Sống Lại Để Chuộc Lỗi
Chương 96: Ngọt ngào

Editor: Calcium

Nhớ đến lần đầu tiên không tốt đẹp của hai người, động tác Ninh Phong càng ôn nhu hơn. Tinh tế mà quan sát từng phản ứng của Dung Tuân, luôn gãi đúng chỗ ngứa mà hôn và âu yếm.

Màu đỏ của ga trải giường càng làm nổi bật lên làn da trắng mịn của Dung Tuân, lại càng hợp với nét ửng hồng trên mặt câu, cảm giác thật mê người.

Một phần nhờ trước kia cả hai đã không ít lần giúp đỡ lẫn nhau, nên cũng có tác dụng nhất định, vì thế Dung Tuân không hề bài xích hành động an ủi thân dưới, ngược lại rất ngoan mà phối hợp lại với Ninh Phong, cũng rất lấy lòng anh. nếu không phải trong đầu không ngừng nghĩ nhất định phải để lại những hồi ức tốt đẹp trong lòng cậu thì có khi anh đã mất khống chế từ lúc cậu chủ động hôn lên môi anh rồi.

Lần này Ninh Phong chuẩn bị vô cùng đầy đủ, cũng vô cùng kiên nhẫn. Thời điểm bắt đầu tiến vào, cả người Dung Tuân trong nháy mắt bị cứng đờ, biểu tình hơi mang chút kháng cự. Nhưng rất nhanh dưới nụ hôn cùng những lời thì thầm thuyết phục cậu thả lỏng của Ninh Phong thì Dung Tuân cũng đã phối hợp lại với anh. Khiến anh vừa vui lại vừa đau lòng.

Ninh Phong trước đó tuy rằng đã tìm hiểu không ít tư liệu, nhưng thực hành còn cần kiên nhẫn vuốt ve xoa nắn. Chờ đến khi cậu đã hoàn toàn thích ứng, hai người đều thoải mái, anh lúc này mới buông tha tia lý trí cuối cùng cùng bản thân, theo bản năng mà yêu thương người trong ngực mình.

Hai người lăn lộn từ chiều tối cho đến tận nửa đêm, Dung Tuân thực sự đã mệt đến không mở mắt nổi, lại không biết đây là lần phóng thích thứ mấy, trực tiếp ngủ say.

Nhìn Dung Tuân toàn thân vô lực, lại nhìn sang chiếc ga trải giường rối tinh rối mù, Ninh Phong cố gắng cười không phát ra tiếng. Hơi nghỉ ngơi một lát, liền vào phòng tắm mở nước, bỏ thêm vài giọt tinh dầu, lúc này mới trở lại phòng, trước tiên đem chăn bọc lấy Dung Tuân ôm ra sô pha, thay ga trải giường rồi mới ôm cậu vào phòng tắm.

Bồn tắm rộng nên khi cả hai cùng ngồi xuống đều không cảm thấy chật chội. Dung Tuân ngồi trước ngực và giữa hai chân của Ninh Phong, dựa vào người anh, không có dấu hiệu tỉnh lại. Anh không mở chức năng massage của bồn tắm, sợ cậu bị tỉnh lại. Làn da của Dung Tuân rất dễ bị lưu lại dấu vết, hiện tại nhìn khắp người chỗ nào cũng có dấu hôn tuy rằng nhìn hơi đáng thương, nhưng lại khiến anh cảm thấy thật thỏa mãn.

"Ninh Phong..." Dung Tuân nhỏ giọng gọi anh một tiếng.

"Hửm?" Ninh Phong cho rằng Dung Tuân bị tỉnh, có chuyện muốn nói.

Kết quả sau đó cậu không hề có động tĩnh gì nữa, tiếng gọi vừa rồi chỉ là hành động vô thức gọi tên anh mà thôi.

Anh cười, cúi đầu hôn lên mặt cậu, lại ôm tắm rửa cho cậu một lát, mới đứng dậy lau khô cho cả hai người rồi trở về giường.

Đầu vừa hạ xuống gối, Dung Tuân ngủ càng sâu hơn. Ninh Phong cẩn thận đắp chăn cho cậu, tắt đèn rồi ôm cậu đi vào giấc ngủ.

Hôm sau lúc Ninh Phong tỉnh lại là vừa hơn 7 giờ sáng. Dung Tuân hãy còn ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn đặc biệt đáng yêu.

Khẽ sờ trán cậu một cái, phát hiện không thấy có dấu hiệu bị tốt, Ninh Phong liền yên tâm. Thấy cậu không tỉnh dậy ngay được, Ninh Phong nhẹ nhàng xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi thay đổi quần áo, đi mua bữa sáng cho cậu.

Xe anh hay đi được đỗ ngay dưới lầu, ra vào đều rất tiện. Trong nhà cũng không có đồ ăn dự trữ, đêm qua hai người lại chưa ăn gì, chỉ là trong lúc nghỉ ngơi giữa hiệp thì mỗi người uống một ly sữa bò mà thôi. Nghĩ đến cậu tỉnh lại nhất định sẽ đói, anh lại không muốn sáng nay lúc cậu thức dậy lại không có anh ở bên cạnh nên cố gắng đi sớm về sớm.

Lúc Ninh Phong xách theo bữa sáng nóng hổi về đến nhà, Dung Tuân vẫn còn ngủ. Anh lại tắm qua, trở về giường, ôm cậu đang ngủ rất mềm mại vào lòng. Cậu khẽ hừ một tiếng, tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, không hề bị đánh thức chút nào, có thể thấy tối qua cậu đã thật sự mệt đến không chịu nổi.

Ninh Phong nằm trên giường nhưng không có cảm giác buồn ngủ, căn phòng yên tĩnh khiến anh có thể tĩnh tâm mà suy ngẫm về tương lai của hai người.

Hiện tại cậu ở bên anh rất tốt, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, cũng có thêm mấy người bạn mới. Trên mặt công việc sáng tác cũng có tiến bộ theo từng năm, sách gần đây còn bán rất được, có thể nói là cách biệt một trời một đất với đời trước. Anh vui vẻ tình nguyện, chỉ cần cậu hạnh phúc thì anh mới có thể cảm thấy nhân sinh của mình viên mãn không quá nhàm chán.

Còn sự nghiệp của anh tuy rằng năm đó không nổi tiếng thời đó, nhưng dù sao đó cũng mới là bắt đầu sự nghiệp, về sau cuộc đời còn dài sẽ còn tiếp xúc với càng nhiều những nhân vật tốt hơn. Thực ra anh có thể nhanh chóng đi đến bước này nhanh như vậy, sự nghiệp phát triển không ngừng, không thể không liên quan tới Dung Tuân. Anh muốn cậu có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, trải qua mỗi ngày thật tốt đẹp cho nên mới càng thêm nỗ lực làm việc như vậy.

Hiện tại cuộc sống của hai người đã thật sự ổn định, mỗi ngày cũng đều rất vui, mỗi người còn luôn cố gắng vì công việc của mình. Nhưng thế này với anh vẫn chưa đủ, tương lai của hai người phải đi theo hướng nào, đây là điều hiện tại anh muốn suy xét.

Cho dù về sau hai người có công khai come-out hay không thì cũng cần thẳng thắn với người nhà trước. Về phía cha mẹ Dung Tuân vẫn luôn mặc kệ cậu, hiện tại đến việc gửi phí sinh hoạt hàng tháng cũng bắt đầu kéo dài ra, không biết họ đang nghĩ cái gì nữa. Cũng may Dung Tuân sáng tác còn có thể kiếm chút tiền, hiện tại tuy internet không phát triển như mấy năm sau nên còn vất vả nhưng nguồn thu vẫn tương đối khả quan, cho nên cũng không cần quá lo lắng vì tiền. Hơn nữa nguồn thu hiện tại của anh thừa sức lo học phí của cả hai nên thật sự không cần Dung Tuân phải lo lắng. Mà một phần cũng vì thái độ gần đây của cha mẹ Dung Tuân đối với cậu khiến cho anh cảm thấy, họ có đồng ý hay không cũng không quá quan trọng nữa rồi. Cho dù có đồng ý hay không thì cũng đâu có gặp mặt nhiều, càng xa cách thì tình cảm sẽ càng lạnh nhạt đi mà thôi.

Còn về phía cha mẹ của Ninh Phong, anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Mẹ Ninh gần đây đang nhận bộ phim mới, hiện tại đang rất bận, mấy ngày nữa sẽ phải đến nơi khác để quay. Ninh Phong chờ cho đến khi bà trở về thì sẽ ngả bài với mọi người trong nhà. Đến lúc đó cho dù cha mẹ không đồng ý, thì hai người cũng có phương án dự phòng là căn nhà nhỏ này, không đến mức không có nhà để về, cũng không đến mức chỉ có thể ở nhà Dung Tuân, cảm giác như bị đuổi ra khỏi nhà vậy.

Mặt khác, anh cũng muốn chờ cho sau khi cha mẹ tìm được thầy cho Dung Tuân rồi hãy nói sau, bằng không nhỡ cha mẹ phản đối, việc tìm thầy cũng coi như đi tong, điều đó ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của Dung Tuân. Anh biết mấy năm sau này, thái độ của đại chúng đối với việc tiếp nhận đồng tính đã thoáng hơn, nhưng hiện tại thì vẫn rất khó khăn, anh cần chuẩn bị nhiều hơn. Phải hiểu rằng, cho dù thế nào thì người nhà chấp nhận vẫn là quan trọng hơn nhiều so với việc bên ngoài chấp nhận tình yêu đồng giới.

Khoảng một giờ sau, Dung Tuân trở mình, duỗi tay sờ thấy thân thể của Ninh Phong, chậm rãi mở mắt.

Ninh Phong cười nhìn cậu, thấy cậu đã mở mắt, khẽ hôn một cái lên môi cậu nói: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng..." Dung Tuân nhỏ giọng nói, thanh âm hơi khàn, mang chút cảm giác xen lẫn giữa thiếu niên và đàn ông rất gợi cảm. Tiếp sau đó, dường như cậu nhớ tới chuyện diễn ra vào buổi tối hôm qua, ngượng ngùng mà đỏ cả tai, không nói gì.

Phía dưới chăn Dung Tuân không mặc gì cả, tay Ninh Phong ở trên lưng cậu chậm rãi vuốt ve, hưởng thụ cảm xúc tinh tế đến từ làn da. Dung Tuân bản năng muốn tránh đi nhưng bị chân anh chặn lại, căn bản không cách nào thoát ra được. Mà sáng sớm, chỗ nào đó rất dễ nổi lên phản ứng, hơn nữa còn đang đè vào chân Ninh Phong, dù sao cũng là tuổi trẻ, cho dù làm cả đêm thì buổi sáng vẫn sẽ bừng bừng sức sống như cũ.

Ninh Phong cũng cảm giác được, khẽ cười thành tiếng, ngón tay từ từ đi xuống,

Dung Tuân khẽ hừ một tiếng, chân và eo cậu đều đang nhũn cả ra, nhưng anh âu yếm như vậy khiến cậu cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Ninh Phong ngậm lấy lỗ tai cậu nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng chưa?"

"Cũng chưa đói lắm..." Đại khái là vừa tỉnh dậy nên cậu chưa có cảm giác đói.

Ninh Phong nghe xong, xoay người đè cậu xuống dưới thân, ngón tay không thành thật mà đụng đến địa phương mềm mại kia, nói: "Vậy vận động một chút rồi hãy ăn sáng nhé." Nói xong liền thưởng thức "bữa sáng" của mình.

Mới vừa tỉnh lại nên Dung Tuân phản ứng có hơi chậm chạp, chờ đến lúc cậu tỉnh táo lại đã bị Ninh Phong kéo theo vào tiết tấu va chạm của anh, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

Chờ Ninh Phong "ăn no" đã là chuyện của một giờ sau rồi. Dung Tuân vô lực mà nằm trên giường thở dốc, nét ửng đỏ trên mặt còn chưa giảm xuống.

Ninh Phong thần thanh khí sảng mà cách chăn vỗ vỗ vào mông Dung Tuân nói: "Anh đi pha nước tắm cho em, nghỉ một lát rồi tắm. Lát nữa anh hâm đồ ăn nóng lên thì em cứ ăn trong phòng tắm luôn đi."

"Vâng..." Dung Tuân lười nhác lên tiếng trả lời.

Ninh Phong khẽ cười một tiếng, đứng dậy pha nước cho cậu, sau đó ôm người vào bồn tắm, để cậu tắm trước, còn anh thì đi hâm nóng đồ ăn.

Ngâm mình trong nước, Dung Tuân thoải mái mà thở dài. Lần làm đến bước cuối cùng này, hoàn toàn bất đồng với lần đầu tiên. Dung Tuân có thể cảm nhận được tình yêu của anh, biết anh sẽ không làm cậu bị thường, tuy rằng sau đó có hơi mất khống chế, nhưng mất khống chế mới biết có một Ninh Phong như vậy.

Thời điểm Ninh Phong bưng bữa sáng đã được hâm nóng vào nhà tắm, liền nhìn thấy Dung Tuân đang ngâm mình trong nước đến phát ngốc.

"Đang nghĩ cái gì đấy?" Ninh Phong đặt bữa sáng lên cạnh bồn tắm, nơi này anh đã thiết kế riêng một cái kệ nhỏ để có thể đặt đồ linh tinh lên đó. Bình thường có thể là một chút rượu vang đỏ, đồ ăn vặt linh tinh, lúc cần thiết có thể đặt một số dụng cụ tình thú nho nhỏ lên đó....

"Không có." Dung Tuân cười cười với anh, "Chỉ là xuất thần mà thôi."

Ninh Phong ngồi xuống bậc thang bên cạnh bồn tắm, đảo đảo cháo củ từ, múc một muỗng thổi nguội đưa đến bên miệng Dung Tuân.

Dung Tuân đang rất đói bụng, cũng không yêu cầu để mình tự ăn mà anh đưa tới muỗng nào liền ăn sạch muỗng đấy, sau đó hỏi: "Anh không ăn sao?"

"Anh không lo, em ăn trước đi đã." Ninh Phong lại đưa một muỗng cháo qua, "Thoạt nhìn, em tiêu hao nhiều thể lực hơn anh nha."

Dung Tuân đỏ mặt nói: "Đâu có..."

"Thế tiểu phôi đản hôm qua ngủ vù vù là ai?" Ninh Phong điểm điểm mũi cậu hỏi.

"Cái đó..." Hai tay Dung Tuân đang ngâm mình trong nước đan đan vào nhau, "Ai bảo anh không chịu dừng?"

"Giữa buổi không phải đã cho em nghỉ ngơi rồi sao?" Ninh Phong cười hỏi.

Dung Tuân liếc mắt nhìn anh nói: "Cũng chỉ có mười phút..." Mười phút này chỉ đủ dùng để hâm nóng sữa và uống hết ly sữa mà thôi...

Ninh Phong gắp một đũa rau trộn đưa tới miệng cậu nói: "Bảo bối, thế là đủ rồi. Nếu không phải lúc đấy bụng em kêu lên thì mười phút cũng không có đâu."

"Hừ." Dung Tuân không thèm để ý đến anh nữa.

Ninh Phong ha ha cười, tiếp tục cho người yêu nhỏ của mình ăn. Mãi cho đến khi ăn hết một chén cháo mới vớt người ra lau khô rồi ôm về giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương