Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa
-
Chương 29: Ác mộng (1)
Edit: Thanh Thạch
Vương Đại Hổ xốc mành đi vào thì nhìn thấy vài bác, vài thím đang ngồi trên giường tám chuyện với bà nội.
Lễ phép chào hỏi xong, hắn giớ tay áo lên kêu ca với bà: “Áo cháu rách rồi!”
“Không sao, để bà khâu lại cho!” Bà lấy kim chỉ từ chiếc hộp đầu giường, cũng không cần hắn cởi áo, cứ như vậy mà khâu.
“Hổ Tử đúng là càng lớn càng đẹp trai nha!” Một thím dừng việc trong tay lại cười nói.
“Nói không phải chứ! Lũ trẻ trong thôn mình, ngoại trừ thằng bé nhà họ Lý cũng không có ai sáng láng như vậy!” Một bác khác cũng khen theo. Bà nội thích nhất là có người khác khen cháu mình, nghe vậy cũng không khách sáo mà lại lôi những chuyện trước kia của Vương Đại Hổ ra kể, đặc biệt là hắn cỡ nào thông minh tự mình cố gắng trốn thoát, càng chuyện quan trọng thì càng lặp lại nhiều lần.
Cứ “khoe” như vậy cho dù là Vương Đại Hổ da mặt dày cũng có chút ngượng ngùng. Mà mấy thím bên cạnh lại tin chằm chặp, ánh mắt nhìn Vương Đại Hổ càng thêm hài lòng, đặc biệt trong đó có một thím đen đen hơi gầy, nhìn hắn có phần “rực lửa”.
“Mẹ Đại Tráng à, con nhà cô cũng cùng lớp với Đại Hổ đúng không?”
“Đúng rồi!” Thím đen gầy cười đáp: “Nhưng mà hai đứa nhà tôi làm sao mà bằng Đại Hổ được, đứa lớn là con gái không nói, Đại Tráng thì lì lắm, chẳng khác gì lưu manh, mỗi ông nhà tôi trị được nó…..”
Thím này họ Vạn, tên là Vạn Thục Mai.
Là mẹ của Tôn Lan và Tôn Đại Tráng.
“Ha ha….” Hai thím còn lại đều cười nói: “Bọn nhỏ bướng bỉnh một chút cũng không có gì, trẻ con nông thôn mà, không “dã” là không được….”
Tục ngữ nói đúng, ba người đàn bà thì thành cái chợ, càng khỏi phải nói ở đây có bốn người.
Chỉ ngắn ngủi mấy phút mà Vương Đại Hổ đã biết một đống chuyện lặt vặt.
Nào là nhà họ Trương với nhà họ Lý cãi nhau vì chuyện gì! Nào là đứa con gái nhà họ Lưu sắp đi lấy chồng! Nào là nhà ai mất con gà, đi tìm loạn cả lên, linh tinh linh tinh.
Vương Đại Hổ nghe đến dạt dào hứng thú, ngay cả khâu xong tay áo cũng không đi.
“Xong rồi sao ạ?” Hai mắt hắn mở to sáng loé: “Cô nhà họ Lưu thật sự cùng với chú Tần Lắp Bắp ấy ạ?”
Lão già ế vạn năm kia cuối cùng cũng muốn lấy vợ??
“Thế bác Lưu chịu đồng ý à?”
“Bây giờ không phải là chú trọng cái gì mà tự do yêu đương sao! Chỉ cần con gái nhà người ta đồng ý thì ông bà già có quản đằng giời!”
Mấy thím nói nói cười cười tám chuyện rả rích thẳng đến trưa mới về nhà mình.
“Hổ Tử, Nhiên Nhiên đâu?” Bà nội để khung thêu sang một bên hỏi.
“Đọc sách trên gác ạ!”
“Bảo nó nghỉ ngơi chút đi, phải giữ gìn mắt đấy, giờ bà đi nấu cơm, tý nữa gọi hai đứa xuống!”
“Vâng ạ!”
.
Lại qua vài ngày, thân thể Vương Đại Hổ đã hoàn toàn khỏi hẳn, ngoại trừ không thể vận động mạnh thì chẳng khác gì bình thường.
Bởi vì sắp đến kì thi “tuyển sinh trái tuyến” của trường điểm trên huyện, Vương Đại Hổ cũng không nghịch ngợm nữa, mỗi ngày cùng Lý Thanh Nhiên nghiêm túc ôn bài.
Tối hôm ấy, cả nhà ăn cơm xong, Vương Đại Hổ thấy Vương Thủ Dân có vẻ buồn rầu liền hỏi: “Ông sao thế ạ? Có chuyện gì hả ông?”
“Cũng không hẳn.” Vương Thủ Dân rít hai hơi thuốc lào rồi than thở: “Là chuyện trong thôn!”
“Chuyện gì ạ?”
“Mấy hôm nay người trong thôn rất bức xúc, trong nhà mất nhiều vật nuôi, đều là gà vịt, chó mèo. Chẳng biết thằng trộm nào thiếu đạo đức đến vậy. Nếu để ông phát hiện, lập tức trói nó lại diễu phố cho cả thôn nhìn!”
“Lại còn diễu phố nữa? Ông tưởng giờ là hơn ba mươi năm trước à?!” Bà nội nghe vậy cười nhạo một tiếng.
“Bà thì biết cái gì!” Ông lão lườm bà: “Thằng vô đạo đức kia có phải chỉ trộm gà vịt nhà người ta đâu, quá đáng nhất là nó không phải trộm để ăn mà là để giết. Bà không thấy đâu, nó giết con gà thê thảm lắm, máu me be bét vứt trước cửa nhà người ta ấy, thế không phải đáng đánh sao!”
“Quá ác độc!” Vương Đại Hổ nhớ lại sáng sớm lúc mở cửa ra nhìn thấy cái “thi thể” toàn máu kia mà tức điên người. Vì chuyện này, Vương Thủ Dân liên tục điều tra vài ngày, đáng tiếc ông không phải “trinh thám” chuyện nghiệp nên cũng chẳng tra được gì.
Mà kẻ kia cũng không tiếp tục gây hoạ nữa nên chuyện này cũng đi vào dĩ vãng.
.
Ngày hè tháng bảy, nắng như thiêu như đốt.
Trời tờ mờ sáng, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đã thức dậy. Hôm nay là ngày bọn họ đi thi nên phải dậy sớm chuẩn bị. Bà nội nấu cho hai người bát mỳ, bên trên còn bày xúc xích nướng với hai quả trứng chần, ý cầu thi được trăm điểm.
“Nào, Nhiên Nhiên, ăn thêm tý nữa đi!” Vương Đại Hổ nhìn sắc mặt Lý Thanh Nhiên không tốt lắm, không khỏi trêu ghẹo: “Anh bảo chứ em cũng biết mình không đủ năng lực phải không! Chỉ là đi thi thôi mà hồi hộp thế à?”
Lý Thanh Nhiên liếc hắn, cúi đầu ăn mỳ, không thèm nói chuyện.
Vương Đại Hổ nhíu mày, không hiểu sao dạo này hắn có cảm giác cậu có tâm sự, suốt ngày mặt cau mày có, hỏi thì cậu lại không nói. Nhưng mà nghĩ chắc bởi vì sắp thi nên lo lắng mà thôi!
Địa điểm thi là một trường tiểu học trên huyện, Vương Quang Tông tới đây từ tối hôm trước, hôm nay lái xe chở bọn họ đi.
Đúng tám giờ bốn mươi thì tới, trước cổng đã tụ tập rất nhiều phụ huynh và học sinh. Đếm qua cũng khoảng hơn hai trăm. Trương Phương đã đứng chờ ở đó từ sớm, vừa thấy bọn họ liền vội vàng đón đến dưới tán cây.
“Thẻ dự thi mang đủ chưa?”
“Mẹ cứ yên tâm!” Vương Đại Hổ cười hì hì: “Đủ hết rồi.”
“Lúc thi đừng có hồi hộp! Cứ cố gắng làm tốt nhất là được, không cần phải lo lắng chuyện khác.”
“Ây! Mẹ đừng coi thường bọn con!” Vương Đại Hổ giả vờ bất mãn: “Con mẹ sẽ đậu Trạng Nguyên cho mà xem!”
Trương Phương nhìn con mình “tràn đầy tự tin”, mặt sớm đã cười thành đoá hoa, cốc đầu hắn nói: “Có Nhiên Nhiên ở đây, đến lượt mày được Trạng Nguyên hả con?”
“Hì hì…… Bọn con không phải đều là con mẹ sao, ai đậu cũng thế mà, giống nhau tuốt!”
Giữa hai người đã không cần phải nói gì, chỉ cần cho nhau một ánh mắt cổ vũ, rồi theo dòng người tiến vào phòng thi, chuẩn bị nghênh đón “trận chiến đầu tiên”*.
*Thi lên trung học cơ sở là trận đầu, thi lên trung học phổ thông là trận hai, thi lên đại học là trận ba, còn về sau muốn thi đi đâu thì tính tiếp.
Buổi sáng hai môn, chiều một môn.
Thẳng đến hơn bốn giờ, cuộc thi mới chấm dứt.
Vương Đại Hổ cảm thấy mình làm khá tốt, đương nhiên, nói thế nào thì kiếp trước người ta cũng đã là sinh viên rồi. Cái cuộc thi lên cấp hai này tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Ngủ một đêm trên huyện, hôm sau bọn họ mới về thôn.
Hơn một tuần sau thì có kết quả.
Vương Đại Hổ tổng cộng được 298, Lý Thanh Nhiên 300, đều thi đậu. Tin tức vừa truyền tới, cả nhà họ Vương tất nhiên là vui mừng không thôi. Bà nội làm một bàn tiệc ăn mừng. Tối hôm đó, Vương Đại Hổ bị ông dụ uống chén rượu, kết quả — uống say, sáng hôm sau đau nứt đầu.
.
“Đại Hổ à, cháu có thấy Tiểu Hắc nhà mình chạy đâu không?” Bà nội cầm chén cơm cho chó hỏi.
“Không ở trong sân ạ?”
“Không, bà đang định cho nó ăn mà! Cái con này không biết lại chạy đi đâu rồi!”
“Chắc là ra ngoài tự tìm thức ăn rồi bà ạ, không có việc gì! Tiểu Hắc khôn lắm, tý lại về ấy mà!”
Nhưng Vương Đại Hổ không nghĩ đến, thẳng tới tối mịt cũng không thấy nó về. Vương Đại Hổ đi tìm khắp thôn nhưng không ai thấy nó chạy đi đâu. Tiểu Hắc là Lý Thanh Nhiên nuôi từ nhỏ đến lớn, mấy năm trước sau khi mẹ nó Hắc Bối qua đời thì nó liền giữ chức canh nhà. Tuy ngẫu nhiên cũng chạy ra ngoài như vậy nhưng chưa có lần nào đến tối mà còn không về nên là Vương Đại Hổ có chút lo lắng.
Biết tìm không thấy, Lý Thanh Nhiên cũng rất sốt ruột.
Vương Đại Hổ an ủi cậu, bảo ngày mai trời sáng lại tìm tiếp.
Thế nhưng đã qua ba ngày mà vẫn không tìm được Tiểu Hắc. Không hiểu sao, Vương Đại Hổ nghĩ đến “kẻ trộm” mà ông nội từng nói đến. Một ít dự cảm không tốt nổi lên, sẽ không phải Tiểu Hắc nhà hắn cũng bị hại rồi chứ!
Quả nhiên, tốt không linh, xấu lại linh.
Hai ngày sau, Tiểu Hắc được phát hiện nằm trong bụi cỏ bên sông đầu thôn tây.
Trên đầu chùm bao tải, thân bị đâm thành cái sàng, bê bết máu.
“Đừng nhìn!” Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, che mắt Lý Thanh Nhiên.
Cảnh máu me như vậy, hắn không muốn làm cậu sợ.
Sắc mặt Lý Thanh Nhiên trắng bệch, cả người run bần bật.
Giờ cả thôn ai cũng nói đến chuyện này. Thôn Hưng Nghiệp vốn luôn là một thôn nhỏ “yên bình”, năm mới tuy cũng có giết lợn giết dê để cúng, nhưng chưa bao giờ có chuyện như thế này xảy ra. Tuy là con chó chết nhưng rõ ràng đã bị hành hung rất dã man, quá tàn nhẫn.
Nơi Tiểu Hắc an nghỉ là Vương Đại Hổ tự mình đào.
Ánh mắt hắn hơi đỏ, trong lòng ngập tràn phẫn nộ.
Hắn thề, nhất định phải tìm cho ra kẻ đáng chết kia, thằng khốn kiếp.
Buổi tối, Vương Đại Hổ từ phòng tắm đi ra thấy Lý Thanh Nhiên vẫn ngồi ngẩn người trên giường, vội đến bên xoa đầu cậu, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Lý Thanh Nhiên rất kém, dường như đang sợ hãi điều gì.
Cậu há miệng thở dốc tựa như muốn nói cái gì…..
“Hả? Em nói gì cơ?”
“Không!” Lý Thanh Nhiên quay đi, thảng thốt nói: “Không có gì, chắc em nghĩ nhiều!”
Vương Đại Hổ xốc mành đi vào thì nhìn thấy vài bác, vài thím đang ngồi trên giường tám chuyện với bà nội.
Lễ phép chào hỏi xong, hắn giớ tay áo lên kêu ca với bà: “Áo cháu rách rồi!”
“Không sao, để bà khâu lại cho!” Bà lấy kim chỉ từ chiếc hộp đầu giường, cũng không cần hắn cởi áo, cứ như vậy mà khâu.
“Hổ Tử đúng là càng lớn càng đẹp trai nha!” Một thím dừng việc trong tay lại cười nói.
“Nói không phải chứ! Lũ trẻ trong thôn mình, ngoại trừ thằng bé nhà họ Lý cũng không có ai sáng láng như vậy!” Một bác khác cũng khen theo. Bà nội thích nhất là có người khác khen cháu mình, nghe vậy cũng không khách sáo mà lại lôi những chuyện trước kia của Vương Đại Hổ ra kể, đặc biệt là hắn cỡ nào thông minh tự mình cố gắng trốn thoát, càng chuyện quan trọng thì càng lặp lại nhiều lần.
Cứ “khoe” như vậy cho dù là Vương Đại Hổ da mặt dày cũng có chút ngượng ngùng. Mà mấy thím bên cạnh lại tin chằm chặp, ánh mắt nhìn Vương Đại Hổ càng thêm hài lòng, đặc biệt trong đó có một thím đen đen hơi gầy, nhìn hắn có phần “rực lửa”.
“Mẹ Đại Tráng à, con nhà cô cũng cùng lớp với Đại Hổ đúng không?”
“Đúng rồi!” Thím đen gầy cười đáp: “Nhưng mà hai đứa nhà tôi làm sao mà bằng Đại Hổ được, đứa lớn là con gái không nói, Đại Tráng thì lì lắm, chẳng khác gì lưu manh, mỗi ông nhà tôi trị được nó…..”
Thím này họ Vạn, tên là Vạn Thục Mai.
Là mẹ của Tôn Lan và Tôn Đại Tráng.
“Ha ha….” Hai thím còn lại đều cười nói: “Bọn nhỏ bướng bỉnh một chút cũng không có gì, trẻ con nông thôn mà, không “dã” là không được….”
Tục ngữ nói đúng, ba người đàn bà thì thành cái chợ, càng khỏi phải nói ở đây có bốn người.
Chỉ ngắn ngủi mấy phút mà Vương Đại Hổ đã biết một đống chuyện lặt vặt.
Nào là nhà họ Trương với nhà họ Lý cãi nhau vì chuyện gì! Nào là đứa con gái nhà họ Lưu sắp đi lấy chồng! Nào là nhà ai mất con gà, đi tìm loạn cả lên, linh tinh linh tinh.
Vương Đại Hổ nghe đến dạt dào hứng thú, ngay cả khâu xong tay áo cũng không đi.
“Xong rồi sao ạ?” Hai mắt hắn mở to sáng loé: “Cô nhà họ Lưu thật sự cùng với chú Tần Lắp Bắp ấy ạ?”
Lão già ế vạn năm kia cuối cùng cũng muốn lấy vợ??
“Thế bác Lưu chịu đồng ý à?”
“Bây giờ không phải là chú trọng cái gì mà tự do yêu đương sao! Chỉ cần con gái nhà người ta đồng ý thì ông bà già có quản đằng giời!”
Mấy thím nói nói cười cười tám chuyện rả rích thẳng đến trưa mới về nhà mình.
“Hổ Tử, Nhiên Nhiên đâu?” Bà nội để khung thêu sang một bên hỏi.
“Đọc sách trên gác ạ!”
“Bảo nó nghỉ ngơi chút đi, phải giữ gìn mắt đấy, giờ bà đi nấu cơm, tý nữa gọi hai đứa xuống!”
“Vâng ạ!”
.
Lại qua vài ngày, thân thể Vương Đại Hổ đã hoàn toàn khỏi hẳn, ngoại trừ không thể vận động mạnh thì chẳng khác gì bình thường.
Bởi vì sắp đến kì thi “tuyển sinh trái tuyến” của trường điểm trên huyện, Vương Đại Hổ cũng không nghịch ngợm nữa, mỗi ngày cùng Lý Thanh Nhiên nghiêm túc ôn bài.
Tối hôm ấy, cả nhà ăn cơm xong, Vương Đại Hổ thấy Vương Thủ Dân có vẻ buồn rầu liền hỏi: “Ông sao thế ạ? Có chuyện gì hả ông?”
“Cũng không hẳn.” Vương Thủ Dân rít hai hơi thuốc lào rồi than thở: “Là chuyện trong thôn!”
“Chuyện gì ạ?”
“Mấy hôm nay người trong thôn rất bức xúc, trong nhà mất nhiều vật nuôi, đều là gà vịt, chó mèo. Chẳng biết thằng trộm nào thiếu đạo đức đến vậy. Nếu để ông phát hiện, lập tức trói nó lại diễu phố cho cả thôn nhìn!”
“Lại còn diễu phố nữa? Ông tưởng giờ là hơn ba mươi năm trước à?!” Bà nội nghe vậy cười nhạo một tiếng.
“Bà thì biết cái gì!” Ông lão lườm bà: “Thằng vô đạo đức kia có phải chỉ trộm gà vịt nhà người ta đâu, quá đáng nhất là nó không phải trộm để ăn mà là để giết. Bà không thấy đâu, nó giết con gà thê thảm lắm, máu me be bét vứt trước cửa nhà người ta ấy, thế không phải đáng đánh sao!”
“Quá ác độc!” Vương Đại Hổ nhớ lại sáng sớm lúc mở cửa ra nhìn thấy cái “thi thể” toàn máu kia mà tức điên người. Vì chuyện này, Vương Thủ Dân liên tục điều tra vài ngày, đáng tiếc ông không phải “trinh thám” chuyện nghiệp nên cũng chẳng tra được gì.
Mà kẻ kia cũng không tiếp tục gây hoạ nữa nên chuyện này cũng đi vào dĩ vãng.
.
Ngày hè tháng bảy, nắng như thiêu như đốt.
Trời tờ mờ sáng, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đã thức dậy. Hôm nay là ngày bọn họ đi thi nên phải dậy sớm chuẩn bị. Bà nội nấu cho hai người bát mỳ, bên trên còn bày xúc xích nướng với hai quả trứng chần, ý cầu thi được trăm điểm.
“Nào, Nhiên Nhiên, ăn thêm tý nữa đi!” Vương Đại Hổ nhìn sắc mặt Lý Thanh Nhiên không tốt lắm, không khỏi trêu ghẹo: “Anh bảo chứ em cũng biết mình không đủ năng lực phải không! Chỉ là đi thi thôi mà hồi hộp thế à?”
Lý Thanh Nhiên liếc hắn, cúi đầu ăn mỳ, không thèm nói chuyện.
Vương Đại Hổ nhíu mày, không hiểu sao dạo này hắn có cảm giác cậu có tâm sự, suốt ngày mặt cau mày có, hỏi thì cậu lại không nói. Nhưng mà nghĩ chắc bởi vì sắp thi nên lo lắng mà thôi!
Địa điểm thi là một trường tiểu học trên huyện, Vương Quang Tông tới đây từ tối hôm trước, hôm nay lái xe chở bọn họ đi.
Đúng tám giờ bốn mươi thì tới, trước cổng đã tụ tập rất nhiều phụ huynh và học sinh. Đếm qua cũng khoảng hơn hai trăm. Trương Phương đã đứng chờ ở đó từ sớm, vừa thấy bọn họ liền vội vàng đón đến dưới tán cây.
“Thẻ dự thi mang đủ chưa?”
“Mẹ cứ yên tâm!” Vương Đại Hổ cười hì hì: “Đủ hết rồi.”
“Lúc thi đừng có hồi hộp! Cứ cố gắng làm tốt nhất là được, không cần phải lo lắng chuyện khác.”
“Ây! Mẹ đừng coi thường bọn con!” Vương Đại Hổ giả vờ bất mãn: “Con mẹ sẽ đậu Trạng Nguyên cho mà xem!”
Trương Phương nhìn con mình “tràn đầy tự tin”, mặt sớm đã cười thành đoá hoa, cốc đầu hắn nói: “Có Nhiên Nhiên ở đây, đến lượt mày được Trạng Nguyên hả con?”
“Hì hì…… Bọn con không phải đều là con mẹ sao, ai đậu cũng thế mà, giống nhau tuốt!”
Giữa hai người đã không cần phải nói gì, chỉ cần cho nhau một ánh mắt cổ vũ, rồi theo dòng người tiến vào phòng thi, chuẩn bị nghênh đón “trận chiến đầu tiên”*.
*Thi lên trung học cơ sở là trận đầu, thi lên trung học phổ thông là trận hai, thi lên đại học là trận ba, còn về sau muốn thi đi đâu thì tính tiếp.
Buổi sáng hai môn, chiều một môn.
Thẳng đến hơn bốn giờ, cuộc thi mới chấm dứt.
Vương Đại Hổ cảm thấy mình làm khá tốt, đương nhiên, nói thế nào thì kiếp trước người ta cũng đã là sinh viên rồi. Cái cuộc thi lên cấp hai này tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Ngủ một đêm trên huyện, hôm sau bọn họ mới về thôn.
Hơn một tuần sau thì có kết quả.
Vương Đại Hổ tổng cộng được 298, Lý Thanh Nhiên 300, đều thi đậu. Tin tức vừa truyền tới, cả nhà họ Vương tất nhiên là vui mừng không thôi. Bà nội làm một bàn tiệc ăn mừng. Tối hôm đó, Vương Đại Hổ bị ông dụ uống chén rượu, kết quả — uống say, sáng hôm sau đau nứt đầu.
.
“Đại Hổ à, cháu có thấy Tiểu Hắc nhà mình chạy đâu không?” Bà nội cầm chén cơm cho chó hỏi.
“Không ở trong sân ạ?”
“Không, bà đang định cho nó ăn mà! Cái con này không biết lại chạy đi đâu rồi!”
“Chắc là ra ngoài tự tìm thức ăn rồi bà ạ, không có việc gì! Tiểu Hắc khôn lắm, tý lại về ấy mà!”
Nhưng Vương Đại Hổ không nghĩ đến, thẳng tới tối mịt cũng không thấy nó về. Vương Đại Hổ đi tìm khắp thôn nhưng không ai thấy nó chạy đi đâu. Tiểu Hắc là Lý Thanh Nhiên nuôi từ nhỏ đến lớn, mấy năm trước sau khi mẹ nó Hắc Bối qua đời thì nó liền giữ chức canh nhà. Tuy ngẫu nhiên cũng chạy ra ngoài như vậy nhưng chưa có lần nào đến tối mà còn không về nên là Vương Đại Hổ có chút lo lắng.
Biết tìm không thấy, Lý Thanh Nhiên cũng rất sốt ruột.
Vương Đại Hổ an ủi cậu, bảo ngày mai trời sáng lại tìm tiếp.
Thế nhưng đã qua ba ngày mà vẫn không tìm được Tiểu Hắc. Không hiểu sao, Vương Đại Hổ nghĩ đến “kẻ trộm” mà ông nội từng nói đến. Một ít dự cảm không tốt nổi lên, sẽ không phải Tiểu Hắc nhà hắn cũng bị hại rồi chứ!
Quả nhiên, tốt không linh, xấu lại linh.
Hai ngày sau, Tiểu Hắc được phát hiện nằm trong bụi cỏ bên sông đầu thôn tây.
Trên đầu chùm bao tải, thân bị đâm thành cái sàng, bê bết máu.
“Đừng nhìn!” Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, che mắt Lý Thanh Nhiên.
Cảnh máu me như vậy, hắn không muốn làm cậu sợ.
Sắc mặt Lý Thanh Nhiên trắng bệch, cả người run bần bật.
Giờ cả thôn ai cũng nói đến chuyện này. Thôn Hưng Nghiệp vốn luôn là một thôn nhỏ “yên bình”, năm mới tuy cũng có giết lợn giết dê để cúng, nhưng chưa bao giờ có chuyện như thế này xảy ra. Tuy là con chó chết nhưng rõ ràng đã bị hành hung rất dã man, quá tàn nhẫn.
Nơi Tiểu Hắc an nghỉ là Vương Đại Hổ tự mình đào.
Ánh mắt hắn hơi đỏ, trong lòng ngập tràn phẫn nộ.
Hắn thề, nhất định phải tìm cho ra kẻ đáng chết kia, thằng khốn kiếp.
Buổi tối, Vương Đại Hổ từ phòng tắm đi ra thấy Lý Thanh Nhiên vẫn ngồi ngẩn người trên giường, vội đến bên xoa đầu cậu, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Lý Thanh Nhiên rất kém, dường như đang sợ hãi điều gì.
Cậu há miệng thở dốc tựa như muốn nói cái gì…..
“Hả? Em nói gì cơ?”
“Không!” Lý Thanh Nhiên quay đi, thảng thốt nói: “Không có gì, chắc em nghĩ nhiều!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook