Edit: Thanh Thạch

Mẹ con họ Khổng ngày ấy bị “doạ đi” nhưng cũng không cam tâm, mấy hôm sau lại đến náo loạn.

Chỉ là Vương Thủ Dân đã sớm nghe theo “chỉ thị” của cháu mình, một mực chắc chắn: Muốn đất, được! Trả đủ viện phí rồi nói tiếp.

Hai mẹ con nhà này đến thôn nghe ngóng mới biết, nguyên lai Lý Thanh Nhiên bị ngã gãy chân là có liên quan đến Dương Lệ. Quá tốt! Bao nhiêu uất hận nghẹn trong lòng đều phát hết lên người mụ, suýt nữa thì cạo đầu Dương Lệ luôn.

Cứ như vậy qua vài ngày, mẹ con họ cũng không biết tính cái gì, một sáng sớm đem theo Dương Lệ biến mất khỏi thôn Hưng Nghiệp.

Mấy kẻ ghê tởm vừa đi, Vương Đại Hổ liền cảm thấy ngay cả hít thở cũng thoải mái hơn.

Lý Thanh Nhiên thì càng vui vẻ, cũng không chờ được, lập tức đi thẳng về nhà.

Mấy người này quả thực quá không biết xấu hổ, trong nhà phàm là đồ có thể dùng, toàn bộ đều bị mang đi, ngay cả bát đũa trong bếp, dao kéo cũng không thấy, ngoại trừ —-

Vương Đại Hổ nhìn con bé gầy teo trước mặt, cau mày hỏi: “Em là ai?”

“Em, em tên là Khổng Thuý Bình.” Con bé thoạt nhìn khoảng năm sáu tuổi, tóc buộc túm hai bên, có vẻ sợ Vương Đại Hổ, thỉnh thoảng lại nhìn lén Lý Thanh Nhiên đứng sau lưng hắn.

“Em là bé năm?” Lý Thanh Nhiên hơi chần chừ hỏi.

“Đúng rồi! Anh họ.” Nó ngắc ngứ trả lời.

“Sao em không về với ba mẹ?”

Nhắc tới chuyện này, con bé rõ ràng rất tủi thân, nước mắt tích tích rơi xuống, nhìn bộ dạng nước mắt lem nhem bẩn thỉu kia, đúng là chẳng làm người ta thương được.

Đương nhiên, chủ yếu cũng bởi vì nó là con của Dương Lệ và Khổng Đại Quốc, nhưng hắn cũng không thể tin được hai vợ chồng “xấu xa” kia lại có thể bỏ con mình ở đây.

Hiển nhiên, Lý Thanh Nhiên cũng nghĩ như vậy, hai người nhìn nhau, cùng lựa chọn mặc kệ con bé đang khóc sướt mướt. Một người chạy ra ngoài múc nước, một người đi kiếm khăn lau, chuẩn bị tiêu độc từ trong ra ngoài.

Giữa chừng, Vương Thủ Dân cũng lại đây một chuyến, mang theo một ít đồ dùng hằng ngày, cũng giúp dọn dẹp lại sân vườn. Con bé kia thật ra cũng có mắt, thấy mọi người đều bận rộn liền tìm một cái chổi quét phụ.

Thẳng đến tối, mọi người mới ngừng lại.

“Hôm nay làm đến đây thôi!” Vương Đại Hổ lau mồ hôi trên mặt, nói với Vương Thủ Dân: “Ông nội, mấy hôm trước bà lên trấn thăm mẹ cháu rồi, nhà cũng không còn ai, tối nay ông ăn ở đây đi! Để cháu đi nấu cơm!”

Vương Thủ Dân thấy cháu mình muốn làm cơm tối, gật đầu, cười một tiếng: “Được!”

Vì thế hơn một giờ sau, bốn món một canh hương sắc đều ngon được bày lên bàn.

Nguyên liệu đều là Vương Đại Hổ lấy từ nhà đến, hôm nay hắn làm khoai tây xào ớt[1], nấm hương xào cải[2], đậu phụ trộn hành[3] và thịt luộc.

Mấy người dọn dẹp cả ngày đã rất mệt, lúc ăn cơm cũng không nói gì mấy mà chỉ cắm cúi ăn. Đặc biệt là con bé Khổng Thuý Bình, ăn cứ phải gọi là lang thôn hổ yết, nhưng Vương Đại Hổ chú ý thấy nó chỉ hướng mấy đĩa rau mà gắp, một chút cũng không động đến thịt.

Rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé đáng thương a!

Vương Đại Hổ thầm thở dài gắp mấy miếng thịt vào trong bát nó.

“Ăn nhiều một chút! Gầy như cái que….”

Nhìn miếng thịt thơm phức trong bát, Khổng Thuý Bình không hiểu sao thấy mắt cay cay, lại muốn khóc, nhưng mà, nhưng mà – bọn họ lại không thích thấy mình khóc, nhịn xuống, không nên làm người khác khó chịu.

Con bé kia có cần làm quá đến mức đấy không! Cũng chỉ là gắp cho miếng thịt thôi mà, cần gì phải làm cái mặt vặn vẹo đến vậy.

Trong lúc Vương Đại Hổ còn đang co rút khoé miệng, thầm mắng người ta thì hết thảy đều lọt vào mắt Lý Thanh Nhiên. Đột nhiên mất hứng, cậu bộp – một tiếng đặt đũa xuống, nói câu: “Cháu ăn no rồi!” liền đứng lên.

“Nhiên Nhiên, sao em lại ăn ít vậy?” Vương Đại Hổ vội gọi với theo: “Buổi tối sẽ đói đấy!”

Nhưng Lý Thanh Nhiên không thèm để ý đến hắn, đi thẳng vào phòng trong. Vương Đại Hổ gãi gãi đầu, khó hiểu chớp mắt.

.

Bọn Khổng Đại Quốc tám phần là quyết tâm muốn vứt con mình lại chỗ Lý Thanh Nhiên, hơn nửa tháng rồi cũng không thấy ai đến đón.

Đương nhiên, có lẽ với bé năm, không cần về nhà là hợp ý nó. Ít nhất ở đây mỗi ngày đều có thể ăn ngon ngủ kĩ, không bị bữa đói bữa no, hơn nữa, quan trọng nhất là ở đây không có ai đánh nó, mắng nó, không có ai bởi vì nó khóc một chút liền sẽ đá nó. Cho nên, trong thâm tâm nó đúng là không muốn về nhà.

So với sinh hoạt dễ chịu của đứa con gái, Khổng Đại Quốc thời gian này giống như sống trong địa ngục vậy. Dương Lệ kia đúng là yêu tinh, thấy gã hứa hẹn phòng ở với tiền nhưng đều không thấy, thế là đánh chết cũng không chịu ly hôn. Mà tiểu tâm can bên kia cũng liên tiếp nháo gã, nói thẳng là nếu gã không danh chính ngôn thuận lấy ả về thì ả liền đi bệnh viện phá thai.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Khổng Đại Quốc giờ biến thành tâm lực tiều tuỵ, cả người uể oải.

Nhưng đó cũng không phải rắc rối lớn nhất, quan trọng nhất là đến hạn trả nợ rồi mà trong túi gã không đào ra được một đồng.

Một vạn tám ngàn đồng cộng thêm lãi bảy ngàn là hai vạn năm.

Bị bốn kẻ to cao lực lưỡng chặn ở góc tường, Khổng Đại Quốc sợ đến sắp vãi ra quần.

Gã quỳ trên mặt đất liên tục xin tha, luôn mồm xin bọn họ cho gã thêm ít thời gian.

Một tên có hình xăm trên người xoay xoay cái gậy trong tay, tà tà ghé vào tai gã nói gì đó.

Khổng Đại Quốc biến sắc, lắp ba lắp bắp nói: “Con, con bé lớn nhà chúng tôi mới có mười bốn mà!”

“Mười bốn cũng là lớn rồi còn gì!” Tên lưu manh cười dâm nói: “Tao cũng là bắc cầu cho người khác thôi! Nhà kia nhân phẩm tướng mạo đều tốt! Con gái mày mà gả qua thì được biếu một vạn luôn, mày thấy thế nào?”

Khổng Đại Quốc vừa nghe được con số kia liền lập tức động tâm, tròng mắt đảo vài vòng, cuối cùng cắn răng gật đầu.

Đợi gã nghiêng ngả lảo đảo đi khỏi, một tên đàn em đứng phía sau nói: “Lão Tôn kia cũng gần năm mươi rồi, gả con bé họ Khổng cho lão thật phí!”

“Phí cái lông!” Tên kia lườm Tiểu Mã, nói: “Hai ngày này nhớ canh chừng nhà họ Khổng cho kĩ, đây là con cá lớn đấy, chắc chắn có thể ép được không ít dầu! Bọn mày không phải thích bài bạc sao, mang nó theo, cái loại rẻ rách như nó thể nào chả có máu ăn thua, đến lúc đó không sợ nó không đưa tiền cho chúng ta.”

“Hay! Hay! Hay!” Tên côn đồ giơ ngón cái, đầy mặt nịnh nọt.

“Ha ha ha, tiểu tử mày còn phải học nhiều lắm!”

Khổng Đại Quốc kia quả nhiên không phụ hai chữ “ác độc”, vội vàng “bán” đứa con gái lớn, một vạn đồng cầm trên tay còn chưa nóng thì đã ném hết vào bài bạc.

Phàm là dân cờ bạc thì đều nghĩ ván tiếp chắc chắn có thể “gỡ vốn”, cho nên sau một tháng, Không Đại Quốc không phải như trước kia nợ hai vạn năm, mà giờ là hai mươi lăm vạn.

Con cá mắc câu, kẻ cầm cần sao còn phải kiên nhẫn, những kẻ cùng đánh bài từng cùng gã xưng huynh gọi đệ nháy mắt liền trở mặt, mỗi ngày đều kề dao vào cổ gã đòi tiền.

“Kỳ thật cũng không phải không có cách!” Nhìn Khổng Đại Quốc trêm mặt bị đánh đến bầm dập, thê thảm khó coi, tên côn đồ thanh âm tràn ngập dụ dỗ nói: “Tao biết nhà mày thật sự khó khăn, lập tức cũng không kiếm đâu ra được nhiều tiền như thế, làm bạn thì cũng nên cho mày một con đường, mày xem thế nào?”

“Đường, đường gì?” Khổng Đại Quốc run rẩy ngẩng đầu, bị đấm sái quai hàm khiến gã nói chuyện cũng khó khăn.

“Thôn mày có nhiều bé trai phết!” Tên kia tự dưng phun ra một câu không liên quan.

Khổng Đại Quốc khó hiểu chớp mắt.

“Người anh em, tôi nói thật!” Tên côn đồ nhếch miệng cười ác: “Chúng tôi vốn chuyên buôn bán trẻ em, nếu anh đồng ý gia nhập, chỉ cần bắt vài thằng bé trong thôn thì tiền anh thiếu tôi cũng coi như không có!”

“Các, các người là bọn bắt cóc?” Khổng Đại Quốc trợn mắt nhìn, kinh ngạc hô to.

Những người còn lại đắc ý cười lớn, trong đó có một kẻ gần như là uy hiếp: “Biết được bí mật của bọn tao thì phải giúp bọn tao, không chịu thì đành phải giết người diệt khẩu thôi! Khổng đại ca, anh là người thông minh, hẳn là biết nên làm gì bây giờ!”

Khổng Đại Quốc nghe hắn một câu giết, hai câu chết, bị doạ đến đái dầm.

Vội vàng liên mồm đáp ứng sẽ giúp bọn họ bắt vài thằng bé về.

Như thế, cứ như thế, như vậy rồi lại như vậy.

Mấy người bàn bạc định ra ngày động thủ.

Đã quyết tâm nhảy vào lửa, Khổng Đại Quốc đột nhiên nảy ra một ý.

Lý Thanh Nhiên cũng là bé trai nha! Hơn nữa nó là cái loại “không ba không mẹ”, có bị bắt cũng không ai đi tìm!

Nếu mình có thể bán nó, chẳng những được thêm ít tiền, mà nó không còn, lão già Vương Thủ Dân kia làm sao có mặt mũi mà nhắc đến tiền thuốc men, đến lúc đó, đất kia không phải thành của mình sao?

Càng nghĩ Khổng Đại Quốc càng thấy ý tưởng của mình quá chính xác, càng nghĩ càng thấy “tiền đồ” của mình sáng lạn.

Lúc này, gã hoàn toàn không nghĩ tới người gã muốn bán chính là cháu ruột gã.

Đương nhiên, cái giống ngay cả con gái còn có thể mắt không chớp lấy một cái đem đi gán nợ, thì cháu ruột đã là gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương