Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng
Chương 27: Chó cắn chó

Em gái của anh Cửu? Sao chưa nghe anh ấy nói qua?

“Xin chào....” Tuy Cố Loan Loan mỉm cười nhưng ánh mắt lại rất hoài nghi.

Diệp Gia Lâm nở nụ cười như hoa, nói: “Chị dẫn em đi gặp anh Cửu là được.”

“Ừm.....Chờ lát nữa đến giờ ăn cơm trưa đi, giờ chắc anh Cửu đang còn ở công ty.”

Cố Loan Loan ứng tiếng, tuy Diệp Cửu Chiêu chưa từng nói qua nhưng xem ra người này cũng không phải nói dối, ngộ nhỡ là em gái ruột, vậy ngàn lần đừng đắc tội.

“Loan Loan là người thành phố C đi?”

Cố Loan Loan gật đầu, hai người tán gẫu, cùng đến thư viện, đặt đồ trên tay vào bên trong, lại dẫn nhau ra ngoài tìm chỗ ngồi.

Đây là phía bên ngoài rừng cây nhỏ, phía trước là một con đường, tấp nập người đến người đi. Ánh mặt trời tháng sáu rất nóng, nhưng ngồi dưới tán cây này, gió nhẹ thổi tới lại giảm bớt được nhiệt. Sau lưng, trong rừng có tiếng chim chóc kêu ríu rít, không hại người nhưng lại khác ồn ào.

“Loan Loan, gần đây anh Cửu có khỏe không?”

“Khá tốt.”

“Tuy anh ấy lạnh lùng nhưng trái tim lại ấm áp, đôi khi anh ấy lạnh nhạt với người khác, thật ra không phải vì anh ấy chán ghét mà do anh ấy không biết nên diễn đạt như thế nào thôi.”

Diệp Gia Lâm nói lời thấm thía, trong cách nói đều là vì suy nghĩ cho người khác, ra dáng một cô em gái tốt.

Cố Loan Loan nhíu nhíu mày, trong lòng hơi không thoải mái, anh Cửu vẫn luôn rất tốt, vì sao ‘em gái’ của anh ấy lại nói anh ất rất lạnh lùng?--,,,llee,quy,,,don,,,,---Đối với người quen thuộc, coi như anh ấy làm mặt lạnh thì cũng chẳng có chút cảm giác lạnh nhạt nào.

Hơn nữa, được cô ta quan tâm, cả người cô đều thấy khó chịu.

“Anh Cửu vẫn luôn dịu dàng.”

Cố Loan Loan bênh vực Diệp Cửu Chiêu, Diệp Gia Lâm sửng sốt một chút, rồi nói: “Đúng vậy, anh Cửu rất dịu dàng, từ trước đều vậy, tuy không nói ra miệng nhưng vẫn luôn nhường nhịn em.”

Nếu như anh ấy nhẫn tâm một chút thì lúc mẹ Diệp mất, anh ấy đã không để cho mình sống ở nhà họ Diệp, sống cuộc sống của thiên kim nhà họ Diệp.

Trước kia anh Cửu đối xử với cô ta không hẳn là tốt nhưng cũng không giống như gần đây, hoàn toàn bỏ mặc khiến Diệp Gia Lâm nôn nóng.

Trước đó cha Diệp Thế Sâm đã từng nói, tất cả mọi thứ của nhà họ Diệp đều là của Diệp Cửu Chiêu, cô ta sẽ không còn một đồng một cắc nào.

Nếu có quan hệ bất hòa với Diệp Cửu Chiêu, sau này đến lúc anh cai quản nhà họ Diệp thì cô ta sẽ chẳng có chỗ dựa nào cả.

Diệp Gia Lâm vội hỏi: “Chị có biết gần đây anh Cửu sống thế nào không? Em gửi tin nhắn thì anh ấy mặc kệ, gọi điện thoại cũng không tiếp.”

Cố Loan Loan sửng sốt một chút, nói: “Tôi không biết, có lẽ là bận quá chăng?”

Diệp Gia Lâm lắc đầu, hơi ấm ức, giống như làm nũng nói với Cố Loan Loan: “Hôm nay em nhất định phải hỏi anh ấy bị làm sao vậy? Loan Loan, nếu anh Cửu giận em, chị phải giúp, giúp em!”

Cố Loan Loan cười gật gật đầu, lấy di động ra, làm bộ chỉ tùy tiện nghịch nghịch, đã nhanh chóng nhắn tin cho Diệp Cửu Chiêu.

【 Anh Cửu, một người tự xưng là em gái anh đến tìm em, cô ấy đang ở bên cạnh em. 】

Diệp Cửu Chiêu vội nhắn lại, chỉ có một câu:【 Không cần để ý đến nó, anh lập tức tới ngay. 】

Cô vừa hạ di động, Diệp Gia Lâm liền nói: “Loan Loan, chúng ta đến chỗ anh Cửu ở chờ anh ấy đi.”

Tuy Cố Loan Loan không biết có chuyện gì, nhưng hiện tại vẫn tỏ thái độ không đắc tội, không thân thiết, chờ anh Cửu qua đây. Dù sao tình cảnh của người này thế nào, cô còn không biết, sao có thể dẫn đến chỗ anh Cửu ở được chứ?

“Tôi không có chìa khóa, anh Cửu cũng sắp đến rồi, chúng ta chờ một chút đi.”

Diệp Gia Lâm cười gật đầu, chỉ là, kéo cánh tay Cố Loan Loan đi ra ngoài.

Về sau chim chóc bay đi, tiếng ve kêu lại xuất hiện, những âm thanh này khiến người ta khá phiền lòng.

“Loan Loan.” Đây là tiếng gọi của Diệp Cửu Chiêu, anh mới từ công ty qua đây, vẫn là một thân tây trang, áo sơ mi trắng, quần tây, áo khoác vắt ở khuỷu tay.

Nhẹ nhàng nắm tay cô, mắt lạnh nhìn về phía Diệp Gia Lâm.

“Anh Cửu……” Đây là tiếng của Diệp Gia Lâm, có ấm ức, khuôn mặt dịu hiền xinh đẹp nhăn lại, mắt trông mong nhìn Diệp Cửu Chiêu.

Trên đường đi anh vô cùng phẫn nộ, mẹ của cô ta là Bạch Tú đã gây ra sự tổn thương cho nhà anh,---ll,,êq,,,uu,,,do,,,,nn----anh sẽ không tính toán trên đầu cô ta, nhưng cô ta lại là con gái của Bạch Tú, anh sẽ không đối xử tốt với cô ta.

Vốn tưởng sẽ sống yên ổn thì thôi, nhưng giờ anh đã qua lại, anh biết người phụ nữ này đã làm đủ chuyện ác trong kiếp trước.

Cô ta đã từng bước một ép Loan Loan mắc bệnh trầm cảm, còn không chịu bỏ qua, suốt mấy năm, bức Loan Loan không cha không mẹ, muốn cố gắng sống sót đến mức tự sát thân vong. Anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Anh còn chưa kết hôn với Loan Loan mà Đỗ Quân Khôn đã xuất hiện, cho nên vừa rồi, anh chỉ nghĩ tống cô ta về Bắc Kinh, không gây chướng mắt cho Loan Loan. Nhưng lúc này, anh đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn giữ cô ta lại.

Đời trước cô ta gặp Đỗ Quân Khôn là sau khi Loan Loan kết hôn, đời này nếu Đỗ Quân Khôn đã xuất hiện, vậy vì sao không để cho cô ta gặp Đỗ Quân Khôn trước?

Vài năm sau cô ta có thể làm ra loại chuyện “Rượu sau loạn tính”, vậy chẳng có đạo lý nào là mấy năm trước không làm ra được.

Coi như bản thân cô ta không thể suôn sẻ gả cho Đỗ Quân Khôn, anh cũng sẽ giúp cô ta.

Diệp Cửu Chiêu đột nhiên thay đổi sắc mặt, tất cả những lo lắng, sợ hãi đều biến mất tăm.

Loan Loan ở bên cạnh anh, anh chỉ cần bảo vệ tốt cho cô, còn đám người tép riu kia, để cho bọn họ tự ‘chó cắn chó’ đi thôi.

Đỗ Quân Khôn, kiếp trước mày đã muốn câu kết với cô ta hành hạ Loan Loan, đời này tao sẽ khiến cho hai người viễn vĩnh buộc chung một chỗ!

“Cô ở lại thành phố W bao lâu?”

Diệp Gia Lâm lắc đầu, đáp: “Không biết, em cũng chẳng có chuyện gì làm, cha lại không cho em đến công ty.”

Khi cô ta nói lời này thì có chút chua xót, Diệp Thế Sâm sợ cô ta tơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình nên chưa từng cho cô ta vào công ty làm việc.

Diệp Cửu Chiêu cầm tay Cố Loan Loan, nhẹ nhàng cọ cọ, bên ngoài rất nóng, tay hai người đã đổ khá nhiều mồ hôi.

“Vậy cô đến công ty của tôi làm đi.”

Hai mắt Diệp Gia Lâm sáng lên, cô ta nhỏ hơn Diệp Cửu Chiêu một tuổi, nhưng bởi vì học chuyên khoa nên năm nay hai người cùng tốt nghiệp, cô ta không có tiền cũng không thể đến công ty.

Cô ta là thiên kim của nhà họ Diệp, dĩ nhiên không thể đi ăn nói khép nép tìm công việc thành ra là nhàn rỗi.

“Trước tiên cô tự đi tìm chỗ ở đi, tôi và Loan Loan còn có việc, đi trước.”

Diệp Cửu Chiêu kéo Cố Loan Loan đi rồi, Diệp Gia Lâm dậm chân một cái, oán giận: “Loan Loan cái gì chứ, vừa rồi còn nói sẽ nói chuyện giúp mình, kết quả là im như thóc!”

Hung hăng trừng bóng lưng Cố Loan Loan một cái, lại nghĩ Diệp Cửu Chiêu đồng ý cho mình vào làm ở công ty liền nở nụ cười.

……

“Anh Cửu…… Cô ấy……” Loan Loan chớp chớp mắt, ở bên nhau lâu như vậy, cô cũng coi như hiểu biết về anh, anh đối với cô ‘em gái’ này, rất là không thích.

Diệp Cửu Chiêu thắt kỹ dây an toàn cho cô, hôn sườn mặt cô một cái, nói: “Cô ấy là con riêng của cha anh, mẹ cô ta vốn là tình nhân của cha anh. Sinh cô ta ra rồi nuôi dưỡng ở nhà anh, cho nên mẹ anh đã mất sớm khi còn trẻ. Hơn nữa, cô gái này còn có tâm địa xấu xa.”

Cố Loan Loan trừng to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra như bánh bao, thở phì phì nói: “Sao lai có loại người này chứ?! Mẹ cô ta quá xấu xa rồi!”

Cô còn định nói cha anh cũng hư, lại cảm thấy rốt cuộc là cha đẻ anh nên nhịn xuống.

Diệp Cửu Chiêu nhìn đôi mắt cô, lại nhấn mạnh lần nữa: “Cô ta cũng rất xấu, cô ta không quen nhìn thấy ai sống tốt hơn mình nên rất thích ganh tỵ với người khác.---,,,llee,,quyy...don,,,,---Còn sẽ vì ghen ghét mà đi hại người khác, Loan Loan, em thấy thì cách xa ra, nghe chưa?”

Cố Loan Loan gật mạnh đầu, trên mặt còn đang tức giận, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Diệp Cửu Chiêu nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, cười nói: “Thái Hậu nương nương chỉ phụ trách ngẫm lại buổi trưa ăn cái gì, anh Cửu sẽ làm cho em. Về phần người xấu, đều giao cho anh Cửu thu dọn sạch sẽ đi!”

Cố Loan Loan nghiêng mặt, hôn ‘chụt’ một cái lên má Diệp Cửu Chiêu, trong đôi mắt to tròn tràn đầy nghiêm túc, cô nói: “AnhCửu, anh còn có em, sau này có em đau lòng cho anh.”

Lồng ngực Diệp Cửu Chiêu nóng lên, cô là tâm can của anh đấy.

“A! Ưm.....”

Người nào đó ngăn chăn môi cô, đôi tay chống ở hai bên sườn cô, ánh nắng chói chang ngày hè, tiếng ve, tiếng chim kêu ríu rít đều bị chặn ở bên ngoài.

……

Diệp Cửu Chiêu trở về công ty liền gọi thư ký tới.

“Lần trước bộ phận kế hoạch đề nghị hợp tác với Đỗ thị, giờ tôi đồng ý, để cho lão Vương phụ trách. Nói với ông ta, hai ngày nữa tôi sẽ sắp xếp một nữ thư ký cho ông ấy, chuyện liên hệ với Đỗ thị cứ giao cho cô đó làm.”

Nghĩ nghĩ lại nói: “Đỗ thị có thể sẽ khinh thường công ty có quy mô nhỏ của chúng ta, kêu lão Vương phí nhiều công một chút.”

Lão Vương có lòng xảo quyệt, đưa một cô gái trẻ qua cho ông ấy, ông ấy sẽ hiểu ngay.

Thư ký gật gật đầu, ứng tiếng, lại đưa tập tài liệu trên tay cho anh.

“Lần này bộ phận nhân sự chọn ra năm sinh viên thực tập, có hai sinh viên còn đi học, nghỉ hè làm việc vặt trong công ty. Ba người còn lại thì phải quan sát kỹ trong kỳ thực tập rồi mới chọn một người. Phần tài liệu này cần ngài ký tên.”

Diệp Cửu Chiêu gật gật đầu, trước khi ký tên còn nhìn lướt qua, đột nhiên khựng lại.

Tùy Thiến?

“Đây là sinh viên trường nào?”

“Là trường học cũ của ngài, nguyện vọng của cô ấy rất thấp, tác phong khá nhanh nhẹn.”

Vẻ mặt Diệp Cửu Chiêu lạnh lùng, à, đây là tập hợp lại tìm đòn roi sao?

Khoanh cái tên này lại, anh nói: “Người này cũng cho đi theo lão Vương đi.”

……

Cuộc thi cuối kỳ một kết thúc, Cố Loan Loan liền quay vể thành phố C trong ánh mắt lưu luyến của Diệp Cửu Chiêu,---,,,lle,e,quy,,,,don,,,---mà một người khác lại lòng tràn đầy kích động, lao tới công ty.

Trong phòng vệ sinh, Tùy Thiến đứng lên, xoa xoa cái eo đau nhức, lúc ra rửa tay liền nghe thấy lời bàn tán, liền rụt vào.

“Ai, hôm nay đám người trưởng phòng Vương phải qua Đỗ thị hả?”

“Hình như là vậy, tôi vừa mới thấy Tiểu Hòa đang chuẩn bị tài liệu.”

“Chậc chậc, hai người mới kia có quan hệ gì nhỉ? Vậy mà được đi cùng trưởng phòng Vương đến Đỗ thị chứ?”

“Tôi làm sao biết được, có một người xưng là em gái của ông chủ, nhưng chưa thấy ông chủ có ý kiến gì cả.”

“Em gái? Cô gái cứ nửa tháng tới hai lần đó hả?”

“Không cô ấy thì ai, bằng không ai dám cứ nửa tháng tới hai lần chứ?”

“Người kia thì sao?”

“Tôi thấy cô ta ăn vận không giống kẻ có tiền, hẳn là tùy ý tuyển chọn. Ai, nghe nói buổi chiều bọn họ có thể nhìn thấy Đỗ Quân Khôn rồi.”

“Thật à?! Thật là, dựa vào đâu mà chuyện tốt lại dành cho người mới tới chứ, chúng ta thì cần cù, chăm chỉ nhưng chẳng vớt được cái gì.”

“Rốt cuộc Đỗ Quân Khôn có gia thế thế nào chứ? Ở công ty trước, tôi đã nhìn thoáng qua nhưng chỉ thấy bóng lưng.”

“Đỗ thị lớn thế nào thì chẳng cần phải nói đi, đó là công ty của nhà anh ta. Chú của anh ta còn là lãnh đạo của thành phố, nếu không sao được gọi là chàng trai độc thân hoàng kim, dáng vẻ còn rất bảnh bao nữa.”

“Thật à......”

“Lỵ Lỵ, Lâm Đạt, làm gì thế? Mau tới giúp tôi đi!”

“Ây, tới đây!”

Hai người ứng tiếng rồi lần lượt đi ra.

Tùy Thiến chậm rãi đi ra, có vẻ đăm chiêu, soi gương, sờ sờ mặt, lấy hết đồ trang điểm mới mua ở trong túi xách ra, soi gương trang điểm lại.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương