Edit: Thanh Thạch

Một năm sau, Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ mạng Hoàng Đạt Bắc Kinh.

Phùng Nam lảo đà lảo đảo ôm một chồng tư liệu đồ sộ, đá văng cửa phòng tổng giám đốc.

“….. Canh nóng anh để lại cho em đã ăn chưa…. Cái gì, không ăn…. Tại sao, đấy là anh cố ý dậy sớm nấu cho em mà…. Em ngại tanh à….” Phùng Nam nhìn thủ trưởng ngồi trên ghế da đầy mặt ngọt ngào, không thèm ngẩng mặt nhìn mình, hai mày lập tức nhíu lại, được lắm, ông chủ cư nhiên trong giờ làm việc mà dám làm việc riêng.

“Đồ ngốc, là cá trích mà, đương nhiên ăn sống thì tốt hơn, rất có dinh dưỡng! Em tối hôm qua mới được một nửa đã hôn mê, phải bồi bổ…. Alo alo? Sao lại cúp máy?” Chớp chớp mắt, người nào đó không hiểu gãi đầu.

Ai bảo anh đùa giỡn người ta, xứng đáng! Phùng Nam thầm mắng trong lòng một câu, lập tức tức giận vứt đống trong tay xuống bàn làm việc.

“Có thời gian gọi điện cho anh Thanh Nhiên không bằng ký thêm mấy cái hợp đồng, cả công ty bảy mươi người đều trông đợi vào anh phát cơm đó!”

Đóng lại di động, Vương Đại Hổ nhìn cây nấm mặt mày khó chịu, chậc chậc nói: “Anh chỉ phái Lăng Phong đi công tác có nửa tháng thôi, em có cần hận anh như vậy không!”

Phùng Nam nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi phản bác: “Anh nói bậy, em không có!”

“Không có?” Vương Đại Hổ ác ý huýt sáo: “Thượng Hải là đô thị quốc tế hoá, cuộc sống năng động náo nhiệt, Cao Lăng Phong của chúng ta bộ dạng lại được người yêu thích, chơi đùa với vài thiên kim tiểu thư hay vũ nữ phong lưu không phải là dễ như trở bày tay.”

“Anh, anh, anh!!!” Phùng Nam tức đến xì khói: “Lăng Phong mới không như vậy! Anh ấy đã nói chỉ yêu mình em.”

“Thế nhưng không chắc chắn nha.” Vương Đại Hổ ung dung tựa vào lưng ghế, quyết định giữa lúc công tác tìm ít chuyện tiêu khiển: “Không sai! Lăng Phong yêu em nhưng cũng chưa chắc đã chịu nổi em vẫn cứ làm cao như vậy! Ỷ vào người ta tốt với em liền được đằng chân lân đằng đầu, nếu là anh thì đã sớm chia tay rồi. Xem đi! Chờ cậu ta trở về không biết chừng lại mang theo một người ngoan ngoãn dịu dàng, em lúc đó liền thành quá khứ!”

“Nói bậy! Lăng Phong sẽ không như anh nói.” Phùng Nam nhìn Vương Đại Hổ bộ dạng bình tĩnh, trong lòng vừa hận lại vừa vội.

Lăng Phong sẽ không lộ ra cái gì trước mặt cậu…. Chẳng lẽ thật sự có ý khác?….

Phùng Nam tủi thân nghĩ: Mình không đáp ứng lời cầu hôn của anh ấy là vì ngày đó rất kinh ngạc, rất thẹn thùng mà…. lại không có ý gì khác. Thế mà người kia hôm sau liền xách vali chạy trốn, hại cậu muốn đáp ứng cũng không được.

“Đều là tại anh! Đang êm đẹp tự dưng cử anh ấy đi công tác làm gì!” Phùng Nam càng nghĩ càng hoảng, rốt cuộc bạo phát, cũng không quản người trước mặt chính là lãnh đạo của mình, cầm đồ trên bàn ném ào ào vào người hắn.

“Au ui ui….” Vương Đại Hổ tránh trái tránh phải, giơ tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi, tổ tông của tôi, tôi sợ rồi, đừng ném nữa…. Cho em một đề nghị, muốn nghe không?”

“Là, là, cái gì?” Tiểu Phùng Nam đáng thương nuốt nước miếng hỏi.

“Khụ khụ khụ…. Là như vậy…. Hợp đồng với công ty Bác Lâm ở Thượng Hải xảy ra vấn đề, Lăng Phong nói cần thêm ít nhất mười ngày nữa…. Au ui…. Anh còn chưa nói xong mà, trước thu hồi lại nước mắt trân châu của em được không.”

“Đừng vô nghĩa nữa, nói tiếp đi.” Tâm tình Phùng Nam rõ ràng đang ở trạng thái mưa rào, ách giọng phẫn nộ kêu.

“Cho nên ông chủ quyết định phái thêm một người đi Thượng Hải, giúp Lăng Phong….”

“Em đi!!” Không đợi Vương Đại Hổ nói hết câu, Phùng Nam lập tức trừng lớn mắt, dùng biểu tình “anh mà không để em đi em liền cắn chết anh” nhìn thủ trưởng của mình.

Vương Đại Hổ không quan tâm nhún vai.

Mang theo thấp thỏm bất an hoặc là quyết tâm muốn “bắt kẻ thông dâm tại giường”, Phùng Nam lấy tốc độ 100km/h hấp tấp vọt ra ngoài.

Tích tích tích…. Tiếng ấn phím di động vang lên, khi ấn gửi tin nhắn cho đối phương, Vương Đại Hổ dùng giọng Thiểm Tây ngân nga: “Nấm đã vào nồi~~~ Khách quan có thể nhấm nháp~~~~ Ư hự hừ hư~~~~”

.

Bóng đêm bắt đầu buông xuống, Vương Đại Hổ rốt cuộc thoát khỏi đống văn kiện đồ sộ.

Mắt nhìn đồng hồ trên tường, hắn quyết định tan tầm về nhà.

Mở ra chiếc SUV mới mua không lâu, hừ nhỏ một đoạn nhạc, hắn một đường chạy về nhà.

“Anh đã về rồi!” Nghe tiếng mở cửa vang lên, Lý Thanh Nhiên đeo tạp dề bước ra từ phòng bếp.

Oa oa oa ~~~~ Vương Đại Hổ hai mắt toả sáng, tiến lên ôm eo thon của người ta, dùng biểu tình đùa giỡn phụ nữ nhà lành nói: “Ở đâu ra cô vợ nhỏ hiền lành thế này, nhìn qua cũng quá ngon miệng.”

“Lăn sang một bên đi!!” Khuỷu tay Lý Thanh Nhiên huých vào bụng Vương Đại Hổ.

Người nào đó cong mình thành con tôm, nhe răng nhếch miệng kêu: “Dạ!”

Dưa chuột xào tôm, sườn xào chua ngọt, rong biển xào tỏi, bánh ga tô.

Vương Đại Hổ ăn mỹ mãn, thầm nghĩ, Nhiên Nhiên nhà mình tay nghề càng ngày càng tốt, có thể đi làm đầu bếp được rồi!

“Đúng rồi!” Gặm xong một miếng sườn, hắn hỏi: “Em hôm nay phải đi bệnh viện thực tập đúng không? Thế nào, có thích ứng không?”

Khác hắn bốn năm đã tốt nghiệp, Lý Thanh Nhiên học y giờ vẫn là sinh viên. Không! Chính xác hơn là cậu đang học lên thạc sĩ.

(Vương Đại Hổ: Ô ô ~~~~ So bằng cấp với người ta, mình không bì nổi.)

Gần đây cậu đang theo thầy giáo thực tập trong một bệnh viện tại Bắc Kinh.

“Cũng được!” Lý Thanh Nhiên sắc mặt bình thường: “Mọi người đều tốt.”

Nghe cậu nói, Vương Đại Hổ đột nhiên trầm mặc một chút.

Lý Thanh Nhiên hơi nhíu mày: “Làm sao?”

“Anh muốn xem em mặc áo blouse trắng!” Vương Đại Hổ đầy mặt mộng ảo nói: “Nhất định tràn ngập mỹ cảm cấm dục!!”

Ô ô, lúc trước sao mình lại học khoa máy tính chứ, nếu cũng học y thì giờ không phải là có thể cùng Nhiên Nhiên “song túc song phi” sao?

“Cốc —-” Một chiếc đũa gõ mạnh vào cái đầu đang miên man suy nghĩ, Vương Đại Hổ kêu đau một tiếng, Lý Thanh Nhiên hừ lạnh.

Cái đồ đầu óc toàn là phế liệu.

Ăn xong cơm tối, hai người ngồi ở sô pha xem TV. Một lúc sau, từ phòng bếp truyền ra một mùi thảo dược gay mũi.

Vừa ngửi thấy mùi này, thần tình Vương Đại Hổ lập tức tối xuống, cả khuôn mặt nhăn nhó, kéo kéo tay áo Lý Thanh Nhiên, hắn tỏ vẻ đáng thương nói: “Em yêu, cái kia anh uống cả nửa năm rồi, có thể ngừng được rồi!”

“Không được!” Lý Thanh Nhiên trảm đinh tiệt thiết trả lời.

Từ sau khi Vương Đại Hổ hiến thận xong, Lý Thanh Nhiên đối với sức khoẻ của hắn đã tiến tới trình độ trông coi nghiêm ngặt.

Chẳng những nghiêm khắc quy định thời gian nghỉ ngơi hằng ngày, quy luật ẩm thực, còn cố ý tìm hiểu trung y, tìm bài thuốc giúp hắn điều trị thân mình.

Đối với tâm ý người yêu, Vương Đại Hổ tất nhiên là cao hứng cảm động! Nhưng thuốc bắc khó uống đúng là không cần bàn cãi!

Hai mươi phút sau.

“Thuốc đắng dã tật! Nào —-” Lý Thanh Nhiên bừng bát thuốc đắng nghét, cười một cái vô cùng dịu dàng nói: “Nhanh uống đi!”

Vương Đại Hổ thầm khóc hai tiếng, giữa không uống cùng không thể làm vợ mình tức giận, quyết đoán chọn cái sau.

Vì gia đình, uống!

“Ngoan lắm!” Nhìn Vương Đại Hổ bị đắng đến chảy nước mắt, Lý Thanh Nhiên rướn người nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái, coi như khen ngợi.

Ngày bình thường vụn vặt nhưng lại tràn ngập ấm áp cứ như vậy từng chút đi qua.

Mà nếu có thể, Vương Đại Hổ hi vọng nó có thể vĩnh viễn đi tiếp.

Ăn một viên mứt quả cho ngọt mồm, hắn làm bộ như lơ đãng nói: “Sắp tới chúng ta đi du lịch một chuyến đi!”

Lý Thanh Nhiên ngẩn người, lập tức hỏi: “Đi đâu?”

“Đảo Bali hoặc là Maldives? Hawaii cũng được, nhưng mà nghe hai thằng quỷ kia lần trước gọi điện nói, chú anh với cha nuôi muốn đến đấy kỷ niệm tròn hai mươi năm ngày cưới, chậc chậc….. Hai người này đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn cứ buồn nôn như vậy!”

Đối với châm chọc của người yêu, Lý Thanh Nhiên mắt điếc tai ngơ, trong đầu nhanh chóng tra lại thời gian biểu của mình, nghĩ kỹ xong mới nói: “Được rồi, chờ hai tháng thực tập này chấm dứt….”

“Vạn tuế!!” Không đợi cậu nói xong, Vương Đại Hổ đã giơ tay hoan hô, cái bộ dạng vui sướng như thể trúng xổ số năm trăm vạn.

Hai tháng sau chính là sinh nhật mình, nói vậy Đại Hổ muốn cho mình cái gì kinh hỉ đi!

Lý Thanh Nhiên hiểu ý cười.

Được rồi! Lần này tuỳ theo anh ấy đi.

Trong lòng Vương Đại Hổ quả thật là cao hứng, đương nhiên, khác với suy nghĩ của Lý Thanh Nhiên, cao hứng này còn bao hàm một tia lo âu.

Cách ngày tử vong của kiếp trước càng gần, Vương Đại Hổ kỳ thật càng thấp thỏm.

Hắn sẽ luôn nhịn không được mà nghĩ liệu chuyện xưa có tái diễn hay không, giống như trong phim “Final Destination”, hắn may mắn thoát khỏi tay tử thần nhưng cuối cùng vẫn không trốn khỏi “cái chết”.

Nhìn gương mặt ôn nhu tuấn tú của Lý Thanh Nhiên, sợ hãi cùng chua xót trong lòng Vương Đại Hổ không nhịn được mà trào ra.

Nếu thật sự không thoát được “số mệnh” như vậy người hắn yêu nên làm cái gì bây giờ!

“Sao vậy?” Chú ý tới mặt Vương Đại Hổ hơi bất thường, Lý Thanh Nhiên lo lắng hỏi: “Thân thể không thoải mái sao?”

“Không!” Ôm eo cậu, Vương Đại Hổ làm nũng: “Chính là rất cao hứng, có thể đi hưởng tuần trăng mật với em chính là giấc mộng của anh nha!”

Lý Thanh Nhiên lắc đầu nói: “Đồ ngốc!”

Đúng vậy! Có lẽ mình đang tự doạ mình thôi!

Chung quy kiếp trước với kiếp này có quá nhiều chỗ không giống nhau.

Ngày đó, có thể sẽ như bình thường, bình thường mà qua!

Vương Đại Hổ cầu nguyện tự đáy lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương