Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ
Chương 55-2: Tô Nhiên, âm u. . (2)

Mấy năm qua thiếu niên ngây ngô như anh ta, cũng đã trở nên lý trí tĩnh táo rất nhiều, nhìn ông lão, đặt câu hỏi: "Ông có điều kiện gì?"

"Hủy diệt một cô gái!" Ông lão lạnh giọng nói rằng.

"Một cô gái?" Anh ta có chút bất ngờ, một người có thế lực đầu trời, lại muốn anh ta đi hủy diệt một cô gái!

Tấm ảnh rơi xuống dạt đến trước mặt của anh ta, anh ta nhặt lên vừa nhìn, là cô ấy!

Anh ta nở một nụ cười lạnh, thật là oan gia ngõ hẹp: "Nguyên nhân?"

Ông lão xoay lưng lại, uy nghiêm mà nói: "Tôi không bao giờ làm chuyện lỗ vốn."

Triệu Giang Phong hiểu vài phần, hừ, thật là tên chướng mắt mà!

Ông già này, thật đúng đã cực khổ dụng tâm, muốn bồi dưỡng mình thành người có ích, đặt cạnh bản thân, nhưng không muốn bị anh ta coi là kẻ thù, nên mới hạ độc thủ với anh ta!

"Được!" Anh ta vui vẻ đồng ý, dù sao anh cũng đã làm người xấu, mà lần này, vừa có thể báo thù, còn có thể cứu vớt công ty, nhất tiễn song điêu thật là chuyện tốt, sao anh lại không làm."

"Thành giao!" Khuôn mặt ông già biến mất ở trong bóng tối.

Hồi tưởng kết thúc, anh ta nhẫn tâm cười to trước mặt Tô Nhiên.

"Vẫn xấu hổ sao? Thời trung học không phải mỗi ngày em đều ở cạnh tôi, làm ấm giường tôi, bây giờ lại giả bộ thuần khiết!"

Giọng nói của anh ta không lớn không nhỏ, lại làm cho mọi người hoảng hốt.

Áo lót Tô Nhiên bị vén lên.

Tô Nhiên ngày càng cảm thấy được lạnh lẽo, khóe mắt nóng rực.

"Nói dối!" Tô Nhiên cắn răng, tức giận nhìn anh ta!

"Nói dối sao? Tôi đây sẽ trước mặt mọi người lột quần áo em ra, chụp hình giường chiếu của em, đưa lên mạng, hủy diệt em! Làm cho em từ nay về sau mãi mãi đều không xóa sạch vết bẩn này, làm cho không có một trường đại học nào tuyển em!"

Đôi mắt Triệu Giang Phong đỏ rực, ngửa mặt lên trời cười to: "Tôi cũng muốn cho em nếm thử, cảm giác mất hết tất cả là như thế nào!"

Đột nhiên.

Cô bay lên. rơi vào một cái ôm ấm áp.

Đây là sự ấm áp giống như dòng nước ấm.

Tuyệt không giống với Triệu Giang Phong, cái ông nóng như lửa ngục.

Tô Nhiên chậm rãi mở mắt.

Đập vào mắt là, Tần Trạch kiên định mỉm cười.

"Tôi tin tưởng Tô Nhiên!"

5 từ, chỉ đơn giản 5 từ, đã làm cho lòng Tô Nhiên từ tuyệt vọng trở nên ấm áp.

Có sự tín nhiệm vô điều kiện của người đàn ông mình, thật tốt!

Tô Nhiên an tâm hai mắt nhắm nghiền, nước mắt vào giờ khắc này thoả thích chảy xuống.

Tần Trạch, em chưa có nói với anh, em yêu anh, thật sự rất yêu anh...

"Không sao, hiện tại không cần giả bộ kiên cường, mềm yếu một chút, tất cả có anh chống đỡ." Lời nói nhẹ nhàng, dịu dàng.D,Đ,L,Q,Đ

Lời đồn đại, cũng có anh giúp em chống đỡ.

Tần Trạch, em đã quên nói cho anh biết, bất luận là trước kia còn là hiện tại, em đều yêu anh giống như thế!

Tần Trạch ôm Tô Nhiên, dùng tay trái, mạnh mẽ đánh xuống mặt của Triệu Giang Phong.

"Đồ cặn bã, còn dám trở về, chuyện 5 năm trước, hôm nay chúng ta cần phải kết thúc!"

Triệu Giang Phong ngẩng đầu, lau xóa đi máu trên mặt: "Anh cho là dùng vũ lực có thể giải quyết tất cả, nghĩ thật đơn giản mà!"

Anh ta từ dưới đất bò dậy, xoay người rời đi.

"Muốn chạy trốn?" Tần Trạch cười một tiếng, "Không dễ dàng như vậy!"

Anh nắm tay thành nắm đấm, nhảy lên.

"A --!" Mắt thấy nắm đấm sẽ hạ xuống.

Mấy người vệ sĩ chặn đợt tấn công mạnh mẽ của Tần Trạch, bọn họ vạch ra trần các thao tác của Tần Trạch, nghiêm chỉnh trói buộc Tần Trạch.

Động tác nhanh nhẹn, không để lại một chút kẽ hở nào.

Ánh mắt Tần Tránh lóe tia lạnh lùng: "Mấy người là ai?" Mỗi chiêu thức của bọn họ, giống như đã được luyện qua rất tỉ mỉ, chính là chuyên môn dùng để phá vỡ quyền của anh.

Triệu Giang Phong đi ở phía trước cười nhạt: "Không biết gì, hạng người không có năng lực, bị người ta lợi dụng, còn giúp người ta kiếm tiền!"

"Anh có ý gì?" Tần Trạch rống lên giận dữ.

"Hừ! Ngu xuẩn!" Hừ lạnh, Triệu Giang Phong đã lên xe ngồi.

Tần Trạch cắn răng nghiến lợi nhìn bọn họ đi xa! Tần Trạch cắn răng nghiến lợi nhìn bọn họ đi xa! Nắm chặt tay lại, tự cho mình đã rất lợi hại, lại phát hiện mình vẫn nhỏ yếu như thế!

Mọi người ở đó thấy người quan trọng nhất đã đi rồi, cũng không có ham muốn tiếp tục xem nữa, nên giải tán. Bọn họ nói gì đó, trên mặt có nụ cười mập mờ.

Mưa rơi lả tả xuống đất, rớt rất khẽ rất nhẹ.

Trong bệnh viện, Tô Nhiên nằm ở trên giường, nhàn nhạt nhìn ngày mùa hè khó có mưa.

Nửa tháng trước sau khi xảy ra chuyện khôi hài đó, cô lập tức bị bệnh, bệnh rất nặng rất nặng, càng ngày càng tiều tụy.

Tần Trạch yên lặng đứng quan sát Tô Nhiên, tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc rối bời trên trán cô.

Tay anh sờ qua da thịt của nàng, mỗi một lần đều tinh tế chạm đến, cẩn thận chỉ sợ bỏ quên bất kỳ chỗ nào.

Trong lòng của anh có loại dự cảm, giống như linh hồn của cô đã nhẹ nhàng thay đổi, thân thể của cô càng thêm trong suốt, cô...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương