*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư Quân Đạc nhìn mèo quất nhỏ trước mặt, Ôn Minh Dịch run run bộ râu trắng, mở to đôi mắt màu hổ phách của mình, cũng nhìn ngược lại Tư Quân Đạc.

Một người một mèo, bốn mắt nhìn nhau, không nói gì, thậm chí ngay cả chớp mắt cũng không thèm chớp.

Trầm mặc, tiếp tục trầm mặc, nhưng trầm mặc cũng không còn là Khang Kiều đêm nay(*), mà là Ôn Minh Dịch đã biến thành mèo.

(*) Khang Kiều đêm nay: trích từ hai câu thơ nổi tiếng “Im lặng là khúc tiêu mặc biệt ly, trầm mặc là Khang Kiều đêm nay” trong bài thơ “Tạm biệt Khang Kiều” của nhà thơ Từ Chí Ma.

Cuối cùng, vẫn là Ôn Minh Dịch tính cách càng ngày càng khiêu thoát (*) thua trận, cậu hơi nghiêng cái đầu nhỏ, hỏi anh mình, “Làm sao bây giờ?”

(*) khiêu thoát: chỉ người có tính cách tự do tự tại, linh hoạt đột phá, không thích bị gò bó trói buộc, suy nghĩ khác người.

Tư Quân Đạc thấy cậu nghiêng đầu kêu “meo meo”, không hiểu sao cảm thấy có chút đáng yêu, vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của cậu.

Ôn Minh Dịch cảm thấy rất thoải mái, vươn cổ nhắm mắt lại cho hắn sờ đầu mình, còn cực kỳ chủ động ở trong lòng bàn tay của hắn cọ cọ.

Tư Quân Đạc thấy vậy, không khỏi ôm cậu càng chặt hơn, một bên sờ từ đầu dọc xuống sống lưng cậu, một bên suy nghĩ nói, “Hôm nay khá muộn rồi, trước hết nghỉ ngơi đã, ngày mai để xem có thể biến trở lại không, muộn nhất ba ngày, bất luận em có thể biến trở lại hay không, đều phải đi kiểm tra một lượt.”

Ôn Minh Dịch vừa nghe thấy hai chữ kiểm tra liền không có cách nào bình tĩnh, “Kiểm tra?”

Tư Quân Đạc mặc dù không nghe hiểu mấy tiếng meo meo của cậu, nhưng có thể đoán được cậu muốn nói cái gì, cùng cậu giải thích, “Không còn cách nào khác, cũng không thể để em ở trong hình dạng này cả đời, em yên tâm, sẽ không khiến em gặp nguy hiểm.”

Ôn Minh Dịch đương nhiên tin tưởng hắn, cậu từ nhỏ cùng Tư Quân Đạc lớn lên, đến khi tốt nghiệp tiểu học, cha mẹ cậu bởi vì đối với Tư gia và Tư Quân Đạc yên tâm, đem cậu đẩy vào trong lồng ngực Tư Quân Đạc, nói, “Minh Minh phải nghe lời anh trai nhé”, sau đó thu dọn hành lý tiêu sái (*)tiếp tục bận bịu sự nghiệp.

(*) tiêu sái: thảnh thơi không vướng bận sự đời.

Ôn Minh Dịch vừa nhớ đến đôi cha mẹ không đáng tin cậy kia của mình liền một bụng tức giận. Cậu còn nhớ rõ trong tiểu thuyết gốc, sau khi bản thân ngoài ý muốn qua đời, cha mẹ cậu giống như bị mất trí, tại thời điểm Khương Tử Mặc quỳ rạp xuống khóc ròng ròng, không chỉ tiếp nhận lời giải thích hoang đường cái gì mà “Người chết không thể sống lại, Tiểu Mặc cũng không phải cố ý” của Khương Tử Mặc và Văn Bác, thậm chí khi Khương Tử Mặc nói rằng bởi vì bản thân hại chết cậu, cho nên muốn thay cậu tận hiếu (*), hai người họ thế mà lại đồng ý nhận Khương Tử Mặc làm con nuôi.

(*) tận hiếu: ý nói con cái làm hết phận sự đối với cha mẹ.

Ôn Minh Dịch lúc ấy thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi lên mặt cha mẹ mình, để hai người họ biết cái gì gọi là nắp quan tài cũng không thể ngăn được con trai bọn họ, quả thực là bị tức tới sống lại!

Chỉ có Tư Quân Đạc, chỉ có duy nhất Tư Quân Đạc là không chịu tiếp nhận lời xin lỗi cùng sám hối của Khương Tử Mặc, khăng khăng muốn đem Khương Tử Mặc tống vào ngục giam. Ôn Minh Dịch không khỏi thở dài, phát ra một tiếng “meo” yếu ớt, ở trong lồng ngực Tư Quan Đạc cọ cọ. Cậu và Tư Quân Đạc sống chung nhiều năm như vậy, mặc dù không có quan hệ máu mủ, bản thân tính tình cũng bốc đồng ầm ĩ, trong khoảng thời gian trung nhị còn cùng Tư Quân Đạc chiến tranh lạnh chiến tranh nóng đủ cả, nhưng từ đầu đến cuối, cũng chỉ có Tư Quân Đạc là vẫn luôn suy nghĩ cho cậu, đối tốt với cậu không cần hồi báo. Cho nên, lần này, bất luận thế nào cậu cũng sẽ không để Tư Quân Đạc rơi vào kết cục giống như trong tiểu thuyết gốc.

Tư Quân Đạc cúi đầu nhìn tên nhóc đang ở trong lồng ngực mình cọ cọ. Mèo con mềm nhũn, chẳng khác nào kẹo bông mới ra lò, mềm mại ấm áp, hắn duỗi tay gãi gãi cằm của Ôn Minh Dịch, Ôn Minh Dịch thuận thế nằm dài trong lồng ngực của hắn, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, tràn ngập nhu thuận.

Tư Quân Đạc thuận tay vuốt đuôi mèo một cái, chỉ thấy mèo quất nhỏ đang nằm trong lồng ngực mình lộn người một vòng, ngửa đầu để mình tiếp tục gãi cằm cho cậu. Tư Quân Đạc khóe môi mang theo một tia ý cười, ôn nhu trong mắt như sóng biển tầng tầng nhấp nhô.

Hắn chưa từng nuôi mèo, trên đường tình cờ đụng phải cũng sẽ không phân tâm liếc mắt nhiều một cái, có một nữ giám đốc từng hợp tác với hắn bởi vì hay khoe ảnh chụp mèo của mình ở trong vòng bạn bè (*), bị Tư Quân Đạc không chút nể tình block. Hắn xưa nay đối với loại động vật nhỏ này không có bất kỳ cảm xúc gì, bọn nó đáng yêu thì đáng yêu, nhưng chẳng liên quan gì đến mình, hắn không thích, cũng không cần thiết phải thích.

(*) vòng bạn bè (WeChat Moments): là một chức năng xã hội trên Tencent WeChat, được ra mắt phiên bản WeChat 4.0 được cập nhật vào ngày 19 tháng 4 năm 2012. Người dùng có thể đăng bài và hình ảnh lên vòng bạn bè và cũng có thể chia sẻ bài viết hay bài hát từ các phần mềm khác với vòng bạn bè. Người dùng có thể “bình luận” hoặc “thích” ảnh mới do bạn bè gửi, những người dùng khác chỉ có thể xem bình luận hoặc lượt thích từ cùng một người bạn.

Thế nhưng bây giờ nhìn mèo quất nhỏ đang ở trong lồng ngực mình híp mắt hưởng thụ, thậm chí phát ra “grừ grừ grừ grừ” mơ hồ, Tư Quân Đạc lần đầu tiên cảm nhận được, mèo loại sinh vật bé nhỏ này, quả thực làm cho người ta vô cùng yêu thích. Hắn nhéo nhéo móng vuốt của mèo quất nhỏ, mềm mềm, toàn bộ đệm thịt đều là màu hồng phấn.

Ôn Minh Dịch thấy hắn cầm móng vuốt của mình chơi đùa, thật cẩn thận đem vuốt mèo giấu đi, tránh cho không cẩn thận lại làm bị thương Tư Quân Đạc.

Tư Quân Đạc một bên vuốt lông mèo, một bên bế mèo đứng dậy.

“Ngủ đi, tối nay em ngủ ở chỗ của anh, để xem ngày mai em có thể biến trở lại hay không, nếu không biến trở lại, chúng ta liền nghĩ biện pháp khác.”

Ôn Minh Dịch “meo” một tiếng, xem như đáp ứng hắn.

Tư Quân Đạc đem cậu đặt ở trên giường, nói với cậu, “Anh đi tắm, em ngủ trước đi.”

Nhưng mà Ôn Minh Dịch sao có thể ngủ được, đi theo hắn vào trong phòng tắm, Tư Quân Đạc còn đang nghi hoặc chẳng lẽ tên nhóc này cũng muốn tắm rửa, lại thấy mèo quất nhỏ nhảy phốc lên trên bồn rửa mặt, nhìn bản thân trong gương.

Ôn Minh Dịch nhìn bản thân trong gương, hóa ra là một con mèo quất, còn là một con mèo quất nhỏ, cậu xoay tròn 360 độ, thậm chí còn ngắm nghía mông cùng đuôi của mình. Tư Quân Đạc thấy cậu soi gương, cái mông nhỏ uốn a uốn éo, cúi đầu khẽ cười.

Ôn Minh Dịch ngắm nghía đủ rồi, cảm thấy bản thân mặc dù không đủ anh tuấn tiêu sái, nhưng cũng xem như đáng yêu, lúc này mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật là mình đã biến thành một con mèo, nhảy xuống mặt đất, nện bước rời khỏi phòng tắm.

Tư Quân Đạc đóng cửa, bắt đầu tắm rửa.

Ôn Minh Dịch nằm ở trên gường, nhàn rỗi nhàm chán lại không ngủ được, cậu lè lưỡi, liếm liếm móng vuốt nhỏ của mình, đang suy nghĩ nên làm chút gì đó, lại đột nhiên giật nảy mình, mọe nó!!! Mình vừa rồi mới làm cái gì vậy, Ôn Minh Dịch nhìn chân trước trắng như tuyết của mình, mình vậy mà lại liếm móng vuốt!!

Ôn Minh Dịch một đôi mắt mèo tràn ngập kinh hãi, tràn ngập hoài nghi đối với nhân sinh, cậu lúc này mới biến thành mèo bao lâu chứ, như thế nào lại bắt đầu liếm móng vuốt. Thời điểm cậu là người cũng chưa bao giờ liếm tay, cứ tiếp tục thế này, cậu về sau chẳng phải sẽ càng ngày càng giống một con mèo ư?!

Ôn Minh Dịch cảm nhận được sự tuyệt vọng, cậu khắc chế xúc động muốn liếm lông, đoan đoan chính chính ngồi ở trên giường, thân thể kéo căng, thẳng tắp giống như tư thế đứng nghiêm quân đội (5).

Lúc Tư Quân Đạc đi ra liền thấy mèo quất nhỏ ngồi ở trên giường giống như một pho tượng đồng, nếu không phải cửa sổ ở đối diện cậu không có ánh trăng, Tư Quân Đạc thậm chí còn cho rằng người em trai bị biến thành mèo này của mình là đang hướng mặt trăng kêu gào.

Hắn đi qua sờ sờ đầu mèo, Ôn Minh Dịch cảm nhận được sự vuốt ve của hắn, lập tức buông lỏng thân thể, co quắp ngã vào trong lồng ngực hắn.

Tư Quân Đạc vén chăn lên giường, đem cậu đặt ở trên gối đầu bên cạnh.

“Ngủ đi, ngủ ngon.”

Ôn Minh Dịch “meo” một tiếng, ngắm mắt lại.

Sáng hôm sau, thời điểm Tư Quân Đạc tỉnh dậy theo quán tính liếc sang bên cạnh một cái, nhìn thấy mèo quất nhỏ đang nằm úp sấp trên gối đầu thì có chút kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh, hắn liền phản ứng lại, nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Chuyện này quả thực là cổ quái, Tư Quân Đạc thầm nghĩ, như thế nào lại đột nhiên biến thành mèo chứ? Hắn khó hiểu cau mày, nhìn đồng hồ đeo tay, đã 8 giờ 50, mọi ngày vào thời gian này, hắn đã có mặt ở công ty, thế nhưng tối qua bởi vì Ôn Minh Dịch xảy ra chuyện như vậy, Tư Quân Đạc không có cách nào để mèo quất nhỏ ở nhà một mình, vì thế lúc chuẩn bị đi ngủ đã thông báo cho thư ký của mình là hôm nay hắn nghỉ không tới công ty.

Hắn nhìn thoáng qua mèo quất nhỏ vẫn đang ngủ say, nhịn không được chọc chọc, mèo quất nhỏ ngủ rất ngon lành, bị hắn chọc cũng không có phản ứng gì. Tư Quân Đạc chơi chán, đứng dậy xuống giường đi vào phòng vệ sinh để đánh răng rửa mặt, lúc đi ra, đang chuẩn bị gọi Ôn Minh Dịch dậy, nhưng mà vừa mới ngẩng đầu, lại khựng lại.

Trên chiếc giường rộng hơn hai mét, đang nằm một thiếu niên tóc đen môi hồng răng trắng, thiếu niên lớn lên rất xinh đẹp, làn da tựa sứ trắng, môi như chu sa (*), chẳng khác nào nụ hoa hồng phớt lặng lẽ ló đầu trong ngày xuân, đây không phải là Ôn Minh Dịch tối hôm qua đột nhiên biến thành mèo sao!

(*) chu sa: mực đỏ.

Tư Quân Đạc bước nhanh đến bên giường, lắc lắc bờ vai của cậu, khó tin nói: “Minh Minh, dậy đi.”

Ôn Minh Dịch trở mình, một bên dụi mắt, một bên bất đắc dĩ mơ hồ nói, “Cái gì vậy?”

“Em biến trở lại rồi.”

Ôn Minh Dịch “ừm ừm” gật đầu, “Em biến trở lại rồi.”

Tư Quân Đạc nhìn bộ dạng này của cậu liền biết cậu còn chưa tỉnh, “Em nhìn kỹ lại bản thân đi, em biến trở lại rồi, không còn là mèo quất giống tối qua nữa.”

Ôn Minh Dịch ngoan ngoãn gật đầu, gật vài lần, lại đột nhiên bừng tỉnh, trợn tròn hai mắt kinh ngạc nhìn hắn. Sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn hai tay của mình, rồi ngồi dậy lật chăn ra thấy áo ngủ quen thuộc của bản thân, “Em biến trở lại rồi!” Cậu kinh hỉ nói, “Em thật sự biến trở lại rồi.”

Tư Quân Đạc mỉm cười gật đầu, khẽ thở ra.

“Chẳng qua vẫn phải đi bệnh viện một chuyến, vừa khéo nhân dịp em hiện tại đã biến trở lại, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thân thể của em một chút. Mặc dù loại chuyện này không thể dùng nguyên lý khoa học để giải thích, nhưng mà đi kiểm tra một chút dù thế nào vẫn tốt hơn là không đi.”

Ôn Minh Dịch thực ra không quá muốn đi bệnh viện, lúc cậu còn nhỏ không thích bị tiêm, cũng không thích uống thuốc, dẫn đến lớn rồi, đối với bệnh viện cũng không có cảm tình gì, có thể không đi liền nhất định không đi. Thế nhưng chuyện Tư Quân Đạc đã quyết định, không phải cậu muốn cự tuyệt là cự tuyệt được, vì thế Ôn Minh Dịch chỉ có thể không tình nguyện bị Tư Quân Đạc kéo xuống giường, đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Hai người ở nhà ăn xong bữa sáng, Tư Quân Đạc lái xe, đưa cậu đi bệnh viện.

Trên đường đi Ôn Minh Dịch vẫn có chút không vui, Tư Quân Đạc nhìn cậu từ nhỏ lớn lên, biết cậu không thích đi bệnh viện, dịu giọng dỗ dành, “Không tiêm, cũng không bắt em uống thuốc, chỉ là muốn kiểm tra thân thể của em một chút, cầu an tâm. Bằng không với tình trạng của em hiện tại, bản thân em yên tâm được sao?”

Ôn Minh Dịch cũng không yên tâm, thế nhưng đạo lý thì cậu hiểu, chỉ là cậu trời sinh không thích đi bệnh viện.

“Không sao đâu.” Ôn Minh Dịch mệt mỏi trả lời, “Em chỉ là tâm lý bài xích, không có việc gì, anh không cần lo lắng.”

Tư Quân Đạc nghe vậy liền liếc cậu một cái, cảm thấy tên nhóc này từ sau khi trở về, trái lại tính tình tốt hơn không ít, còn biết an ủi hắn không cần lo lắng. Hắn vươn tay sờ sờ đầu Ôn Minh Dịch, Ôn Minh Dịch quay đầu nhìn hắn, Tư Quân Đạc cười với cậu, “Lớn thế này rồi, còn sợ bệnh viện.”

“Không phải sợ, em là chán ghét có được hay không, ai sợ chứ!” Ôn Minh Dịch không phục phản bác.

Tư Quân Đạc nhìn cậu, trong mắt tràn ngập ý cười, không vạch trần cậu.

Thời điểm đèn đỏ, điện thoại của Tư Quân Đạc vang lên, hắn thuận tay tiếp nhận, trầm mặc nghe một lúc, bình tĩnh nói: “Bảo ông ta qua vài ngày nữa hãng tới, hôm nay tôi nghỉ.”

Ôn Minh Dịch quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy khóe môi anh cậu mang theo một tia khinh thường, “Vậy cứ để ông ta chờ đi, tôi hôm nay có việc, không tới.”

Hắn nói xong, cúp máy.

Ôn Minh Dịch hỏi hắn, “Công ty xảy ra chuyện gì à?”

“Hiện tại không có.”

“Hay là anh trước hết tới công ty một chuyến đi.” Ôn Minh Dịch không muốn bởi vì mình mà làm chậm trễ công việc của hắn, huống hồ nếu như Tư Quân Đạc tới công ty, cậu cũng có thể đến bệnh viện muộn một chút. Bởi vậy, cậu vô cùng tích cực chủ động bày tỏ, “Dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian, chúng ta tới công ty rồi lại đi bệnh viện cũng được mà.”

Tư Quân Đạc sao lại không biết tên nhóc này đang có âm mưu gì, khẽ cười hỏi cậu, “Em ghét đi bệnh viện đến vậy hả?”

“Em chỉ là không muốn làm chậm trễ công việc của anh.” Ôn Minh Dịch nghĩa chính ngôn từ (*).

(*) nghĩa chính ngôn từ: câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.

“Không sao, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện trước đi.”

Ôn Minh Dịch: …

“Được rồi, em thừa nhận là em không muốn đi bệnh viện.” Ôn Minh Dịch bất đắc dĩ nói, “Lần này anh hài lòng rồi chứ.”

Tư Quân Đạc nghe vậy, cười nhìn cậu một cái, lắc lắc đầu, sau đó đánh tay lái, lái xe về một hướng khác.

Ôn Minh Dịch thấy hắn thay đổi hướng đi, liền biết hắn đồng ý tới công ty trước, tạm thời không đi bệnh viện nữa, lập tức vui vẻ. Tuy nhiên rất nhanh, Ôn Minh Dịch liền ý thức được, nếu cậu nhớ không lầm, khoảng thời gian này Khương Tử Mặc đang làm thực tập sinh ở công ty của Tư Quân Đạc, như vậy chẳng phải cậu rất có khả năng sẽ đụng mặt Khương Tử Mặc sao?

Ôn Minh Dịch trong chớp mắt ưỡn thẳng sống lưng, hỏi Tư Quân Đạc, “Em đẹp trai không?”

“Đẹp trai.” Tư Quân Đạc nhìn cũng không nhìn liền trả lời.

“Vậy em và Khương Tử Mặc, ai đẹp trai hơn?”

Tư Quân Đạc cười một tiếng, cảm thấy tên nhóc này dường như rất quan tâm Khương Tử Mặc, “Em đẹp trai hơn.” Hắn đáp.

Ôn Minh Dịch hài lòng, cậu chỉnh lại quần áo, khoanh tay dựa lưng vào ghế, tự hỏi mình nên lấy tư thái nào để đối mặt với đóa hắc tâm liên (*) từng hại chết mình kia.

(*) hắc tâm liên: một cụm từ khác dùng để chỉ những ‘bạch liên’ rởm, những người bề ngoài thì tỏ vẻ ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất bên trong suy nghĩ và tâm cơ của họ rất giả tạo và độc ác.

•••

[Hậu trường nho nhỏ]

Anh trai: Mèo thì có gì đáng yêu chứ, hừ.

Minh Minh: Meo ~

Anh trai: Đáng yêu!

Minh Minh: Hì hì (#^.^#)



(5) tư thế đứng nghiêm quân đội:

58ca67626bc3749e8fff520cceebdea2_1440w

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương