*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Berger nghi hoặc nhìn cậu, “Cậu giả bộ đầu hàng?”

“Không sai.” Ôn Minh Dịch lắc lắc đầu chó, cố làm bộ làm tịch, “Tao nghe thấy có chó kêu cứu mạng, sau khi chạy tới mới phát hiện ra là đám buôn chó, có câu ‘không vào hang cọp sao bắt được cọp con’, thế là tao không còn cách nào khác chỉ đành giả bộ suy yếu, không hề phản kháng, từ đó khiến bọn chúng hạ thấp cảnh giác. Quả nhiên, bọn chúng thấy tao nằm yên, không hề đánh tao, cũng không dùng thuốc gây mê với tao, chỉ đem tao nhốt vào trong lồng sắt, cho nên tao mới có thể cứu mọi người ra.”

Nghe được những lời này của Ôn Minh Dịch, đám nhỏ phía sau mắt sáng lên, nhao nhao cổ vũ nhiệt tình cho ‘Thần chó’ của bọn nó:

“Thật là lợi hại, nam thần quá thông minh!”

“Nam thần thật sự rất có văn hóa, xem ra chính là chó ưu tú xuất thân từ thư hương môn đệ (*).”

(*) thư hương môn đệ: chỉ những gia đình có truyền thống học hành đỗ đạt, ai cũng có học vấn cao.

“Không chỉ đẹp trai còn thông minh, oa oa oa, em muốn sinh chó con cho nam thần.”

“Em cũng muốn!” Đây là bé Poodle tràn ngập nhiệt tình.

Sau đó nó liền bị đánh, “Cậu là chó đực, cậu không sinh được chó con!” Nhóm fan hâm mộ tức giận, “Chó cái bọn này mới sinh được! Chó đực không sinh được!”

Cuộc sống của chó không dễ dàng gì, Poodle thở dài!

Berger nghe vậy lập tức tin tưởng, dù sao nó cũng chỉ là một con chó, có thể phát hiện điểm đáng ngờ đã là giỏi lắm rồi, so với con người, đặc biệt là loại người giỏi ăn nói như Ôn Minh Dịch, nó chỉ có thể bị thuyết phục.

Berger gật cái đầu chó, kính nể nói, “Cậu quả thực lợi hại, không giống tôi, chỉ biết liều mạng phản kháng, khiến bản thân bị thương thì thôi, hiện tại còn không có chút sức lực nào.”

“Mày cũng rất lợi hại.” Ôn Minh Dịch không chút nào chột dạ, trái lại còn an ủi nó, “Mày đã thành công tiêu hao thể lực của bọn chúng, có thể vì thế cho nên về sau bọn chúng mới không còn sức lực để đánh tao, mới dễ dàng tin tưởng ngụy trang của tao.”

Berger nghe vậy, trong lòng có chút vui vẻ, nói với cậu, “Cậu đi cứu những người khác đi, tôi nghỉ ngơi một lát.”

Ôn Minh Dịch gật đầu, chỉ có điều, “Bao giờ thuốc gây mê mới hết tác dụng?”

Berger cũng không biết, Ôn Minh Dịch nhìn nó, có chút lo lắng, chỉ có thể hi vọng thuốc gây mê mà đám buôn chó sử dụng không nặng lắm, nếu không đến lúc chạy trốn, cậu cũng không thể mang theo những con chó khác bỏ chạy, để lại một mình con Berger này ở trên xe. Hình thể của nó lớn như thế, cũng không thể cõng trên lưng, nếu như nó chỉ to bằng Chihuahua thì tốt.

Ôn Minh Dịch nghĩ như vậy, đi tới mở một lồng sắt khác. Mấy con chó trong bao tải lúc này rốt cuộc không còn đắm chìm trong thế giới nhỏ tràn ngập tuyệt vọng của mình, từng con tranh nhau kêu to, “Thả tôi ra ngoài, mau cứu tôi, để tôi ra ngoài.”

“Đừng nóng vội, từng người từng người một.” Ôn Minh Dịch trấn an.

Berger thấy cậu đi tới lồng sắt bên cạnh, lại nhìn đội hộ vệ chó đang ngoan ngoãn đứng ở cách đó không xa của Ôn Minh Dịch, mở miệng gọi bọn nó lại gần, sau đó vô cùng kiên nhẫn dạy chúng cách làm sao để thả những con chó khác ra.

Đám chó con lần nữa hợp sức làm việc, dưới sự chỉ huy của Berger, bắt đầu lần thứ hai anh dũng chiến đấu.

Cùng lúc đó Ôn Minh Dịch mở ra lồng sắt, quay đầu thấy đám chó con đã xé được bao tải, ngay sau đó một con Miniature Schnauzer(26)được thả ra, cậu vui mừng nhìn về phía Berger, “Lợi hại đấy, người anh em.”

“Tàm tạm, đây là đám chó yếu nhất mà tôi từng dạy.”

Đù má, Ôn Minh Dịch cảm thấy con Berger trước mặt cũng rất nham hiểm.

Thấy đám chó nhỏ được Berger chỉ huy đâu vào đấy, bản thân cũng bắt đầu xé bao tải trong lồng sắt. Con chó trong lồng sắt này rõ ràng so với Berger hoạt bát hơn rất nhiều, lúc Ôn Minh Dịch đang xé bao tải, nó liền vui sưởng hỏi, “Anh cũng muốn tiến vào trong này hả?”

Ôn Minh Dịch:???

“Nhưng mà trong này không thể chứa cùng lúc hai con chó đâu, quá chật.” Đối phương tiếc nuối nói.

Ôn Minh Dịch đột nhiên có một loại cảm giác phức tạp khó nói nên lời.

Cậu đem bao tải xé rách, lộ ra một cái đầu chó quen thuộc, con chó kia nhìn thấy cậu, đôi mắt lập tức sáng ngời, nhảy lên một cái thiếu chút nữa đem cậu đè ngã, Ôn Minh Dịch phải lùi về sau vài bước mới đỡ được con chó nhiệt tình trước mặt.

“Anh cả, sao anh cũng tới đây?” Trên đầu vẫn còn sót lại nửa bao tải rách nát, con chó nhiệt tình hỏi, “Anh cũng muốn chơi trò chui bao tải hả?”

Ôn Minh Dịch: …

Berger cách đó không xa: …

Được rồi, hoàn tất phá án, nguyên nhân con chó này bị bắt đã vô cùng rõ ràng.

Mà có thể nói ra những lời này, làm ra những chuyện này, Ôn Minh Dịch nhìn con Husky có đôi mắt xanh lam cùng biểu tình thiểu năng trước mặt, trong lòng phát điên, nhịn không được rít gào: Con mẹ nó, đây không phải là chó Husky sao! Ngoại trừ chó Husky làm gì có giống chó nào có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy! Thảo nào đám người kia lúc bắt cậu không thèm phòng bị gì hết, hóa ra trước đó đã có tiền lệ là con chó ngu ngốc này!

Ôn Minh Dịch lạnh lùng nói, “Mày ngửi lại một lần nữa, xem tao có phải là đại ca của mày không!”

Husky với bộ lông trắng đen đan xen sáp lại ngửi một cái, “Ồ, thật sự không phải là đại ca nè, nhưng mà anh với đại ca của tui rất giống nhau!”

Ôn Minh Dịch: “… Trước hết bỏ móng vuốt của mày xuống đã, đứng như vậy, mày không mệt à.”

Husky nghe vậy, thu lại hai cái móng vuốt, nhìn một đám chó to to nhỏ nhỏ trước mặt, ngạc nhiên hỏi, “Các cậu cũng tới chơi trò chui bao tải hả?”

Đám chó: …

Ôn Minh Dịch: …

Vẫn là Berger thường xuyên gặp phải loại chó ngu ngốc này, bình tĩnh nói, “Lại đây, bây giờ không chơi trò chui bao tải nữa, mà chơi trò xé bao tải.”

Husky không muốn cho lắm, “Xé bao tải làm gì, không muốn.”

Ôn Minh Dịch nhấc chân đạp cho nó một cước, “Mau làm đi.”

Husky nhìn cậu, cảm thán nói, “Đại ca cũng thích đánh tui như vậy, anh thật sự rất giống đại ca của tui á!”

Ôn Minh Dịch: … Đại ca của mày tính tình thật sự rất tốt, nhiều năm như vậy, thế mà không đánh chết mày!

Husky chạy qua chỗ khác xé bao tải. Ôn Minh Dịch lại thả thêm một con chó ở trong lồng sắt cách đó không xa, đó là một con Labrador (27) màu trắng, mặc dù trên người có vài vết thương, nhưng chó ta lại cực kỳ bình tĩnh, nhìn thấy cậu còn nở một nụ cười, “Tôi nghe thấy bên ngoài náo nhiệt, còn đang đoán xem con chó cứu chúng tôi là ai, không ngờ lại là một con Husky.”

Con Husky còn đang ở bên kia bạo lực cắn xé bao tải lập tức quay đầu qua, “Gọi gì tui?”

Labrador đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai con Husky cả nửa ngày, cuối cùng vui mừng nhìn về phía con Husky đang bạo lực cắn xé bao tải, “Quả nhiên nó vẫn tương đối phù hợp với nhận thức của tôi.”

Ôn Minh Dịch: …

“Mày cử động được không?” Ôn Minh Dịch lời ít ý nhiều, “Nếu có thể cử động, chỉ còn sót lại vài bao tải, cùng nhau hành động chứ.”

Labrador đứng lên, tao nhã nói, “Đương nhiên có thể cử động, giúp được gì thì tôi sẽ giúp, mặc dù tôi chưa từng làm loại chuyện này, nhưng móng vuốt của tôi cũng không phải chỉ để trưng.”

Nói xong, nó liền đi về hướng bao tải cạnh đó, rất dễ dàng tạo ra một vết rách, thả bé Pomeranian (28) ở bên trong ra.

Ôn Minh Dịch nghi ngờ, “Nếu mày có thể cử động, tại sao vừa rồi không tự mình xé rách bao tải.”

Labrador vân đạm phong khinh nói, “Tôi là một thi nhân(*), thi nhân động khẩu không động thủ (*), ở tình huống biết rõ bản thân sẽ trốn không thoát, tôi lựa chọn đem thể lực giữ lại để đánh ra một kích cuối cùng, hiển nhiên, tình huống hiện tại vẫn chưa cần sử dụng đến một kích cuối cùng.”

(*) thi nhân: cách gọi trang trọng của nhà thơ.

(*) động khẩu không động thủ: chỉ dùng lý lẽ để phân cao thấp, chứ không thèm động tay động chân.

Ôn Minh Dịch nhìn con Labrador trước mặt, đây là một con Labrador màu trắng, thế nhưng lông trên người rõ ràng đã rất bẩn, không phải loại vết bẩn lưu lại do vật lộn trên mặt đất khi chiến đấu với đám buôn chó, mà là những vết bẩn được sinh ra trong quá trình lưu lạc khắp nơi, không có chỗ ở cố định, cho nên không có cách nào tắm rửa.

“Thi nhân?” Cậu lặp lại.

Labrador hướng cậu nở nụ cười, bổ sung, “Thi nhân lang thang.”

Ôn Minh Dịch: …

Ôn Minh Dịch không biết nên nói cái gì, gật đầu tiễn vị ‘thi nhân lang thang’ chó trước mặt này rời đi.

Một đám chó đồng tâm hiệp lực, không mất bao nhiêu thời gian, toàn bộ chó đều đã được thả ra.

Bé Poodle mặc dù có lòng muốn ‘mời gọi’, nhưng đầu óc vẫn rất thông minh, sau khi tính xong toàn bộ số lượng chó, liền báo cáo lại với Ôn Minh Dịch.

Ôn Minh Dịch gật gật đầu, nhìn đám chó trước mặt, hỏi bọn nó tình trạng thể lực hiện tại.

Phần lớn những con chó này đều rất mệt mỏi, áp lực tâm lý vì bị đám buôn chó bắt đi cộng thêm vũng vẫy đấu tranh lúc bị bắt khiến bọn nó cạn kiệt cả tâm tình lẫn sức lực, chỉ có một bộ phận nhỏ là vẫn rất có tinh thần, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng những con chó khác đánh một trận.

Ôn Minh Dịch thấy thế, suy tính thay vì hiện tại phát ra tiếng động thật lớn, dụ người mở cửa sau đó bỏ trốn, chẳng bằng chờ thêm một lúc nữa, đợi đến sáng mai rồi hãng chạy trốn. Thứ nhất, hiện tại phần lớn những con chó này đều không còn đủ thể lực. Thứ hai, bọn họ hiện tại đều là chó, không ai biết đích tới của chiếc xe này là nơi nào, muốn chạy trở về cũng rất khó tìm đúng đường, thế nhưng đợi đến sáng mai, chỉ cần cậu biến trở lại là có thể gọi xe để về nhà. Thứ ba, một đoàn chó đông như vậy, nếu không có ai dẫn dắt, khả năng cao sẽ lại xảy ra chuyện, vẫn nên chờ đến khi cậu biến lại thành người, sẽ dễ thu xếp hơn.

Dù sao, cậu có thể nghe hiểu đám chó nói cái gì, nhưng những người khác thì không, cho dù có người tốt bụng muốn trợ giúp, cũng chưa chắc đã thật sự giúp được bọn nó, trái lại có khi còn gây cản trở.

“Nghỉ ngơi đã.” Ôn Minh Dịch mở miệng nói, “Đực bên trái, cái bên phải, không được phép mượn cơ hội động dục!”

Vài con chó cái tính cách hướng nội lập tức đỏ mặt, thẹn thùng nhìn về phía Ôn Minh Dịch, nam thần sao có thể nói lời thô tục như thế chứ.

Bé Poodle tung tăng tung tẩy chạy về phía cậu, Ôn Minh Dịch một móng vuốt đè nó lại, bổ sung, “Xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, lớn đằng trước, nhỏ đằng sau.”

Bé Poodle đôi mắt mông lung nhìn cậu, “Em không muốn cách anh xa như vậy.”

Ôn Minh Dịch lừa gạt nói, “Yên tâm, chỉ cần trái tim của chúng ta gắn kết, mặc kệ bao xa, chúng ta đều ở cùng nhau.”

Nhóm fan hâm mộ lần thứ hai đôi mắt tràn ngập ánh sao.

Labrador cảm thán, “Thơ hay, thơ hay.”

Husky đi tới, dùng móng vuốt đem bé Poodle đuổi ra phía sau, “Anh cả, hình thể của tui lớn, tui nằm với anh.”

Ôn Minh Dịch: … Được rồi.

Ngoại trừ Berger bởi vì trúng thuốc gây mê không có cách nào nhúc nhích, những con chó khác đều dựa theo lớn nhỏ, đực trái cái phải để phân chia vị trí nằm, chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Bình thường vào lúc này, em đã sớm đi ngủ.” Bé Pomeranian màu trắng khổ sở nói, “Em có một cái ổ rất lớn, còn có một cái giường rất lớn, hu hu hu, em muốn về nhà.”

Nói vừa nói xong, những con chó nhỏ khác đều phụ họa, “Em nhớ chủ nhân.”

“Em cũng có một cái ổ rất lớn.”

“Giường của em cực kỳ thoải mái, còn có cục xương nhỏ mà em rất thích.”

“Em đói bụng.”

Ôn Minh Dịch mắt thấy đám bọn nó đang chuẩn bị khóc, định mở miệng khuyên nhủ, lại nghe thấy Labrador màu trắng nói, “Không sao, chờ đến ngày mai, các bé có thể về nhà rồi.”

“Thật sao ạ?” Một đám chó nghi ngờ hỏi.

Labrador giống như một người chị lớn dịu dàng, ôn nhu dỗ dành, “Chị đọc cho mấy đứa nghe vài bài thơ nhé, mấy đứa nghe xong, sẽ rất nhanh chìm vào giấc ngủ.”

“Woa, chị còn có thể đọc thơ à.”

“Hóa ra là một con chó văn hóa.”

Labrador nở nụ cười, “Mấy đứa có biết F đại không? Mỗi ngày chị đều ở nơi đó cùng con người lên lớp, bọn họ học cái gì, chị liền nghe cái đó.”

Đám chó nhỏ đương nhiên không biết F đại là gì, nhưng vẫn rất sùng bài nhìn nó, “Chị thật lợi hại!”

“Chị nhất định rất được con người yêu thích.”

“Chủ nhân của chị là giáo viên à? Hay là giáo… giáo gì đó, em không nhớ nữa.”

“Giáo sư.” Miniature Schnauzer rất ít khi nói chuyện mở miệng nói, “Không có kiến thức.”

“Oa oa oa.” Chihuahua lại bắt đầu giả bộ khóc.

Labrador không trả lời câu hỏi của bọn nó, nó bắt đầu ngâm nga những vần thơ của mình:

“Mặt trời cuối cùng sẽ nhô lên;

Đêm tối cuối cùng sẽ biến mất;

Những con chó sẽ về nhà;

Mọi chuyện rồi sẽ chấm dứt.”

Đám chó con đều bị tài văn chương của nó thuyết phục, “Thơ hay, thơ hay.”

Liền ngay cả Berger ổn trọng cũng tán thưởng, “Nói rất hay.”

Ôn Minh Dịch trầm mặc trong chốc lát, cười cười, được rồi, đối với chó mà nói, bài thơ này đã rất không tồi, không hổ là chó văn hóa tốt nghiệp từ F đại. Cậu im lặng dựa vào thành xe, nghe Labrador kiên nhẫn đọc thơ dỗ dành những con chó nhỏ trên xe, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

•••

[Hậu trường nho nhỏ]

Husky: Hi, anh cũng là Husky, khéo quá đi! Chúng ta giống nhau!

Minh Minh: Không hề! Chúng ta không giống nhau chút nào hết! Ai ngốc như mày chứ!

Hai mắt màu lam của Husky hiện lên ánh sáng trí tuệ!

Anh trai họ Tư: Tôi cảm thấy tôi nên lên sân khấu rồi.

Áng Tư (tác giả): Biết rồi! Đã sắp xếp xong!

….

(26) Miniature Schnauzer: là giống chó cảnh và chó sục có nguồn gốc từ Đức, tên “Schnauzer” có nghĩa là “cái rọ mõm”, bắt nguồn từ việc lông mặt của nó rất dài và bọc quanh mõm giống như cái rọ. Đây cũng là nét đặc trưng của chó Miniature Schnauzer. Tại các trang trại, những con chó thuộc giống này thường có nhiệm vụ bảo vệ, canh gác hay hỗ trợ chủ nuôi khi vận chuyển đàn gia súc, có những con chó có thể làm những công việc có độ khó cao giúp chủ.



(27) Labrador (chó tha mồi): thường được gọi với tên thân thuộc là Lab, là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ, chúng thuộc nhóm chó săn mồi (gundog) và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. Tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ “labrador” trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là “người lao động”. Trong quá khứ, chó Labrador là giống chó được các thủy thủ, ngư dân ở Newfoundland và Bồ Đào Nha ưa chuộng nhất. Chúng hiền lành, dễ gần và thích ở gần con người, loài chó săn mồi được coi là một trong những loài chó phổ biến nhất ở Mỹ trong những năm qua. Chó săn mồi rất năng động, đáng tin cậy, đáng yêu, dễ huấn luyện, nhiều người Mỹ coi giống chó này là một thành viên trong gia đình.



(28) Pomeranian (chó Phốc sóc): thường được gọi với tên thân mật là Pom, là một giống chó cảnh cỡ nhỏ, ngoại hình xinh xắn, có nguồn gốc từ châu Âu, chúng nổi tiếng và được ưa chuộng bởi ngoại hình bắt mắt của mình. Với tiếng sủa vang rền, dai dẳng không dứt khả năng cảnh giác cao độ, những con chó này lại có thể trở thành những vật canh giữ cửa tốt. Gống chó Pomeranian này còn có những ưu điểm khác như trông nhà, rất lanh lợi và có thể biểu diễn được những kĩ xảo nhỏ trong điều kiện được luyện tập. Chúng có khuyết điểm rất xấu đó là sức khoẻ kém, có thể dẫn đến những căn bệnh pravovirus và carre gây tử vong, đặc biệt là ở chó con.



.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương