Sống Lại Cưỡng Chế Yêu
-
Chương 19
Kiếp trước...
Vì bệnh của mẹ, Ninh Viễn mấy hôm nay đều phải đau đầu suy nghĩ kiếm tiền, em gái thì phải đi học, mẹ bệnh cũng không nhẹ. Tuy cậu biết Trầm Quân sẽ giúp mình, nhưng cậu không thể cứ thoải mái ngồi một chỗ chờ anh đến giúp. Bản thân cậu phải nỗ lực kiếm tiền mới được.
Lần trước có một đàn anh biết hoàn cảnh của cậu, nói với cậu sẽ có một khoảng thời gian Lâu gia tụ họp, bọn họ sẽ tìm người để làm phục vụ hôm đấy, mỗi tháng chỉ cần làm mấy ngày thôi mà lương lại cao. Nếu như Ninh Viễn cảm thấy hứng thú thì y có thể giới thiệu Ninh Viễn đi, thế nhưng tiền lương ở Lâu gia cao nên yêu cầu tuyển chọn cũng vô cùng khó, y không dám đảm bảo Ninh Viễn có chắc chắn thông qua không. Việc Ninh Viễn cần nhất bây giờ là chăm sóc mẹ của mình, việc làm kia cũng không tốn nhiều thời gian lắm, liền đáp ứng với đàn anh.
Qua một tuần thì người đó liên hệ với Ninh Viễn bảo chuẩn bị đi làm phỏng vấn, sau đó liền đi đón Ninh Viễn, lúc lên xe Ninh Viễn một lần nữa nói cảm ơn đàn anh nhưng y lại thẳng thắn nói: "Em cũng không cần phải cảm ơn anh đâu, Lâu gia yêu cầu vừa cao vừa quái lạ, nhiều người đã đi thử nhưng đều không qua được liền bị trượt thẳng, bởi vì có rất ít người đáp ứng được yêu cầu cao nhất, những người tiến cử người khác cũng nhận được thù lao. Cho dù không thể qua được vòng cuối cùng, nhưng chỉ cần qua được đoạn trung cấp thì lương cũng kha khá rồi."
"... Mặc kệ như thế nào, em vẫn muốn cảm ơn anh."
"Ha ha, vậy thì anh đành nhận vậy, lời cảm ơn tốt nhất chính là em có thể thông qua được, như thế thì anh sẽ nhận được một khoản thù lao lớn đấy, anh cũng chưa từng được thấy đâu."
"Anh lúc trước cũng giới thiệu người khác đi ạ?"
"Đúng vậy, cũng tầm khoảng hai mươi người gì đấy, nuhwng chỉ có moojt người qua đuộc phần trung cấp nên được nhận một ít, còn đâu đều không được nhận."
"Yêu cầu cao vậy sao? Vậy là muốn một người như nào ạ?"
"Tiêu chuẩn cụ thể cũng không thể biết được, có người vẻ ngoài vô cùng tuấn tú vẫn bị loại, có bình thường nhưng lại được đưa lên. Nhưng có một điều chắc chắn là khuôn mặt mà khó coi thì bị loại là cái chắc, ha ha ha."
Nhìn đối phương cười Ninh Viễn cũng cười nhẹ theo.
"Tuy chỉ nói đùa nhưng chuyện này cũng được xác nhận là đúng, có điều em trai không cần lo lắng, em không hề xấu, mà anh cũng tin chắc là em có thể thông qua. Lúc trước anh đưa người khác đi anh cũng không có cảm giác như này."
"Dạ? Là sao? Cảm giác gì ạ?"
"Thì đã nói chỉ là cảm giác thôi mà. "
Không lâu sau liền tới nơi, là một tòa cao ốc thương mại của Lâu gia, đàn anh hướng dẫn cho cậu: "Vòng đầu ở tầng ba, nếu như thông qua liền đi lên tầng cao nhất để xem tiếp, nếu lại qua nữa thì có thể trở về, buổi thử việc cuối cùng sẽ có người gọi điện thông báo thời gian cụ thể, sau đó mọi chuyện sẽ đều theo chỉ dẫn của người phỏng vấn."
Ninh Viễn nghe thế có chút cảm thấy kì quái, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn y.
"Em đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi việc ra sao Lâu gia sẽ trực tiếp làm việc với em, dựa theo tình cảnh của các em mà làm việc, sẽ không phát sinh chuyện gì đâu. Cấp trên nói với anh thế, anh cũng tin tưởng là ông ấy không lừa mình."
Vừa đi vừa nói thang máy đã đến tầng ba, đàn anh lấy từ trong túi ra một đồ vật gì đó, quay ra cửa làm dấu hiệu cho hai người đứng đấy, hai người kia liền đưa bọn họ đi vào.
Vào bên trong Ninh Viễn thấy người trong đại sảnh còn rất nhiều, đàn anh trực tiếp đưa cậu đến một cánh cửa đang đóng chặt. Bên trong có hai người đang ngồi ở trên ghế salông tán gẫu, nhìn thấy bọn họ liền nhàn nhạt quay về phía đàn anh hỏi: "Đến rồi?"
"Ừm."
Một người nhanh chóng quét mắt nhìn Ninh Viễn rồi hỏi: "Vậy liền bắt đầu đi, tuổi tác?"
Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên Ninh Viễn không nhận ra là đối phương đang hỏi mình, sửng sốt một hồi mới mở miệng: "24."
"Ừm, được rồi. Anh dẫn cậu ấy lên đi." Người hỏi tuổi của cậu đưa cho người bên cạnh một tờ khai, người này chỉ hai cậu lối đi, trong phòng này có thang máy, lúc bước vào Ninh Viễn nghĩ rằng họ sẽ đưa cậu đến một nơi khác phỏng vấn tiếp, mãi đến khi đối phương bấm tầng cao nhất Ninh Viễn mới biết mình đã qua được vòng đầu tiên...
"Nhanh như vậy đã thông qua?" Ninh Viễn có chút không tin hỏi lại đàn anh, cái này so với tưởng tượng của cậu khác rất nhiều...
"Ừm, qua."
Lúc cậu còn đang cố gắng tiếp nhận những gì xảy ra thì người ở đó quét mắt nhìn cậu một cái: "Trở về chờ thông báo." Cứ như thế nhẹ nhàng thông qua, Ninh Viễn cảm thấy những gì mà đàn anh nói về yêu cầu cao đều không được đúng cho lắm, nếu như không phải lúc đó cậu thấy trong đại sảnh có nhiều người chờ, cậu còn nghĩ người này đang nói dối cậu...
Đàn anh vỗ vỗ vai cậu vui mừng nói: "Chúc mừng nhé, tuy em không trực tiếp thông qua luôn, nếu người phỏng vấn không từ chối, trên căn bản đều có thể thông qua. Xem ra cảm giác của anh rất chuẩn, chỉ một lần liền có thể qua được, ha ha ha ngẫm lại trong lòng thật vui vẻ, tranh thủ việc này anh có thể cảm nhận được thế nào là trúng độc đắc rồi. Đi lên xe anh đưa về."
Dọc đường đi nhìn bộ dạng vui vẻ của anh khiến cậu thỉnh thoảng nở nụ cười, có thể thuận lợi thông qua khiến tâm tình của Ninh Viễn rất tốt, nếu như có thể làm việc ở một trong những gia tộc lớn nhất đại lục Nam Châu này thì mai sau không cần lo lắng về tiền chữa bệnh cho mẹ nữa. Trên đại lục Nam Châu này có không ít gia tộc thịnh vượng, có điều cho dù thế nào cũng không sánh được với ba gia tộc Vân, Lâu, An lớn nhất.
Có thể nói bọn họ là người nắm quyền ở Nam Châu này. Mặc dù Vân gia bắt đầu có chút sa sút, nhưng xét trên mặt bằng chung thì vẫn còn hơn những gia tộc khác rất nhiều. Ba gia tộc lớn đều có lĩnh vực trọng tâm, đều không dễ gì để đặt chân đến khu vực của gia tộc khác, tất cả những kỹ thuật tiên tiến trên Nam Châu này đều xuất phát từ ba gia tộc này sau đó mới truyền ra các gia tộc khác, vì thế nên họ càng trở nên giàu có, các gia tộc còn lại dù cố thế nào vẫn không cường thịnh được như vậy. Cậu không thể tưởng tượng mình lại có thể tiếp xúc với gia tộc lớn như vậy.
Sau ba ngày vào buổi trưa có người gọi điện đến xác nhận, muốn cậu tới tiếp tục phỏng vấn, bước lên xe đằng sau còn có thêm hai thanh niên trông có vẻ thấp tuổi hơn cậu, khẽ gật đầu rồi ngồi vào chỗ coi như chào hỏi.
Xe chở bọn họ đến một tòa biệt thự ở ngoại thành, xe đi vào một cánh cổng lớn. Lúc Ninh Viễn cùng bọn họ xuống xe, ở cửa đã có hai người đứng sẵn chờ. Nhìn thấy bọn họ, người đứng đầu liền đi ra nói chuyện, hình như bọn họ đến muộn.
Tiến vào đại sảnh bọn họ đứng thành một hàng, người kia dùng ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua từng người, phía sau có một người tay cầm những phong thư theo sau, đi đến người thứ ba thì hai người đó dừng lại, người phía sau liền rút ra một phong thư đưa cho người thứ ba. Ánh mắt sắc bén đó tiếp tục quét qua mỗi người, chỉ có một hai người trong số đó nhận được phong thư, Ninh Viễn còn lâu mới nhận được.
Người kia đứng trước mặt bọn họ, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: "Những người nhận được phong thư rất tiếc đã không qua được vòng cuối này, thứ bên trong phong thư coi như một chút đồ lót dạ vì mọi người đã cất công đến đây. Những người còn lại mời theo tôi lên lầu." Người kia nói xong liền đi lên cầu thang, mấy người bọn họ vội vàng đuổi theo, ánh mắt của Ninh Viễn nhìn thấy những người được nhận phong thư đang được hướng dẫn đi ra ngoài.
Năm người được đưa đến một căn phòng giống như phòng họp, sau khi tất cả ngồi xuống, người đó một lần nữa quét mắt nhìn một lượt rồi mới nói.
"Các cậu chính thức trở thành người của Lâu gia nên trước tiên tôi có việc muốn nói, sau khi nghe xong các cậu có thể lựa chọn tiếp tục hoặc rời đi, tôi tin những nội dung cơ bản của công việc này trong lúc phỏng vấn mọi người cũng đã nắm được phần nào rồi, thế nên tôi cũng không nói nhiều, cái tôi muốn nói là những tình huống đặc biệt."
"Trong thời gian làm việc, Lâu gia sẽ không bắt buộc các cậu phải làm việc gì mà các cậu không muốn, thế nhưng nếu như các cậu đồng ý thì Lâu gia sẽ tạo điều kiện cho, ví dụ như trong thời gian làm việc có người muốn đè cậu nhưng cậu lại không thích đối phương, trong thời gian làm việc chúng tôi có thể giúp từ chối và đảm bảo an toàn, nhưng khi bước ra khỏi cửa Lâu gia, chính là đời sống cá nhân, Lâu gia sẽ không nhúng tay vào ân oán của cậu với vị khách kia, mời tự giải quyết. Có điều nếu như cậu cảm thấy hợp ý vị khách đó, hận không thể ngay lập tức làm một trận long trời lở đất thì chúng tôi cũng sẽ để các cậu tan tầm sớm, tiền lương vẫn được nhận."
Người đàn ông nói xong mọi người bao gồm cả Ninh Viễn đều sửng sốt, người đàn ông kia rõ ràng đã quen với việc này, sớm đoán được trong lòng bọn họ nghĩ gì.
"Các cậu đừng nghĩ nhiều, dù sao người mà chúng tôi tuyển là phục vụ chứ không phải mấy "con vịt" hoặc MB, việc mà tôi vừa nói tỷ lệ phát sinh trên người các cậu chỉ khoảng hai phần trăm thôi, chỉ là có thể xảy ra, tôi thông báo cũng chỉ để tốt về sau, nếu như thật sự có ngày nó xảy ra trên người các cậu, hi vọng các cậu có thể chuẩn bị tâm lý, không có những phản ứng quá khích, gây ra những phiền toái không nhỏ."
"Đã từng có một người phục vụ không biết tại sao xảy ra xung đột nghiêm trọng với một vị khách, thậm chí ngay trước mặt rất nhiều người đem rượu hất lên mặt khách, sau đó người phục vụ kia liền mất tích không tìm thấy người, việc do chính y làm, mẹ của y không hiểu sao lại chạy tới Lâu gia đòi người, không giải thích được với bảo vệ nên bà ấy đã cắt cổ tay tự sát ở khu rừng phía đối diện kia. Lúc đội tuần tra phụ sách tìm thấy thì cũng đã chết, máu chảy thành một mảng."
"Chuyện như vậy ai thấy cũng không vui, cho nên những người thường ngày làm việc cùng y hay những người đi tuần kiểm tra cũng đều chịu phạt. Nói cho các cậu điều này cũng để các cậu biết trên thế giới này chẳng có bữa cơm trưa nào là miễn phí, việc làm ung dung thoải mái mà lương lại cao đều có nguyên nhân, mà nguyên nhân của công việc này chính là sự nguy hiểm đấy, tuy rằng loại nguy hiểm này rất thấp."
"Thứ muốn nói tôi cũng đã nói, tôi ra vườn hoa tản bộ một chút, nửa tiếng nữa sẽ về. Tôi cho các cậu nửa tiếng suy nghĩ, khoảng thời gian này ai muốn từ bỏ thì đi xuống dưới, dưới lầu sẽ có người đưa cậu đi, cậu cũng sẽ nhận được một phần bồi thường nhỏ như những người kia."
Ninh Viễn có chút do dự có nên từ bỏ hay không? Cuối cùng Ninh Viễn quyết định ở lại, với tình cảnh của cậu bây giờ, cậu cảm thấy mình nên đặt cược vào chín mươi tám phần trăm còn lại, chín mươi tám phần trăm tỷ lệ qua được sẽ rất cao.
Vì bệnh của mẹ, Ninh Viễn mấy hôm nay đều phải đau đầu suy nghĩ kiếm tiền, em gái thì phải đi học, mẹ bệnh cũng không nhẹ. Tuy cậu biết Trầm Quân sẽ giúp mình, nhưng cậu không thể cứ thoải mái ngồi một chỗ chờ anh đến giúp. Bản thân cậu phải nỗ lực kiếm tiền mới được.
Lần trước có một đàn anh biết hoàn cảnh của cậu, nói với cậu sẽ có một khoảng thời gian Lâu gia tụ họp, bọn họ sẽ tìm người để làm phục vụ hôm đấy, mỗi tháng chỉ cần làm mấy ngày thôi mà lương lại cao. Nếu như Ninh Viễn cảm thấy hứng thú thì y có thể giới thiệu Ninh Viễn đi, thế nhưng tiền lương ở Lâu gia cao nên yêu cầu tuyển chọn cũng vô cùng khó, y không dám đảm bảo Ninh Viễn có chắc chắn thông qua không. Việc Ninh Viễn cần nhất bây giờ là chăm sóc mẹ của mình, việc làm kia cũng không tốn nhiều thời gian lắm, liền đáp ứng với đàn anh.
Qua một tuần thì người đó liên hệ với Ninh Viễn bảo chuẩn bị đi làm phỏng vấn, sau đó liền đi đón Ninh Viễn, lúc lên xe Ninh Viễn một lần nữa nói cảm ơn đàn anh nhưng y lại thẳng thắn nói: "Em cũng không cần phải cảm ơn anh đâu, Lâu gia yêu cầu vừa cao vừa quái lạ, nhiều người đã đi thử nhưng đều không qua được liền bị trượt thẳng, bởi vì có rất ít người đáp ứng được yêu cầu cao nhất, những người tiến cử người khác cũng nhận được thù lao. Cho dù không thể qua được vòng cuối cùng, nhưng chỉ cần qua được đoạn trung cấp thì lương cũng kha khá rồi."
"... Mặc kệ như thế nào, em vẫn muốn cảm ơn anh."
"Ha ha, vậy thì anh đành nhận vậy, lời cảm ơn tốt nhất chính là em có thể thông qua được, như thế thì anh sẽ nhận được một khoản thù lao lớn đấy, anh cũng chưa từng được thấy đâu."
"Anh lúc trước cũng giới thiệu người khác đi ạ?"
"Đúng vậy, cũng tầm khoảng hai mươi người gì đấy, nuhwng chỉ có moojt người qua đuộc phần trung cấp nên được nhận một ít, còn đâu đều không được nhận."
"Yêu cầu cao vậy sao? Vậy là muốn một người như nào ạ?"
"Tiêu chuẩn cụ thể cũng không thể biết được, có người vẻ ngoài vô cùng tuấn tú vẫn bị loại, có bình thường nhưng lại được đưa lên. Nhưng có một điều chắc chắn là khuôn mặt mà khó coi thì bị loại là cái chắc, ha ha ha."
Nhìn đối phương cười Ninh Viễn cũng cười nhẹ theo.
"Tuy chỉ nói đùa nhưng chuyện này cũng được xác nhận là đúng, có điều em trai không cần lo lắng, em không hề xấu, mà anh cũng tin chắc là em có thể thông qua. Lúc trước anh đưa người khác đi anh cũng không có cảm giác như này."
"Dạ? Là sao? Cảm giác gì ạ?"
"Thì đã nói chỉ là cảm giác thôi mà. "
Không lâu sau liền tới nơi, là một tòa cao ốc thương mại của Lâu gia, đàn anh hướng dẫn cho cậu: "Vòng đầu ở tầng ba, nếu như thông qua liền đi lên tầng cao nhất để xem tiếp, nếu lại qua nữa thì có thể trở về, buổi thử việc cuối cùng sẽ có người gọi điện thông báo thời gian cụ thể, sau đó mọi chuyện sẽ đều theo chỉ dẫn của người phỏng vấn."
Ninh Viễn nghe thế có chút cảm thấy kì quái, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn y.
"Em đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi việc ra sao Lâu gia sẽ trực tiếp làm việc với em, dựa theo tình cảnh của các em mà làm việc, sẽ không phát sinh chuyện gì đâu. Cấp trên nói với anh thế, anh cũng tin tưởng là ông ấy không lừa mình."
Vừa đi vừa nói thang máy đã đến tầng ba, đàn anh lấy từ trong túi ra một đồ vật gì đó, quay ra cửa làm dấu hiệu cho hai người đứng đấy, hai người kia liền đưa bọn họ đi vào.
Vào bên trong Ninh Viễn thấy người trong đại sảnh còn rất nhiều, đàn anh trực tiếp đưa cậu đến một cánh cửa đang đóng chặt. Bên trong có hai người đang ngồi ở trên ghế salông tán gẫu, nhìn thấy bọn họ liền nhàn nhạt quay về phía đàn anh hỏi: "Đến rồi?"
"Ừm."
Một người nhanh chóng quét mắt nhìn Ninh Viễn rồi hỏi: "Vậy liền bắt đầu đi, tuổi tác?"
Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên Ninh Viễn không nhận ra là đối phương đang hỏi mình, sửng sốt một hồi mới mở miệng: "24."
"Ừm, được rồi. Anh dẫn cậu ấy lên đi." Người hỏi tuổi của cậu đưa cho người bên cạnh một tờ khai, người này chỉ hai cậu lối đi, trong phòng này có thang máy, lúc bước vào Ninh Viễn nghĩ rằng họ sẽ đưa cậu đến một nơi khác phỏng vấn tiếp, mãi đến khi đối phương bấm tầng cao nhất Ninh Viễn mới biết mình đã qua được vòng đầu tiên...
"Nhanh như vậy đã thông qua?" Ninh Viễn có chút không tin hỏi lại đàn anh, cái này so với tưởng tượng của cậu khác rất nhiều...
"Ừm, qua."
Lúc cậu còn đang cố gắng tiếp nhận những gì xảy ra thì người ở đó quét mắt nhìn cậu một cái: "Trở về chờ thông báo." Cứ như thế nhẹ nhàng thông qua, Ninh Viễn cảm thấy những gì mà đàn anh nói về yêu cầu cao đều không được đúng cho lắm, nếu như không phải lúc đó cậu thấy trong đại sảnh có nhiều người chờ, cậu còn nghĩ người này đang nói dối cậu...
Đàn anh vỗ vỗ vai cậu vui mừng nói: "Chúc mừng nhé, tuy em không trực tiếp thông qua luôn, nếu người phỏng vấn không từ chối, trên căn bản đều có thể thông qua. Xem ra cảm giác của anh rất chuẩn, chỉ một lần liền có thể qua được, ha ha ha ngẫm lại trong lòng thật vui vẻ, tranh thủ việc này anh có thể cảm nhận được thế nào là trúng độc đắc rồi. Đi lên xe anh đưa về."
Dọc đường đi nhìn bộ dạng vui vẻ của anh khiến cậu thỉnh thoảng nở nụ cười, có thể thuận lợi thông qua khiến tâm tình của Ninh Viễn rất tốt, nếu như có thể làm việc ở một trong những gia tộc lớn nhất đại lục Nam Châu này thì mai sau không cần lo lắng về tiền chữa bệnh cho mẹ nữa. Trên đại lục Nam Châu này có không ít gia tộc thịnh vượng, có điều cho dù thế nào cũng không sánh được với ba gia tộc Vân, Lâu, An lớn nhất.
Có thể nói bọn họ là người nắm quyền ở Nam Châu này. Mặc dù Vân gia bắt đầu có chút sa sút, nhưng xét trên mặt bằng chung thì vẫn còn hơn những gia tộc khác rất nhiều. Ba gia tộc lớn đều có lĩnh vực trọng tâm, đều không dễ gì để đặt chân đến khu vực của gia tộc khác, tất cả những kỹ thuật tiên tiến trên Nam Châu này đều xuất phát từ ba gia tộc này sau đó mới truyền ra các gia tộc khác, vì thế nên họ càng trở nên giàu có, các gia tộc còn lại dù cố thế nào vẫn không cường thịnh được như vậy. Cậu không thể tưởng tượng mình lại có thể tiếp xúc với gia tộc lớn như vậy.
Sau ba ngày vào buổi trưa có người gọi điện đến xác nhận, muốn cậu tới tiếp tục phỏng vấn, bước lên xe đằng sau còn có thêm hai thanh niên trông có vẻ thấp tuổi hơn cậu, khẽ gật đầu rồi ngồi vào chỗ coi như chào hỏi.
Xe chở bọn họ đến một tòa biệt thự ở ngoại thành, xe đi vào một cánh cổng lớn. Lúc Ninh Viễn cùng bọn họ xuống xe, ở cửa đã có hai người đứng sẵn chờ. Nhìn thấy bọn họ, người đứng đầu liền đi ra nói chuyện, hình như bọn họ đến muộn.
Tiến vào đại sảnh bọn họ đứng thành một hàng, người kia dùng ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua từng người, phía sau có một người tay cầm những phong thư theo sau, đi đến người thứ ba thì hai người đó dừng lại, người phía sau liền rút ra một phong thư đưa cho người thứ ba. Ánh mắt sắc bén đó tiếp tục quét qua mỗi người, chỉ có một hai người trong số đó nhận được phong thư, Ninh Viễn còn lâu mới nhận được.
Người kia đứng trước mặt bọn họ, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: "Những người nhận được phong thư rất tiếc đã không qua được vòng cuối này, thứ bên trong phong thư coi như một chút đồ lót dạ vì mọi người đã cất công đến đây. Những người còn lại mời theo tôi lên lầu." Người kia nói xong liền đi lên cầu thang, mấy người bọn họ vội vàng đuổi theo, ánh mắt của Ninh Viễn nhìn thấy những người được nhận phong thư đang được hướng dẫn đi ra ngoài.
Năm người được đưa đến một căn phòng giống như phòng họp, sau khi tất cả ngồi xuống, người đó một lần nữa quét mắt nhìn một lượt rồi mới nói.
"Các cậu chính thức trở thành người của Lâu gia nên trước tiên tôi có việc muốn nói, sau khi nghe xong các cậu có thể lựa chọn tiếp tục hoặc rời đi, tôi tin những nội dung cơ bản của công việc này trong lúc phỏng vấn mọi người cũng đã nắm được phần nào rồi, thế nên tôi cũng không nói nhiều, cái tôi muốn nói là những tình huống đặc biệt."
"Trong thời gian làm việc, Lâu gia sẽ không bắt buộc các cậu phải làm việc gì mà các cậu không muốn, thế nhưng nếu như các cậu đồng ý thì Lâu gia sẽ tạo điều kiện cho, ví dụ như trong thời gian làm việc có người muốn đè cậu nhưng cậu lại không thích đối phương, trong thời gian làm việc chúng tôi có thể giúp từ chối và đảm bảo an toàn, nhưng khi bước ra khỏi cửa Lâu gia, chính là đời sống cá nhân, Lâu gia sẽ không nhúng tay vào ân oán của cậu với vị khách kia, mời tự giải quyết. Có điều nếu như cậu cảm thấy hợp ý vị khách đó, hận không thể ngay lập tức làm một trận long trời lở đất thì chúng tôi cũng sẽ để các cậu tan tầm sớm, tiền lương vẫn được nhận."
Người đàn ông nói xong mọi người bao gồm cả Ninh Viễn đều sửng sốt, người đàn ông kia rõ ràng đã quen với việc này, sớm đoán được trong lòng bọn họ nghĩ gì.
"Các cậu đừng nghĩ nhiều, dù sao người mà chúng tôi tuyển là phục vụ chứ không phải mấy "con vịt" hoặc MB, việc mà tôi vừa nói tỷ lệ phát sinh trên người các cậu chỉ khoảng hai phần trăm thôi, chỉ là có thể xảy ra, tôi thông báo cũng chỉ để tốt về sau, nếu như thật sự có ngày nó xảy ra trên người các cậu, hi vọng các cậu có thể chuẩn bị tâm lý, không có những phản ứng quá khích, gây ra những phiền toái không nhỏ."
"Đã từng có một người phục vụ không biết tại sao xảy ra xung đột nghiêm trọng với một vị khách, thậm chí ngay trước mặt rất nhiều người đem rượu hất lên mặt khách, sau đó người phục vụ kia liền mất tích không tìm thấy người, việc do chính y làm, mẹ của y không hiểu sao lại chạy tới Lâu gia đòi người, không giải thích được với bảo vệ nên bà ấy đã cắt cổ tay tự sát ở khu rừng phía đối diện kia. Lúc đội tuần tra phụ sách tìm thấy thì cũng đã chết, máu chảy thành một mảng."
"Chuyện như vậy ai thấy cũng không vui, cho nên những người thường ngày làm việc cùng y hay những người đi tuần kiểm tra cũng đều chịu phạt. Nói cho các cậu điều này cũng để các cậu biết trên thế giới này chẳng có bữa cơm trưa nào là miễn phí, việc làm ung dung thoải mái mà lương lại cao đều có nguyên nhân, mà nguyên nhân của công việc này chính là sự nguy hiểm đấy, tuy rằng loại nguy hiểm này rất thấp."
"Thứ muốn nói tôi cũng đã nói, tôi ra vườn hoa tản bộ một chút, nửa tiếng nữa sẽ về. Tôi cho các cậu nửa tiếng suy nghĩ, khoảng thời gian này ai muốn từ bỏ thì đi xuống dưới, dưới lầu sẽ có người đưa cậu đi, cậu cũng sẽ nhận được một phần bồi thường nhỏ như những người kia."
Ninh Viễn có chút do dự có nên từ bỏ hay không? Cuối cùng Ninh Viễn quyết định ở lại, với tình cảnh của cậu bây giờ, cậu cảm thấy mình nên đặt cược vào chín mươi tám phần trăm còn lại, chín mươi tám phần trăm tỷ lệ qua được sẽ rất cao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook