Sống Lại Để Yêu Anh
-
Chương 13: Lý Hiểu Nhạc thông minh
Edit: LinhNhi
Beta: Bắp
“Tôi đi đâu còn phải được cậu đồng ý sao?” Quý Duy Phó sầm mặt lại nói.
“Không phải, tớ không có ý này!” Lý Hiểu Nhạc cười xua xua tay “Là do cậu xuất hiện ở đây làm tớ rất ngạc nhiên! Tớ rất vui vẻ nha!”
Lý Hiểu Nhạc hưng phấn nhảy tại chỗ, nắm tay Quý Duy Phó đang đặt trên tay lái lắc lắc.
“Lý Hiểu Nhạc, con nhỏ chết tiệt kia, sao lại vứt xe thế này, không đi học à?” Lý Hiểu Nhạc còn muốn nói nữa, nhưng lại bị tiếng gào thét đằng sau cắt đứt, lúc này mới nhớ ra vừa nãy hưng phấn quá mà vứt xe đạp đi. Thầm kêu không tốt, Lý Hiểu Nhạc chạy nhanh đến trước mặt mẹ.
Mẹ của Lý Hiểu Nhạc là Trương Thục Quyên đang chống nạnh đứng ở cửa, thấy Lý Hiểu Nhạc chạy tới, theo thói quen đưa tay ra gõ đầu nàng, ai ngờ Lý Hiểu Nhạc lại né sang bên cạnh.
“Ai yô, Lý Hiểu Nhạc con lại dám tránh?” Trương Thục Quyên mở trừng hai mắt, muốn đánh cô một trận, nhưng Lý Hiểu Nhạc đã sớm hiểu rõ, lại một lần nữa thuận lợi tránh thoát, nhanh chóng dắt xe ra khỏi phạm vi nguy hiểm.
“Chúng ta đi thôi!” Lý Hiểu Nhạc cười nói với Quý Duy Phó.
“Lý Hiểu Nhạc, tên kia là ai? Con dám yêu sớm? Buổi tối về đây con chết chắc rồi!” Sau lưng truyền tới tiếng gầm gừ của Trương Thục Quyên, nhưng Lý Hiểu Nhạc lại không bị ảnh hưởng, ngược lại vui vẻ đạp xe đi tới trước.
“Mẹ cậu hiểu lầm cậu yêu sớm, cậu không sợ tối về bị dạy dỗ sao? ” Có chút tò mò phản ứng không bình thường của Lý Hiểu Nhạc, Quý Duy Phó thấy lạ bèn lên tiếng hỏi.
Ở cái tuổi này của bọn họ nếu bị cha mẹ phát hiện hoặc hiểu lầm đang yêu sớm thì kiểu gì cũng sẽ có nét mặt sợ hãi, muốn vội vàng giải thích, không phải sao? Nhưng cô nhóc này lại không phủ nhận, cũng không giải thích, còn huýt sáo nhàn nhã đạp xe đi học?
“Sao nào? Lo lắng cho tớ à?” Lý Hiểu Nhạc nhìn Quý Duy Phó làm bộ ‘Tớ biết hết rồi nhé’.
“Tôi chỉ không muốn có người hiểu lầm tôi thành bạn trai cậu mà thôi!” Quý Duy Phó không chút do dự dội cho Lý Hiểu Nhạc một chậu nước lạnh, để cho thiếu nữ nào đó tự mình đa tình tỉnh lại từ trong mộng.
Mặc dù đã thành thói quen việc Quý Duy Phó luôn cự tuyệt không chút lưu tình, thế nhưng mỗi lần nghe Lý Hiểu Nhạc vẫn buồn vô cùng. Mặt trắng bệch không có tinh thần. Đi bên cạnh, Quý Duy Phó nhìn bộ dáng này của cô, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng. Loại trầm mặc này kéo dài đến lúc đến trường hai người mỗi người đi một ngả.
Lý Hiểu Nhạc mặt mày ủ rũ bước vào phòng học, đi tới chỗ ngồi định ngồi xuống nằm úp trên bàn để vá vết thương lòng, thì khóe mắt lại nhìn thấy trên ghế có gì đó bóng bóng. Trong lòng thấy kỳ lạ liền lấy một tờ giấy để lên, tờ giấy nhanh chóng dính vào, thầm nghĩ, quả nhiên là vậy!
Mấy trò ngây thơ lừa bịp này quả nhiên chỉ có mấy đứa bé hay làm. Lý Hiểu Nhạc khịt mũi coi thường, lấy thêm mấy tờ giấy đặt lên ghế, sau đó vẻ mặt như thường ngồi xuống.
Hành động của Lý Hiểu Nhạc làm cho mấy người luôn mong đợi chuyện sắp xảy ra liền kinh ngạc, trong lòng oán trách không biết ai làm việc cẩu thả như thế để cho cô dễ dàng phát hiện như vậy.
Chờ xem, trò sau sẽ không để cho cô tránh được nữa.
Nếu như giờ phút này Lý Hiểu Nhạc biết suy nghĩ của những người kia, cô nhất định sẽ ném cho bọn họ một ánh mắt khinh miệt, sau đó ngông nghênh ngửa đầu nói ‘Đám nhóc con các ngươi, chị hiểu rõ tâm tư của các em như lòng bàn tay! Cho dù các em làm gì chị đều có thể tránh thoát!’.
Đến tiết thể dục, mấy người một tổ chơi bóng chuyền, vừa vặn Lý Hiểu Nhạc được phân vào cùng một tổ với mấy bạn nhìn cô không vừa mắt, cho nên suốt một buổi học Lý Hiểu Nhạc chỉ chạy ngược chạy xuôi nhặt bóng, không làm gì hết.
Mấy người này giống như đã bàn bạc trước, chỉ cần lúc chuyền bóng cho Lý Hiểu Nhạc sẽ luôn dùng sức cực mạnh đánh bóng ra xa, hoặc là góc độ không tốt thiếu chút nữa đánh vào đầu Lý Hiểu Nhạc, nếu cô không phản ứng nhanh sợ là bây giờ cô đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Mặc dù tức giận mấy người này không có chuyện gì đi tìm kích thích, Lý Hiểu Nhạc không thể nói họ cố ý nhắm vào mình. Cho nên Lý Hiểu Nhạc coi như là ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngay lúc mấy người này đang đứng ở một chỗ tự đắc mà không biết Lý Hiểu Nhạc đã cầm bóng đứng sau lưng cách các cô không xa.
Chỉ nghe thấy Lý Hiểu Nhạc “Á…” một tiếng, trái bóng trong tay như mũi tên rời cung bay về phía đám người kia. Đợi đến khi các cô kịp phản ứng thì trái bóng đó đã đập vào gáy của người cầm đầu nhóm.
Không ngờ Lý Hiểu Nhạc lại có một chiêu như vậy, sau khi ngây ngốc mấy người vây quanh nữ sinh đang nằm trên đất kia rồi nhao nhao mắng Lý Hiểu Nhạc. Mà Lý Hiểu Nhạc ra vẻ lo sợ đi đến bên cạnh mấy người này, trong lúc rối loạn thừa dịp cấu nữ sinh như hoa khổng tước một cái.
Trong lúc nhất thời mọi chuyện càng loạn lên. Giáo viên chạy tới, mấy người kia đều bảo Lý Hiểu Nhạc cố ý. Lý Hiểu Nhạc cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy nước. Bộ dáng giống như mình cam chịu, ánh mắt ửng đỏ nhìn về phía thầy Hướng.
Không biết là do Lý Hiểu Nhạc diễn rất giỏi, hay là do thái độ của mấy người kia. Mà cuối cùng giáo viên coi chuyện này là sự cố rồi xử lý. Hoàn toàn như dự liệu của Lý Hiểu Nhạc.
Beta: Bắp
“Tôi đi đâu còn phải được cậu đồng ý sao?” Quý Duy Phó sầm mặt lại nói.
“Không phải, tớ không có ý này!” Lý Hiểu Nhạc cười xua xua tay “Là do cậu xuất hiện ở đây làm tớ rất ngạc nhiên! Tớ rất vui vẻ nha!”
Lý Hiểu Nhạc hưng phấn nhảy tại chỗ, nắm tay Quý Duy Phó đang đặt trên tay lái lắc lắc.
“Lý Hiểu Nhạc, con nhỏ chết tiệt kia, sao lại vứt xe thế này, không đi học à?” Lý Hiểu Nhạc còn muốn nói nữa, nhưng lại bị tiếng gào thét đằng sau cắt đứt, lúc này mới nhớ ra vừa nãy hưng phấn quá mà vứt xe đạp đi. Thầm kêu không tốt, Lý Hiểu Nhạc chạy nhanh đến trước mặt mẹ.
Mẹ của Lý Hiểu Nhạc là Trương Thục Quyên đang chống nạnh đứng ở cửa, thấy Lý Hiểu Nhạc chạy tới, theo thói quen đưa tay ra gõ đầu nàng, ai ngờ Lý Hiểu Nhạc lại né sang bên cạnh.
“Ai yô, Lý Hiểu Nhạc con lại dám tránh?” Trương Thục Quyên mở trừng hai mắt, muốn đánh cô một trận, nhưng Lý Hiểu Nhạc đã sớm hiểu rõ, lại một lần nữa thuận lợi tránh thoát, nhanh chóng dắt xe ra khỏi phạm vi nguy hiểm.
“Chúng ta đi thôi!” Lý Hiểu Nhạc cười nói với Quý Duy Phó.
“Lý Hiểu Nhạc, tên kia là ai? Con dám yêu sớm? Buổi tối về đây con chết chắc rồi!” Sau lưng truyền tới tiếng gầm gừ của Trương Thục Quyên, nhưng Lý Hiểu Nhạc lại không bị ảnh hưởng, ngược lại vui vẻ đạp xe đi tới trước.
“Mẹ cậu hiểu lầm cậu yêu sớm, cậu không sợ tối về bị dạy dỗ sao? ” Có chút tò mò phản ứng không bình thường của Lý Hiểu Nhạc, Quý Duy Phó thấy lạ bèn lên tiếng hỏi.
Ở cái tuổi này của bọn họ nếu bị cha mẹ phát hiện hoặc hiểu lầm đang yêu sớm thì kiểu gì cũng sẽ có nét mặt sợ hãi, muốn vội vàng giải thích, không phải sao? Nhưng cô nhóc này lại không phủ nhận, cũng không giải thích, còn huýt sáo nhàn nhã đạp xe đi học?
“Sao nào? Lo lắng cho tớ à?” Lý Hiểu Nhạc nhìn Quý Duy Phó làm bộ ‘Tớ biết hết rồi nhé’.
“Tôi chỉ không muốn có người hiểu lầm tôi thành bạn trai cậu mà thôi!” Quý Duy Phó không chút do dự dội cho Lý Hiểu Nhạc một chậu nước lạnh, để cho thiếu nữ nào đó tự mình đa tình tỉnh lại từ trong mộng.
Mặc dù đã thành thói quen việc Quý Duy Phó luôn cự tuyệt không chút lưu tình, thế nhưng mỗi lần nghe Lý Hiểu Nhạc vẫn buồn vô cùng. Mặt trắng bệch không có tinh thần. Đi bên cạnh, Quý Duy Phó nhìn bộ dáng này của cô, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng. Loại trầm mặc này kéo dài đến lúc đến trường hai người mỗi người đi một ngả.
Lý Hiểu Nhạc mặt mày ủ rũ bước vào phòng học, đi tới chỗ ngồi định ngồi xuống nằm úp trên bàn để vá vết thương lòng, thì khóe mắt lại nhìn thấy trên ghế có gì đó bóng bóng. Trong lòng thấy kỳ lạ liền lấy một tờ giấy để lên, tờ giấy nhanh chóng dính vào, thầm nghĩ, quả nhiên là vậy!
Mấy trò ngây thơ lừa bịp này quả nhiên chỉ có mấy đứa bé hay làm. Lý Hiểu Nhạc khịt mũi coi thường, lấy thêm mấy tờ giấy đặt lên ghế, sau đó vẻ mặt như thường ngồi xuống.
Hành động của Lý Hiểu Nhạc làm cho mấy người luôn mong đợi chuyện sắp xảy ra liền kinh ngạc, trong lòng oán trách không biết ai làm việc cẩu thả như thế để cho cô dễ dàng phát hiện như vậy.
Chờ xem, trò sau sẽ không để cho cô tránh được nữa.
Nếu như giờ phút này Lý Hiểu Nhạc biết suy nghĩ của những người kia, cô nhất định sẽ ném cho bọn họ một ánh mắt khinh miệt, sau đó ngông nghênh ngửa đầu nói ‘Đám nhóc con các ngươi, chị hiểu rõ tâm tư của các em như lòng bàn tay! Cho dù các em làm gì chị đều có thể tránh thoát!’.
Đến tiết thể dục, mấy người một tổ chơi bóng chuyền, vừa vặn Lý Hiểu Nhạc được phân vào cùng một tổ với mấy bạn nhìn cô không vừa mắt, cho nên suốt một buổi học Lý Hiểu Nhạc chỉ chạy ngược chạy xuôi nhặt bóng, không làm gì hết.
Mấy người này giống như đã bàn bạc trước, chỉ cần lúc chuyền bóng cho Lý Hiểu Nhạc sẽ luôn dùng sức cực mạnh đánh bóng ra xa, hoặc là góc độ không tốt thiếu chút nữa đánh vào đầu Lý Hiểu Nhạc, nếu cô không phản ứng nhanh sợ là bây giờ cô đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Mặc dù tức giận mấy người này không có chuyện gì đi tìm kích thích, Lý Hiểu Nhạc không thể nói họ cố ý nhắm vào mình. Cho nên Lý Hiểu Nhạc coi như là ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngay lúc mấy người này đang đứng ở một chỗ tự đắc mà không biết Lý Hiểu Nhạc đã cầm bóng đứng sau lưng cách các cô không xa.
Chỉ nghe thấy Lý Hiểu Nhạc “Á…” một tiếng, trái bóng trong tay như mũi tên rời cung bay về phía đám người kia. Đợi đến khi các cô kịp phản ứng thì trái bóng đó đã đập vào gáy của người cầm đầu nhóm.
Không ngờ Lý Hiểu Nhạc lại có một chiêu như vậy, sau khi ngây ngốc mấy người vây quanh nữ sinh đang nằm trên đất kia rồi nhao nhao mắng Lý Hiểu Nhạc. Mà Lý Hiểu Nhạc ra vẻ lo sợ đi đến bên cạnh mấy người này, trong lúc rối loạn thừa dịp cấu nữ sinh như hoa khổng tước một cái.
Trong lúc nhất thời mọi chuyện càng loạn lên. Giáo viên chạy tới, mấy người kia đều bảo Lý Hiểu Nhạc cố ý. Lý Hiểu Nhạc cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy nước. Bộ dáng giống như mình cam chịu, ánh mắt ửng đỏ nhìn về phía thầy Hướng.
Không biết là do Lý Hiểu Nhạc diễn rất giỏi, hay là do thái độ của mấy người kia. Mà cuối cùng giáo viên coi chuyện này là sự cố rồi xử lý. Hoàn toàn như dự liệu của Lý Hiểu Nhạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook