*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mày điên rồi!” Ôn Minh Dịch khiếp sợ nói.

Thế nhưng rất nhanh Ôn Minh Dịch liền phát hiện, chân của con Berger này bị thương, đứng lên thì không nhìn ra, lúc vừa mới chạy cũng không nhìn ra, nhưng hiện tại đã có thể nhìn ra. Cậu không khỏi nhớ tới một giây trước khi cửa xe tải mở ra, Berger đem Labrador chen qua một bên, khi đó nó hẳn là đã biết chân mình bị thương, chạy cũng không chạy được bao xe, cho nên, mới giao vị trí dẫn đàn cho Labrador.

Ôn Minh Dịch cắn chặt răng, nhìn Berger tránh được đòn tấn công từ súng gây mê, nhanh chóng lao về phía đám buôn chó còn chưa kịp lên xe, nó hẳn là muốn liều mạng để ngăn cản đám buôn chó kia, để những con chó khác có thời gian chạy trốn. Ôn Minh Dịch cảm thấy vành mắt có chút nóng, nhìn sang Husky bên cạnh mình, bình tĩnh nói, “Mày chạy theo bọn nó, đừng để đám chó nhỏ bị lạc mất, nếu có đứa nào chạy không nổi thì mày hãy cõng nó. Nhất định phải theo sát Labrador, nhớ là nhất định phải theo sát Labrador, nếu không mày khẳng định sẽ không tìm được đường trở về đâu.”

Husky “gâu gâu” gật đầu, “Tui biết rồi.”

Ôn Minh Dịch trong lòng thầm nói vậy mày nhất định phải nhớ kỹ, nếu không với chỉ số thông minh của mày, khẳng định sẽ bị lạc đường.

Cậu dặn dò xong, quay đầu chạy trở lại, Husky kinh ngạc nói, “Anh đi đâu vậy, anh cả?” Nói xong, liền chuẩn bị chạy theo cậu.

Ôn Minh Dịch mắng, “Đừng chạy theo tao, đuổi theo Labrador, một lát nữa tao sẽ quay lại tìm mày.”

Husky lập tức dừng bước, tiếp tục theo đuổi theo Labrador cùng đàn chó đang bỏ chạy ở phía trước kia.

Berger lúc này đã lao đến trước mặt đám buôn chó, thời điểm ba tên buôn chó đi bắt chó, đứa khó bắt nhất chính là nó, lúc này nhìn thấy kẻ gây chuyện cũng là nó, tức tới mức cầm gậy lên muốn đánh.

Chẳng qua con Berger này cũng rất nhạy bén, vậy mà có thể né tránh được vài đòn. Ôn Minh Dịch mắt thấy đám buôn chó đang không ngừng vung gậy đánh Berger, vội vàng tăng nhanh tốc độ, lại đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc truyền tới. Cậu ngay lập tức ý thức được, đã đến 9 giờ, cậu sắp biến trở lại.

Ôn Minh Dịch vội vàng nhìn bốn phía, muốn tìm thứ gì đó để che cho bản thân. Rất nhanh, cậu liền phát hiện một thùng rác cỡ lớn cách đó không xa, Ôn Minh Dịch lập tức chạy qua, núp ở phía sau.

Thùng rác này thật sự rất thối, nhưng mà hiện tại đã không còn thời gian để để ý chuyện này, cậu cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có ai, không bao lâu sau, chờ đến khi lại một lần nữa có ý thức, cậu thấy được hai tay của mình, năm ngón có thể tách ra, hai tay trắng nõn mảnh khảnh.

Ôn Minh Dịch sải bước từ phía sau thùng rác chạy ra, Berger chung quy vẫn bị trúng một gậy, thế nhưng càng đánh nó thì nó lại càng hung ác, nó bị người ta đánh, cũng lợi dụng cơ hội này cắn tay đối phương. Đối phương tức đỏ mắt, ném gậy, đoạt lấy súng gây mê của đồng bọn đứng bên cạnh rồi bắt đầu bắn loạn xạ.

“Các người làm cái gì đấy!” Ôn Minh Dịch lạnh lùng nói.

Ba tên buôn chó thoáng sửng sốt, quay sang nhìn nhau, không hiểu vì sao lại có người đột nhiên xuất hiện tại đây, hơn nữa quần áo trên người người này thoạt nhìn không hề phù hợp với hoàn cảnh nơi này.

Berger lợi dụng lúc bọn họ ngây người, nhào lên cào vài phát, sợ đến mức đám buôn chó vội vàng lùi về phía sau, một tên trong số đó lại nhân cơ hội này dùng súng gây mê bắn nó.

“Cút sang một bên.” Đám buôn chó hướng về phía Ôn Minh Dịch quát.

Nhưng Ôn Minh Dịch đã chạy tới, ở sau khi tên buôn chó bị Berger cào bị thương nhấc chân đá Berger bay ra ngoài, cậu đem cây gậy mà trước đó đã bị tên này ném xuống đất nhặt lên, hung hăng đập về phía người trước mặt.

Ôn Minh Dịch từng luyện võ. Thời điểm Ôn Minh Dịch và Tư Quân Đạc còn nhỏ, mẹ của Tư Quân Đạc rất thích xem mấy bộ phim thể loại tâm lý gia đình, khi ấy trên TV thường xuyên chiếu cảnh có người bắt cóc con trai hoặc con gái của thương nhân giàu nhất địa phương, dựa vào đấy đòi một khoản tiền chuộc cực kỳ lớn. Mẹ Tư nhìn TV, lại nhìn con trai mình, cảm thấy bé trai nên có năng lực tự bảo vệ bản thân. Vì thế đặc biệt mời một vị bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ đến làm thầy huấn luyện của Tư Quân Đạc, dạy hắn một vài chiêu võ thuật.

Ôn Minh Dịch từ nhỏ đã thích đi theo Tư Quân Đạc, Tư Quân Đạc luyện võ, cậu cũng muốn luyện võ, chú bộ đội đặc chủng cười ha ha, một bên dạy Tư Quân Đạc, một bên dạy cậu. Cũng bởi vì vậy, Ôn Minh Dịch từ nhỏ đến lớn, không sợ nhất chính là đánh nhau. Tướng mạo của cậu thiên về tuấn mỹ, khi còn nhỏ chưa phát triển, trông giống một cô bé có chút xinh trai, luôn có nam sinh muốn nắm tay cậu.

Ôn Minh Dịch nói một lần, đối phương không nghe; nói hai lần, đối phương mặc kệ; nói đến lần thứ ba, cậu liền ra tay, nam sinh kia bị cậu đánh một trận xong cũng chịu thành thật, không bao giờ cảm thấy cậu giống một cô bé nữa, lại càng không dám nắm tay cậu.

Cũng bởi vì vậy, Ôn Minh Dịch một mình chống lại ba tên buôn chó hoàn toàn không chút sợ hãi, chỉ là cậu tương đối lưu ý súng gây mê, cho nên ngay từ đầu đã dùng gậy đem súng gây mê trong tay đối phương hất văng, sau đó thuận thế quật ngã ba người, dùng thắt lưng của bọn chúng đem hai tay trói chặt, vì để phòng ngừa rủi ro, còn cởi áo khoác của bọn chúng, trói thêm lần nữa.

Ba tên buôn chó hoàn toàn không thể hiểu được vì sao người trước mặt rõ ràng nhìn rất mảnh mai yếu ớt, ra tay lại mạnh mẽ đến vậy.

Ôn Minh Dịch cột xong vòng thứ hai, đột nhiên nhớ ra, “Ai da, mình chắc chắn là nhóc Husky lây bệnh cho, sao lại ngốc như vậy, trực tiếp đánh đám người này hôn mê là xong việc rồi.”

Ba tên buôn chó:!!!

Sau đó bọn họ liền bị Ôn Minh Dịch chém một cái sau gáy, lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Ôn Minh Dịch đi tới trước mặt Berger cách đó không xa, Berger lúc này đã đứng lên, đề phòng đánh giá cậu.

Ôn Minh Dịch nở nụ cười, nói với nó, “Hoa viên bảo bảo.”

Berger đứng im không đáp lại.

Ôn Minh Dịch cảm thấy chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra, ngôn ngữ của loài người và loài chó khác nhau, khi cậu ở hình dạng con người nói chuyện với chó, chó thực ra không hề nghe hiểu.

Chẳng qua cậu vẫn lặp đi lặp lại, “Hoa viên bảo bảo, hoa viên bảo bảo.”

Khi cậu lặp lại đến lần thứ ba, Berger dường như rốt cuộc cảm nhận được gì đó, ánh mắt đề phòng biến thành có chút nghi hoặc.

Ôn Minh Dịch đi tới trước mặt nó, Berger chủ động dựa sát vào, ngủi ngủi mùi trên người cậu, có chút giống với mùi của nhóc ‘nhị’ Husky trước đó, Berger nghĩ, chẳng lẽ là chủ nhân của nhóc ‘nhị’ Husky?

“Cậu vừa mới nói ‘Hoa viên bảo bảo’ hả?”

Ôn Minh Dịch ngạc nhiên nhìn nó, xem ra tối hôm qua không phải là một lần tình cờ, mà cậu quả thực có thể nghe hiểu đám chó nói gì khi đang ở hình dạng con người.

Ôn Minh Dịch gật đầu.

Berger lại hỏi, “Trên người cậu có mùi giống với nhóc ‘nhị’ Husky, cậu là chủ nhân của nhóc ‘nhị’ Husky à?”

Ôn Minh Dịch quả thực không hiểu được, vì sao lại gọi cậu là nhóc ‘nhị’ Husky chứ! Cậu rõ ràng không ngốc chút nào có được hay không! (*)

(*) bởi vì trước đó Ôn Minh Dịch gọi con Husky màu đen trắng là nhóc Husky, cho nên Berger liền gọi Ôn Minh Dịch trong hình dạng chó là nhóc ‘nhị’ Husky, cách gọi này là để phân biệt với con Husky màu đen trắng kia. Tuy nhiên chữ ‘nhị’ trong tiếng Trung ngoài việc có nghĩa là ‘số hai’ thì nó còn có nghĩa là ‘ngu ngốc’, ở đây Berger hiểu chữ ‘nhị’ theo nghĩa trước mà Ôn Minh Dịch lại hiểu theo nghĩa sau, cho nên Ôn Minh Dịch không hề thích tên gọi này.

Chẳng qua cậu vẫn gật gật đầu.

Berger thấy cậu gật đầu, cũng không biết cậu có nghe hiểu lời nó nói hay không, thế nhưng trên người cậu có mùi của nhóc ‘nhị’ Husky, còn nói đúng ám hiệu, hơn nữa lại đánh hôn mê đám buôn chó, chắc hẳn là người tốt.

Vì thế nó chủ động cọ cọ chân của Ôn Minh Dịch, bày tỏ thiện ý của bản thân.

Ôn Minh Dịch nâng tay sờ sờ đầu chó của nó, “Đi thôi nhóc Berger, đem đám buôn chó này giao cho cảnh sát, thuận đường đưa bọn mày về nhà.”

Ôn Minh Dịch nói xong, đem Berger bế lên ghế phó lái, ở trong ánh mắt ngây ngốc của Berger, đem ba tên buôn chó ném vào trong thùng xe tải, khóa cửa lại.

Cậu ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe, tiện tay cầm lấy kính râm để trên xe đeo lên mặt Berger.

Berger vươn móng vuốt đẩy ra.

Ôn Minh Dịch cười giúp nó lấy xuống, “Nhóc Berger không thích hả, vậy thì tao đeo nhé.”

Cậu giơ tay đeo kính râm lên mặt, cực ngầu vỗ tay cái bốp, “Đi thôi!”

Sau đó, Ôn Minh Dịch khởi động xe.

Thôn Thập Lý là một thôn nhỏ ở bên cạnh vùng ngoại ô của thành phố X, nơi này có rất nhiều nhà dân đang chờ được phá bỏ để dời đi nơi khác, cũng có một vài công nhân từ nơi khác tới. Sáng sớm, tiệm tạp hóa của thôn Thập Lý vừa mới mở cửa cuốn (31), chỗ bán đồ ăn sáng đã sớm mở, trước từng quầy hàng đều bị vây kín bởi cả nam lẫn nữ đang sốt ruột đi làm.

Đột nhiên, từ phương xa truyền tới tiếng chó sủa, người trong ngõ nhỏ nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy hơn mười con đang chạy về phía bọn họ. Đám chó này tụ lại thành đàn, do một con Labrador dẫn đầu, đi sau cùng là một con Husky, hung hăng dũng mạnh một đường từ cuối ngõ chạy tới trước mặt bọn họ.

Mọi người kinh sợ, quay sang nhìn nhau, không hiểu ở đâu ra nhiều chó như vậy, đặc biệt bọn nó đều là những giống chó có giá trị.

Đàn chó chạy qua người bọn họ, có người chú ý tới trên lưng con Golden đang cõng một bé Corgi, có người lại chú ý tới trên lưng con Husky chạy sau cùng cũng đang cõng hai con chó nhỏ. Vài người trẻ tuổi cảm thấy thú vị, lôi điện thoại ra livestream, kinh sợ kêu lên, “Lần đầu tiên thấy nhiều con chó chạy cùng lúc như vậy, ngạc nhiên ghê.”

Đám chó đáng yêu rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng ấn vào xem livestream, số người xem livestream không ngừng tăng lên, người trẻ tuổi kia cũng một đường chạy theo đàn chó để quay video. Số lượng chó nhiều như thế nhanh chóng thu hút ánh mắt của người qua đường, rất nhiều người cũng gia nhập vào đội ngũ quay chụp, hoặc là chụp ảnh, hoặc là quay video.

Mấy người Tư Quân Đạc ngồi ở trên xe, từ xe liền nhìn thấy rất nhiều người đang xúm lại một chỗ, bọn họ còn đang khó hiểu phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liền thấy một đàn chó đang chạy về phía bọn họ. Tư Quân Đạc mắt tinh, liếc một cái liền thấy được con Husky chạy cuối cùng, hắn kích động thân thể không tự chủ nghiêng về trước, thế nhưng nhìn lần thứ hai lại phát hiện con Husky này không phải là Ôn Minh Dịch.

“Đàn chó này có phải là những con chó bị bắt tối qua không?” Nữ cảnh sát nhìn chằm chằm vào những con chó kia, nói, “Tôi thấy có mấy con rất giống, hơn nữa đột nhiên xuất hiện nhiều chó như vậy, lại không có người đi theo, thật sự rất kỳ quái.”

Mọi người không do dự nữa, lập tức dừng xe, xuống xe ngăn cản đàn chó kia.

Con ngõ này có chiều ngang không quá rộng, xe cảnh sát dừng lại, liền chiếm hơn nửa đường, hơn nữa số lượng người quay chụp không ngừng gia tăng, thoáng chốc liền ngăn cản đường đi của đàn chó. Chó lớn chó nhỏ đồng loạt phát ra tiếng sủa “gâu gâu”, có vài người bị khí thế của bọn nó dọa sợ, không nhịn được lùi về sau vài bước, nhưng số lượng người tiếp tục giơ điện thoại quay chụp vẫn chiếm phần đông.

Nhóm cảnh sát đi tới, đẩy đám người kia sang hai bên, thời điểm nhìn đàn chó trước mặt, càng thêm chắc chắn đây là những con chó bị bắt tối hôm qua.

“Toàn bộ chó đều ở đây à?” Nữ cảnh sát hỏi.

“Không phải.” Chu Dũng, cũng chính là bạn của Tư Quân Đạc nói, “Ít nhất còn thiếu một con Husky.”

“Không phải là con Husky kia sao?” Nữ cảnh sát chỉ con Husky lộ ra vẻ mặt vô tội đứng sau cùng, trên lưng còn đang cõng hai con chó nhỏ.

Chu Dũng liếc Tư Quân Đạc một cái, Tư Quân Đạc lạnh lùng mở miệng, “Không phải.”

Hắn nhìn con Husky kia, lại nhìn những con chó khác ở trước mặt, không rõ vì sao đám chó này đều trốn được ra rồi, thế nhưng lại không có Ôn Minh Dịch? Vậy Ôn Minh Dịch đi đâu rồi? Tư Quân Đạc không dám nghĩ nhiều, vẻ ngoài càng bình tĩnh, trong lòng càng hoảng loạn, hắn xiết chặt nắm tay, ép buộc bản thân bình tĩnh.

Mấy đứa Labrador mắt thấy con đường của mình bị người ta ngăn cản, sốt ruột sủa lớn, thế nhưng không một ai nhường đường.

Đám người vây xem lúc này cũng từ trong ngạc nhiên phản ứng lại, bắt đầu nói ra nghi vấn của mình, “Đàn chó này từ đâu ra vậy?”

“Nhiều chó như thế, đều là chó không có chủ hả?”

“Có phải là chó của tiệm thú cưng không? Chỗ này của chúng ta có tiệm thú cưng à?”

Mấy đứa Labrador không nghe hiểu mấy người kia đang nói gì, chỉ có thể sủa không ngừng, bảo bọn họ tránh ra, thế nhưng không có hiệu quả. Đám chó này đều là chó nuôi trong nhà, thậm chí có vài con là chó nhỏ, không có bao nhiêu khả năng công kích. Liền ngay cả Labrador dẫn đầu, tại thời điểm nó là một con Labrador chưa trưởng thành, cũng chỉ từng có một chủ nhân nhỏ.

Nó vẫn nhớ chủ nhân của mình rất nhỏ, sẽ sợ tiếng sủa lớn của nó, còn dặn dò nó không được cắn người. Mặc dù sau đó chủ nhân và gia đình của cô bé rời đi, nó bị ép lang thang khắp thành phố này, đi qua rất nhiều nơi nhưng vẫn không tìm được chủ nhân nhỏ của mình, nhưng nó vẫn nhớ rõ, không được cắn người, cho nên nó chỉ nhe răng, sủa một cách hung ác, cũng không làm ra hành động dọa người nào khác.

Tư Quân Đạc không muốn dừng lại ở nơi này quá lâu, hiện tại tràn ngập trong lòng trong mắt hắn đều là an nguy của Ôn Minh Dịch, hắn đang chuẩn bị nói với Chu Phong là mình rời đi trước, lại đột nhiên nghe được tiếng còi xe, một chiếc xe tải đang đi về hướng này. Đám người đều nhường đường, xe tải đi đến gần đàn chó rồi dừng lại.

Chu Dũng hai mắt sáng ngời, “Đây không phải là xe của đám buôn chó sao! Đám người kia khẳng định là đuổi theo đàn chó tới nơi này, chui đầu vào lưới, chờ bị pháp luật trừng trị đi!”

Nhưng mà Tư Quân Đạc lại cảm thấy khó gì đó không đúng.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải kia, không thể nói rõ được cảm giác của mình là gì, lại vẫn như cũ nhìn chằm chằm không chớp mắt. Sau đó, hắn nhìn thấy cửa xe mở ra, một thiếu niên tuổi không lớn, cao gầy tuấn mỹ từ trên xe nhảy xuống, mang theo tươi cười rạng rỡ, tựa như ánh mặt trời chói lòa.

Trái tim của Tư Quân Đạc, ở trong một khắc này, rốt cuộc hạ xuống.

Thần kinh căng thẳng hơn 12 tiếng của hắn, vào lúc này, rốt cuộc thả lỏng.



(31) cửa cuốn:



.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương