Sống Lại Để Yêu Anh - Dungly
-
Chương 6: Anh kết thúc, em bắt đầu!
"A?"-Chẳng phải cô muốn đuổi anh đi sao? Sao còn lại níu tay anh như vậy?
"Anh đi đâu vậy? Anh có việc bận sao? Không ở lại với em được sao?"-Cô chu chu mỏ, giọng nói nũng nịu, 2 má phồng lên, má phải bị tát vẫn còn đỏ tạo nên khuôn mặt very lovely!!!
"Chẳng phải... em bảo anh biến sao?"-Anh khó hiểu nhìn cô, nuốt một ngụm nước miếng vì sợ hãi... mong là cô không đánh anh...?!
"Em có bảo anh đi sao?"-Cô cau mày
"Vậy... em là đang bảo...."-Anh có chút ngạc nhiên, lời trong miệng chưa kịp thốt ra thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của cô vang lên
"Tần Vũ Khiêm! Tô Diệp Lạc! Biến khỏi tầm mắt của tôi!"
"Hy Hy... em..."-Tần Vũ Khiêm nhất thời kinh sợ, chỉ mới có 1 ngày... cô thay đổi nhìu quá...
"Hy Hy? Ghê tởm?!"-Cô cười lạnh, ánh mắt giận dữ cùng với khỉnh bỉ
"Hy Hy... cậu..."-Diệp Lạc cả người run lên, sợ hãi nhìn cô.
"Biến!"-Cô không kiên nhẫn lặp lại, nghiến răng nói.
"Hy Hy..."-Tần Vũ Khiêm chưa kịp hết những lời định thốt ra, thì tiếng mở cửa vang lên.
Trong căn phòng giờ đây vang lên giọng nói vô cùng dịu dàng "Tiểu Hy, con khoẻ chưa? Ba mẹ đến thăm con đây!"-Tô Thanh Nhiên môi nở nụ cười ngọt ngào, thoáng chút liền cứng đờ.
"Sao lại bừa bộn thế này?"-Mẹ cô hoảng hốt, nhìn căn phòng lộn xộn, thuỷ tinh vỡ, đồ đạc bị vứt tàn lan ra sàn nhà.
"Tô phu nhân...."-Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc thoáng chốc không biết làm sao, vội vàng cúi đầu chào. Anh cũng lúng túng không thôi nhưng vẫn lễ phép chào "Cháu chào Tô phu nhân, Lạc tổng ạ!"
"Ừ"-Lạc Vỹ vỗ vai anh vài cái, tỏ vẻ hài lòng, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc
"Chào... chào Lạc tổng ạ!"-Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc một trận lạnh người trong lòng.
Ba cô nổi tiếng là người vô tình, nhưng lại rất được nhiều người ngưỡng mộ. Ông đã thành công cứu được 1 công ty lớn sắp phá sản vực dậy! Câu chuyện này được đưa vào truyền thuyết. Ai làm nghề kinh doanh không ai không biết đến ông.
"Ừ..."- Ba cô chỉ lạnh lùng đáp, ánh mắt có chút tức giận liền bị che giấu.
2 con người đó ngay từ lần đầu tiên ông đã biết không phải là người tốt. Ông cũng nhiều lần khuyên ngăn cô đừng qua lại nhiều với 2 người con người đó. Nhưng cô không nghe, còn doạ nếu ông còn nói xấu đôi nam nữ cẩu đó nữa sẽ bỏ nhà ra đi. May hay là còn có Minh Vũ ở bên cạnh cô. Nên ông cũng yên tấm được phần nào.
Cô thân thể cứng đờ, nước mắt không tự chủ lại rơi ra... cô chạy lại tới ôm chầm lấy Tô Thanh Nhiên. Bà không phản ứng kịp trước hành động này của cô.
Chợt cảm thấy trên vai có gì đó nóng nóng vừa rơi xuống... bà mới nhận ra... Hy Hy con gái bà đang khóc sao?
Bà ánh mắt đầy tức giận nhìn về Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc, tay vuốt vuốt lưng cô.
Cô vì động tác này của bà mà khóc lợi hại hơn... lâu rồi... đã rất lâu rồi cô mới gần bà như vậy... trước kia cô đúng là rất ngu xuẩn! Luôn làm cho bà buồn, lúc nào cũng làm trái ý bà! Mà người mẹ này... vẫn luôn yêu thương cô như vậy...
"Hy Hy con gái ngoan... sao con lại khóc? Mau nói cho mẹ nghe."-Bà vuốt vuốt tóc cô, giọng nói mềm mỏng dịu dàng nhưng nếu nghe kĩ thì sẽ nghe được có 1 chút phẫn nộ trong đó. Bà biết người luôn làm con gái bà khóc là cái tên cặn bã kia!
"Không có.... sao hết ạ"-Cô buông bà ra, giương đôi mắt ngập nước nhìn bà.
"Thật?"-Bà thở dài trong lòng... biết ngay con gái bà sẽ bao che cho tên kia mà!
"Thật ạ..."-Cô gật đầu, tỏ vẻ như đang nói thật
"Ừ..."-Bà cũng không muốn truy hỏi nhiều nữa, nếu không con gái bà lại bỏ nhà ra đi nữa... còn bà thì không muốn xa cô con gái này...
Anh nhìn cô, lòng chua xót vô cùng... cô lúc nào cũng bao che cho hắn ta... thường nếu như cô khóc, cô hay đổ thừa cho anh rằng anh làm cô khóc, lúc nào cũng bao che cho Tần Vũ Khiêm! Thật là... anh đúng là tự mình đa tình...?!
Anh nắm chặt tay, quay đầu bước ra khỏi cửa, chạy thật nhanh ra bệnh viện... anh không muốn... không muốn cô lại lợi dụng anh để bao che cho hắn ta nữa... anh không muốn!
"Minh Vũ... cháu..."-Lạc Vỹ thấy anh bỏ đi, con gái ngu ngốc của ông! Đúng là không biết chọn đàn ông tốt! Lúc nào cũng bám theo Tần Vũ Khiêm nhưng lại không biết ở phía sau vẫn có người âm thầm bảo vệ nó...
"Minh Vũ nó về rồi... con không còn ai để bao che cho cậu ta đâu!"-Ông nghiến răng nói, ánh mắt như con dao 2 lưỡi nhìn về phía Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc.
Sao chứ? Anh đi đâu? Cô bây giờ mới nhớ ra là anh vẫn còn trong căn phòng này... nhưng giờ... anh đi đâu rồi chứ? Anh bỏ cô sao...? Những chuyện vừa xảy ra anh vẫn không tin rằng cô đã thay đổi rồi ư? Anh vẫn nghĩ là cô yêu hắn ta sao? Minh Vũ anh thật đáng ghét mà! Giờ em phải nói rằng anh ngu ngốc hay là... anh đã chịu quá nhiều tổn thương do em gây ra nên bây giờ em làm việc gì anh cũng không tin sao...? Minh Vũ... lúc trước là em ngu ngốc... bây giờ hãy để con ngu ngốc như em yêu anh...
"Anh kết thúc, em bắt đầu!
Cùng nhau tạo nên 1 câu chuyện tình cho đôi ta
Anh nhé...?"
"Anh đi đâu vậy? Anh có việc bận sao? Không ở lại với em được sao?"-Cô chu chu mỏ, giọng nói nũng nịu, 2 má phồng lên, má phải bị tát vẫn còn đỏ tạo nên khuôn mặt very lovely!!!
"Chẳng phải... em bảo anh biến sao?"-Anh khó hiểu nhìn cô, nuốt một ngụm nước miếng vì sợ hãi... mong là cô không đánh anh...?!
"Em có bảo anh đi sao?"-Cô cau mày
"Vậy... em là đang bảo...."-Anh có chút ngạc nhiên, lời trong miệng chưa kịp thốt ra thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của cô vang lên
"Tần Vũ Khiêm! Tô Diệp Lạc! Biến khỏi tầm mắt của tôi!"
"Hy Hy... em..."-Tần Vũ Khiêm nhất thời kinh sợ, chỉ mới có 1 ngày... cô thay đổi nhìu quá...
"Hy Hy? Ghê tởm?!"-Cô cười lạnh, ánh mắt giận dữ cùng với khỉnh bỉ
"Hy Hy... cậu..."-Diệp Lạc cả người run lên, sợ hãi nhìn cô.
"Biến!"-Cô không kiên nhẫn lặp lại, nghiến răng nói.
"Hy Hy..."-Tần Vũ Khiêm chưa kịp hết những lời định thốt ra, thì tiếng mở cửa vang lên.
Trong căn phòng giờ đây vang lên giọng nói vô cùng dịu dàng "Tiểu Hy, con khoẻ chưa? Ba mẹ đến thăm con đây!"-Tô Thanh Nhiên môi nở nụ cười ngọt ngào, thoáng chút liền cứng đờ.
"Sao lại bừa bộn thế này?"-Mẹ cô hoảng hốt, nhìn căn phòng lộn xộn, thuỷ tinh vỡ, đồ đạc bị vứt tàn lan ra sàn nhà.
"Tô phu nhân...."-Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc thoáng chốc không biết làm sao, vội vàng cúi đầu chào. Anh cũng lúng túng không thôi nhưng vẫn lễ phép chào "Cháu chào Tô phu nhân, Lạc tổng ạ!"
"Ừ"-Lạc Vỹ vỗ vai anh vài cái, tỏ vẻ hài lòng, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc
"Chào... chào Lạc tổng ạ!"-Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc một trận lạnh người trong lòng.
Ba cô nổi tiếng là người vô tình, nhưng lại rất được nhiều người ngưỡng mộ. Ông đã thành công cứu được 1 công ty lớn sắp phá sản vực dậy! Câu chuyện này được đưa vào truyền thuyết. Ai làm nghề kinh doanh không ai không biết đến ông.
"Ừ..."- Ba cô chỉ lạnh lùng đáp, ánh mắt có chút tức giận liền bị che giấu.
2 con người đó ngay từ lần đầu tiên ông đã biết không phải là người tốt. Ông cũng nhiều lần khuyên ngăn cô đừng qua lại nhiều với 2 người con người đó. Nhưng cô không nghe, còn doạ nếu ông còn nói xấu đôi nam nữ cẩu đó nữa sẽ bỏ nhà ra đi. May hay là còn có Minh Vũ ở bên cạnh cô. Nên ông cũng yên tấm được phần nào.
Cô thân thể cứng đờ, nước mắt không tự chủ lại rơi ra... cô chạy lại tới ôm chầm lấy Tô Thanh Nhiên. Bà không phản ứng kịp trước hành động này của cô.
Chợt cảm thấy trên vai có gì đó nóng nóng vừa rơi xuống... bà mới nhận ra... Hy Hy con gái bà đang khóc sao?
Bà ánh mắt đầy tức giận nhìn về Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc, tay vuốt vuốt lưng cô.
Cô vì động tác này của bà mà khóc lợi hại hơn... lâu rồi... đã rất lâu rồi cô mới gần bà như vậy... trước kia cô đúng là rất ngu xuẩn! Luôn làm cho bà buồn, lúc nào cũng làm trái ý bà! Mà người mẹ này... vẫn luôn yêu thương cô như vậy...
"Hy Hy con gái ngoan... sao con lại khóc? Mau nói cho mẹ nghe."-Bà vuốt vuốt tóc cô, giọng nói mềm mỏng dịu dàng nhưng nếu nghe kĩ thì sẽ nghe được có 1 chút phẫn nộ trong đó. Bà biết người luôn làm con gái bà khóc là cái tên cặn bã kia!
"Không có.... sao hết ạ"-Cô buông bà ra, giương đôi mắt ngập nước nhìn bà.
"Thật?"-Bà thở dài trong lòng... biết ngay con gái bà sẽ bao che cho tên kia mà!
"Thật ạ..."-Cô gật đầu, tỏ vẻ như đang nói thật
"Ừ..."-Bà cũng không muốn truy hỏi nhiều nữa, nếu không con gái bà lại bỏ nhà ra đi nữa... còn bà thì không muốn xa cô con gái này...
Anh nhìn cô, lòng chua xót vô cùng... cô lúc nào cũng bao che cho hắn ta... thường nếu như cô khóc, cô hay đổ thừa cho anh rằng anh làm cô khóc, lúc nào cũng bao che cho Tần Vũ Khiêm! Thật là... anh đúng là tự mình đa tình...?!
Anh nắm chặt tay, quay đầu bước ra khỏi cửa, chạy thật nhanh ra bệnh viện... anh không muốn... không muốn cô lại lợi dụng anh để bao che cho hắn ta nữa... anh không muốn!
"Minh Vũ... cháu..."-Lạc Vỹ thấy anh bỏ đi, con gái ngu ngốc của ông! Đúng là không biết chọn đàn ông tốt! Lúc nào cũng bám theo Tần Vũ Khiêm nhưng lại không biết ở phía sau vẫn có người âm thầm bảo vệ nó...
"Minh Vũ nó về rồi... con không còn ai để bao che cho cậu ta đâu!"-Ông nghiến răng nói, ánh mắt như con dao 2 lưỡi nhìn về phía Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc.
Sao chứ? Anh đi đâu? Cô bây giờ mới nhớ ra là anh vẫn còn trong căn phòng này... nhưng giờ... anh đi đâu rồi chứ? Anh bỏ cô sao...? Những chuyện vừa xảy ra anh vẫn không tin rằng cô đã thay đổi rồi ư? Anh vẫn nghĩ là cô yêu hắn ta sao? Minh Vũ anh thật đáng ghét mà! Giờ em phải nói rằng anh ngu ngốc hay là... anh đã chịu quá nhiều tổn thương do em gây ra nên bây giờ em làm việc gì anh cũng không tin sao...? Minh Vũ... lúc trước là em ngu ngốc... bây giờ hãy để con ngu ngốc như em yêu anh...
"Anh kết thúc, em bắt đầu!
Cùng nhau tạo nên 1 câu chuyện tình cho đôi ta
Anh nhé...?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook