Sống Lại Để Yêu Anh - Dungly
-
Chương 10: Ảm giác buồn bực!
Cô cười trộm trong lòng. Anh cư nhiên chỉ vì việc này mà đỏ mặt? Thật là dễ thương a.
"Anh mau ăn đi! Sắp nguội hết rồi kìa!"-Cô huých tay anh, chỉ vào ly súp cua anh đang cầm bảo.
"À ừ..."-Anh cúi đầu ăn, anh từ đó giờ vẫn như vậy... rất ngoan ngoãn nghe lời cô.
Thấy anh rất "nghe lời" cô gật đầu hài lòng.
"Minh Vũ..."-Từ xa có tiếng một cô gái đang gọi anh. Giọng nói rất êm tai dễ nghe.
Cô phản ứng rất nhanh, liền ngẩng đầu lên xem.
Là cô ta sao? Cô gái tỏ ra rất "thân thiết" với anh ban sáng.
"Hả..?"-Anh nghe có người gọi tên mình cũng ngẩng đầu xem là ai.
"Dương Mịch? Cậu kiếm tớ có việc gì?"-Anh đứng dậy đi về phía cô.
"Cậu đang ăn trưa à? Cô chủ nhiệm nhờ tớ đưa cái này cho cậu!"- Dương Mịch nói rồi lấy ra một sắp tài liệu.
"Ừ. Cảm ơn cậu!"-Anh nói rồi gật đầu cười khách sáo.
"À không có gì! Mà... cô gái ngồi bên cạnh cậu là ai thế?"-Dương Mịch vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
Anh cười nhạt trong lòng... phải trả lời làm sao đây? Chẳng lẽ nói là bạn? Nhưng anh xứng sao? Giữa cô và anh... căn bản chính là mối quan hệ "không tên".
"Bạn! Được không?"-Cô đột nhiên từ đây xuất hiện, miệng nở nụ cười khiêu khích.
"À...."-Dương Mịch cố ý kéo dài giọng.
Anh nhìn Dương Mịch cười gượng. Đúng rồi... anh với cô căn bản chỉ là bạn. Không hơn cũng không kém.
"Chào! Tôi là Dương Mịch! "Bạn" chung lớp với Minh Vũ! Còn cô?"-Dương Mịch nói xong liền khoác tay anh. Cười ngọt ngào nhìn cô.
Cô trong lòng liền khó chịu. Cô ta và anh thân thiết quá nhỉ? Cô đánh giá cô gái Dương Mịch này từ trên xuống dưới. Cô gái này cô hơn cô một chút. Mái tóc đen búi cao, mái xoăn xoăn. Mặc váy học sinh nhưng lại rất xinh đẹp. Đặc biệt là da cô gái này rất trắng. Váy ngắn tôn lên đôi chân vừa dài vừa trắng. Cộng thêm nụ cười ngọt ngào của cô gái này. Đủ để khiến bọn con trai chết mê chết mệt. Không biết... anh có giống như bọn họ không?
Cô bất giác lo sợ sẽ mất anh... sợ những lời anh nói yêu cô lúc trước là giả.
"Chào! Tôi là Lạc Hy!"-Cô cũng nở nụ cười đáp trả Dương Mịch. Ánh mắt lén liếc nhìn anh. Anh sao lại không có phản ứng gì chứ? Hai người "thân mật" như vậy anh cũng không có phản ứng sao?
Anh nhìn Dương Mịch bằng ánh mắt khó hiểu. Anh và Dương Mịch thân mật như vậy từ bao giờ. Anh rất muốn nói cô ta buông ra nhưng... anh không biết cách cự tuyệt phụ nữ.
"Rất vui khi được gặp em!"-Dương Mịch gật đầu sau đó liền quay sang anh nở nụ cười "Cũng sắp tới giờ vô học rồi! Minh Vũ đi thôi!"-Dương Mịch nói xong liền kéo tay anh.
"À ừ...!"-Anh nhắm mắt làm ngơ để cô ta kéo đi. Quay sang nhìn cô cười gượng "Anh đi lên lớp trước!"-Sau đó liền quay đầu theo Dương Mịch bước đi. Không dám nhìn biểu cảm trên gương mặt cô.
Tâm trạng cô bây giờ rất phức tạp. Buồn bực, tức giận thậm chí rất muốn khóc. Anh và cô gái đó rốt cuộc có quan hệ gì chứ? Thân mật đến mức người ta nắm tay anh kéo đi anh cũng không phản kháng?
Cô nhìn hai bóng lưng đi xa dần. Sau đó cũng bất lực quay về lớp. Suốt 5 tiết học cô không thể nào tập trung nổi. Trong đầu cứ nghĩ về hình ảnh anh và cô gái đó. Căn bản chẳng nhòi nhét được gì. Cho đến khi nghe được tiếng chuông báo hiệu giờ tan học đã đến cô mới thức tỉnh.
Vừa bước ra cổng trường liền nhìn thấy xe bác Lâm đậu ở ngay bên đường. Không nghĩ ngợi nhiều cô liền chạy tới. Phóng ngay vào xe ngồi.
****
"Tiểu thư đã về!"-Người giúp việc thấy cô vừa bước vào cửa liền cung kính đáp.
"Vâng... bác cứ làm việc tiếp đi ạ!"-Cô ỉu xìu bước vào nhà. Bỏ qua khuôn mặt hết sức ngạc nhiên của bà giúp việc. Thường thường cô sẽ khinh thường liếc rồi đi qua luôn chứ không thèm nhìn bà một cái. Bây giờ thì vô cùng lễ phép, khiến bà thầm nghĩ không biết cô chủ có sốt không..?
"Con gái! Về rồi à? Nhanh tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi con!"-Tô Thanh Nhiên thấy cô về thì gương mặt liền nở nụ cười ôn nhu.
"Vâng ạ..."-Cô mệt mỏi bước lên lầu.
"Sao nó ỉu xìu vậy ông?"-Lạc mẹ lo lắng hỏi Lạc cha.
"Chắc không sao đâu! Bà đừng lo!"-Lạc cha ngồi xem tạp chí nói.
Cô bước vào phòng liền ngả lên giường. Mặt chôn vô gối. Nhớ tới việc gì đó cô liền bật dậy lấy đồ rồi nhanh chóng đi tắm.
Cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn. In hình gấu, trông rất cute. Cô ngồi trước gương lau tóc. Vậy mà... cô đã trùng sinh rồi... mọi thứ thật sự cứ như giấc mơ...
Cô nhìn cô gái trước mắt... cô gái 19 tuổi trước mắt không son phấn loè loẹt. Bởi vì lúc trước khi quen Tần Vũ Khiêm cô rất sĩ diện. Trôi tra trét phấn rất nhiều. Giờ ngẫm lại... thấy mình ngu ngốc quá.
Trong lòng cô bây giờ rất thắc mắc quan hệ giữa anh và cô gái tên Dương Mịch đó. Là "người yêu?" Hay đơn thuần chỉ là "bạn bè?"
"Anh mau ăn đi! Sắp nguội hết rồi kìa!"-Cô huých tay anh, chỉ vào ly súp cua anh đang cầm bảo.
"À ừ..."-Anh cúi đầu ăn, anh từ đó giờ vẫn như vậy... rất ngoan ngoãn nghe lời cô.
Thấy anh rất "nghe lời" cô gật đầu hài lòng.
"Minh Vũ..."-Từ xa có tiếng một cô gái đang gọi anh. Giọng nói rất êm tai dễ nghe.
Cô phản ứng rất nhanh, liền ngẩng đầu lên xem.
Là cô ta sao? Cô gái tỏ ra rất "thân thiết" với anh ban sáng.
"Hả..?"-Anh nghe có người gọi tên mình cũng ngẩng đầu xem là ai.
"Dương Mịch? Cậu kiếm tớ có việc gì?"-Anh đứng dậy đi về phía cô.
"Cậu đang ăn trưa à? Cô chủ nhiệm nhờ tớ đưa cái này cho cậu!"- Dương Mịch nói rồi lấy ra một sắp tài liệu.
"Ừ. Cảm ơn cậu!"-Anh nói rồi gật đầu cười khách sáo.
"À không có gì! Mà... cô gái ngồi bên cạnh cậu là ai thế?"-Dương Mịch vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
Anh cười nhạt trong lòng... phải trả lời làm sao đây? Chẳng lẽ nói là bạn? Nhưng anh xứng sao? Giữa cô và anh... căn bản chính là mối quan hệ "không tên".
"Bạn! Được không?"-Cô đột nhiên từ đây xuất hiện, miệng nở nụ cười khiêu khích.
"À...."-Dương Mịch cố ý kéo dài giọng.
Anh nhìn Dương Mịch cười gượng. Đúng rồi... anh với cô căn bản chỉ là bạn. Không hơn cũng không kém.
"Chào! Tôi là Dương Mịch! "Bạn" chung lớp với Minh Vũ! Còn cô?"-Dương Mịch nói xong liền khoác tay anh. Cười ngọt ngào nhìn cô.
Cô trong lòng liền khó chịu. Cô ta và anh thân thiết quá nhỉ? Cô đánh giá cô gái Dương Mịch này từ trên xuống dưới. Cô gái này cô hơn cô một chút. Mái tóc đen búi cao, mái xoăn xoăn. Mặc váy học sinh nhưng lại rất xinh đẹp. Đặc biệt là da cô gái này rất trắng. Váy ngắn tôn lên đôi chân vừa dài vừa trắng. Cộng thêm nụ cười ngọt ngào của cô gái này. Đủ để khiến bọn con trai chết mê chết mệt. Không biết... anh có giống như bọn họ không?
Cô bất giác lo sợ sẽ mất anh... sợ những lời anh nói yêu cô lúc trước là giả.
"Chào! Tôi là Lạc Hy!"-Cô cũng nở nụ cười đáp trả Dương Mịch. Ánh mắt lén liếc nhìn anh. Anh sao lại không có phản ứng gì chứ? Hai người "thân mật" như vậy anh cũng không có phản ứng sao?
Anh nhìn Dương Mịch bằng ánh mắt khó hiểu. Anh và Dương Mịch thân mật như vậy từ bao giờ. Anh rất muốn nói cô ta buông ra nhưng... anh không biết cách cự tuyệt phụ nữ.
"Rất vui khi được gặp em!"-Dương Mịch gật đầu sau đó liền quay sang anh nở nụ cười "Cũng sắp tới giờ vô học rồi! Minh Vũ đi thôi!"-Dương Mịch nói xong liền kéo tay anh.
"À ừ...!"-Anh nhắm mắt làm ngơ để cô ta kéo đi. Quay sang nhìn cô cười gượng "Anh đi lên lớp trước!"-Sau đó liền quay đầu theo Dương Mịch bước đi. Không dám nhìn biểu cảm trên gương mặt cô.
Tâm trạng cô bây giờ rất phức tạp. Buồn bực, tức giận thậm chí rất muốn khóc. Anh và cô gái đó rốt cuộc có quan hệ gì chứ? Thân mật đến mức người ta nắm tay anh kéo đi anh cũng không phản kháng?
Cô nhìn hai bóng lưng đi xa dần. Sau đó cũng bất lực quay về lớp. Suốt 5 tiết học cô không thể nào tập trung nổi. Trong đầu cứ nghĩ về hình ảnh anh và cô gái đó. Căn bản chẳng nhòi nhét được gì. Cho đến khi nghe được tiếng chuông báo hiệu giờ tan học đã đến cô mới thức tỉnh.
Vừa bước ra cổng trường liền nhìn thấy xe bác Lâm đậu ở ngay bên đường. Không nghĩ ngợi nhiều cô liền chạy tới. Phóng ngay vào xe ngồi.
****
"Tiểu thư đã về!"-Người giúp việc thấy cô vừa bước vào cửa liền cung kính đáp.
"Vâng... bác cứ làm việc tiếp đi ạ!"-Cô ỉu xìu bước vào nhà. Bỏ qua khuôn mặt hết sức ngạc nhiên của bà giúp việc. Thường thường cô sẽ khinh thường liếc rồi đi qua luôn chứ không thèm nhìn bà một cái. Bây giờ thì vô cùng lễ phép, khiến bà thầm nghĩ không biết cô chủ có sốt không..?
"Con gái! Về rồi à? Nhanh tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi con!"-Tô Thanh Nhiên thấy cô về thì gương mặt liền nở nụ cười ôn nhu.
"Vâng ạ..."-Cô mệt mỏi bước lên lầu.
"Sao nó ỉu xìu vậy ông?"-Lạc mẹ lo lắng hỏi Lạc cha.
"Chắc không sao đâu! Bà đừng lo!"-Lạc cha ngồi xem tạp chí nói.
Cô bước vào phòng liền ngả lên giường. Mặt chôn vô gối. Nhớ tới việc gì đó cô liền bật dậy lấy đồ rồi nhanh chóng đi tắm.
Cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn. In hình gấu, trông rất cute. Cô ngồi trước gương lau tóc. Vậy mà... cô đã trùng sinh rồi... mọi thứ thật sự cứ như giấc mơ...
Cô nhìn cô gái trước mắt... cô gái 19 tuổi trước mắt không son phấn loè loẹt. Bởi vì lúc trước khi quen Tần Vũ Khiêm cô rất sĩ diện. Trôi tra trét phấn rất nhiều. Giờ ngẫm lại... thấy mình ngu ngốc quá.
Trong lòng cô bây giờ rất thắc mắc quan hệ giữa anh và cô gái tên Dương Mịch đó. Là "người yêu?" Hay đơn thuần chỉ là "bạn bè?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook