Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng
-
Chương 29: Danh phận
“Mỹ nữ, cẩn thận một chút.” Đỗ Quân Khôn buông cô ta ra, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ngũ quan đường hoàng tinh xảo, đeo khuyên tai, để lộ sự phóng túng, mắt hoa đào nhíu lại, vô cùng mê người.
Đây là Đỗ Quân Khôn trong mắt Diệp Gia Lâm, mặt cô ta phiếm hồng, sửa sửa tóc, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.”
“Không có việc gì.” Đỗ Quân Khôn xoay người liền đi, hoàn toàn không để trong lòng.
“Ai……” Diệp Gia Lâm lên tiếng theo bản năng, thì một giọng nói khác đã cắt ngang.
“Đỗ tổng! Ai da, lại được gặp mặt ngài rồi, tôi là Vương Đông Hoa của quốc tế Minh Thịnh, công ty chúng tôi mong muốn được hợp tác với Quý công ty, không biết……”
Đỗ Quân Khôn ngắt lời ông: “Minh Thịnh? Diệp Cửu Chiêu?”
“Ai, đúng đúng đúng, là ông chủ của chúng tôi!”
“Ông bảo anh ta tự tới đi.”
Nói xong liền đi rồi, không cho giám đốc Vương có cơ hội giữ lại. Chưa nói đến những mặt khác, anh ta đã rất muốn hợp tác với Minh Thịnh, vì tiền đồ của công ty họ thật sự rất rộng lớn.
Chỉ nói đến trang web mua sắm ‘Kanguru’ của bọn họ, người đăng ký sử dụng vẫn luôn tăng chóng mặt, nhưng cha anh ta lại không coi trọng. Song chính anh ta đã từng vào trang web này một lần, vô cùng thích hợp với giới trẻ, đợi một thời gian nữa, để Diệp Cửu Chiêu hoàn thiện nền tảng, hậu cần thì chính là ngày trang web đó phất lên.
Đỗ Quân Khôn ngồi trên ghế lái, nhất thời có chút ngây người, hợp tác với Diệp Cửu Chiêu là đôi bên cùng có lợi, nhưng không biết vì sao, anh ta lại không muốn cùng phát triển với Diệp Cửu Chiêu.
Ở trong xe đợi trong chốc lát, nghĩ tới cô gái khiến lòng mình quặn thắt, vô thức cay cay mắt. Đỗ Quân Khôn lắc lắc đầu, lái xe rời đi.
“Đó là Đỗ Quân Khôn sao?” Diệp Gia Lâm ngơ ngác hỏi.
Lão Vương cười cười, dáng vẻ như hiểu rõ, đáp: “Không phải cậu ta thì là ai, dáng dấp đẹp, gia thế tốt, chưa có đối tượng, quả thực chính là con rùa vàng. Hai cô đều có cơ hội!”
Mặt hai người đỏ lên, đặc biệt là Diệp Gia Lâm, hận không thể lập tức theo đuôi.
Ở bên cạnh cô ta, Tùy Thiến cũng có chút dị tâm, đây là kiểu đàn ông khác hẳn với Diệp Cửu Chiêu. Anh ta càng chói mắt, giơ tay nhấc chân đều tản ra hormone nam tính mãnh liệt.
Anh ta còn rất ôn hòa, không như Diệp Cửu Chiêu, trò chuyện với anh đều phải run sợ trong lòng.
……
Diệp Cửu Chiêu chở người họ Cố đi về, nếu không phải nói là ‘cưới vợ khó’, buổi chiều ở trên núi đã thiết lập “tình hữu nghị” với Cố Hoa Nhiễm, vừa lên xe, ông đã lập tức trở mặt không nhận người.
Tới dưới lầu nhà họ Cố, ba người kia xuống xe, Diệp Cửu Chiêu bèn nói: “Có hơi muộn, chào chú dì, con liền đi trước.”
Vẻ mặt anh hơi tủi hờn, lại nhìn về phía Loan Loan, trong mắt tràn đầy lưu luyến, vô thanh làm một khẩu hình: nhớ em.
Hôm nay đều không có cơ hội ở riêng với cô, trong lòng liền trống rỗng. Anh vươn tay, khởi động xe, chuẩn bị rời đi.
“Ừm, hừ, này…… Đã trễ thế này, cứ ở lại đây đi.”
Diệp Cửu Chiêu sửng sốt, sau đó trong mắt tràn đầy ý cười, lập tức thức thời rút chìa khóa xe, xuống xe.
“Vâng, cảm ơn chú dì.”
Thấy Diệp Cửu Chiêu nắm tay Cố Loan Loan, khóe miệng Cố Hoa Nhiễm giật giật, vừa rồi sao lại lắm chuyện như thế?
Lên lầu, mẹ Cố lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra để chuẩn bị nấu cơm, Diệp Cửu Chiêu liền đứng lên, nói: “Con đến giúp đỡ ạ.”
“Tiểu Diệp cũng biết nấu cơm sao?”
“Anh ấy nấu cơm rất ngon!” Cố Loan Loan lập tức nói tiếp, vẻ mặt chờ mong.
Cố Hoa Nhiễm “Hừ!” một tiếng, cho nên đây là sẽ ăn chực ở nhà ông dài dài à?
Trong lòng Cố Hoa Nhiễm chua lè......Lần trước nữa gặp mặt thì nó đã có ý đồ quyến rũ con gái ông, lần trước gặp mặt thì đã ôm lấy, lần này.....Thì đã câu mất rồi!
Mẹ Cố và Diệp Cửu Chiêu ở phòng bếp,---ll,,,ê,,,quy,,,,dônn,,,---bà chủ yếu làm việc vặt, muốn nhìn xem có phải Diệp Cửu Chiêu sẽ thật sự nấu cơm hay không.
Đàn ông ở thành phố C cơ bản đều cưng vợ, Cố Hoa Nhiễm cũng biết nấu cơm, hai năm nay mẹ Cố mới tiếp nhận phòng bếp. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ không hề dạy Cố Loan Loan nấu cơm, Cố Hoa Nhiễm đã từng nói qua, sẽ làm là làm cả đời, không làm cũng qua cả đời.
Cố Loan Loan không biết làm rất nhiều chuyện, ở thành phố C, bọn họ muốn tìm cho con gái cái gì cũng sẽ có, khoảng cách rất gần, nhà mẹ đẻ có thể chở che.
Hiện tại, chàng trai này là gốc Bắc Kinh, lại là con trai độc nhất, không có thành ý một trăm phần trăm thì làm cha mẹ có thể yên tâm sao đây?
Hiển nhiên, Diệp Cửu Chiêu cũng biết, cho nên anh vẫn luôn tự mình phô diễn với bọn họ, giao Loan Loan cho anh thì có thể yên tâm.
Ăn cơm xong, Cố Hoa Nhiễm đen mặt nhìn mẹ Cố dọn dẹp tốt phòng cho khách để buổi tối Diệp Cửu Chiêu ngủ lại.
Cố Loan Loan về phòng tắm rửa chuẩn bị ngủ, mẹ Cố trải xong ga giường cũng đi ra ngoài, bỏ lại Cố Hoa Nhiễm trừng Diệp Cửu Chiêu.
Ông muốn mặt đối mặt với anh, chân thành nói chuyện với nhau, nhưng đối phương lại quá cao, mặt không khớp mặt, nhất thời liền yếu thế đi.
Cố Hoa Nhiễm tối sầm mặt, nói: “Ngồi xuống.”
Hai người đều ngồi ở trên giường, Cố Hoa Nhiễm ho khan một tiếng, bắt đầu vào chính đề: “Cậu là thật lòng với Loan Loan?”
Diệp Cửu Chiêu gật đầu, nhìn lại ông, ánh mắt chân thành tha thiết, đáp: “Cô ấy là tính mệnh của con.”
“Tôi mặc kệ khi nào hai đứa mới kết hôn, cũng mặc kệ hai đứa có thích nhau bao nhiêu, chỉ có một điều, trước khi kết hôn không được ở chung, không được vượt rào.”
Rồi sau đó không đợi Diệp Cửu Chiêu đáp lại, liền thở dài, nói tiếp: “Hai đứa yêu nhau đến trời long đất lở, cảm thấy sẽ vĩnh viễn không xa rời nhau, nhưng thế sự vô thường, tôi chỉ là một người cha có con gái, tôi phải bảo vệ nó. Mà cậu, nếu yêu nó thì phải chừa cho nó một đường lui.”
Diệp Cửu Chiêu nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Cố Hoa Nhiễm đi ra ngoài, Diệp Cửu Chiêu ngã vào trên giường, nhìn trần nhà, anh không có đường lui, anh cũng sẽ không cho Loan Loan đường lui. Cô chỉ có thể là của anh, chỗ nào cũng không thể lui.
Không vượt rào cũng chẳng có vấn đề gì, tháng chín tới là Loan Loan mười chín tuổi, sang năm là hai mươi, liền đi nhận giấy chứng nhận.
Diệp Cửu Chiêu ở lại một đêm rồi trở về thành phố W, công ty khởi nghiệp, còn có quá nhiều chuyện.
Song chính một đêm này đã hình thành danh phận cho Diệp Cửu Chiêu, anh có nhớ Loan Loan thì sẽ đến nhà họ Cố ở một đêm.
Đến nỗi tần suất ấy đã thành công làm cho Cố Hoa Nhiễm chuyển từ đen mặt sang lạnh nhạt.
……
“Đến Đỗ thị thế nào?” Diệp Cửu Chiêu bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, nhìn về phía lão Vương, hỏi.
Lão Vương nở nụ cười, cười đến mặt đầy nếp nhăn, thật sự hòa ái.
“Đỗ tổng hy vọng được gặp mặt ngài, để thấy thành ý của công ty chúng ta.”
Diệp Cửu Chiêu không nói gì, anh quá hiểu biết Đỗ Quân Khôn. Người này chắc chắn là biết rõ lợi ích khi bọn họ hợp tác, mặc kệ trong lòng anh ta nghĩ như thế nào, cuối cùng vẫn phải đáp ứng thôi.
Đỗ Quân Khôn phân chia lý trí và tình cảm quá rõ ràng, điểm này thì Diệp Cửu Chiêu anh không làm được cũng không muốn làm.
Tình cảm và lý trí của anh đều đặt trên thân một người.
Lão Vương thấy anh im lặng, nhìn sắc mặt anh, lại nói: “Rốt cuộc Đỗ tổng vẫn là người trẻ tuổi, tâm địa lại khá tốt,--ll,,,ê,,qquuyy,,,,don.....----Gia Lâm suýt chút nữa té ngã, vẫn là do cậu ta cứu, truyền ra là ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, nhân vật phong lưu danh bất hư truyền.”
Diệp Cửu Chiêu hơi ngừng tay, trên mặt ẩn chứa ý cười, lại suýt quên mất cô ta.
“Được, tôi đáp ứng. Hẹn Đỗ thị về thời gian đi, tôi dẫn theo Sùng Minh, Diệp Gia Lâm và Tùy Thiến qua đó.”
Lão Vương cười ứng tiếng, cách ứng xử này là một môn học của cấp dưới, chỉ cần xác định được ông chủ là đáng để theo thì người ta kêu làm gì thì mình làm cái đó.
……
Diệp Cửu Chiêu và Đỗ Quân Khôn gặp mặt ở Đỗ thị, nhà họ Đỗ thuộc thế chủ động, Minh Thịnh thuộc về phe yếu, liền vào thế bị động.
Đỗ Quân Khôn ngồi trên sô pha, anh ta tới sớm, mặc bộ vest màu lam, thậm chí còn cẩn thận chải chuốc tóc tai, cũng không biết là muốn áp đảo ai.
Diệp Cửu Chiêu được thư ký dẫn vào, anh vẫn mặc đồ đen, đơn điệu, lạnh lùng, cũng phá lệ có ý tứ.
Đỗ Quân Khôn liền đứng lên, cười chào: “Diệp tổng, chào anh.”
“Đỗ tổng, chào anh.”
Hai tay nắm lại, đời trước Diệp Cửu Chiêu cũng đã nắm bàn tay này rất nhiều lần, buôn bán hợp tác nên khó tránh khỏi.
Nhưng chưa từng có loại tâm tình này, Loan Loan là của anh, không có bất kỳ quan hệ gì với người đàn ông này.
Không bao giờ đau lòng khi nghe anh ta nhắc về vợ mình nữa, cũng sẽ không vì anh ta xoay xoay nhẫn cưới mà tim như bị đao cắt. Loan Loan là của Diệp Cửu Chiêu anh, người đàn ông kia không có tư cách đến gần Loan Loan nửa bước.
“Diệp tổng, mời ngồi.” Đỗ Quân Khôn cười đến rất sáng lạn, giống như gặp được Diệp Cửu Chiêu là thật vui vẻ.
“Diệp tổng đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vừa mới tốt nghiệp đã tự mình gây dựng sự nghiệp, thật khó lường nhỉ.”
Diệp Cửu Chiêu cười đáp: “Không phải Đỗ tổng cũng là vừa tốt nghiệp đã đến Quý công ty bày mưu tính kế sao!”
“Không thể mạnh mẽ, liều mạng như Diệp tổng được.” Đỗ Quân Khôn tiếp tục khiêm tốn.
“Hết cách rồi, không ganh đua thì sao cho người mình yêu một cuộc sống tốt đây!”
Đỗ Quân Khôn cứng đờ, ngay sau đó tiếp tục cười, khen: “Diệp tổng vẫn là một kẻ si tình.”
Diệp Cửu Chiêu cười cười, đáp: “Không có gì là kẻ si tình hay không si tình, chẳng qua chỉ trùng hợp là người tôi thích cũng thích tôi mà thôi.”
Đỗ Quân Khôn hơi híp đôi mắt đào hoa, đáp lại: “Vậy chúc Diệp tổng phải ‘Hạnh phúc’ lâu một chút.”
“Nhất định, nhất định. Đỗ tổng, chúng ta vẫn nên nói chuyện hợp tác đi, nghe qua ý tưởng của công ty chúng tôi một chút. Diệp Gia Lâm, đi lấy tài liệu tôi để quên trong xe lên đây.”
Diệp Gia Lâm vẫn nhìn Đỗ Quân Khôn, nghe được lời này thì sửng sốt, thấy Diệp Cửu Chiêu không nhìn mình, cũng không dám lên tiếng, chậm rì rì đứng lên, miễn cường đi ra ngoài.
Cô ta đi ra ngoài rồi, Diệp Cửu Chiêu và Đỗ Quân Khôn liền bàn đến chuyện hợp tác, nói trong chốc lát, Diệp Cửu Chiêu lại nói với Tùy Thiến: “Thiến Thiến, rót thêm trà giúp tôi.”
“À, à, à....Vâng.”
Thiến Thiến? Tùy Thiến đứng lên, bị cách gọi “Thiến Thiến” này dọa cho phát sợ, luống cuống tay chân rót thêm trà cho Diệp Cửu Chiêu, không hiểu anh có ý tứ gì.
Đỗ Quân Khôn thì dù bận vẫn ung dung nhìn Tùy Thiến, Thiến Thiến? Hồng nhan tri kỷ của Diệp Cửu Chiêu sao?
“Thiến Thiến, cũng rót thêm cho tôi đi.”
Tùy Thiến đỏ mặt, đầy mặt thẹn thùng rót thêm trà cho Đỗ Quân Khôn.
Lúc này, Diệp Gia Lâm đi lấy tài liệu đã quay về, thấy dáng vẻ của Tùy Thiến thì có chút tức giận, nhưng bận tâm xung quanh nên không dám nói lời nào.
Lúc này Tùy Thiến đang muốn xum xoe, lại bị hai tiếng “Thiến Thiến” làm cho phiêu du, liền nói với Diệp Gia Lâm: “Để tôi đưa cho.”
Đối phương hung hăng trừng mắt, tự mình đi qua, đưa cho Đỗ Quân Khôn.
“Đỗ tổng ~”
Tiếng kêu kia hơi nũng nịu, Đỗ Quân Khôn không có phản ứng gì, tiếp nhận, nhìn trong chốc lát, lại bàn chuyện với Diệp Cửu Chiêu.
Nửa tiếng sau, Đỗ Quân Khôn và Diệp Cửu Chiêu đồng thời đứng lên,---lll,,êquy,,,,don,,,,nnn----lại bắt tay một lần nữa, anh nói: “Hợp tác vui vẻ, chi tiết cụ thể tôi sẽ bảo bộ phận kế hoạch lại đến trao đổi.”
Đỗ Quân Khôn nhìn mặt anh, đột nhiên nhớ đến một khuôn mặt nhỏ nhắn khác, cô ấy có một đôi má lúm đồng tiền mê người, mi mắt cong cong.
Tầm mắt quét đến Tùy Thiến ở bên cạnh, gọi: “Thiến Thiến……”
Giọng nói kéo dài, đuôi mắt lại đặt ở trên mặt Diệp Cửu Chiêu, thấy anh lộ vẻ bất ngờ, lại cười đến càng thoải mái.
“Thiến Thiến, để lại cách liên lạc đi.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại đang suy nghĩ, Diệp Cửu Chiêu người này đã có châu ngọc còn muốn đặt một tảng đá ở bên cạnh sao?
Nhìn theo bọn họ rời đi, liền cười nhạo một tiếng.
Đi ra khỏi cửa lớn của Đỗ thị, Diệp Cửu Chiêu lạnh nhạt nói với hai cô gái: “Tôi có việc, đi trước.”
Bước nhanh rời khỏi hai người, vừa nãy xe đã chở bọn họ, anh cần phải đi rửa xe ngay.
Diệp Cửu Chiêu vừa đi, Diệp Gia Lâm lập tức biến sắc mặt, bắt lấy cánh tay Tùy Thiến, ra oai: “Tôi nói cho cô biết, Đỗ Quân Khôn là người tôi coi trọng, cô đừng có mà nổi lên tâm tư gì!”
Lúc này Tùy Thiến đang rất vui sướng, ở trước mặt mọi người, Đỗ Quân Khôn lại hỏi cách thức liên lạc với mình, còn gọi cô ta là “Thiến Thiến”, đây là có ấn tượng tốt về cô ta sao?
Hiện tại nghe Diệp Gia Lâm uy hiếp như vậy, lập tức cãi lại: “Vậy phải xem bản lĩnh của mỗi người, Đỗ tổng thích ai đều không phải do cô định đoạt!”
“Cô!” Thấy chung quanh có khá nhiều người, rốt cuộc vẫn là “Thiên kim nhà họ Diệp”, cô ta vẫn cần thể diện.
“Tùy Thiến, chúng ta chờ xem!”
Rồi sau đó ưỡn ngực, oán hận nện bước rời đi, để Tùy Thiến ở phía sau, gập di động cười ngây ngô.
Về phần Diệp Gia Lâm? Có cái gì đáng sợ đâu, Diệp Cửu Chiêu chưa từng có sắc mặt tốt với cô ta mà. Còn em gái nữa? Ai tin?
Diệp Gia Lâm trở về công ty, thật sự là khó nén được cơn giận này, cô ta không nhìn quen vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của con tiểu yêu kia, thế nào cũng phải cho cô ta đẹp mặt!
Tùy Thiến vào công ty liền thấy Diệp Gia Lâm và mấy nữ nhân viên đang nói cái gì đó, mọi người nói vô cùng hăng say, thấy cô ta bước vào liền im bặt.
Chắc chắn bọn họ đang nói đến cô ta!
Diệp Gia Lâm thấy Tùy Thiến thì hừ một tiếng, liếc mắt xem thường rồi rời đi. Những người khác cũng tản ra, mặt Tùy Thiến liền đỏ lên.
Mấy ngày sau đó, Tùy Thiến luôn nghe thấy người khác bàn tán sau lưng mình, hay chỉ trỏ và phớt lờ cô ta. Rất nhiều lần cô ta đều nghe thấy bọn họ nói là: “Hóa ra là muốn quyến rũ đàn ông, chả trách......”
“Tôi đã nói là một nữ sinh đến một công ty không đúng chuyên ngành của mình để làm việc vặt, hình như còn không có lương. Hóa ra là vì ông chủ của chúng ta thôi.”
“Ai, cũng không tự soi gương xem.”
“Ông chủ chúng ta là người mà cô ta có thể mơ tưởng sao?”
……
Tùy Thiến ngồi xổm trong phòng vệ sinh, mặt đầy lệ, cảm giác bị người cô lập thật quá khó tiếp thu rồi, cả ngày không có ai để ý đến cô ta, nhìn thấy liền tránh ngay.
Vì sao?! Cô ta thừa nhận mục đích ban đầu đúng là Diệp Cửu Chiêu, nhưng cô ta chưa làm gì cả mà.----ll,,,êquy,,,,don,,,,---Hiện tại cô ta thích Đỗ Quân Khôn, đối với Diệp Cửu Chiêu thì càng không có bất kỳ suy nghĩ gì! Dựa vào đâu mà bôi nhọ cô ta chứ!
Đều là Diệp Gia Lâm! Là cô ta bôi nhọ mình! Ở một góc không ai thấy, mặt mũi cô ta rất dữ tợn.
“Tiểu Diệp, tôi mang tài liệu đã chỉnh sửa xong đến, tôi để trên bàn cho cậu.”
“Được, cảm ơn chị Hồng.”
“Không có chi, chín giờ bắt đầu họp, mau mang đi đi.”
“Được!”
Diệp Gia Lâm nhìn đồng hồ, vừa vặn có thể đi vệ sinh rồi lên lầu, chờ lát nữa rót nước cho mọi người, còn phải đứng một lúc lâu.
Vào nhà vệ sinh, thuận tay đặt tài liệu cạnh bồn rửa tay, cài chốt cửa, khi trở ra, tài liệu đã không thấy tăm hơi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook