Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã
-
Chương 7: Một trận chiến nổi tiếng (1)
Thật vất vả mới chịu đựng qua một buổi học, La Tiểu Nặc về đến nhà, mệt lả gieo người lên ghế sa lon. Cuộc sống học sinh này trải qua cũng không phải dễ dàng nhỉ, vừa phải cẩn thận lo lắng sợ bị lộ, còn phải bị bọn nhóc học sinh tiểu học ức hiếp, hơn nữa cậu nhóc kia là kẻ mình ghét nhất, thật là phiền muộn quá. "Ôi......" La Tiểu Nặc không khỏi phát ra tiếng thở dài.
"Tiểu Nặc, sao thế, tuổi còn nhỏ sao đã than thở thế? Lại đây, có tâm sự gì cứ nói cho cha." Cha La vừa vào cửa đã nhìn thấy con gái đang ủ rũ cúi đầu, yêu thương hỏi.
"Cha, người đã về rồi. Không có gì, chỉ là muốn thi thẳng lên cuộc thi của năm đầu trung học, có chút lo lắng mà thôi." La Tiểu Nặc sợ cha lo lắng, nên thuận miệng viện cớ.
"À, cha còn tưởng rằng chuyện gì lớn chứ, Tiểu Nặc, hôm nay cha về sớm như vậy bởi vì muốn nói cho con biết tin tốt. Công ty cha quyết định tài trợ cho trường trung học Tử Dương thành phố X." Cha La hưng phấn nói với Tiểu Nặc.
"A, đó chính trường nội trú trung học Tử Dương thành phố X toàn học sinh giỏi sao? Nghe nói chỉ cần có thể lên học trường đó, thì tỷ lệ có thể thi được vào năm đầu của trung học rất lớn, hơn nữa nghe nói tất cả những người vào được năm đầu trung học hoàn toàn có thể vào được đại học danh tiếng." La Tiểu Nặc tò mò hỏi.
"Không sai, chính là trường học đó." Cha La hả hê vỗ vỗ bả vai Tiểu Nặc, nói tiếp: "Đến lúc thi thẳng lên năm đầu trung học, cha lấy danh nghĩa công ty nói chuyện với lãnh đạo trường một chút, nói không chừng có thể xét giảm một vài điểm, vậy Tiểu Nặc nhà ta nhất định có thể thi được đấy. Thế nào, là một tin tức tốt chứ. Tiểu Nặc."
Éc...... La Tiểu Nặc biết nếu như nói cô không xuyên trở về quá khứ, chuyện sẽ phát triển thế nào. Chiếu theo lúc mình học tiểu học đó thành tích nửa vời, lúc ấy vĩnh viễn không bao giờ đạt tới điểm trúng tuyển lên trung học Tử Dương. Cũng chỉ có cha mới có thể vì mình làm mặt dày đi nhờ vả trường học người ta nể mặt vì đã tài trợ mà xét giảm điểm số, sau đó còn bị người ta từ chối thẳng thừng, hơn nữa chuyện còn chưa dừng lại ở đó, trên trang đầu tờ báo gọi là gì nhà giàu số một vì con gái yêu cầu xin Tử Dương giảm điểm số, dđlqđ Tử Dương vì bảo đảm chất lượng thiết diện vô tình (công bằng) nói không có cửa đâu. Còn chấn động một thời gian. La Tiểu Nặc cũng không muốn làm khó cha như vậy, vội nói: "Cha, lần này để cho tự con thử một chút, con tin tưởng mình nhất định có thể dựa vào năng lực bản thân thi đậu trung học Tử Dương."
Cha La khoa trương giả vờ dụi dụi con mắt, xúc động thật lâu nói: "Tiểu Nặc, rốt cuộc con cũng trưởng thành, cha tin tưởng con, cha sẽ vĩnh viễn sau lưng con ủng hộ con."
"Cho con xin, cha, người lại dùng loại giọng điệu ghê tởm này nói chuyện nữa, toàn thân con nổi hết da gà rồi. Yên tâm đi, con nhất định sẽ thành công." La Tiểu Nặc bất đắc dĩ trợn mắt một cái nói qua lập tức xoay người đi về phía gian phòng của mình.
"Cố gắng lên nhé, Tiểu Nặc." Cha La nhân lúc Tiểu Nặc xoay người cúi đầu thì thầm một câu.
"Hổ phụ vô khuyển nữ, yên tâm, cha." Xa xa truyền đến giọng nói thanh thúy của Tiểu Nặc, cha La cười khẽ, đứa nhỏ này. . . . . .
La Tiểu Nặc nằm ngửa trên giường mình đối với một tháng sau vượt cấp thi thử vào cấp hai vẫn rất có lòng tin, dù sao dựa vào việc cô hai mươi lăm tuổi thông minh cùng so tài với những đưa trẻ mười một mười hai, vốn dĩ không có gì có thể so sánh, cô biết cô nhất định sẽ thắng, cô muốn làm cũng chỉ là dạy dỗ đứa trẻ kiêu ngạo kia một chút, để cho cậu ta cách càng xa mình càng tốt.
Gần đây La Tiểu Nặc ở trường học càng dđlqđ ngày càng thuận lợi, nguyên nhân chính là sắp tới cô ước định đánh cuộc với hoàng tử mặt lạnh Đường Vĩ thành công hấp dẫn con mắt của vô số người, ngay sau đó mấy lần thử trong kỳ thi, cô cũng hắc mã* lớn nhất trong lịch sử của trường học, được lọt vào danh sách thành tích đứng đầu với Đường Vĩ.
(*): Không lường được thực lực với người cạnh tranh.
"Này này, mau nhìn mau nhìn, đó chính là La Tiểu Nặc lớp sáu đấy, cực kỳ lợi hại đấy, đây đã là lần thứ ba cô với hoàng tử mặt lạnh Đường Vĩ đều được liệt vào danh sách thành tích tốt nhất, thật sự rất tiến bộ đấy......" Học sinh A ngưỡng mộ nói.
"A a, thì ra chính là cô ấy, thật không nhìn ra, thoạt nhìn rất bình thường thôi mà." Học sinh B có chút thất vọng nói: "Tôi vẫn khá xem trọng hoàng tử mặt lạnh, tôi nhận thấy được trận đánh cuộc của bọn họ đó Đường Vĩ sẽ là người thắng..., dù sao dáng dấp Đường Vĩ người ta cũng thật là đẹp trai đấy......"
"Không nhất định như thế, đẹp trai cũng không thể ăn thay cơm, tôi thì tương đối yêu thích La Tiểu Nặc dám khiêu chiến tinh thần kiểu này, tôi ủng hộ La Tiểu Nặc.” Học sinh A sùng bái nói.
"Tất cả các người chớ ồn ào, dù sao ngày mai cũng là ngày thi lên cấp hai rồi, nghe nói Đường Vĩ và La Tiểu Nặc cũng dự thi trung học Tử Dương, đến lúc đó tự nhiên thấy rõ ràng, chúng ta chỉ cần chờ đợi dđlqđ quan sát là được rồi. Học sinh C nói.
La Tiểu Nặc vừa tự lẩm bẩm: "Coi thường tôi, coi thường tôi." Vừa bước nhanh rời khỏi trường học. Gần đây độ nổi tiếng của cô tăng vọt, làm cho cô cảm giác từ trước đến nay đã sống rất thấp hèn, tâm tình vẫn còn thấy buồn bực. May mà ngày mai phải thi lên năm đầu trung học, mau mau rời khỏi chỗ đất thị phi này.
"Tiểu Nặc, sao thế, tuổi còn nhỏ sao đã than thở thế? Lại đây, có tâm sự gì cứ nói cho cha." Cha La vừa vào cửa đã nhìn thấy con gái đang ủ rũ cúi đầu, yêu thương hỏi.
"Cha, người đã về rồi. Không có gì, chỉ là muốn thi thẳng lên cuộc thi của năm đầu trung học, có chút lo lắng mà thôi." La Tiểu Nặc sợ cha lo lắng, nên thuận miệng viện cớ.
"À, cha còn tưởng rằng chuyện gì lớn chứ, Tiểu Nặc, hôm nay cha về sớm như vậy bởi vì muốn nói cho con biết tin tốt. Công ty cha quyết định tài trợ cho trường trung học Tử Dương thành phố X." Cha La hưng phấn nói với Tiểu Nặc.
"A, đó chính trường nội trú trung học Tử Dương thành phố X toàn học sinh giỏi sao? Nghe nói chỉ cần có thể lên học trường đó, thì tỷ lệ có thể thi được vào năm đầu của trung học rất lớn, hơn nữa nghe nói tất cả những người vào được năm đầu trung học hoàn toàn có thể vào được đại học danh tiếng." La Tiểu Nặc tò mò hỏi.
"Không sai, chính là trường học đó." Cha La hả hê vỗ vỗ bả vai Tiểu Nặc, nói tiếp: "Đến lúc thi thẳng lên năm đầu trung học, cha lấy danh nghĩa công ty nói chuyện với lãnh đạo trường một chút, nói không chừng có thể xét giảm một vài điểm, vậy Tiểu Nặc nhà ta nhất định có thể thi được đấy. Thế nào, là một tin tức tốt chứ. Tiểu Nặc."
Éc...... La Tiểu Nặc biết nếu như nói cô không xuyên trở về quá khứ, chuyện sẽ phát triển thế nào. Chiếu theo lúc mình học tiểu học đó thành tích nửa vời, lúc ấy vĩnh viễn không bao giờ đạt tới điểm trúng tuyển lên trung học Tử Dương. Cũng chỉ có cha mới có thể vì mình làm mặt dày đi nhờ vả trường học người ta nể mặt vì đã tài trợ mà xét giảm điểm số, sau đó còn bị người ta từ chối thẳng thừng, hơn nữa chuyện còn chưa dừng lại ở đó, trên trang đầu tờ báo gọi là gì nhà giàu số một vì con gái yêu cầu xin Tử Dương giảm điểm số, dđlqđ Tử Dương vì bảo đảm chất lượng thiết diện vô tình (công bằng) nói không có cửa đâu. Còn chấn động một thời gian. La Tiểu Nặc cũng không muốn làm khó cha như vậy, vội nói: "Cha, lần này để cho tự con thử một chút, con tin tưởng mình nhất định có thể dựa vào năng lực bản thân thi đậu trung học Tử Dương."
Cha La khoa trương giả vờ dụi dụi con mắt, xúc động thật lâu nói: "Tiểu Nặc, rốt cuộc con cũng trưởng thành, cha tin tưởng con, cha sẽ vĩnh viễn sau lưng con ủng hộ con."
"Cho con xin, cha, người lại dùng loại giọng điệu ghê tởm này nói chuyện nữa, toàn thân con nổi hết da gà rồi. Yên tâm đi, con nhất định sẽ thành công." La Tiểu Nặc bất đắc dĩ trợn mắt một cái nói qua lập tức xoay người đi về phía gian phòng của mình.
"Cố gắng lên nhé, Tiểu Nặc." Cha La nhân lúc Tiểu Nặc xoay người cúi đầu thì thầm một câu.
"Hổ phụ vô khuyển nữ, yên tâm, cha." Xa xa truyền đến giọng nói thanh thúy của Tiểu Nặc, cha La cười khẽ, đứa nhỏ này. . . . . .
La Tiểu Nặc nằm ngửa trên giường mình đối với một tháng sau vượt cấp thi thử vào cấp hai vẫn rất có lòng tin, dù sao dựa vào việc cô hai mươi lăm tuổi thông minh cùng so tài với những đưa trẻ mười một mười hai, vốn dĩ không có gì có thể so sánh, cô biết cô nhất định sẽ thắng, cô muốn làm cũng chỉ là dạy dỗ đứa trẻ kiêu ngạo kia một chút, để cho cậu ta cách càng xa mình càng tốt.
Gần đây La Tiểu Nặc ở trường học càng dđlqđ ngày càng thuận lợi, nguyên nhân chính là sắp tới cô ước định đánh cuộc với hoàng tử mặt lạnh Đường Vĩ thành công hấp dẫn con mắt của vô số người, ngay sau đó mấy lần thử trong kỳ thi, cô cũng hắc mã* lớn nhất trong lịch sử của trường học, được lọt vào danh sách thành tích đứng đầu với Đường Vĩ.
(*): Không lường được thực lực với người cạnh tranh.
"Này này, mau nhìn mau nhìn, đó chính là La Tiểu Nặc lớp sáu đấy, cực kỳ lợi hại đấy, đây đã là lần thứ ba cô với hoàng tử mặt lạnh Đường Vĩ đều được liệt vào danh sách thành tích tốt nhất, thật sự rất tiến bộ đấy......" Học sinh A ngưỡng mộ nói.
"A a, thì ra chính là cô ấy, thật không nhìn ra, thoạt nhìn rất bình thường thôi mà." Học sinh B có chút thất vọng nói: "Tôi vẫn khá xem trọng hoàng tử mặt lạnh, tôi nhận thấy được trận đánh cuộc của bọn họ đó Đường Vĩ sẽ là người thắng..., dù sao dáng dấp Đường Vĩ người ta cũng thật là đẹp trai đấy......"
"Không nhất định như thế, đẹp trai cũng không thể ăn thay cơm, tôi thì tương đối yêu thích La Tiểu Nặc dám khiêu chiến tinh thần kiểu này, tôi ủng hộ La Tiểu Nặc.” Học sinh A sùng bái nói.
"Tất cả các người chớ ồn ào, dù sao ngày mai cũng là ngày thi lên cấp hai rồi, nghe nói Đường Vĩ và La Tiểu Nặc cũng dự thi trung học Tử Dương, đến lúc đó tự nhiên thấy rõ ràng, chúng ta chỉ cần chờ đợi dđlqđ quan sát là được rồi. Học sinh C nói.
La Tiểu Nặc vừa tự lẩm bẩm: "Coi thường tôi, coi thường tôi." Vừa bước nhanh rời khỏi trường học. Gần đây độ nổi tiếng của cô tăng vọt, làm cho cô cảm giác từ trước đến nay đã sống rất thấp hèn, tâm tình vẫn còn thấy buồn bực. May mà ngày mai phải thi lên năm đầu trung học, mau mau rời khỏi chỗ đất thị phi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook