Sống Lại Để Yêu Anh
-
Chương 28: Lý Hiểu Nhạc say rượu
Edit: Xiaoyue
Beta: Bắp
‘Câu lạc bộ Ngọc Tuyền’ là một trong ba câu lạc bộ to lớn sa hoa của thành phố A, theo tên của câu lạc bộ có thể đại khái biết được nơi này không những cung cấp dịch vụ ăn uống cho khách, còn có suối nước nóng lớn, nghe nói nước nóng trong suối này đều vận chuyển từ Nhật Bản tới.
‘Câu lạc bộ Ngọc Tuyền’ được xây dựng trên núi, chiếm diện tích tới hàng trăm mẫu đất. Có sân golf tại chỗ, quán bar tư nhân, khách sạn, spa, các hình thức giải trí người ta nghĩ tới đều được phục vụ bên trong. Một nơi như thế chi phí tất nhiên là cao, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới các nhân vật nổi tiếng hay thân sĩ muốn tới nghỉ ngơi thả lỏng tâm tình của mình.
Hôm nay Lý Hiểu Nhạc không hẹn Quý Duy Phó cùng nhau ôn tập, mà nói dối trong nhà có việc để đi tới nơi thượng lưu danh tiếng vang xa ở thành phố A này. Tuy rằng cô đã cam đoan trước mặt ban giám hiệu sẽ không đi làm thêm sau giờ học, nhưng Tiểu Hồng trước từng cùng làm ở quán cafe với Lý Hiểu Nhạc tìm cô khẩn thiết nhờ cô đến câu lạc bộ này làm giúp cô ấy một ngày, Lý Hiểu Nhạc vẫn là mềm lòng, không vì cái gì khác mà là vì lương nơi này thật sự là quá cao, hơn nữa Tiểu Hồng vì cô làm thay ca cho cô ấy nên đồng ý trả cô ngày lương này.
Dưới sức hấp dẫn của tiền bạc, Lý Hiểu Nhạc rốt cục là đáp ứng. Dù sao cũng chỉ là bưng trà rót nước thôi mà, công việc đơn giản như vậy là có thể kiếm được tiền lương bằng nửa tháng làm công ở quán café trước kia cô sao lại không làm chứ? Nhưng Lý Hiểu Nhạc trăm triệu lần không ngờ cô vậy mà lại gặp Quý Duy Phó ở đây.
Vốn là Lý Hiểu Nhạc đang khéo léo phục vụ khách, vì bên trong có nhân viên phục vụ đột nhiên có việc nên liền túm cô vào thay. Bưng theo đồ khách gọi đẩy cửa phòng riêng đã được bao trọn ra, sau cửa vừa vặn vươn ra một bàn tay to, theo sau đó là một cái miệng lạp xưởng đầy mùi rượu, Lý Hiểu Nhạc sợ tới mức làm đổ cả đồ đang cầm trên tay, theo bản năng một quyền đánh về hướng đầu heo đó, đầu heo bị cô đánh tới máu mũi giàn giụa, hung hăng muốn đánh Lý Hiểu Nhạc.
Ngay khi Lý Hiểu Nhạc nghĩ đêm nay cô quả này chết chắc rồi thì có người đá văng cửa phòng như một vị cứu thế hạ phàm đem đầu heo kia đánh không ngừng. Lý Hiểu Nhạc còn chưa kịp dùng ánh mắt đầy cảm kích nhìn người tới thì đã bị hai mắt đỏ ngầu cùng với nắm đấm cuồng bạo quơ lên của anh dọa thiếu chút nữa ngất xỉu. Người đàn ông này không phải ai khác chính là Quý Duy Phó, người đêm nay tới câu lạc bộ này giải trí cùng bạn bè, lúc trên đường đi vệ sinh nhìn bóng dáng mơ hồ trông giống Lý Hiểu Nhạc nên đi theo.
Sợ Quý Duy Phó nhất thời đánh mất lý trí náo loạn để xảy ra chuyện, Lý Hiểu Nhạc không kịp suy nghĩ liền tiến lên mạnh mẽ ôm thắt lưng Quý Duy Phó, ngăn anh tiếp tục xuống tay. Mà lúc này những người khác trên ghế lô mới phản ứng lại, thấy bạn mình ngã trên mặt đất, một đám tỏ ra chính nghĩa đồng loạt xông lên, đều xoa tay muốn cho thiếu niên dám can đảm xuống tay này một bài học.
May mắn bạn của Quý Duy Phó và quản lý câu lạc bộ nghe thấy động tĩnh bên này liền chạy tới, làm những người đang muốn ra tay ngừng lại. Mà Lý Hiểu Nhạc thì bị đưa đến ghế lô của nhóm Quý Duy Phó. Không hổ danh là quản lý, một mình đã có thể phục vụ phòng bao này.
Không khí ở ghế lô lúc này có chút nghiêm nghị, đây là cảm nhận chung của mọi người ở đây. Ngay cả lão đại luôn vui vẻ mọi lúc của ‘Thất nhân bang’, Lôi Ngự Phong cũng chịu không nổi. Là người duy nhất trong mấy người ở đây từng tiếp xúc với Lý Hiểu Nhạc, Lâm Khải Hiên đương nhiên bị giao nhiệm vụ lớn lao là đánh vỡ không khí bế tắc lúc này.
“Đến đây nào Hiểu Nhạc, ngồi xuống đây, đều là người một nhà không cần câu nệ đâu.” Lâm Khải Hiên hướng Lý Hiểu Nhạc đang đứng một bên vẫy vẫy tay, cười tủm tỉm nói. Nhưng nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy cứng ngắc.
“Không cần đâu, em là phục vụ không thể ngồi xuống.” Liếc mắt thấy Quý Duy Phó sắc mặt xanh mét ngồi một bên, Lý Hiểu Nhạc có chút rầu rĩ nói.
Nhiệm vụ thất bại, Lâm Khải Hiên hứng chịu ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cái này hoàn toàn kích phát tâm tính không chịu thua của Lâm Khải Hiên, hắn đứng lên đi đến bên người Lý Hiểu Nhạc, đem cô ấn ngồi bên cạnh Quý Duy Phó. “Bọn anh còn cần em phục vụ sao? Cũng không phải không tay không chân, em vẫn là nghĩ làm sao dập lửa đi!” Câu cuối cùng là Lâm Khải Hiên ghé vào tai Lý Hiểu Nhạc nói. Ngay sau đó nhận được ánh mắt lạnh như băng từ bên cạnh bắn tới liền rùng mình vô cùng thức thời cách Lý Hiểu Nhạc rất xa.
Dù Lý Hiểu Nhạc ngồi bên cạnh Quý Duy Phó nhưng anh hoàn toàn xem như không thấy cô, không thèm liếc mắt đến một cái, từ đầu đến cuối đều là bộ dạng lạnh lùng ai cũng đừng tới gần. Lý Hiểu Nhạc có chút sợ hãi vươn tay kéo kéo ống tay áo Quý Duy Phó, nhẹ nhàng gọi “Tiểu Phó......” Nhưng lại bị anh vô tình hất tay ra.
Nhìn hai tay trống rỗng, Lý Hiểu Nhạc trong lòng cũng tủi thân, vừa rồi bị doạ vẫn còn sợ hãi, hơn nữa việc thấy Quý Duy Phó xuất hiện tại đây liền thấy khó chịu.
Ngẫm lại cô hai kiếp sống đều là vì thương anh, trong mắt chỉ có một mình anh, người đàn ông khác dù thế nào cũng không thể bằng một phần mười anh, vì anh cho dù mạng này không còn nữa vẫn cảm thấy đáng giá. Cô vẫn nghĩ chỉ cần cô kiên trì ở bên cạnh anh, một ngày nào đó anh sẽ ngoảnh đầu lại nhìn cô. Nhưng theo đuổi lâu như vậy cuối cùng vẫn là mình cô đơn phương, anh không chỉ không thèm để ý mà còn đến nơi như thế này để vui chơi. Cô bị dọa tới sợ như vậy, cô cũng không cần anh an ủi, cô biết anh cũng không phải người như thế. Nhưng làm sao ngay cả khuôn mặt hòa nhã cũng không thể cho cô.
Cô cũng có lòng tự tôn, có tính cách của mình, cho dù là người đàn ông cô yêu đi nữa, lúc này cô cũng không muốn để ý đến anh nữa. Cố nén suy nghĩ và nước mắt sắp tràn mi lại, Lý Hiểu Nhạc đưa lưng về phía Quý Duy Phó không nhìn anh nữa, cô sợ chỉ cần thấy anh thì nước mắt sẽ tràn ra, trước mặt nhiều người như thế thật sự là rất mất mặt.
Mà trong khoảng thời gian này, Lâm Khải Hiên đã sớm đem chuyện của Quý Duy Phó và Lý Hiểu Nhạc thêm mắm thêm muối kể cho năm người còn lại, tất nhiên trong đó mang theo cả những truyện mà hắn tự suy diễn ra nữa.
Mấy người sau khi nghe hiểu tình huống của hai người họ thì khẽ gật đầu, trong lòng đồng thời dâng lên một trận tò mò, cô gái có thể làm cho lão tam rơi vào bể tình, không biết có gì đặc biệt.
Tâm động không bằng hành động, trong đó lão nhị là người có hành động dứt khoát, thái độ làm người sáng sủa nhất Lôi Vũ Tinh dẫn đầu cầm chén rượu đi đến trước mặt Lý Hiểu Nhạc.
“Em dâu, anh kính em một ly, em thế nhưng có dũng khí nhảy vào hãm hại lão tam, tinh thần quên mình vì người khác thật làm anh bội phục!” Lôi Vũ Tinh mặc kệ ánh mắt giết người của Quý Duy Phó, dù sao hôm nay chén rượu này kính em dâu là chắc chắn rồi.
Thực ra Lý Hiểu Nhạc cũng không cẩn thận nghe anh ta nói gì, cô chỉ thấy hiện tại cô cực kì cần một chén rượu để xua đi sự buồn bực trong lòng. Cho nên không giải thích gì nhận chén rượu trong tay Lôi Vũ Tinh ngửa đầu uống cạn. Lôi Vũ Tinh thấy bộ dạng hào sảng này của Lý Hiểu Nhạc liền sửng sốt, sau đó lập tức vỗ tay không ngừng.
Có chén thứ nhất thì chén thứ hai, thứ ba cũng không thể từ chối, đương nhiên Lý Hiểu Nhạc cũng không muốn từ chối.
Chỉ nghe thấy tiếng kính rượu không ngừng “Chị dâu, em tư cũng kính chị một ly, về sau chị tới thành phố S thì tới tìm em là được!” Câu nói đầy sức sống này là của lão tứ Loan Chính Ân, từ nhỏ sinh hoạt trong quân đội nên cả người đều hào sảng, anh ta có chí hướng sau này làm cảnh sát.
“Chị dâu, em trong ‘Thất nhân bang’ đứng thứ năm, Hàn Hữu Tiên, mong được chiếu cố nhiều hơn!” Đây là Hàn Hữu Tiên nhà ở thành phố T, theo ý ông nội nên đến viện kiểm sát nhậm chức, anh ta sau này sẽ đi theo con đường công tố viên.
“Còn có em, còn có em nữa, em đứng thứ bảy Mễ Lộ, nhóm chúng ta trừ em ra rốt cuộc có con gái, thật kích động quá, chén này nhất định phải uống!” Cô gái cột tóc đuôi ngựa tràn ngập hơi thở thanh xuân duy nhất trong ‘Thất nhân bang’, gia đình là tập đoàn khai thác mỏ lớn nhất trong nước.
Lý Hiểu Nhạc chỉ cần chén rượu nào đến trước mặt đều sẽ uống hết vào bụng không cự tuyệt. Chỉ lát sau Lý Hiểu Nhạc đã có chút say khướt.
Quý Duy Phó một mực ngồi bên nhíu mày nhìn rốt cục nhịn không nổi nữa, lúc chén rượu sắp bị Lý Hiểu Nhạc uống liền đưa tay ngăn cản “Em đang làm loạn cái gì, rượu cũng dám uống.”
Việc Quý Duy Phó can ngăn đều nằm trong dự đoán của mọi người, cho nên khi Quý Duy Phó đứng lên mọi người liền vô cùng ăn ý không kính rượu Lý Hiểu Nhạc nữa. Bọn họ lúc này chỉ cần ở một bên xem kịch vui là được.
“Tiểu Phó...... Có phải là anh thật không?” Mở to hai mắt có chút sương mù, Lý Hiểu Nhạc cố gắng nhìn người trước mắt, có lẽ do uống rượu, vô tình thấy Quý Duy Phó trước mặt thế nhưng giống với anh sau khi thành niên ở kiếp trước.
Không biết là kích động vì nhìn thấy người đã lâu không thấy hay là do uống rượu mà tay có chút run rẩy, Lý Hiểu Nhạc chậm rãi xoa xoa mặt Quý Duy Phó, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Duy Phó, anh không sao rồi. Thật tốt quá!” Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, Lý Hiểu Nhạc mới dám xác định người trước mặt là chân thật, lâu nay nước mắt vì lo lắng, áy náy tích tụ trong mắt hoàn toàn sụp đổ.
Lý Hiểu Nhạc gắt gao ôm lấy Quý Duy Phó khóc.”Oahuhu...... Thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi anh, đều là em vô dụng, em không thể bảo vệ anh, biết rõ anh sẽ bị người phụ nữ xấu xa Lý Tuyết Liên làm hại nhưng một chút tin tức cũng không thể gửi cho anh, còn ngu ngốc đến mức bị hại chết.”
Vì Lý Hiểu Nhạc chôn đầu trong ngực Quý Duy Phó nói, tiếng lại rất nhỏ cho nên trừ Quý Duy Phó ra bên ngoài không ai có nghe rõ cô nói gì. Mà Quý Duy Phó cũng bị câu nói không đầu không đuôi của Lý Hiểu Nhạc làm cho kỳ quái, khiếp sợ.
“Nhưng mà anh yên tâm, em sống lại, giờ em sẽ bảo vệ anh thật tốt, sẽ không để người đàn bà xấu xa kia có cơ hội, em nhất định sẽ ở cạnh anh. Bảo vệ anh thật tốt, yêu anh thật nhiều, không để ai làm hại anh cả. Anh sẽ tin em đúng không!”
Lý Hiểu Nhạc không thể biết rằng việc mình say rượu nói lời thật lòng làm cho người khác rung động đến mức nào, cô lại càng sẽ không biết Quý Duy Phó lúc này như có cái gì đó khuếch trướng trong lòng.
Quý Duy Phó không hiểu lắm lời nói trong miệng cô gái này có ý gì, mặc dù nghe có vẻ giống như đang nói nhảm nhí, nhưng cô luôn miệng nói phải bảo vệ anh, yêu anh thì là thật sự.
Hơn nữa từ khi bọn họ quen biết nhau cô đã luôn thực hiện lời hứa của cô, tuy rằng nhiều lần chữa lợn lành thành lợn què. Quý Duy Phó đối với tâm ý cô dành cho anh vô cùng cảm động, cô gái ngu ngốc một cách đáng yêu này có lẽ còn không biết cô đã chiếm được trái tim anh mất rồi.
Quý Duy Phó yêu thương vỗ về đầu Lý Hiểu Nhạc, nhẹ nhàng ôm cô để lại một câu “Tôi mang cô ấy đi trước” liền rời khỏi ghê lô.
Lưu lại một đám xem diễn không đã nghiền hai mặt nhìn nhau.
Beta: Bắp
‘Câu lạc bộ Ngọc Tuyền’ là một trong ba câu lạc bộ to lớn sa hoa của thành phố A, theo tên của câu lạc bộ có thể đại khái biết được nơi này không những cung cấp dịch vụ ăn uống cho khách, còn có suối nước nóng lớn, nghe nói nước nóng trong suối này đều vận chuyển từ Nhật Bản tới.
‘Câu lạc bộ Ngọc Tuyền’ được xây dựng trên núi, chiếm diện tích tới hàng trăm mẫu đất. Có sân golf tại chỗ, quán bar tư nhân, khách sạn, spa, các hình thức giải trí người ta nghĩ tới đều được phục vụ bên trong. Một nơi như thế chi phí tất nhiên là cao, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới các nhân vật nổi tiếng hay thân sĩ muốn tới nghỉ ngơi thả lỏng tâm tình của mình.
Hôm nay Lý Hiểu Nhạc không hẹn Quý Duy Phó cùng nhau ôn tập, mà nói dối trong nhà có việc để đi tới nơi thượng lưu danh tiếng vang xa ở thành phố A này. Tuy rằng cô đã cam đoan trước mặt ban giám hiệu sẽ không đi làm thêm sau giờ học, nhưng Tiểu Hồng trước từng cùng làm ở quán cafe với Lý Hiểu Nhạc tìm cô khẩn thiết nhờ cô đến câu lạc bộ này làm giúp cô ấy một ngày, Lý Hiểu Nhạc vẫn là mềm lòng, không vì cái gì khác mà là vì lương nơi này thật sự là quá cao, hơn nữa Tiểu Hồng vì cô làm thay ca cho cô ấy nên đồng ý trả cô ngày lương này.
Dưới sức hấp dẫn của tiền bạc, Lý Hiểu Nhạc rốt cục là đáp ứng. Dù sao cũng chỉ là bưng trà rót nước thôi mà, công việc đơn giản như vậy là có thể kiếm được tiền lương bằng nửa tháng làm công ở quán café trước kia cô sao lại không làm chứ? Nhưng Lý Hiểu Nhạc trăm triệu lần không ngờ cô vậy mà lại gặp Quý Duy Phó ở đây.
Vốn là Lý Hiểu Nhạc đang khéo léo phục vụ khách, vì bên trong có nhân viên phục vụ đột nhiên có việc nên liền túm cô vào thay. Bưng theo đồ khách gọi đẩy cửa phòng riêng đã được bao trọn ra, sau cửa vừa vặn vươn ra một bàn tay to, theo sau đó là một cái miệng lạp xưởng đầy mùi rượu, Lý Hiểu Nhạc sợ tới mức làm đổ cả đồ đang cầm trên tay, theo bản năng một quyền đánh về hướng đầu heo đó, đầu heo bị cô đánh tới máu mũi giàn giụa, hung hăng muốn đánh Lý Hiểu Nhạc.
Ngay khi Lý Hiểu Nhạc nghĩ đêm nay cô quả này chết chắc rồi thì có người đá văng cửa phòng như một vị cứu thế hạ phàm đem đầu heo kia đánh không ngừng. Lý Hiểu Nhạc còn chưa kịp dùng ánh mắt đầy cảm kích nhìn người tới thì đã bị hai mắt đỏ ngầu cùng với nắm đấm cuồng bạo quơ lên của anh dọa thiếu chút nữa ngất xỉu. Người đàn ông này không phải ai khác chính là Quý Duy Phó, người đêm nay tới câu lạc bộ này giải trí cùng bạn bè, lúc trên đường đi vệ sinh nhìn bóng dáng mơ hồ trông giống Lý Hiểu Nhạc nên đi theo.
Sợ Quý Duy Phó nhất thời đánh mất lý trí náo loạn để xảy ra chuyện, Lý Hiểu Nhạc không kịp suy nghĩ liền tiến lên mạnh mẽ ôm thắt lưng Quý Duy Phó, ngăn anh tiếp tục xuống tay. Mà lúc này những người khác trên ghế lô mới phản ứng lại, thấy bạn mình ngã trên mặt đất, một đám tỏ ra chính nghĩa đồng loạt xông lên, đều xoa tay muốn cho thiếu niên dám can đảm xuống tay này một bài học.
May mắn bạn của Quý Duy Phó và quản lý câu lạc bộ nghe thấy động tĩnh bên này liền chạy tới, làm những người đang muốn ra tay ngừng lại. Mà Lý Hiểu Nhạc thì bị đưa đến ghế lô của nhóm Quý Duy Phó. Không hổ danh là quản lý, một mình đã có thể phục vụ phòng bao này.
Không khí ở ghế lô lúc này có chút nghiêm nghị, đây là cảm nhận chung của mọi người ở đây. Ngay cả lão đại luôn vui vẻ mọi lúc của ‘Thất nhân bang’, Lôi Ngự Phong cũng chịu không nổi. Là người duy nhất trong mấy người ở đây từng tiếp xúc với Lý Hiểu Nhạc, Lâm Khải Hiên đương nhiên bị giao nhiệm vụ lớn lao là đánh vỡ không khí bế tắc lúc này.
“Đến đây nào Hiểu Nhạc, ngồi xuống đây, đều là người một nhà không cần câu nệ đâu.” Lâm Khải Hiên hướng Lý Hiểu Nhạc đang đứng một bên vẫy vẫy tay, cười tủm tỉm nói. Nhưng nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy cứng ngắc.
“Không cần đâu, em là phục vụ không thể ngồi xuống.” Liếc mắt thấy Quý Duy Phó sắc mặt xanh mét ngồi một bên, Lý Hiểu Nhạc có chút rầu rĩ nói.
Nhiệm vụ thất bại, Lâm Khải Hiên hứng chịu ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cái này hoàn toàn kích phát tâm tính không chịu thua của Lâm Khải Hiên, hắn đứng lên đi đến bên người Lý Hiểu Nhạc, đem cô ấn ngồi bên cạnh Quý Duy Phó. “Bọn anh còn cần em phục vụ sao? Cũng không phải không tay không chân, em vẫn là nghĩ làm sao dập lửa đi!” Câu cuối cùng là Lâm Khải Hiên ghé vào tai Lý Hiểu Nhạc nói. Ngay sau đó nhận được ánh mắt lạnh như băng từ bên cạnh bắn tới liền rùng mình vô cùng thức thời cách Lý Hiểu Nhạc rất xa.
Dù Lý Hiểu Nhạc ngồi bên cạnh Quý Duy Phó nhưng anh hoàn toàn xem như không thấy cô, không thèm liếc mắt đến một cái, từ đầu đến cuối đều là bộ dạng lạnh lùng ai cũng đừng tới gần. Lý Hiểu Nhạc có chút sợ hãi vươn tay kéo kéo ống tay áo Quý Duy Phó, nhẹ nhàng gọi “Tiểu Phó......” Nhưng lại bị anh vô tình hất tay ra.
Nhìn hai tay trống rỗng, Lý Hiểu Nhạc trong lòng cũng tủi thân, vừa rồi bị doạ vẫn còn sợ hãi, hơn nữa việc thấy Quý Duy Phó xuất hiện tại đây liền thấy khó chịu.
Ngẫm lại cô hai kiếp sống đều là vì thương anh, trong mắt chỉ có một mình anh, người đàn ông khác dù thế nào cũng không thể bằng một phần mười anh, vì anh cho dù mạng này không còn nữa vẫn cảm thấy đáng giá. Cô vẫn nghĩ chỉ cần cô kiên trì ở bên cạnh anh, một ngày nào đó anh sẽ ngoảnh đầu lại nhìn cô. Nhưng theo đuổi lâu như vậy cuối cùng vẫn là mình cô đơn phương, anh không chỉ không thèm để ý mà còn đến nơi như thế này để vui chơi. Cô bị dọa tới sợ như vậy, cô cũng không cần anh an ủi, cô biết anh cũng không phải người như thế. Nhưng làm sao ngay cả khuôn mặt hòa nhã cũng không thể cho cô.
Cô cũng có lòng tự tôn, có tính cách của mình, cho dù là người đàn ông cô yêu đi nữa, lúc này cô cũng không muốn để ý đến anh nữa. Cố nén suy nghĩ và nước mắt sắp tràn mi lại, Lý Hiểu Nhạc đưa lưng về phía Quý Duy Phó không nhìn anh nữa, cô sợ chỉ cần thấy anh thì nước mắt sẽ tràn ra, trước mặt nhiều người như thế thật sự là rất mất mặt.
Mà trong khoảng thời gian này, Lâm Khải Hiên đã sớm đem chuyện của Quý Duy Phó và Lý Hiểu Nhạc thêm mắm thêm muối kể cho năm người còn lại, tất nhiên trong đó mang theo cả những truyện mà hắn tự suy diễn ra nữa.
Mấy người sau khi nghe hiểu tình huống của hai người họ thì khẽ gật đầu, trong lòng đồng thời dâng lên một trận tò mò, cô gái có thể làm cho lão tam rơi vào bể tình, không biết có gì đặc biệt.
Tâm động không bằng hành động, trong đó lão nhị là người có hành động dứt khoát, thái độ làm người sáng sủa nhất Lôi Vũ Tinh dẫn đầu cầm chén rượu đi đến trước mặt Lý Hiểu Nhạc.
“Em dâu, anh kính em một ly, em thế nhưng có dũng khí nhảy vào hãm hại lão tam, tinh thần quên mình vì người khác thật làm anh bội phục!” Lôi Vũ Tinh mặc kệ ánh mắt giết người của Quý Duy Phó, dù sao hôm nay chén rượu này kính em dâu là chắc chắn rồi.
Thực ra Lý Hiểu Nhạc cũng không cẩn thận nghe anh ta nói gì, cô chỉ thấy hiện tại cô cực kì cần một chén rượu để xua đi sự buồn bực trong lòng. Cho nên không giải thích gì nhận chén rượu trong tay Lôi Vũ Tinh ngửa đầu uống cạn. Lôi Vũ Tinh thấy bộ dạng hào sảng này của Lý Hiểu Nhạc liền sửng sốt, sau đó lập tức vỗ tay không ngừng.
Có chén thứ nhất thì chén thứ hai, thứ ba cũng không thể từ chối, đương nhiên Lý Hiểu Nhạc cũng không muốn từ chối.
Chỉ nghe thấy tiếng kính rượu không ngừng “Chị dâu, em tư cũng kính chị một ly, về sau chị tới thành phố S thì tới tìm em là được!” Câu nói đầy sức sống này là của lão tứ Loan Chính Ân, từ nhỏ sinh hoạt trong quân đội nên cả người đều hào sảng, anh ta có chí hướng sau này làm cảnh sát.
“Chị dâu, em trong ‘Thất nhân bang’ đứng thứ năm, Hàn Hữu Tiên, mong được chiếu cố nhiều hơn!” Đây là Hàn Hữu Tiên nhà ở thành phố T, theo ý ông nội nên đến viện kiểm sát nhậm chức, anh ta sau này sẽ đi theo con đường công tố viên.
“Còn có em, còn có em nữa, em đứng thứ bảy Mễ Lộ, nhóm chúng ta trừ em ra rốt cuộc có con gái, thật kích động quá, chén này nhất định phải uống!” Cô gái cột tóc đuôi ngựa tràn ngập hơi thở thanh xuân duy nhất trong ‘Thất nhân bang’, gia đình là tập đoàn khai thác mỏ lớn nhất trong nước.
Lý Hiểu Nhạc chỉ cần chén rượu nào đến trước mặt đều sẽ uống hết vào bụng không cự tuyệt. Chỉ lát sau Lý Hiểu Nhạc đã có chút say khướt.
Quý Duy Phó một mực ngồi bên nhíu mày nhìn rốt cục nhịn không nổi nữa, lúc chén rượu sắp bị Lý Hiểu Nhạc uống liền đưa tay ngăn cản “Em đang làm loạn cái gì, rượu cũng dám uống.”
Việc Quý Duy Phó can ngăn đều nằm trong dự đoán của mọi người, cho nên khi Quý Duy Phó đứng lên mọi người liền vô cùng ăn ý không kính rượu Lý Hiểu Nhạc nữa. Bọn họ lúc này chỉ cần ở một bên xem kịch vui là được.
“Tiểu Phó...... Có phải là anh thật không?” Mở to hai mắt có chút sương mù, Lý Hiểu Nhạc cố gắng nhìn người trước mắt, có lẽ do uống rượu, vô tình thấy Quý Duy Phó trước mặt thế nhưng giống với anh sau khi thành niên ở kiếp trước.
Không biết là kích động vì nhìn thấy người đã lâu không thấy hay là do uống rượu mà tay có chút run rẩy, Lý Hiểu Nhạc chậm rãi xoa xoa mặt Quý Duy Phó, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Duy Phó, anh không sao rồi. Thật tốt quá!” Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay, Lý Hiểu Nhạc mới dám xác định người trước mặt là chân thật, lâu nay nước mắt vì lo lắng, áy náy tích tụ trong mắt hoàn toàn sụp đổ.
Lý Hiểu Nhạc gắt gao ôm lấy Quý Duy Phó khóc.”Oahuhu...... Thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi anh, đều là em vô dụng, em không thể bảo vệ anh, biết rõ anh sẽ bị người phụ nữ xấu xa Lý Tuyết Liên làm hại nhưng một chút tin tức cũng không thể gửi cho anh, còn ngu ngốc đến mức bị hại chết.”
Vì Lý Hiểu Nhạc chôn đầu trong ngực Quý Duy Phó nói, tiếng lại rất nhỏ cho nên trừ Quý Duy Phó ra bên ngoài không ai có nghe rõ cô nói gì. Mà Quý Duy Phó cũng bị câu nói không đầu không đuôi của Lý Hiểu Nhạc làm cho kỳ quái, khiếp sợ.
“Nhưng mà anh yên tâm, em sống lại, giờ em sẽ bảo vệ anh thật tốt, sẽ không để người đàn bà xấu xa kia có cơ hội, em nhất định sẽ ở cạnh anh. Bảo vệ anh thật tốt, yêu anh thật nhiều, không để ai làm hại anh cả. Anh sẽ tin em đúng không!”
Lý Hiểu Nhạc không thể biết rằng việc mình say rượu nói lời thật lòng làm cho người khác rung động đến mức nào, cô lại càng sẽ không biết Quý Duy Phó lúc này như có cái gì đó khuếch trướng trong lòng.
Quý Duy Phó không hiểu lắm lời nói trong miệng cô gái này có ý gì, mặc dù nghe có vẻ giống như đang nói nhảm nhí, nhưng cô luôn miệng nói phải bảo vệ anh, yêu anh thì là thật sự.
Hơn nữa từ khi bọn họ quen biết nhau cô đã luôn thực hiện lời hứa của cô, tuy rằng nhiều lần chữa lợn lành thành lợn què. Quý Duy Phó đối với tâm ý cô dành cho anh vô cùng cảm động, cô gái ngu ngốc một cách đáng yêu này có lẽ còn không biết cô đã chiếm được trái tim anh mất rồi.
Quý Duy Phó yêu thương vỗ về đầu Lý Hiểu Nhạc, nhẹ nhàng ôm cô để lại một câu “Tôi mang cô ấy đi trước” liền rời khỏi ghê lô.
Lưu lại một đám xem diễn không đã nghiền hai mặt nhìn nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook