Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ
-
Chương 68: Động phòng, lần đầu tiên…
Trong khách sạn được bố trí vô cùng ấm áp.
Phong cách màu vàng nhạt, đây là phong cách Tô Nhiên vô cùng yêu thích.
“Đi tắm rửa trước đi đã, cả ngày hôm nay lăn qua lăn lại rồi.” Tần Trạch nghênh ngang cởi cà vạt xuống, nằm xuống giường.
“Anh không đi tắm à?” Tô Nhiên nhìn Tần Trạch bẩn thỉu giơ dáy thì nhíu mày một cái.
“Mệt chết đi được, em đi tắm trước đi. Phòng này có hai nhà vệ sinh, anh nghỉ một chút đã rồi sẽ đi, em mau đi tắm đi, ai, đầu choáng váng quá đi thôi.” Mặt Tần Trạch đỏ bừng, hữu khí vô lực (yếu ớt hay ỉu xìu đó) nói.
Tô Nhiên đi đến sờ vào chán Tần Trạch, có chút lo lắng: “Hình như có chút nóng?”
Tần Trạch mở mắt ra, cười nói: “Sao em còn không mau đi tắm đi, muốn tắm uyên ương hay sao?”
Tô Nhiên đỏ bừng hết mặt, vội vàng cầm theo quần áo chạy vào phòng tắm, vẫn không quên nói: “Anh cũng nhanh đi tắm đi cho thoải mái.”
“Biết rồi, rõ thật là dài dòng.” Tần Trạch nằm trên giường, cười cười phàn nàn.
Hơi nóng mù mịt, Tô Nhiên đang ngâm nước nóng, trong đầu toàn là suy nghĩ lộn xộn lung tung.
Một lát nữa thôi chính là lần đầu tiên của cô rồi.
Tim cô đập rất nhanh.
Cô cảm thấy vừa khẩn trương, vừa ngượng ngùng lại mang theo một chút mong đợi.
Nói thật, cô đã lớn như vậy rồi, cảm thấy tò mò với thân thể của người khác phái cũng là chuyện hết sức bình thường.
Hồi còn nhỏ, thấy con trai nhà hàng xóm giơ tiểu kê kê đi tiểu về phía cái cây, sau đó cô liền ảo tưởng chỗ đó của đàn ông chỉ nhỏ như thế thôi, đồng thời lại nhăn như vậy, dựa vào vật kia liệu có thể đưa vào lỗ nhỏ trong thân thể phụ nữ hay sao chứ.
Tô Nhiên vừa nghĩ tới đây thì cảm thấy mặt mình còn nóng hơn là bị đốt.
Cô thật là sắc quá đi, a a a!
Tô Nhiên vội vàng lắc đầu một cái, đem cái suy nghĩ không trong sáng kia ném ra khỏi đầu.
Khi đã tắm rửa sạch sẽ, lau khô thân thể, vừa mới mở cửa phòng tắm đi ra, Tô Nhiên lại nhìn thấy Tần Trạch đang lén lút xem cái gì đó, trên mặt hình như còn hồng hơn so với lúc nãy.
Tô Nhiên lặng lẽ đi tới, nhìn Tần Trạch đang đỏ mặt cúi đầu xem cái gì đó, Tô Nhiên vỗ mạnh lên vai anh: “Anh đang lén lút xem trộm cái gì vậy?”
Tần Trạch vừa bị Tô Nhiên vỗ, vừa bị Tô Nhiên gọi khiến cho anh bị hoảng sợ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Mặt anh đã đỏ đến tận mang tai rồi, đồ vật anh đang nhìn lén bị anh vội vàng dấu xuống dưới hai chân của anh.
Tô Nhiên đương nhiên sẽ không dừng lại ở đó, nhân lúc Tần Trạch không chú ý, đẩy tập văn kiện kia ra vài phần.
Ha ha, giữa hai chân của Tần Trạch trong lúc đó đã hở ra một góc, tâm tính tò mò như mấy bà thím của Tô Nhiên đã bỉ ổi thức tỉnh rồi.
Cô nở một nụ cười xấu xa, nắm chặt lấy tập văn kiện, bàn tay liền thò vào lấy tập văn kiện đã bị thò ra một góc dưới hai chân của Tần Trạch kia, thiếu chút nữa là phải hi sinh vinh quang vì nhiệm vụ giật sách kia, bởi vì quyển sách hơi nhỏ, mà Tô Nhiên lại thuận tiện túm lệch không tới được quyển sách kia, mà mấy ngón tay của Tô Nhiên lại bắt được một vật đang đội lên trong quần của Tần Trạch.
Tần Trạch bị bàn tay của Tô Nhiên nắm một cái, cả người mạnh mẽ run rẩy một cái.
“Anh… đi tắm.”
Tần Trạch bị kích thích, chạy thật nhanh vào nhà tắm, đóng cửa lại, không chút sức lực tựa vào tường, hơi thở ồ ồ nói: “Tiểu yêu tinh, dám đùa giỡn anh.”
Bàn tay to rộng của anh đưa lên trán mình lau đi mồ hôi, than thở, cô gái của anh, chính là không giống với những cô gái khác. Nhìn xem, cô ấy có bao nhiêu can đảm.
Bên ngoài phòng tắm, Tô Nhiên nhặt quyển sách Tần Trạch làm rơi trên đất lên, bình tĩnh nhìn xuống, mặt oanh một tiếng lại đỏ bừng lên.
<Lần đầu tiên của cô gái.>
Nhịn không được sự tò mò, Tô Nhiên mở quyển sách kia ra, ngay lập tức cô đã bị kinh hãi tại chỗ vì những hình ảnh trong sách kia.
Một người đàn ông đang tán tỉnh một người phụ nữ khoảng chừng bằng tuổi cô. Người đàn ông một tay vuốt ve cái đùi của người phụ nữ, một tay thì xoa nắn bộ ngực sữa của cô ấy, hình như người phụ nữ rất thích bởi vì vẻ mắt hiện lên sự vui sướng.
Tiếp tục mở sang trang tiếp theo, không quá mấy trang người đàn ông kia đã cởi sạch quần áo của người phụ nữ kia rồi, sau đó …. Lập tức đến việc kia rồi.
Tô Nhiên đã hiểu.
Tần Trạch của cô cũng chỉ như là đứa trẻ trong chuyện này, trước khi động phòng không trách khỏi muốn học tập một chút.
Cho nên, cô vỗ vỗ trái tim bé nhỏ của mình, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, không phải là…, sinh sôi nảy nở thôi mà…
Ừ, ừ, đây là một chuyện tự nhiên vô cùng bình thường, chuyện hết sức bình thường, cho nên cô phải tâm bình khí hòa (ôn hòa nhã nhặn), lòng yên tĩnh như nước, tâm sáng như gương…
Ha ha, hình như sử dụng sai thành ngữ rồi.
“Ăn nói lung tung.” Tô Nhiên gõ vào đầu chính mình, cười đến ủ rũ.
Lúc đi ra, Tần Trạch để trần nửa người trên, phía dưới được bao lại bởi một chiếc khăn tắm, anh nhìn thấy trên giường có một con sâu cuộn tròn trong chiếc chăn, đang vặn vẹo không yên.
“Chùm kín chăn thế kia cẩn thận không thở được đâu.” Tần Trạch cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, cô gái này vừa rồi còn to gan thế mà, sao hiện tại lại xấu hổ thành như vậy rồi.
Từ trong chăn truyền ra giọng nói rầu rĩ của Tô Nhiên: “Bên ngoài lạnh quá, trong chăn ấm áp hơn.”
Tần Trạch nhìn điều hòa, 27độ C, đây tuyệt đối là nhiệt độ thích hợp.
Anh lau mái tóc ướt nhép, tắt bóng điện to đi, chỉ để lại một bóng đèn mờ nhạt ở đầu giường.
Thân thể vẫn còn hơi ẩm ướt, cánh tay cường tráng đụng vào Tô Nhiên, ôm cả người Tô Nhiên đang đưa lưng về phía anh vào lòng, giọng nói ôn nhu vang lên bên tai Tô Nhiên.
“Có thể ôm em trong lòng, cảm giác thật là hạnh phúc! Tô Nhiên, kiếp này em đã là vợ của anh rồi.”
Cả người Tô Nhiên lập tức cứng ngắc, khóe mắt có chút ướt át, Tần Trạch, rất xin lỗi, bốn năm qua anh đã phải vất vả rồi.
Cho nên, cho nên, anh muốn làm gì thì mau làm đi.
Tô Nhiên nín thở thật lâu, cũng không thấy bất kì hành động nào khác, cô nhự nhàng xoay người lại, thấy Tần Trạch đang ngủ trên đầu là mái tóc vẫn có chút ẩm ướt.
Cô đưa tay sờ sờ mái tóc của anh: “Anh chàng ngốc nghếch này, là một người đàn ông trưởng thành rồi mà còn không biết tự chăm lo cho bản thân mình, chưa sấy cho khô mái tóc đã bò lên giường đi ngủ rồi, sau này khi về già sẽ đau đầu thường xuyên cho xem.”
Cô nhẹ nhàng ôm lấy Tần Trạch, da thịt non mềm tựa sát vào thân hình cường tráng của anh.
Đột nhiên cô thấy một vật cứng ngăn đùi cô lại.
Cẩn thận nhìn vào mắt Tần Trạch, ừm, quả thật là ngủ rồi mà.
Cô nhuốt nước miếng một cái, Tần Trạch, anh quả thật là có thể dùng sắc đẹp thay cơm nha.
Tay không tự chủ được tiến vào trong chăn bông, đụng chạm đụng chạm.
Thô sáp, thật dài, Tô Nhiên hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng của việc đụng chạm thăm dò.
Lúc này đột nhiên lại nghe được một giọng nói: “Này, Tô Nhiên, cuối cùng là em muốn chơi đùa đến khi nào vậy hả?”
Giọng nói mặc dù không lớn, cũng không hề nghiêm nghị, nhưng Tô Nhiên lại cảm thấy giống như bị sét đánh vậy, nhất thời cô vội vàng rút tay lại, hơn nưa còn hốt hoảng ngã xuống mặt đất.
Không xong rồi…
“Em… em…” Tô Nhiên em em hồi lâu cũng không tìm ra được một cái cớ nào phù hợp, đầu óc cô đã bị sự khó sử kia che lấp mất rồi.
Tần Trạch cười ra tiếng: “Tô Nhiên không ngờ em lại còn có sở thích này nữa.”
Tô Nhiên cúi đầu, ngón tay trên mặt đất bắt đầu vẽ vòng tròn, anh lại muốn cười nhạo em, anh lại có thể cười nhạo em.
“Thật ra, chỉ cần em nói muốn anh, anh sẽ cho em ngay mà, sẽ cho em sờ đến khi thoải mái mới thôi, thế nào?”
Giọng nói khàn khàn của Tần Trạch làm tê dại trái tim của Tô Nhiên.
Oa nha, địch nhân bắt đầu tiến công, phòng thủ vững vàng là quan trọng nhất.
Tô Nhiên nhanh chóng tính toán trong lòng.
Cánh tay dài của Tần Trạch duỗi ra, đem Tô Nhiên kéo vào trong ngực, đôi môi tiến vào vai Tô Nhiên thổi khí.
Thổi khí….
Thổi khí…..
Toàn thân Tô Nhiên đều khô nóng, một dòng nước ấm chảy ra.
Đúng vậy, cô muốn anh, rất muốn, rất muốn.
“Em… muốn… anh.”
Chỉ có ba chữ nhưng uy lực của nó lớn vô cùng.
Rất lớn.
Nó khiến cho một người đàn ông lịch sự nhã nhặn biến thành một người đàn ông mạnh mẽ đói khát.
Xé rách quần áo của con mồi, gặm cắn từng tấc da thịt.
Bá đạo xâm chiếm địa bàn của con mồi.
“Tô Nhiên, anh muốn đi vào, em cố chịu đựng một chút nhé.”
Tô Nhiên lôi kéo cánh tay của Tần Trạch, hai chân cô giơ cao, người đàn ông cường tráng đang nằm phía trên của cô, ánh mắt của anh mềm mại như nước, rồi lại lóe lên ánh sáng rực rỡ.
“Ừm.”
Chậm rãi đẩy mạnh một cái, một cảm giác đau nhức ở toàn thân, khiến cho Tô Nhiên không thể không rên rỉ thành tiếng.
Trên trán Tần Trạch cũng lấm tấm mồ hôi, anh hôn lên trán, đôi má, bờ môi của Tô Nhiên, miệng thì thào nói: “Không sao đâu, một lúc nữa là hết đau ngay thôi.”
Cuối cùng, trải qua thời gian lăn qua lăn lại rất lâu, hai thân thể trẻ tuổi cuối cùng cũng dính vào một chỗ.
Theo sau tiếng kêu đau là tinh hoa nóng bỏng, chôn sâu bên trong đó là sự ấm áp đến tận cùng, hai người đều ra mồ hôi ướt đẫm, hơi thở dồn dập mới ôm nhau đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Nhiên mệt mỏi tỉnh lại, hơi cử động, một trận đau nhức truyền đến.
Đặc biệt mẹ nó, những cuốn tiểu thuyết kia đều là lừa người, ai nói lần đầu tiên lúc đầu đau khổ, về sau sẽ khoái cảm, cả quá trình cô chỉ cảm nhận được một điều: Quá đau khổ.
Thiệt thòi cho cô vẫn luôn mong chờ nó.
Một cái mất thăng bằng khiến cô lại ngã xuống.
“Tô Nhiên, anh thần bột (cứng buổi sáng đó ạ) rồi.”
“Liên quan gì đến em.”
“Chúng ta Mai Khai Nhị Độ đi.” (Mình cũng chịu thôi. Ai biết bảo mình với.)
“Không được.”
Hiển nhiên, lập trường của Tô Nhiên vô cùng kiên định.
Sau đó lúc Tần Trạch cảm thấy mỹ mãn ôm cô ngủ, cô lại oán hận tiểu thuyết đều là lừa người, trời ơi, vì sao lần thứ hai rồi mà vẫn đau khổ như thế chứ.
Đồ đại lừa dối.
Lời tác giả: Hi vọng mọi người thích.
Lời editor: ta vật vã mới đoạn này, xin thứ cho thành viên câu lạc bộ Ế bền vững.
Phong cách màu vàng nhạt, đây là phong cách Tô Nhiên vô cùng yêu thích.
“Đi tắm rửa trước đi đã, cả ngày hôm nay lăn qua lăn lại rồi.” Tần Trạch nghênh ngang cởi cà vạt xuống, nằm xuống giường.
“Anh không đi tắm à?” Tô Nhiên nhìn Tần Trạch bẩn thỉu giơ dáy thì nhíu mày một cái.
“Mệt chết đi được, em đi tắm trước đi. Phòng này có hai nhà vệ sinh, anh nghỉ một chút đã rồi sẽ đi, em mau đi tắm đi, ai, đầu choáng váng quá đi thôi.” Mặt Tần Trạch đỏ bừng, hữu khí vô lực (yếu ớt hay ỉu xìu đó) nói.
Tô Nhiên đi đến sờ vào chán Tần Trạch, có chút lo lắng: “Hình như có chút nóng?”
Tần Trạch mở mắt ra, cười nói: “Sao em còn không mau đi tắm đi, muốn tắm uyên ương hay sao?”
Tô Nhiên đỏ bừng hết mặt, vội vàng cầm theo quần áo chạy vào phòng tắm, vẫn không quên nói: “Anh cũng nhanh đi tắm đi cho thoải mái.”
“Biết rồi, rõ thật là dài dòng.” Tần Trạch nằm trên giường, cười cười phàn nàn.
Hơi nóng mù mịt, Tô Nhiên đang ngâm nước nóng, trong đầu toàn là suy nghĩ lộn xộn lung tung.
Một lát nữa thôi chính là lần đầu tiên của cô rồi.
Tim cô đập rất nhanh.
Cô cảm thấy vừa khẩn trương, vừa ngượng ngùng lại mang theo một chút mong đợi.
Nói thật, cô đã lớn như vậy rồi, cảm thấy tò mò với thân thể của người khác phái cũng là chuyện hết sức bình thường.
Hồi còn nhỏ, thấy con trai nhà hàng xóm giơ tiểu kê kê đi tiểu về phía cái cây, sau đó cô liền ảo tưởng chỗ đó của đàn ông chỉ nhỏ như thế thôi, đồng thời lại nhăn như vậy, dựa vào vật kia liệu có thể đưa vào lỗ nhỏ trong thân thể phụ nữ hay sao chứ.
Tô Nhiên vừa nghĩ tới đây thì cảm thấy mặt mình còn nóng hơn là bị đốt.
Cô thật là sắc quá đi, a a a!
Tô Nhiên vội vàng lắc đầu một cái, đem cái suy nghĩ không trong sáng kia ném ra khỏi đầu.
Khi đã tắm rửa sạch sẽ, lau khô thân thể, vừa mới mở cửa phòng tắm đi ra, Tô Nhiên lại nhìn thấy Tần Trạch đang lén lút xem cái gì đó, trên mặt hình như còn hồng hơn so với lúc nãy.
Tô Nhiên lặng lẽ đi tới, nhìn Tần Trạch đang đỏ mặt cúi đầu xem cái gì đó, Tô Nhiên vỗ mạnh lên vai anh: “Anh đang lén lút xem trộm cái gì vậy?”
Tần Trạch vừa bị Tô Nhiên vỗ, vừa bị Tô Nhiên gọi khiến cho anh bị hoảng sợ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Mặt anh đã đỏ đến tận mang tai rồi, đồ vật anh đang nhìn lén bị anh vội vàng dấu xuống dưới hai chân của anh.
Tô Nhiên đương nhiên sẽ không dừng lại ở đó, nhân lúc Tần Trạch không chú ý, đẩy tập văn kiện kia ra vài phần.
Ha ha, giữa hai chân của Tần Trạch trong lúc đó đã hở ra một góc, tâm tính tò mò như mấy bà thím của Tô Nhiên đã bỉ ổi thức tỉnh rồi.
Cô nở một nụ cười xấu xa, nắm chặt lấy tập văn kiện, bàn tay liền thò vào lấy tập văn kiện đã bị thò ra một góc dưới hai chân của Tần Trạch kia, thiếu chút nữa là phải hi sinh vinh quang vì nhiệm vụ giật sách kia, bởi vì quyển sách hơi nhỏ, mà Tô Nhiên lại thuận tiện túm lệch không tới được quyển sách kia, mà mấy ngón tay của Tô Nhiên lại bắt được một vật đang đội lên trong quần của Tần Trạch.
Tần Trạch bị bàn tay của Tô Nhiên nắm một cái, cả người mạnh mẽ run rẩy một cái.
“Anh… đi tắm.”
Tần Trạch bị kích thích, chạy thật nhanh vào nhà tắm, đóng cửa lại, không chút sức lực tựa vào tường, hơi thở ồ ồ nói: “Tiểu yêu tinh, dám đùa giỡn anh.”
Bàn tay to rộng của anh đưa lên trán mình lau đi mồ hôi, than thở, cô gái của anh, chính là không giống với những cô gái khác. Nhìn xem, cô ấy có bao nhiêu can đảm.
Bên ngoài phòng tắm, Tô Nhiên nhặt quyển sách Tần Trạch làm rơi trên đất lên, bình tĩnh nhìn xuống, mặt oanh một tiếng lại đỏ bừng lên.
<Lần đầu tiên của cô gái.>
Nhịn không được sự tò mò, Tô Nhiên mở quyển sách kia ra, ngay lập tức cô đã bị kinh hãi tại chỗ vì những hình ảnh trong sách kia.
Một người đàn ông đang tán tỉnh một người phụ nữ khoảng chừng bằng tuổi cô. Người đàn ông một tay vuốt ve cái đùi của người phụ nữ, một tay thì xoa nắn bộ ngực sữa của cô ấy, hình như người phụ nữ rất thích bởi vì vẻ mắt hiện lên sự vui sướng.
Tiếp tục mở sang trang tiếp theo, không quá mấy trang người đàn ông kia đã cởi sạch quần áo của người phụ nữ kia rồi, sau đó …. Lập tức đến việc kia rồi.
Tô Nhiên đã hiểu.
Tần Trạch của cô cũng chỉ như là đứa trẻ trong chuyện này, trước khi động phòng không trách khỏi muốn học tập một chút.
Cho nên, cô vỗ vỗ trái tim bé nhỏ của mình, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, không phải là…, sinh sôi nảy nở thôi mà…
Ừ, ừ, đây là một chuyện tự nhiên vô cùng bình thường, chuyện hết sức bình thường, cho nên cô phải tâm bình khí hòa (ôn hòa nhã nhặn), lòng yên tĩnh như nước, tâm sáng như gương…
Ha ha, hình như sử dụng sai thành ngữ rồi.
“Ăn nói lung tung.” Tô Nhiên gõ vào đầu chính mình, cười đến ủ rũ.
Lúc đi ra, Tần Trạch để trần nửa người trên, phía dưới được bao lại bởi một chiếc khăn tắm, anh nhìn thấy trên giường có một con sâu cuộn tròn trong chiếc chăn, đang vặn vẹo không yên.
“Chùm kín chăn thế kia cẩn thận không thở được đâu.” Tần Trạch cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, cô gái này vừa rồi còn to gan thế mà, sao hiện tại lại xấu hổ thành như vậy rồi.
Từ trong chăn truyền ra giọng nói rầu rĩ của Tô Nhiên: “Bên ngoài lạnh quá, trong chăn ấm áp hơn.”
Tần Trạch nhìn điều hòa, 27độ C, đây tuyệt đối là nhiệt độ thích hợp.
Anh lau mái tóc ướt nhép, tắt bóng điện to đi, chỉ để lại một bóng đèn mờ nhạt ở đầu giường.
Thân thể vẫn còn hơi ẩm ướt, cánh tay cường tráng đụng vào Tô Nhiên, ôm cả người Tô Nhiên đang đưa lưng về phía anh vào lòng, giọng nói ôn nhu vang lên bên tai Tô Nhiên.
“Có thể ôm em trong lòng, cảm giác thật là hạnh phúc! Tô Nhiên, kiếp này em đã là vợ của anh rồi.”
Cả người Tô Nhiên lập tức cứng ngắc, khóe mắt có chút ướt át, Tần Trạch, rất xin lỗi, bốn năm qua anh đã phải vất vả rồi.
Cho nên, cho nên, anh muốn làm gì thì mau làm đi.
Tô Nhiên nín thở thật lâu, cũng không thấy bất kì hành động nào khác, cô nhự nhàng xoay người lại, thấy Tần Trạch đang ngủ trên đầu là mái tóc vẫn có chút ẩm ướt.
Cô đưa tay sờ sờ mái tóc của anh: “Anh chàng ngốc nghếch này, là một người đàn ông trưởng thành rồi mà còn không biết tự chăm lo cho bản thân mình, chưa sấy cho khô mái tóc đã bò lên giường đi ngủ rồi, sau này khi về già sẽ đau đầu thường xuyên cho xem.”
Cô nhẹ nhàng ôm lấy Tần Trạch, da thịt non mềm tựa sát vào thân hình cường tráng của anh.
Đột nhiên cô thấy một vật cứng ngăn đùi cô lại.
Cẩn thận nhìn vào mắt Tần Trạch, ừm, quả thật là ngủ rồi mà.
Cô nhuốt nước miếng một cái, Tần Trạch, anh quả thật là có thể dùng sắc đẹp thay cơm nha.
Tay không tự chủ được tiến vào trong chăn bông, đụng chạm đụng chạm.
Thô sáp, thật dài, Tô Nhiên hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng của việc đụng chạm thăm dò.
Lúc này đột nhiên lại nghe được một giọng nói: “Này, Tô Nhiên, cuối cùng là em muốn chơi đùa đến khi nào vậy hả?”
Giọng nói mặc dù không lớn, cũng không hề nghiêm nghị, nhưng Tô Nhiên lại cảm thấy giống như bị sét đánh vậy, nhất thời cô vội vàng rút tay lại, hơn nưa còn hốt hoảng ngã xuống mặt đất.
Không xong rồi…
“Em… em…” Tô Nhiên em em hồi lâu cũng không tìm ra được một cái cớ nào phù hợp, đầu óc cô đã bị sự khó sử kia che lấp mất rồi.
Tần Trạch cười ra tiếng: “Tô Nhiên không ngờ em lại còn có sở thích này nữa.”
Tô Nhiên cúi đầu, ngón tay trên mặt đất bắt đầu vẽ vòng tròn, anh lại muốn cười nhạo em, anh lại có thể cười nhạo em.
“Thật ra, chỉ cần em nói muốn anh, anh sẽ cho em ngay mà, sẽ cho em sờ đến khi thoải mái mới thôi, thế nào?”
Giọng nói khàn khàn của Tần Trạch làm tê dại trái tim của Tô Nhiên.
Oa nha, địch nhân bắt đầu tiến công, phòng thủ vững vàng là quan trọng nhất.
Tô Nhiên nhanh chóng tính toán trong lòng.
Cánh tay dài của Tần Trạch duỗi ra, đem Tô Nhiên kéo vào trong ngực, đôi môi tiến vào vai Tô Nhiên thổi khí.
Thổi khí….
Thổi khí…..
Toàn thân Tô Nhiên đều khô nóng, một dòng nước ấm chảy ra.
Đúng vậy, cô muốn anh, rất muốn, rất muốn.
“Em… muốn… anh.”
Chỉ có ba chữ nhưng uy lực của nó lớn vô cùng.
Rất lớn.
Nó khiến cho một người đàn ông lịch sự nhã nhặn biến thành một người đàn ông mạnh mẽ đói khát.
Xé rách quần áo của con mồi, gặm cắn từng tấc da thịt.
Bá đạo xâm chiếm địa bàn của con mồi.
“Tô Nhiên, anh muốn đi vào, em cố chịu đựng một chút nhé.”
Tô Nhiên lôi kéo cánh tay của Tần Trạch, hai chân cô giơ cao, người đàn ông cường tráng đang nằm phía trên của cô, ánh mắt của anh mềm mại như nước, rồi lại lóe lên ánh sáng rực rỡ.
“Ừm.”
Chậm rãi đẩy mạnh một cái, một cảm giác đau nhức ở toàn thân, khiến cho Tô Nhiên không thể không rên rỉ thành tiếng.
Trên trán Tần Trạch cũng lấm tấm mồ hôi, anh hôn lên trán, đôi má, bờ môi của Tô Nhiên, miệng thì thào nói: “Không sao đâu, một lúc nữa là hết đau ngay thôi.”
Cuối cùng, trải qua thời gian lăn qua lăn lại rất lâu, hai thân thể trẻ tuổi cuối cùng cũng dính vào một chỗ.
Theo sau tiếng kêu đau là tinh hoa nóng bỏng, chôn sâu bên trong đó là sự ấm áp đến tận cùng, hai người đều ra mồ hôi ướt đẫm, hơi thở dồn dập mới ôm nhau đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Nhiên mệt mỏi tỉnh lại, hơi cử động, một trận đau nhức truyền đến.
Đặc biệt mẹ nó, những cuốn tiểu thuyết kia đều là lừa người, ai nói lần đầu tiên lúc đầu đau khổ, về sau sẽ khoái cảm, cả quá trình cô chỉ cảm nhận được một điều: Quá đau khổ.
Thiệt thòi cho cô vẫn luôn mong chờ nó.
Một cái mất thăng bằng khiến cô lại ngã xuống.
“Tô Nhiên, anh thần bột (cứng buổi sáng đó ạ) rồi.”
“Liên quan gì đến em.”
“Chúng ta Mai Khai Nhị Độ đi.” (Mình cũng chịu thôi. Ai biết bảo mình với.)
“Không được.”
Hiển nhiên, lập trường của Tô Nhiên vô cùng kiên định.
Sau đó lúc Tần Trạch cảm thấy mỹ mãn ôm cô ngủ, cô lại oán hận tiểu thuyết đều là lừa người, trời ơi, vì sao lần thứ hai rồi mà vẫn đau khổ như thế chứ.
Đồ đại lừa dối.
Lời tác giả: Hi vọng mọi người thích.
Lời editor: ta vật vã mới đoạn này, xin thứ cho thành viên câu lạc bộ Ế bền vững.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook