có gì đó khác biệt, hơn nữa có đôi khi Quý Duy Phó đụng vào cô còn có thể làm cho toàn thân cô nóng lên.
Ví dụ như đôi khi cô có bài khó hỏi anh, cô vẫn nghĩ Quý Duy Phó cùng lắm là ngồi tại chỗ giảng bài, không nghĩ đến anh vậy mà lại đi ra phía sau hai tay vây cô vào lòng rồi mới bắt đầu giảng bài cho cô, hơi thở phun sau tai làm cô thấy ngứa ngứa không thôi, khoảng cách mặt hai người gần tới mức chỉ hơi động sẽ chạm vào nhau.
Lại ví dụ như lúc hai người cùng đi trên đường nhỏ, Quý Duy Phó sẽ cố ý để cô lao vào trong lòng anh, mặt cô vừa vặn dán trên ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, sau đó cả thế giới đều vang tiếng tim đập ‘thình thịch’.
Hoặc là có đôi khi ăn gì miệng cô bị dính này nọ, anh sẽ rất tự nhiên nâng tay lau giúp cô, sau đó bỏ bỏ vào miệng mình.
......
Những động tác mờ ám như thế Quý Duy Phó gần đây làm không ít, nhưng Lý Hiểu Nhạc lại hoàn toàn không tìm ra lý do anh làm vậy, vì mỗi động tác anh làm đều có lý do hợp lý, hơn nữa bộ dạng của anh vẫn luôn không biểu lộ cảm xúc như thế.
Ngược lại cô lại trở nên càng ngày càng kỳ quái, vì cô phát hiện mỗi lần chỉ cần nhìn Quý Duy Phó liền nhìn đến hầu kết lên xuống, còn có cánh tay rắn chắc, thậm chí là ngón tay thon dài của anh trong đầu liền hiện lên vài hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tim đập, hình ảnh này quen thuộc lại xa lạ.
Cô rõ ràng chưa từng trải qua điều đó, lại có thể xuất hiện những hình ảnh như thế thì chỉ có một khả năng, cô động tình, những hình ảnh này đều là tưởng tượng của cô.
Ý nghĩ như vậy làm cô xấu hổ không thôi, không dám đối mặt với Quý Duy Phó.
“Haizz!” Lý Hiểu Nhạc thở mạnh một hơi dài, trên mặt đầy rối rắm vội đứng lên.
“Cậu than cái gì mà than! Còn không mau đi, Quý Duy Phó nhà cậu đang chờ đó!” Thấy Lý Hiểu Nhạc tan học rồi cũng không giống bình thưòng xách cặp đi ra ngoài, Trịnh Hiểu Hiểu nhịn không được trêu chọc.
Vốn nghĩ Lý Hiểu Nhạc sẽ đắc ý tự khen vài câu hoặc là nói gì đó, nhưng cô lại chỉ ghé vào cửa sổ phòng học nhìn xuống dưới lầu, một bộ dáng rối rắm cắn ngón tay.
“Đang nhìn gì thế? Ngay cả nam thần nhà cậu cũng không để ý sao, hay là có mục tiêu mới nên tính vứt bỏ Quý Duy Phó?” Đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, Trịnh Hiểu Hiểu một bộ dáng ‘tớ nhìn thấu cậu mà’.
“Làm gì có chuyện đó, trong lòng mình chỉ có Tiểu Phó thôi.” Lý Hiểu Nhạc lời lẽ chính đáng phản bác lại lời của Trịnh Hiểu Hiểu, không cho bất kỳ ai hoài nghi tâm ý của cô đối với Quý Duy Phó thay đổi.
“Vậy cậu còn ở đây bày ra bộ dáng muốn nhưng không dám gặp cho ai xem?” Trịnh Hiểu Hiểu cười khẽ giễu cợt, xoay người dọn dẹp đồ đạc của mình chuẩn bị tan học.
“Đương nhiên là vì, bởi vì......” Lý Hiểu Nhạc lời nói đến bên miệng lại không biết nên nói như thế nào. Chẳng lẽ nói cô đem Quý Duy Phó thành đối tượng mộng xuân, cho nên mới không dám đối mặt với anh?
“Lý Hiểu Nhạc, cậu có một tật xấu rất lớn cậu có biết là cái gì không?” Ngừng lại động tác trong tay, Trịnh Hiểu Hiểu khoanh tay trước ngực nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lý Hiểu Nhạc hỏi.
‘Tật xấu lớn của mình?’ Lý Hiểu Nhạc lắc đầu tỏ vẻ không biết. “Không phải vấn đề gì to tát, chỉ là cậu hay nghĩ nhiều, đôi khi chuyện rất đơn giản cậu lại luôn nghĩ điều đó phức tạp lên. Thật ra đôi khi có một số việc nghĩ theo hướng đơn giản nhất từ điểm xuất phát ngược lại càng dễ dàng tìm được đáp án.”
“Nghĩ đơn giản từ điểm xuất phát?” Lý Hiểu Nhạc đứng tại chỗ lặp lại lời Trịnh Hiểu Hiểu, trong đầu liền có ánh sáng lóe lên, Lý Hiểu Nhạc nhất thời hiểu ra.
Vui vẻ cầm lấy balo của mình, ôm Trịnh Hiểu Hiểu một cái thật chặt liền hướng về phía bóng người mà cô đã luôn tìm kiếm hai kiếp sống chạy như điên.
Đúng vậy, cô nghĩ nhiều cái gì chứ? Quý Duy Phó có hành động kỳ lạ thì thế nào, cô đem Quý Duy Phó trở thành đối tượng mộng xuân thì sao?
Quý Duy Phó có hành động thân mật đối với cô là vì anh đã chậm rãi chấp nhận cô rồi! Quý Duy Phó là người cô yêu, cô lại là một người có linh hồn trưởng thành hơn hai mươi tuổi, đem người mình yêu thành đối tượng mộng xuân cũng rất bình thường, nếu cô mơ tưởng về người khác theo lời Trịnh Hiểu Hiểu mới là điều đáng lo lắng. Nếu bây giờ hết thảy mọi thứ đều không phát sinh cô cần gì phải ở đây tự tìm phiền não? Còn vô duyên vô cớ lãng phí thời gian ở cùng Quý Duy Phó.
Nhìn thấy bóng dáng bạn tốt nhẹ nhàng đi xa, Trịnh Hiểu Hiểu ấm lòng cười. Cô không biết vì sao bạn tốt có tình cảm sâu nặng với Quý Duy Phó như vậy, cô cũng không rõ ràng sao tình yêu có thể làm cho một người thay đổi, nhưng chỉ cần bạn tốt hạnh phúc, vui vẻ, cô sẽ luôn ở bên cổ vũ cô ấy, làm hậu phương vững chắc của cô ấy.
Nhưng mà, hạnh phúc của người khác đều đã đến, còn hạnh phúc của cô đâu? Cô cũng sẽ có được hạnh phúc của cô chứ? Có lẽ đi......
Ánh tà dương chiếu trên người Trịnh Hiểu Hiểu, kéo ra một cái bóng cô tịch thật dài.
Lý Hiểu Nhạc vui vẻ chạy đến bên cạnh Quý Duy Phó, vô cùng nghịch ngợm vỗ nhẹ vai trái một cái rồi luồn qua vỗ bên vai phải một cái, cười hì hì nhìn Quý Duy Phó.
Vừa thấy Lý Hiểu Nhạc có thái độ khác với mấy ngày trước đối mặt với anh, Quý Duy Phó liền biết nhóc con này nghĩ thông suốt rồi.
Vỗ nhẹ đầu Lý Hiểu Nhạc, Quý Duy Phó sải bước đạp xe đi phía trước. Lý Hiểu Nhạc vội vàng đạp xe đuổi kịp. Mỗi tuần thứ năm thư viện đều không mở cửa, cho nên hôm nay bọn họ sẽ học ở quán thức ăn nhanh hoặc quán cafe trong khu vực. Dù sao có thể tốn ít tiền nhất thậm chí là không tốn tiền mà còn là nơi có thể ngồi lâu thoải mái. So với thư viện yên tĩnh thì dù quán ăn nhanh và quán cafe có vẻ khá là ồn ào, nhưng lại có thể rèn luyện sự tập trung rất tốt.
Mà Lý Hiểu Nhạc trải qua thời gian được Quý Duy Phó dạy dỗ, những ngày đầu luôn không chuyên tâm hết nhìn đông tới nhìn tây, bây giờ có thể ở nơi ồn ào này tập trung làm những đề toán khó giải nhất.
Hôm nay như thưòng lệ hai người vào quán đồ ăn nhanh ngồi trong một góc khuất, gọi một chút đồ ăn nhanh đơn giản, ăn xong liền tự học bài của mình.
Nhưng hôm nay làm bài tập có vẻ không thể im lặng hoàn thành. Bởi vì giữa chừng có hai thanh niên tóc nhuộm vàng dáng vẻ lưu manh, ngồi xuống cùng bàn với bọn họ. Rõ ràng trong quán ăn nhanh còn có bàn trống khác. Quá đáng hơn chính là người trẻ hơn trong hai người hút thuốc liền hướng Lý Hiểu Nhạc nhả khói trong miệng ra.
Miệng thối cùng với mùi khói thuốc khó chịu thực làm người khác giận sôi. Lý Hiểu Nhạc che mặt ho nhẹ vài tiếng, ngồi rụt về phía trong tường. Vậy mà người trẻ tuổi kia lại cũng lui vào theo Lý Hiểu Nhạc, ánh mắt si mê của người khách kia làm Lý Hiểu Nhạc cực kì không thoải mái.
Quý Duy Phó ngồi đối diện Lý Hiểu Nhạc nguy hiểm nheo mắt nhìn về phía người trẻ tuổi, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Người trẻ tuổi còn lại không thức thời khiêu khích nói. “Tiểu tử thối, nhìn cái gì vậy, cẩn thận tao đánh mày đó.” Nói xong người trẻ tuổi liền giơ nắm đấm hướng đầu Quý Duy Phó đánh tới.
Không nghĩ mới đánh được một nửa đường liền bị chặn lại. Quý Duy Phó nhìn thân thể có vẻ gầy yếu, thực sự lại ẩn chứa sức lực cực lớn. Chỉ thấy mặt anh không đổi sắc, sức lực trên tay không ngừng tăng lên, thanh niên kia vốn còn vẻ mặt khinh miệt giờ phút này mặt bắt đầu chậm rãi vặn vẹo, trên trán cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Đàn em đi vào cùng với người trẻ tuổi này nhìn đại ca bị đánh, nghĩ muốn ra tay, lại bị Quý Duy Phó bắn ánh mắt lạnh như băng qua làm hắn ta sợ tới mức cứng ngắc tại chỗ.
Không vì sao cả, thật sự là bộ dạng của Quý Duy Phó quá mức khủng bố.
Nhưng tên đàn em sau khi phản ứng lại thấy mình bị một thằng nhóc dọa như vậy thật sự quá mất mặt liền gào lên, hướng Quý Duy Phó vung nắm đấm đánh tới.
Chỉ thấy Quý Duy Phó nắm cổ tay tên đại ca nhẹ nhàng ném sang một bên, hắn ta giống như rác rưởi ngã đập trên tường sau đó trượt xuống.
Quý Duy Phó vô cùng chuẩn xác nâng chân, khi nắm tay tên đàn em cách ‘tiểu đệ’ anh mấy cm liền đạp hắn bay ra ngoài. Công phu trong nháy mắt đã giải quyết hai tên lưu manh. Mà suốt cả quá trình quán thức ăn nhanh đều không bị thiệt hại gì.
Xử lý xong hai tên đó Quý Duy Phó mới đến ngồi xuống bên cạnh Lý Hiểu Nhạc, gõ nhẹ mặt bàn đem Lý Hiểu Nhạc hai mắt đã biến thành hình trái tim gọi hồn về, ý bảo cô tiếp tục giải bài.
Bộ dáng căn bản là hoàn toàn không bị khúc nhạc đệm vừa xong ảnh hưởng chút nào, vì thật sự là rất không đáng nhắc tới.
Quản lý thức ăn nhanh đích thân tiến đến giải thích với hai người, tỏ ý đồ ăn hai người họ vừa ăn hôm nay không tính tiền, xem như là an ủi bồi thường cho hai người. Dù sao chuyện vừa xong cũng là do quán mình quản lý không tốt.
Nhận lời xin lỗi của quản lý, hai người im lặng. Nhưng Lý Hiểu Nhạc không có tâm trạng làm đề nữa. Trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu sự nghi ngờ, lôi kéo Quý Duy Phó phấn khích hỏi không ngừng.
Cô quen anh hai kiếp sao không biết anh có bản lĩnh lợi hại như thế chứ.
Quý Duy Phó cười không nói, làm cho sự tò mò trong lòng Lý Hiểu Nhạc càng dâng cao. Cuối cùng vì muốn thỏa mãn lòng hiểu kỳ của mình đồng ý giặt đồng phục cho Quý Duy Phó một tháng, lúc này mới đổi được đáp án.
Chân tướng chỉ có một, người nào đó quay qua nói “Học từ nhỏ!”
Đây là......Cô bị lừa đúng không?
Beta: Bắp
Sau khi trở về từ câu lạc bộ Ngọc Tuyền, Quý Duy Phó và Lý Hiểu Nhạc lại lần nữa lao đầu vào học tập, hai người sắp phải thi học kỳ 2 năm học lớp 11 chuẩn bị lên lớp 12, việc học tập cũng không thoải mái đơn giản như trong tưởng tượng, nhất là những người giống như Lý Hiểu Nhạc.
Nhưng cũng may cô có một thầy giáo dạy thêm rất tốt, Quý Duy Phó có thể nắm rất chính xác vấn đề cô còn yếu, dùng phương pháp đơn giản nhất mà Lý Hiểu Nhạc có thể hiểu được giảng bài cho cô.
Vì vậy thành tích của Lý Hiểu Nhạc trong thời gian này xem như đột nhiên tăng cao. Vì thành tích tăng lên nên Bạch Liên cũng sẽ không xuất hiện quấy rầy cuộc sống của bọn họ, Lý Hiểu Nhạc hưởng thụ thời gian vui vẻ ở cùng Quý Duy Phó.
Nhưng thực ra gần đây Lý Hiểu Nhạc có chút buồn rầu khi ở cùng Quý Duy Phó, tuyệt đối không phải cô không thích Quý Duy Phó nữa, cô thật lòng đối với Quý Duy Phó có trời đất chứng giám.
Sở dĩ buồn rầu là bởi vì gần đây Quý Duy Phó có sự thay đổi, thật ra nói là thay đổi cũng không hẳn, bởi vì Quý Duy Phó vẫn là Quý Duy Phó trước kia, đối với bất kỳ ai đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, nhưng lúc học bù lại nghiêm khắc với cô hơn. Nhưng Lý Hiểu Nhạc vẫn không nhận ra được anh khác ở chỗ nào, cũng không biết có phải là cô nghĩ nhiều hay không nhưng cô thấy được hình như khi ở cùng Quý Duy Phó mỗi khi tay chân hai người chạm vào nhau có gì đó khác biệt, hơn nữa có đôi khi Quý Duy Phó đụng vào cô còn có thể làm cho toàn thân cô nóng lên.
Ví dụ như đôi khi cô có bài khó hỏi anh, cô vẫn nghĩ Quý Duy Phó cùng lắm là ngồi tại chỗ giảng bài, không nghĩ đến anh vậy mà lại đi ra phía sau hai tay vây cô vào lòng rồi mới bắt đầu giảng bài cho cô, hơi thở phun sau tai làm cô thấy ngứa ngứa không thôi, khoảng cách mặt hai người gần tới mức chỉ hơi động sẽ chạm vào nhau.
Lại ví dụ như lúc hai người cùng đi trên đường nhỏ, Quý Duy Phó sẽ cố ý để cô lao vào trong lòng anh, mặt cô vừa vặn dán trên ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, sau đó cả thế giới đều vang tiếng tim đập ‘thình thịch’.
Hoặc là có đôi khi ăn gì miệng cô bị dính này nọ, anh sẽ rất tự nhiên nâng tay lau giúp cô, sau đó bỏ bỏ vào miệng mình.
......
Những động tác mờ ám như thế Quý Duy Phó gần đây làm không ít, nhưng Lý Hiểu Nhạc lại hoàn toàn không tìm ra lý do anh làm vậy, vì mỗi động tác anh làm đều có lý do hợp lý, hơn nữa bộ dạng của anh vẫn luôn không biểu lộ cảm xúc như thế.
Ngược lại cô lại trở nên càng ngày càng kỳ quái, vì cô phát hiện mỗi lần chỉ cần nhìn Quý Duy Phó liền nhìn đến hầu kết lên xuống, còn có cánh tay rắn chắc, thậm chí là ngón tay thon dài của anh trong đầu liền hiện lên vài hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tim đập, hình ảnh này quen thuộc lại xa lạ.
Cô rõ ràng chưa từng trải qua điều đó, lại có thể xuất hiện những hình ảnh như thế thì chỉ có một khả năng, cô động tình, những hình ảnh này đều là tưởng tượng của cô.
Ý nghĩ như vậy làm cô xấu hổ không thôi, không dám đối mặt với Quý Duy Phó.
“Haizz!” Lý Hiểu Nhạc thở mạnh một hơi dài, trên mặt đầy rối rắm vội đứng lên.
“Cậu than cái gì mà than! Còn không mau đi, Quý Duy Phó nhà cậu đang chờ đó!” Thấy Lý Hiểu Nhạc tan học rồi cũng không giống bình thưòng xách cặp đi ra ngoài, Trịnh Hiểu Hiểu nhịn không được trêu chọc.
Vốn nghĩ Lý Hiểu Nhạc sẽ đắc ý tự khen vài câu hoặc là nói gì đó, nhưng cô lại chỉ ghé vào cửa sổ phòng học nhìn xuống dưới lầu, một bộ dáng rối rắm cắn ngón tay.
“Đang nhìn gì thế? Ngay cả nam thần nhà cậu cũng không để ý sao, hay là có mục tiêu mới nên tính vứt bỏ Quý Duy Phó?” Đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, Trịnh Hiểu Hiểu một bộ dáng ‘tớ nhìn thấu cậu mà’.
“Làm gì có chuyện đó, trong lòng mình chỉ có Tiểu Phó thôi.” Lý Hiểu Nhạc lời lẽ chính đáng phản bác lại lời của Trịnh Hiểu Hiểu, không cho bất kỳ ai hoài nghi tâm ý của cô đối với Quý Duy Phó thay đổi.
“Vậy cậu còn ở đây bày ra bộ dáng muốn nhưng không dám gặp cho ai xem?” Trịnh Hiểu Hiểu cười khẽ giễu cợt, xoay người dọn dẹp đồ đạc của mình chuẩn bị tan học.
“Đương nhiên là vì, bởi vì......” Lý Hiểu Nhạc lời nói đến bên miệng lại không biết nên nói như thế nào. Chẳng lẽ nói cô đem Quý Duy Phó thành đối tượng mộng xuân, cho nên mới không dám đối mặt với anh?
“Lý Hiểu Nhạc, cậu có một tật xấu rất lớn cậu có biết là cái gì không?” Ngừng lại động tác trong tay, Trịnh Hiểu Hiểu khoanh tay trước ngực nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lý Hiểu Nhạc hỏi.
‘Tật xấu lớn của mình?’ Lý Hiểu Nhạc lắc đầu tỏ vẻ không biết. “Không phải vấn đề gì to tát, chỉ là cậu hay nghĩ nhiều, đôi khi chuyện rất đơn giản cậu lại luôn nghĩ điều đó phức tạp lên. Thật ra đôi khi có một số việc nghĩ theo hướng đơn giản nhất từ điểm xuất phát ngược lại càng dễ dàng tìm được đáp án.”
“Nghĩ đơn giản từ điểm xuất phát?” Lý Hiểu Nhạc đứng tại chỗ lặp lại lời Trịnh Hiểu Hiểu, trong đầu liền có ánh sáng lóe lên, Lý Hiểu Nhạc nhất thời hiểu ra.
Vui vẻ cầm lấy balo của mình, ôm Trịnh Hiểu Hiểu một cái thật chặt liền hướng về phía bóng người mà cô đã luôn tìm kiếm hai kiếp sống chạy như điên.
Đúng vậy, cô nghĩ nhiều cái gì chứ? Quý Duy Phó có hành động kỳ lạ thì thế nào, cô đem Quý Duy Phó trở thành đối tượng mộng xuân thì sao?
Quý Duy Phó có hành động thân mật đối với cô là vì anh đã chậm rãi chấp nhận cô rồi! Quý Duy Phó là người cô yêu, cô lại là một người có linh hồn trưởng thành hơn hai mươi tuổi, đem người mình yêu thành đối tượng mộng xuân cũng rất bình thường, nếu cô mơ tưởng về người khác theo lời Trịnh Hiểu Hiểu mới là điều đáng lo lắng. Nếu bây giờ hết thảy mọi thứ đều không phát sinh cô cần gì phải ở đây tự tìm phiền não? Còn vô duyên vô cớ lãng phí thời gian ở cùng Quý Duy Phó.
Nhìn thấy bóng dáng bạn tốt nhẹ nhàng đi xa, Trịnh Hiểu Hiểu ấm lòng cười. Cô không biết vì sao bạn tốt có tình cảm sâu nặng với Quý Duy Phó như vậy, cô cũng không rõ ràng sao tình yêu có thể làm cho một người thay đổi, nhưng chỉ cần bạn tốt hạnh phúc, vui vẻ, cô sẽ luôn ở bên cổ vũ cô ấy, làm hậu phương vững chắc của cô ấy.
Nhưng mà, hạnh phúc của người khác đều đã đến, còn hạnh phúc của cô đâu? Cô cũng sẽ có được hạnh phúc của cô chứ? Có lẽ đi......
Ánh tà dương chiếu trên người Trịnh Hiểu Hiểu, kéo ra một cái bóng cô tịch thật dài.
Lý Hiểu Nhạc vui vẻ chạy đến bên cạnh Quý Duy Phó, vô cùng nghịch ngợm vỗ nhẹ vai trái một cái rồi luồn qua vỗ bên vai phải một cái, cười hì hì nhìn Quý Duy Phó.
Vừa thấy Lý Hiểu Nhạc có thái độ khác với mấy ngày trước đối mặt với anh, Quý Duy Phó liền biết nhóc con này nghĩ thông suốt rồi.
Vỗ nhẹ đầu Lý Hiểu Nhạc, Quý Duy Phó sải bước đạp xe đi phía trước. Lý Hiểu Nhạc vội vàng đạp xe đuổi kịp. Mỗi tuần thứ năm thư viện đều không mở cửa, cho nên hôm nay bọn họ sẽ học ở quán thức ăn nhanh hoặc quán cafe trong khu vực. Dù sao có thể tốn ít tiền nhất thậm chí là không tốn tiền mà còn là nơi có thể ngồi lâu thoải mái. So với thư viện yên tĩnh thì dù quán ăn nhanh và quán cafe có vẻ khá là ồn ào, nhưng lại có thể rèn luyện sự tập trung rất tốt.
Mà Lý Hiểu Nhạc trải qua thời gian được Quý Duy Phó dạy dỗ, những ngày đầu luôn không chuyên tâm hết nhìn đông tới nhìn tây, bây giờ có thể ở nơi ồn ào này tập trung làm những đề toán khó giải nhất.
Hôm nay như thưòng lệ hai người vào quán đồ ăn nhanh ngồi trong một góc khuất, gọi một chút đồ ăn nhanh đơn giản, ăn xong liền tự học bài của mình.
Nhưng hôm nay làm bài tập có vẻ không thể im lặng hoàn thành. Bởi vì giữa chừng có hai thanh niên tóc nhuộm vàng dáng vẻ lưu manh, ngồi xuống cùng bàn với bọn họ. Rõ ràng trong quán ăn nhanh còn có bàn trống khác. Quá đáng hơn chính là người trẻ hơn trong hai người hút thuốc liền hướng Lý Hiểu Nhạc nhả khói trong miệng ra.
Miệng thối cùng với mùi khói thuốc khó chịu thực làm người khác giận sôi. Lý Hiểu Nhạc che mặt ho nhẹ vài tiếng, ngồi rụt về phía trong tường. Vậy mà người trẻ tuổi kia lại cũng lui vào theo Lý Hiểu Nhạc, ánh mắt si mê của người khách kia làm Lý Hiểu Nhạc cực kì không thoải mái.
Quý Duy Phó ngồi đối diện Lý Hiểu Nhạc nguy hiểm nheo mắt nhìn về phía người trẻ tuổi, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Người trẻ tuổi còn lại không thức thời khiêu khích nói. “Tiểu tử thối, nhìn cái gì vậy, cẩn thận tao đánh mày đó.” Nói xong người trẻ tuổi liền giơ nắm đấm hướng đầu Quý Duy Phó đánh tới.
Không nghĩ mới đánh được một nửa đường liền bị chặn lại. Quý Duy Phó nhìn thân thể có vẻ gầy yếu, thực sự lại ẩn chứa sức lực cực lớn. Chỉ thấy mặt anh không đổi sắc, sức lực trên tay không ngừng tăng lên, thanh niên kia vốn còn vẻ mặt khinh miệt giờ phút này mặt bắt đầu chậm rãi vặn vẹo, trên trán cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Đàn em đi vào cùng với người trẻ tuổi này nhìn đại ca bị đánh, nghĩ muốn ra tay, lại bị Quý Duy Phó bắn ánh mắt lạnh như băng qua làm hắn ta sợ tới mức cứng ngắc tại chỗ.
Không vì sao cả, thật sự là bộ dạng của Quý Duy Phó quá mức khủng bố.
Nhưng tên đàn em sau khi phản ứng lại thấy mình bị một thằng nhóc dọa như vậy thật sự quá mất mặt liền gào lên, hướng Quý Duy Phó vung nắm đấm đánh tới.
Chỉ thấy Quý Duy Phó nắm cổ tay tên đại ca nhẹ nhàng ném sang một bên, hắn ta giống như rác rưởi ngã đập trên tường sau đó trượt xuống.
Quý Duy Phó vô cùng chuẩn xác nâng chân, khi nắm tay tên đàn em cách ‘tiểu đệ’ anh mấy cm liền đạp hắn bay ra ngoài. Công phu trong nháy mắt đã giải quyết hai tên lưu manh. Mà suốt cả quá trình quán thức ăn nhanh đều không bị thiệt hại gì.
Xử lý xong hai tên đó Quý Duy Phó mới đến ngồi xuống bên cạnh Lý Hiểu Nhạc, gõ nhẹ mặt bàn đem Lý Hiểu Nhạc hai mắt đã biến thành hình trái tim gọi hồn về, ý bảo cô tiếp tục giải bài.
Bộ dáng căn bản là hoàn toàn không bị khúc nhạc đệm vừa xong ảnh hưởng chút nào, vì thật sự là rất không đáng nhắc tới.
Quản lý thức ăn nhanh đích thân tiến đến giải thích với hai người, tỏ ý đồ ăn hai người họ vừa ăn hôm nay không tính tiền, xem như là an ủi bồi thường cho hai người. Dù sao chuyện vừa xong cũng là do quán mình quản lý không tốt.
Nhận lời xin lỗi của quản lý, hai người im lặng. Nhưng Lý Hiểu Nhạc không có tâm trạng làm đề nữa. Trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu sự nghi ngờ, lôi kéo Quý Duy Phó phấn khích hỏi không ngừng.
Cô quen anh hai kiếp sao không biết anh có bản lĩnh lợi hại như thế chứ.
Quý Duy Phó cười không nói, làm cho sự tò mò trong lòng Lý Hiểu Nhạc càng dâng cao. Cuối cùng vì muốn thỏa mãn lòng hiểu kỳ của mình đồng ý giặt đồng phục cho Quý Duy Phó một tháng, lúc này mới đổi được đáp án.
Chân tướng chỉ có một, người nào đó quay qua nói “Học từ nhỏ!”
Đây là......Cô bị lừa đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook